Tự bước vào nơi giam giữ, Tiểu Thiên thản nhiên bảo Hà Như Thủy :
– Tại hạ cần một thời gian yên tĩnh, nghĩ cách giúp nhân vật kia khôi phục thần trí! Cho hỏi, giờ này là giờ nào?
Ngỡ chàng đã chấp thuận kế sách để tự chi trì sinh mạng, Hà Như Thủy tuy vui ra mặt nhưng vẫn vờ lớn tiếng :
– Đã qua giờ Dậu, đêm đã xuống từ lâu! Nêu đến sáng mai ngươi không đáp ứng, nha đầu ở phía bên kia sẽ không còn dịp nhìn lại ánh dương quang!
Chàng cười lạt :
– Tại hạ biết rồi! Hãy bẩm báo với lệnh sư, đến sáng sẽ có câu trả lời!
Đợi bọn Hà Như Thủy lui đi, Tiểu Thiên vờ ngồi im nhắm mắt! Nhưng thật ra, chàng đang dõi theo từng chuyển biến trong nội thể!
Thời gian thong thả trôi, vạn vật hoàn toàn im ắng như đã bị bóng đêm khuất phục!
Tiểu Thiên bỗng cựa mình và mở mắt ra.
Hai mắt sáng quắc, giúp chàng nhìn rõ đêm đen.
Cửa ngục không đóng, bọn Hà Như Thủy hoặc quên hoặc nghĩ chàng đã bị thất tán công phu nên không đóng cửa cũng không sao!
Chàng chạm tay vào thắt lưng thì thấy không có kiếm!
Chàng lại mò tìm trong người, chiếc lá Tử Linh thảo duy nhất vẫn còn. Tự mỉm cười, chàng nhẹ nhàng như bóng u linh, đi ra khỏi gian ngục!
Đến phía đã được Hà Như Thủy vô tình đưa tay chỉ trước lúc bỏ đi. Tiểu Thiên nhìn thấy nơi giam giữ Tiểu My! Gian ngục ở đây tuy bị đóng chặt nhưng chỉ là một sợi xích thông thường, chứng tỏ người bị giam bên trong hoặc bị khống chế huyệt đạo hoặc cũng bị thất tán võ công như chàng nên người đó không thể tự bứt đứt xích thoát ra!
Cầm sợi xích trong tay, Tiểu Thiên khẽ vận lực!
Bựt!
Xích đứt, Tiểu My nghe động ngước mắt nhìn ra.
Mục quang nàng mờ mịt, chứng tỏ nàng không thể nhìn thấy chàng! Do đó, nàng không lên tiếng là phải!
Nàng không lên tiếng thì chàng lên tiếng :
– Suỵt! Tại hạ đây!
Giật nảy mình, Tiểu My lập cập chạy đến.
Chàng mở to cửa ngục, vô tình đón nhận tấm thân mềm mại của Tiểu My vừa ngả vào!
Lại sợ nàng lên tiếng, chàng thì thào :
– Cô nương bị khống chế huyệt đạo?
Nàng gật nhẹ đầu :
– Là huyệt thận du, khiến ta không thể vận dụng chân lực!
Thận du? Muốn giải huyệt này cho nàng không khó, chỉ khó là vị trí của nó!
Chàng hít nhanh một hơi :
– Chúng ta phải thoát ngay đêm nay! Hãy tha thứ cho tội mạo phạm của tại hạ!
Vẫn giữ nàng trong tay, Tiểu Thiên vòng hữu thủ ra phía sau, áp vào huyệt Thận Du nằm dưới thắt lưng ong của nàng, nơi có khối thịt vừa mềm mại vừa săn chắc!
Vừa nhả kình, chàng vừa giải thích :
– Có một vị tiền bối cùng đi với chúng ta! Cô nương sẽ chỉ vác người đó, cách một canh giờ hãy điểm thụy huyệt người đó một lần! Phần đối địch đã có tại hạ!
Tiểu My chợt rùng mình, hoặc do sự động chạm của Tiểu Thiên trong tư thế khó coi, hoặc do chân lực nàng đã khôi phục!
