Sáng hôm sau, hắn như thường vào triều.
Lục Tễ mặc triều phục vào cung. Hao tốn gần một buổi sáng, dùng qua cơm trưa, hắn lại vội vàng xử lý sự tình trong tay.
Đợi mọi việc vặt vãnh xử lý xong xuôi, sắc trời đã có chút tối.
Lương Nguyên vội vàng gọi xa phu đánh xe ngựa, đánh về Hầu phủ.
Hầu phủ cách hoàng cung rất gần, chỉ đi xuyên qua vài ngõ phố.
Trong xe ngựa, Lục Tễ nghe thấy tiếng hàng rong bên ngoài, bỗng nhiên mở miệng nói: “Dừng xe.”
Lương Nguyên có chút kinh ngạc, hắn vội vã kêu xe ngựa dừng lại, đi đến cửa xe bên cạnh: “Hầu gia, có chuyện gì sao?”
Bình thường đều trực tiếp hồi phủ.
Hắn nhìn xem Lương Nguyên, hỏi: “Ngươi biết trong kinh thành ở đâu bán trang sức tốt nhất không?”
Sau khi Lục Tễ nói xong, Lương Nguyên sửng sốt một hồi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đây là hầu gia nhà hắn sao?
Hầu gia vậy mà hỏi cửa hàng trang sức ở đâu?
Có phải hắn nghe lầm không.
Thấy Lương Nguyên không trả lời, lông mày Lục Tễ gảy nhẹ: “Không biết?”
Hắn vội vàng lắc đầu, đem những suy nghĩ lung tung ném đi: “Thiên Kim Các, thuộc hạ nghe nói trang sức của Thiên Kim Các là tốt nhất, tất cả cô nương trong kinh thành đều thích.”
“Được, vậy đến Thiên Kim Các.”
“Vâng.”
Lương Nguyên phân phó xa phu đi vòng lại đếm Thiên Kim Các.
Trên đường, Lương Nguyên còn chưa lấy lại tinh thần. Hầu gia muốn đên Thiên Kim Các làm gì?
Lương Nguyên nghĩ một chút, chắc chắn hầu gia muốn mua trang sức cho phu nhân.
Hầu gia khi nào thì làm qua loại việc này, bình thường còn không thèm nhìn nhiều mấy cô nương khác một chút.
Hầu gia thật đúng là yêu thương phu nhân a.
Cảm khái một đường, đến Thiên Kim Các, Lương Nguyên theo sau Lục Tễ vào trong cửa hàng.
Thiên Kim Các là cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành, người đến người đi tấp nập .
Chưởng quầy cũng sớm luyện thành một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, rất biết phân biệt những khách nhân có tiền.
Khi chưởng quầy thấy Lục Tễ, đôi mắt lập tức sáng lên. Bình thường đến tiệm đa phần là khách nữ, nam tử tương đối ít.
Nhưng nam tử bình thường sẽ không quá xoi mói, chọn trúng cái gì thuận tiện thì mua.
Đặc biệt người tới lại mặc xiêm y đẹp đẽ, vừa thấy liền biết rất có tiền .
Khách nhân như vậy, chưởng quầy tất nhiên là muốn đích thân chiêu đãi, hận không thể xuất ra toàn bộ khí lực.
Chưởng quầy vội vàng tiến lên: “Vị khách nhân này, ngài muốn mua trang sức gì?”
“Khuyên tai ” Lục Tễ mở miệng.
Lương Nguyên nghe được Lục Tễ trả lời, liền nhớ hai nha hoàn nói chuyện tối qua.
Trách không được hầu gia muốn tới cửa hàng, nguyên lai là muốn mua khuyên tai cho phu nhân.
Chưởng quầy gật đầu: “Cửa hàng có rất nhiều khuyên tai, ngài theo ta tiến vào trong nhìn một chút.”
Khách nhân tôn quý, tất nhiên là có lô hàng riêng.
Vào bên trong, chưởng quầy nói : “Khuyên tai có rất nhiều loại, có khuyên tai, có bông tai ngài xem muốn loại nào?”
Lục Tễ không nghĩ đến bên trong có nhiều loại như vậy.
Những năm gần đây, hắn chưa từng chú ý tới những cái này, một chút cũng không hiểu cho nên tiện thể nói: “Đều lấy xuống nhìn thử”
“Được được ” vẻ mặt chưởng quầy tươi cười nói, loại này có thể nói là loại khách nhân tốt nhất.
Rất nhanh, trên quầy tính tiền đã đặt đầy khuyên tai.
Chưởng quầy đánh giá Lục Tễ: “Vị đại nhân này, chắc ngài muốn mua cho thê tử phải không?”