Không nghe nàng đáp, chàng nhắc lại :
– Phần việc của cô nương là…
Nàng như người tỉnh mộng :
– Ta nhớ rồi! Mang theo một vị tiền bối, cách một canh giờ điểm thụy huyệt một lần! Là ai vậy?
Chàng đáp khẽ :
– Chính là gia phụ!
Nàng giật mình, đẩy chàng ra :
– Là…
Sợ nàng lớn tiếng, chàng bịt tay vào miệng nàng :
– Đừng gây kinh động! Cô nương cứ biết như thế là đủ! Đi!
Chàng đi, không biết Tiểu My đang nhìn theo chàng bằng ánh mắt khó hiểu!
Gian ngục giam phụ thân chàng chỉ khép hờ, chàng đã nhận ra điều đó lúc được Hà Như Thủy đưa đến!
Khẽ mở ra, chàng lẻn vào.
Đúng lúc đó, lão Cuồng cựa mình kêu ú ớ :
– Tuyệt học Càn Khôn…
Thật nhanh tay, chàng điểm vào thụy huyệt của lão Cuồng. Cũng nhanh như vậy, chàng lao ra ngoài.
Đúng như chàng đoán, do đã đến giờ cần điểm lại Thụy huyệt của lão Cuồng, ở phía xa đang có bóng người đi đến!
Chàng lao đến đón đầu người đó.
Vút!
Nghe động, người nọ lên tiếng :
– Ngươi…
Chàng điểm nhanh vào huyệt định thân của y, miệng mỉm cười :
– Chúng ta lại gặp nhau, Dương đường chủ!
Lại thấy Dương Hùng sắp lên tiếng, chàng điểm luôn vào á huyệt của y :
– Tại hạ đã hoàn toàn khôi phục, tôn giá phải luôn luôn nhớ kỹ cho! Bây giờ nếu tôn giá muốn toàn mạng hãy chịu khó chỉ đường cho tại hạ! Nhớ đấy, tại hạ đang lâm vào tuyệt lộ, chuyện gì cũng dám làm, kể cả việc lấy mạng của tôn giá!
Dương Hùng đành chớp mắt vài lượt tỏ ý chỉ muốn như vậy!
Và Tiểu Thiên phải mỉm cười khi thấy y có ý kinh ngạc khi nhìn rõ Tiểu My đang mang theo một nhân vật mà y thừa biết là ai!
Chàng vừa giải huyệt định thân cho y, vừa giải thích :
– Đúng như chư vị nghĩ, Đoan Mộc Quý chỉ thố lộ nơi cất giữ tuyệt học Càn Khôn nếu tại hạ giúp lão giải cứu nhân vật này! Đó là lý do khiến tại hạ vờ bại để được chư vị đưa vào đây! Hiểu rõ rồi chứ! Sư huynh đệ của Hà Kỉnh Chi thật sự vẫn không phải đối thủ của tại hạ! Đi!
Dương Hùng đành bước đi vì như y vừa hiểu quả nhiên Tiểu Thiên đã vờ bại để thực hiện ý đồ này!
Y nào biết Tiểu Thiên nói như thế là có hai mục đích! Thứ nhất, gỡ tội cho bọn Hà Như Thủy nếu bọn Hà Kỉnh Chi có dạ nghi ngờ. Thứ hai, làm cho Dương Hùng sợ, không dám có ý nghĩ đánh động mọi người. Vì làm như thế phần y thì chắc chắn phải chết, phần khác, bọn Hà Kỉnh Chi có xuất hiện cũng không làm gì được Tiểu Thiên!
Y rất ngoan ngoãn! Do đó, khi lên khỏi địa đạo, là một nơi nằm phía hậu của Hắc Sát trang, Tiểu Thiên định buông tha cho y!
Bất ngờ, từ trong Hắc Sát trang có tiếng kêu kinh ngạc của Hà Kỉnh Chi vang lên khá rõ :
– Ngươi nói thật không, Cao Sơn! Tiểu tử dùng Liễu kiếm chính là đứa bé đã từng xuất hiện ở Khuyên Bích Trì? Và ngươi nghe rõ chính đứa bé này đã dùng Cửu diệp Tử Linh thảo giúp Hàn Nam Long hồi phục?
Tiểu Thiên lại nghe Cao Sơn, Lãnh Kiếm Phi Thủ đáp :
– Không lầm được! Và như Cao mỗ vừa nghe, chính là…
Hà Kỉnh Chi vỗ bàn thì phải.
Bộp!
Và gay gắt :
– Không còn nghi ngờ gì nữa! Đó là đứa bé ta từng cùng ngươi đưa cho Thất Quái năm xưa!
Có tiếng Vương Lịch cười ằng ặc :
– Càng tốt! Tiểu tử hiện đang rơi vào tay bọn ta! Sẽ có tấn tuồng hay đây!
Định nghe ngóng thêm để biết họ có đề cập gì đến lai lịch của chàng hay không, bất ngờ có tiếng Tiểu My hô hoán :
– Y chạy kìa, Thiên ca!
Chàng giật mình, không phải vì cách xưng hô quá mới mẻ của Tiểu My, mà là nhìn thấy Dương Hùng đang bỏ chạy thật!
Chàng hất tay, định hạ thủ Dương Hùng, kịp nghĩ lại, chàng tung người đuổi theo y!
Y đang cố tình chạy mạnh chân, như muốn đánh động cho bọn Hà Kỉnh Chi!
Có lẽ y nghĩ lực lượng của Hà Kỉnh Chi giờ có thêm Lãnh Kiếm Phi Thủ Cao Sơn.
Y nghĩ đúng điều này lại tính sai điều khác!
Bọn Hà Kỉnh Chi chưa có động tĩnh gì thì y đã bị Tiểu Thiên chế trụ.
Hự!
Nhấc bổng Dương Hùng lên, chàng nghe tiếng Cao Sơn quát :
– Ai?
Tiểu Thiên vội bảo Tiểu My :
– Chạy! Nhớ dừng quên việc điểm huyệt!
Tiểu My chạy trước, Tiểu Thiên theo sau.
Vút! Vút!
Có tiếng Hà Kỉnh Chi đuổi theo :
– Là tiểu tử! Đứng lại! Ai đã giúp ngươi khôi phục chân lực?
Cao Sơn gầm vang :
– Đuổi theo mau! Tiểu tử mang theo một người, có lẽ là…
Vương Lịch cuồng nộ :
– Ngươi chạy đâu cho thoát với chân lực bất quá chi tồn tại nửa canh giờ?
Vút! Vút! Vút!
Biết lực lượng đuổi theo không thể xem thường, Tiểu Thiên lập tức nắm tay Tiểu My lôi đi.
Vút!
Phải mang một người, lại còn kéo theo một người và người này cũng phải vác theo một người nữa, khinh công của Tiểu Thiên đương nhiên phải bị ảnh hưởng!
Hà Kỉnh Chi đuổi đến đủ gần liền quát :
– Chạy à! Đỡ!
Vù… Vù…
Tiểu Thiên hất Dương Hùng cho Tiểu My :
– Chạy trước đi, vào khu rừng trước mặt! Tại hạ phải cho bọn chúng nếm mùi lợi hại!
Đỡ!
Chàng vẫy tay, một luồng nhu kình chầm chậm đi ra.
Viu…
Thế nhưng, khi chạm phải cương kình của Hà Kỉnh Chi nó lại tạo nên một tiếng chấn động vang trời.
Ầm!
Hự!
Hà Kỉnh Chi đứng khựng lại, miệng thất thanh :
– Nhu chưởng Thủy Thần!
Tiểu Thiên cười vang :
– Bọn ngươi đều lầm kế của ta! Còn ai muốn nếm thử Nhu chưởng của Cửu Trùng Thiên ta! Ha… Ha…
Cao Sơn cùng lao vào với Vương Lịch :
– Bất luận Nhu chưởng hay không Nhu chưởng! Đỡ!
Y loang lãnh kiếm, hất phi thủ.
Véo… Véo…
Vù… Vù…
Vương Lịch phát xạ chỉ kình Tàn Hồn chỉ.
Viu… Viu…
Tiểu Thiên lập tức hất nhanh song chưởng và đều là Nhu chưởng vô ảnh vô thanh.