Động tác Lục Tễ hơi dừng lại, sau đó hơi gật đầu.
Quả nhiên là mua cho thê tử, hắn hỏi Lục Tễ: “Vậy thê tử ngài thích loại khuyên tai nào?”
Mày Lục Tễ khẽ nhăn lại.
Hắn cũng không biết Tô Đào thích loại nào.
Chưởng quầy liền biết Lục Tễ cũng không rõ ràng, hắn chi tiết giới thiệu: “Đây là Hồng San Hô, đây là vàng ròng Triền Châu, đây là kim tua phỉ thúy…”
Chưởng quầy giới thiệu nửa ngày, cũng không thấy Lục Tễ có phản ứng gì.
Hắn đoán Lục Tễ không có thói quen nghe người khác nói này nọ,cho nên ngậm miệng lại: “Khách nhân mời ngài chọn.”
Hắn nhìn khuyên tai đầy bàn chỉ cảm thấy có chút hoa mắt.
Đột nhiên, hắn thấy trong đó một bộ: “Cái này, cầm cho ta nhìn xem.”
Chưởng quầy theo ánh mắt Lục Tễ nhìn sang, chỉ thấy đó là một đôi khuyên tai thỏ ngọc Giã Dược, hắn nói: “Ánh mắt của khách nhân thật tốt.”
Lục Tễ không nghe chưởng quầy nói liên miên, hắn cầm lấy khuyên tai trong tay nhìn kỹ.
Khuyên tai này hình thỏ ngọc giã dược, lấy bạch ngọc khắc thành thỏ ngọc thẳng đứng, chân trước cầm ngọc, dưới chân thỏ ngọc còn có một mảnh tường mây dùng kim bảo thạch chế tác thành.
Sinh động lại đẹp mắt.
Lục Tễ vừa nhìn liền nghĩ đến Tô Đào, nhất là đôi mắt của nàng.
Nhìn quanh tràn đầy linh khí giảo hoạt, rất giống con thỏ nhỏ. Hắn cảm thấy khuyên tai này nhất định rất hợp với Tô Đào.
Lục Tễ nói: “Lấy cái này đi.”
Chưởng quầy nở nụ cười, loại khách nhân này là tốt nhất, nói mua liền mua, đến giá cũng không hỏi.
Chưởng quầy vừa gói trang sức vừa nói: “Ánh mắt khách nhân thật tốt, khuyên tai này ở Thiên Kim Các là kiểu dáng mới ra, độc nhất vô nhị, chỉ có một đôi, tuyệt đối sẽ không trùng với người khác.”
Thiên Kim Các bọn họ được hoan nghênh chính bởi vì có vài trang sức chỉ bán một bộ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bộ thứ hai.
Càng trọng yếu hơn là khuyên tai này cực kì quý hiếm, khuôn mặt chưởng quầy tràn đây tươi cười, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Gói kỹ trang sức, Lục Tễ xoay người ra khỏi cửa hàng.
. . .
Chính phòng.
Tuyết Liễu nói với Tô Đào: “Phu nhân, phòng bếp đã chuẩn bị tốt, bọn nha hoàn đang bày biện.”
Tô Đào gật đầu, nàng đang nghĩ sao giờ này Lục Tễ còn chưa trở lại.
Nếu là giờ này Lục Tễ đã sớm về, chẳng lẽ là có chuyện gì trì hoãn ?
Đang suy nghĩ, Lục Tễ đã trở về .
Tô Đào tiến lên: “Hôm nay sao chàng trở về muộn vậy, có chuyện gì sao?”
Lục Tễ hơi ngừng lại, sau đó nói: “Không có gì, chúng ta dùng bữa đi.”
Tô Đào: “Ừm.”
Dùng cơm xong, hai người ở trong sân đi dạo một lát sau đó mới trở lại phòng.
Bây giờ trời lạnh, Tô Đào vừa vào phòng liền bưng kín lỗ tai, nàng thầm nghĩ ngày sau ra cửa nhất định phải đội mũ .
Đợi hàn ý lui xuống, Tô Đào đổi lại một thân xiêm y đơn giản.
Thay xong xiêm y thì Lục Tễ vào tới.
Tô Đào thấy trong tay Lục Tễ còn có một thứ giống hộp đen mạ vàng.
Tô Đào có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là đồ vật trọng yếu gì?
Có thể cùng hoàng thượng có quan hệ hay không?
Tô Đào càng nghĩ càng khẩn trương, nàng nhìn cái hộp trong tay Lục Tễ: “Đây là cái gì?”
Lục Tễ thường đều nói chuyện có chút trọng yếu, nên không tránh khỏi Tô Đào suy nghĩ vẩn vơ.
Lục Tễ nhìn đôi mắt trong veo của Tô Đào, bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào.