Viu…
Ầm! Ầm!
Choang! Choang!
Lãnh kiếm rúng động, phi thủ bật ngược, Cao Sơn phải thét :
– Ối!
Riêng Vương Lịch phải lùi từng bước :
– Thì ra trước đây ngươi chỉ giả vờ…
Đắc ý, Tiểu Thiên yên tâm về Hà Như Thủy! Chàng lao đuổi theo Tiểu My.
Vút!
Vào khu rừng, chàng thất kinh khi phát hiện bọn Hà Như Thủy năm người đều chờ sẵn!
Dưới chân Hà Như Thủy là Tiểu My với Dương Hùng và lão Cuồng!
Hà Như Thủy ai oán :
– Sao Giang huynh nỡ lừa dối ta!
Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Tiểu Thiên vờ quát :
– Giữa ta và Tam trang chỉ có mối đại thù. Bọn ngươi đừng trách ta!
Vút!
Chàng dùng khinh công Đăng Bình Bát Bộ, lao vút qua đầu Hà Như Thủy!
Hành động này khiến cho bọn Xuân Hạ Thu Đông phải ngửa mặt nhìn theo!
Thấy đúng với ý định, chàng lập tức trầm người xuống phía sau họ để xuất kỳ bất ý điểm huyệt họ toàn bộ.
Hự! Hự!
Huỵch! Huỵch!
Giải huyệt cho Tiểu My, chàng vội chộp lấy lão Cuồng :
– Chạy mau, Tiểu My! Mang theo họ Dương nữa!
Vút!
Thoáng chấn động vì cách gọi của chàng, Tiểu My phải chậm chân.
Mụ Tam nãi nãi vừa đến, lập tức loang kiếm :
– Hãy xem Huỳnh Phong kiếm!
Véo… Véo…
Quay lại định ứng cứu Tiểu My, Tiểu Thiên phải bất ngờ khi nhìn thấy Tiểu My lanh trí đưa Dương Hùng ra trước mặt!
Ngỡ như thế sẽ khiến mụ nãi nãi chùn kiếm, Tiểu Thiên phải gầm lên vì thấy mụ vẫn thản nhiên xả kiếm vào Dương Hùng.
– Mụ muốn sát nhân diệt khẩu ư? Mau lùi lại, Tiểu My!
Tiểu My cũng định lùi nhưng vẫn chậm hơn so với kiếm chiêu của mụ.
Phập!
Dương Hùng co rúm người vì bị chiêu kiếm tàn độc kia lướt qua nửa người bên hữu!
Tuy thấy Dương Hùng đẫm máu vì bị mất nguyên bờ vai hữu nhưng kiếm của mụ vẫn tiếp tục cuộn đến!
Tiểu Thiên lao đến kịp lúc :
– Mụ đáng chết!
Vút!
Vù… Vù…
Ầm!
Không cần biết mụ chết hay vẫn sống, Tiểu Thiên đổi lão Cuồng cho Tiểu My.
Vừa cố điểm huyệt chỉ huyết cho Dương Hùng, chàng vừa đưa y chạy đi!
Vút!
Vào giữa khu rừng, biết bọn Hà Kỉnh Chi thế nào cũng sục tìm trong khi chàng không thể đưa Dương Hùng đi lâu hơn vì y mất quá nhiều máu và sắp chết!
Chàng dừng lại và bảo Tiểu My :
– Chúng ta phải lưu lại! Tại hạ sẽ lập một trận ở ngay đây để che mắt chúng!
Chàng tung người lượn quanh một phạm vi gần hai mươi trượng vuông!
Vút!
Sau đó, khi xuất hiện trở lại, chàng lập tức lo chăm sóc cho Dương Hùng, miệng bảo Tiểu My :
– Yên tâm rồi! Cô nương hãy lo dưỡng thần! Khi trời sáng, chúng ta còn nhiều việc phải thực hiện!
Sau khi điểm qua thụy huyệt của lão Cuồng, Tiểu My ngồi yên nhắm mắt!
Dùng y thuật vốn tinh thông, Tiểu Thiên làm cho Dương Hùng tạm quên đau, sau đó y chìm vào giấc ngủ nặng nề.
* * * * *
Nhờ có ánh dương quang, Tiểu My mới thấy rõ sắc mặt của Dương Hùng nhợt nhạt như thế nào.
Nếu y không còn những nhịp hô hấp, cho dù là trì trệ, có lẽ Tiểu My phải nghĩ y là kẻ chết rồi.
Thân hình y vừa bất động vừa bê bết máu, đôi mắt tuy mở thao láo nhưng có khác gì đôi mắt đã lạc thần của những thi thể chết oan.
Cả kinh, Tiểu My lên tiếng gọi Tiểu Thiên :
– Thiên ca mang y theo để làm gì?
Thanh âm của Tiểu My không chỉ làm cho Tiểu Thiên choàng tỉnh trong khi suy nghĩ, mà còn làm cho đôi môi tái nhợt của Dương Hùng phái mấp máy! Y lên tiếng với giọng khào khào của kẻ đang cạn kiệt chân lực.
– Còn để làm gì nếu không phải y muốn dò hỏi ta về những chuyện đã qua!
Tiểu Thiên nhìn y và bắt gặp tia mắt có ý giễu cợt của y!
Chàng biết y đã nghe rõ những gì Cao Sơn và Hà Kỉnh Chi đã nói đêm qua. Có nghĩa y cũng đã rõ Cửu Trùng Thiên thật sự là ai. Vì biết nên y mới nói, chàng đưa y đi theo là để dò hỏi về thân thế và lai lịch của chàng.
Đang suy tính phải hỏi như thế nào để Dương Hùng phải nói tất cả sự thật, ánh mắt của y đã cho chàng biết muốn y nói còn khó hơn bất kỳ chuyện nào khác! Đã như vậy, Tiểu Thiên phải thực hiện theo cách khác.
Chàng cười khảy :
– Tôn giá quyết định vẫn trung thành với bọn người sẵn sàng hạ sát tôn giá?
Lập tức, Tiểu Thiên chạm phải một bức tường sắt không hề lay chuyển!
Dương Hùng thở phì phì giận dữ :
– Nếu không phải ngươi chế trụ huyệt đạo, ta đâu đến nỗi bị Hà Tam cô lỡ tay gây kiếm thương!
Quả nhiên Dương Hùng ngoài việc không hề oán thán Tam nãi nãi, y còn tìm cách bao biện cho lưỡi kiếm cố sát của mụ ta!
Điều đó do đã lường trước nên Tiểu Thiên không hề kinh ngạc! Chàng chỉ kinh ngạc khi biết rõ đại tính danh của mụ qua câu nói của Dương Hùng.
Chàng kêu lên :
– Hà tam cô! Mụ cũng ở họ Hà như lão Hà Kỉnh Chi?
Đã quyết định làm cho Tiểu Thiên thất vọng, Dương Hùng đương nhiên phá ra cười dù chỉ là những tiếng cười ồ ồ khó nghe :
– Họ Hà thì sao! Ngươi chưa bao giờ biết Hà tổng hộ pháp có đến hai vị muội muội sao?
Một thì chàng có nghe. Và nếu chàng nghe và nhớ không lầm thì vị muội muội đó của Hà Kỉnh Chi chính là mẫu thân của Hà Như Thủy. Vì lẽ đó, Hà Như Thủy hoặc gọi Hà Kỉnh Chi là đại sư bá hoặc gọi theo thân tộc là Đại Cửu!
Còn hai vị muội muội như Dương Hùng vừa thố lộ thì chàng chưa nghe bao giờ!
Như vậy, giả như vị Tam nãi nãi cũng là muội muội của lão Hà, đồng thời mẫu thân của Hà Như Thủy cũng là muội muội của lão, mụ Tam nãi nãi kia phải là Di nương của Như Thủy!
Vậy tại sao Hà Như Thủy chỉ gọi mụ là Tam sư cô mà không gọi A Di hoặc Tam Di cho đúng sự thật?
Có điều bí ẩn gì ở đây!