Hắn sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có loại cảm giác luống cuống tay chân.
Sau một lúc lâu, Lục Tễ mới nói: “Mở ra nhìn thử xem.”
Tô Đào tiếp nhận hộp, nghi ngờ mở ra, sau đó thấy bên trong có khuyên tai thỏ ngọc.
Phản ứng đầu tiên của Tô Đào là bất ngờ. Ngay sau đó liền cảm thấy khuyên tai này rất xinh đẹp!
Khuyên tai này chính là kiểu dáng nàng thích nhất, lại còn đáng yêu tinh xảo.
Tô Đào nhìn khuyên tai, lại nhớ tới nàng mới xuyên lỗ tai.
Cho nên, đây là Lục Tễ mua cho nàng ?
Tô Đào giương mắt, khẽ chớp nhẹ: “Phu quân, đây là chàng cho ta ?”
Lục Tễ gật đầu: “Ừm.”
Tô Đào không ngờ Lục Tễ còn nhớ tới việc này, còn cố ý mua khuyên tai cho nàng.
Đôi mắt Tô Đào cong cong: “Cám ơn phu quân, ta rất thích.”
Là thật sự rất thích.
Lục Tễ không nói chuyện, hắn thấy Tô Đào thích là được.
Trang sức đẹp mắt như vậy, dĩ nhiên Tô Đào muốn đeo lên thử.
Sau đó nàng liền nghĩ đến một vấn đề: “Cái này rất quý đi?”
Lục Tễ ngẩn ra, sau đó nói: “Không mắc.”
Tô Đào không tin.
Nguyên thân cũng sống trong vinh hoa phú quý, tất nhiên có thể nhìn ra khuyên tai này giá trị xa xỉ.
Nhưng với Lục Tễ mà nói, cái này thật sự không mắc.
Tô Đào thầm nghĩ nàng không đưa nổi quà đáp lễ đồng dạng được rồi.
Nhưng Lục Tễ có tâm ý như vậy, nếu nàng cự tuyệt khó tránh khỏi có chút mất hứng. Tô Đào nghĩ, về sau nàng nhất định phải chiếu cố Lục Tễ thật tốt.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, tính toán đeo khuyên tai lên thử.
Chẳng qua lỗ tai nàng còn mang lá trà ngạnh, như vậy cũng có chút không thuận tiện.
“Phu quân, chàng giúp thiếp tháo một chút thử xem.”
“…Được.”
Lục Tễ chưa bao giờ giúp nữ nhân tháo trang sức, hắn sợ chạm vào làm đau Tô Đào.
Lục Tễ cẩn thận đem lá trà ngạnh lấy xuống, sau đó mới xỏ khuyên tai.
Vành tai nàng rất trắng, đụng vào như đậu hũ non, Lục Tễ sợ niết đỏ vành tai nàng.
Hắn luyện võ nhiều năm như vậy, cũng chưa khẩn trương như thế bao giờ.
Chờ giúp Tô Đào xỏ khuyên tai xong, trên trán Lục Tễ đã đầy mồ hôi.
Thanh âm hắn trầm thấp: “Xong rồi .”
Tô Đào vội vàng soi gương, nàng lắc lắc đầu, hai khuyên tai theo động tác của nàng mà lắc lư qua lại.
Ánh nến mờ nhạt chiếu vào khuyên tai, làm ánh bạch ngọc sáng vụt qua mặt nàng.
Có cảm giác như châu ngọc phát sáng.
Thật sự rất đẹp.
Đôi mắt Tô Đào sáng lên.
Không nghĩ đến Lục Tễ chọn trang sức thích hợp như thế.
Tô Đào ngắm nhìn một hồi lâu.
Lục Tễ nói: “Trước đem khuyên tai lấy xuống đi, chờ lỗ tai triệt để tốt hẵn đeo lên.”
Lúc trước Phòng ma ma nói, lỗ tai vừa xỏ phải qua mấy ngày, không thể đeo khuyên tai quá nặng, bằng không sẽ làm bị thương lỗ tai.
Tô Đào gật đầu: “Ừm.”
Có việc đeo khuyên tai lên làm kinh nghiệm, nên lấy xuống đơn giản hơn nhiều.
Lục Tễ rất thuận lợi đem khuyên tai lấy xuống, sau đó bỏ vào trong tráp.
Lục Tễ hỏi Tô Đào: “Thế nào, lỗ tai có đau không?”
Nàng lắc đầu: “Không đau.”
Động tác Lục Tễ nhẹ như vậy, một chút cũng không đau.
Tô Đào nhìn khuyên tai trong tráp, lại nhìn Lục Tễ.
“Cám ơn chàng, phu quân.”