Tiểu Thiên bĩu môi nhìn Dương Hùng :
– Đã là sư muội sao mụ nãi nãi đó có thể là muội muội của lão Hà? Tôn giá định lừa tại hạ hay thần trí của tôn giá đã không còn tỉnh táo?
Chàng đã khích nộ được Dương Hùng. Y trợn mắt :
– Hà Kỉnh Chi, Hà Như Ngọc, Hà Như Châu, tính danh của họ ta và ngươi ai biết rõ hơn?
– Trùng họ trùng tên, chuyện như vậy đâu phải hiếm?
Y vụt cười :
– Ngươi không tin? Được thôi! Vả lại, chuyện đó với ngươi hoàn toàn vô can, tại sao ta phải nói với ngươi chứ! Hà… hà…
Y nói vô can có nghĩa là có liên can. Hiểu như vậy nên chàng chỉ muốn hỏi thêm nữa, truy thêm nữa cho sự việc sáng tỏ!
Nhưng chàng đành phải buông bỏ ý định này, bởi vì một lần nữa chàng vừa bắt gặp tia nhìn giễu cợt của Dương Hùng!
Tiếp tục ý định khi nãy, chàng bảo :
– Tôn giá bảo Hà tam cô chỉ lỡ tay sát thương tôn giá, giá như tại hạ không kịp nhanh tay hơn, kiếm thứ hai cũng là kiếm tối hậu của mụ, tôn giá gọi như thế nào khi sinh mạng không còn?
Y phì phò thở ra :
– Sẽ không có kiếm thứ hai, ta biết chắc như vậy! Đó là thủ pháp Hà tam cô thường sử dụng để giải cứu người đang bị uy hiếp!
Chàng ngán ngẩm, Dương Hùng quá đỗi trung thành hầu như không còn phân biệt nổi đâu là hắc, đâu là bạch! Ngữ này chàng khó mong thực hiện ý đồ!
Chợt có tiếng Tiểu My gọi :
– Thiên ca! Lệnh tôn sắp tỉnh lại, có cần điểm thụy huyệt cho lệnh tôn nữa không?
Định đáp, Tiểu Thiên bất ngờ bắt gặp một loáng tia mắt sửng sốt của Dương Hùng!
Có nghĩa là hai chữ lệnh tôn của Tiểu My đã gây bất ngờ cho y! Như y hầu như không tin chàng dám gọi hoặc đã nhận ra lão Cuồng kia là phụ thân!
Không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, Tiểu Thiên xua tay ngăn Tiểu My :
– Không cần đâu! Tại hạ sẽ dùng tâm pháp Phật môn thường thừa giúp gia phụ khôi phục thần trí. Trong lúc tại hạ chữa trị rất kiêng kỵ việc bị quấy nhiễu, nếu cô nương không ngại, hãy chăm sóc lão này!
Tiểu My tưởng thật vội bước đến. Tiểu Thiên chợt lạnh giọng :
– Nếu lão cố tình quấy nhiễu sự yên tĩnh của tại hạ, cô nương hãy hạ sát lão!
Sắc mặt của Dương Hùng lập tức có vẻ lo lắng.
Y cố tình trêu tức chàng :
– Ngươi gọi lão Cuồng là phụ thân! Thật lạ! Theo ta biết, Hà tam cô chính là nội tử của lão. Do chưa một lần sinh con nên vẫn muốn mọi người gọi là cô cô hoặc nãi nãi. Ngươi có lầm lẫn không vậy!
Chàng quay lại :
– Tôn giá nói mụ nãi nãi đó từng là thê tử của vị tiền bối này?
Không nghe chàng gọi lão Cuồng là phụ thân nữa, y đắc ý :
– Đương nhiên! Sự thật đó ai chẳng biết. Bằng không, tại sao Hà tổng hộ pháp hết lòng tìm cách giúp, lão vốn là muội phu, được khôi phục thần trí?
Lời của Vương Lịch và mụ Tam nãi nãi đã nói với nhau năm xưa, Tiểu Thiên còn nhớ rõ.
Chàng biết lão Cuồng này chính là nhân vật duy nhất biết về tuyệt học Càn Khôn.
Cũng do Vương Lịch nói, chàng biết chàng chính là hậu nhân của lão Cuồng! Và qua câu chuyện do Đoan Mộc Quý thuật lại, chàng biết lão Cuồng chính là Bang chủ Ngũ Hành bang!
Tất cả đều khớp, trừ mỗi việc Tam nãi nãi đã từng là nội tử của lão Cuồng.
Chàng bĩu môi :
– Lão Hà muốn chữa trị chỉ để dò hỏi và chiếm đoạt Càn Khôn tuyệt học, tôn giá tưởng tại hạ không biết sao?
Dương Hùng bật cười :
– Ngươi lại lầm nữa. Thương muội muội, Hà tổng hộ pháp lo lắng cho vị muội phu, có gì không phải chứ?
– Tôn giá quả quyết mụ nãi nãi là thê tử của vị này?
– Không sai!
– Là Bang chủ phu nhân?
– Không sai! Ủa!… Bang chủ nào ở đây! Này! Ngươi chớ hiểu lầm, là một kẻ cuồng, lão này sao có thể là Bang chủ Ngũ Hành bang!
Tiểu Thiên vùng cười lớn :
– Tôn giá đã tự cáo giác rồi! Đừng tìm cách biện bạch nữa! Không sao, càng tốt cho tại hạ. Được biết thêm sự liên quan giữa mụ nãi nãi và gia phụ, đương nhiên tại hạ phải nghĩ cách đền đáp cho tôn giá! Ha… Ha…
Đang trong giai đoạn hồi tỉnh, tiếng cười của chàng làm cho lão Cuồng càng mau bừng tỉnh.
Lão bật dậy, miệng hô hoán loạn xạ lên :
– Tuyệt học của ta! Châu muội! Muội hại ta thế sao! Đừng để y nhìn ta nữa! Đừng!
Đừng…
Tiểu Thiên rúng động, lao đến, cố tìm cách kìm chế cơn cuồng nộ của lão!
Lão lẩn tránh, miệng tiếp tục hô hoán :
– Tránh ra! Đừng chạm vào ta! Ngươi… Ngươi dám hại ta! Ta phải giết ngươi! Phải giết ngươi…
Cái hất tay của lão hoàn toàn vô lực, khiến Tiểu Thiên biết công lực của lão đã bị phế bỏ!
Quá đỗi thương cảm, Tiểu Thiên vừa giữ lão vừa gọi, sau là gào thê thiết :
– Phụ thân! Đừng vùng vẫy nữa! Đừng thét gào nữa! Hài nhi đây! Tiểu Thiên của phụ thân đây! Phụ thân!
Bất ngờ ở phía ngoài có tiếng người quát vọng vào :
– Cửu Trùng Thiên! Ngươi đừng gào nữa thì đúng hơn! Y không phải là phụ thân ngươi!
Ngươi lầm rồi!
Nhận rõ thanh âm của Hà Kỉnh Chi, chàng phẫn nộ :
– Gia phụ có oán thù gì với lão! Sao lão nhẫn tâm dùng Nhiếp Hồn đại pháp hãm hại gia phụ?
Hà Kỉnh Chi cố tình lung lạc chàng :
– Ngươi nói gì lạ vậy? Mọi người ai chẳng biết đó là muội phụ của ta! Sao bỗng dưng biến thành phụ thân của ngươi?
– Muội phu của lão! Láo! Ta không tin!
Hà Kỉnh Chi cười lớn :
– Ngươi không nghe y gọi đích danh Châu muội sao? Đó là Tam muội tử của ta! Tam muội tử của ta dù đã cùng y thành thân nhưng do vẫn giữ nguyên vẹn tấm thân xử nữ nữa cho đến giờ vẫn thích mọi người gọi là cô cô! Nếu ngươi gọi y là phụ thân, chẳng lẽ Tam muội tử của ta đã một lần sinh hạ mà ta không biết! Ha… Ha…
Có tiếng Vương Lịch quát tháo :
– Ngươi thiết lập trận đồ, đừng tưởng bọn ta không có cách triệt phá. Ngươi có muốn bọn ta phóng hoả đó không?
Tiểu My lập tức quát trả :
– Có Dương Hùng ở đây, bọn ngươi phóng hỏa là giết cả y!
Vương Lịch mắng :
– Nha đầu chớ nói bừa! Dương đường chủ đêm qua đã bị chính bọn ngươi làm cho mất mạng. Giết bọn ngươi là bọn ta muốn báo thù cho Dương đường chủ!
Phẫn khích, Dương Hùng gào to :
– Thuộc hạ muôn phần cảm kích Nhị trang chủ! Hãy giết bọn chúng, thuộc hạ có chết cũng mãn nguyện!
Tuy thấy Dương Hùng lên tiếng, nhưng Tiểu My cố tình không ngăn, là muốn bọn Vương Lịch phải chùn tay. Nào ngờ, Dương Hùng lại tỏ ra khẳng khái bất ngờ, khiến Tiểu My có muốn bịt miệng cũng không kịp.
Định ra tay hạ thủ y cho bõ tức, nhưng Tiểu My dừng lại.
Qua câu chuyện từ nãy giờ, nàng dù mơ hồ nhưng vẫn phần nào hiểu cảnh ngộ của Tiểu Thiên! Tiểu My bất ngờ hỏi vọng ra :
– Bọn ngươi cả quyết mụ nãi nãi kia chính là thê tử của nhân vật đã hóa cuồng này?
Hà Kỉnh Chi đáp :
– Đương nhiên rồi! Có ai lại đem nhân phẩm của gia muội ra làm trò đùa?
– Vậy sao lão cứ gọi mụ là sư muội?
Lão cười đắc ý :
– Ta vừa là thân huynh vừa là sư huynh của gia muội, gọi như thế nào là tùy ta!
– Người ta vẫn nói cốt nhục thâm tình. Có ẩn tình gì khiến lão không dám để lộ chuyện lão là thân huynh của mụ nãi nãi?
Lão gắt :
– Ta đã bảo gọi thế nào là tùy ta! Nha đầu ngươi cần gì phải lắm miệng!
Vấn nạn của Tiểu My bất ngờ rọi vào tâm trí Tiểu Thiên một tia sáng!
Chàng lớn tiếng cười :
– A! Ta hiểu rồi! Tiểu My đừng hỏi nữa. Hóa ra là như vậy! Ha… Ha…
Hà Kỉnh Chi có phần hốt hoảng :
– Ngươi hiểu như thế nào!
Chàng đáp :
– Rồi lão sẽ rõ! Ha… Ha…
Vừa cười, chàng vừa dùng mắt ra hiệu cho Tiểu My.
Hiểu ý, nàng bước đến đón lấy lão Cuồng đã bị Tiểu Thiên khống chế huyệt đạo, và chậm rãi đi theo chàng ra ngoài trận.
Do vừa cười vừa di chuyển nên tiếng cười của Tiểu Thiên bị sự biến hoá của trận đồ làm cho hư hư ảo ảo, lúc vang bên này lúc vang bên kia!
Hà Kỉnh Chi tinh ý nhận ra :
– Tiểu tử định bỏ chạy! Nhị sư đệ! Phóng hỏa!
Từ trong trận quan sát ra ngoài, Tiểu Thiên dễ dàng nhận định rõ lực lượng của bọn Hà Kỉnh Chỉ!
Chàng đặt một tay vào mệnh môn huyệt của Tiểu My, khẽ căn dặn :
– Cứ yên tâm thi triển khinh công! Nhắm hướng chính Bắc mà chạy! Đi!
Vút!
Được chàng tiếp trợ bằng chân nguyên, tuy Tiểu My phải mang theo lão Cuồng nhưng khinh thân pháp vẫn nhanh như gió thổi.
Đến lúc lửa đã cháy cao, Vương Lịch mới nhận ra hư thực :
– Tiểu tử không còn ở đây!
Hà Kỉnh Chi nhìn vào khu rừng bạt ngàn hậm hực.
– Lui!
Vương Lịch kinh ngạc :
– Còn Dương Hùng?
Hà Kỉnh Chi phẩy tay :
– Đa mang làm gì thứ phế nhân! Mặc y!
Họ bỏ đi.