Yui mắt nhắm mắt mở, buồn bã và vô hồn. Lại nữa rồi, cuộc sống của cô lại bị đảo lộn. Mọi thứ rối tinh rối mù lên.
Cô ngồi yên lặng, bà Kaemi biết nên cũng giữ ý, chẳng nói gì thêm. Cả bác sĩ Kahara cũng thế. Không gian phòng làm việc Điện tâm đồ này trở nên tĩnh lặng.
Khoảng chừng năm phút sau đó, từ cửa, ông Ikishige từ từ tiến vào. Ông bước tới không phải trong trạng thái uy nghi vốn có của ông, mà là trong sự e dè và ngượng ngịu.
Nhận thấy sự hiện diện của ba, mới đầu Yui còn ngạc nhiên và bồi hồi. Nhưng cô đã nhanh chóng ý thức được suy nghĩ của mình. Cô đứng dậy khỏi ghế, tiến tới chỗ ba cô. Nhanh chóng, cô quỳ xuống trước mặt ông.
– Yui! Con làm gì vậy? – Ông luống cuống.
– Con xin lỗi ba! – Yui không để ông nói thêm lời nào. Cô nhanh chóng nói lên điều cô muốn nói. Mặt cô cúi gằm đầy khẩn khoản. – Con không biết ba đã khổ cực thế nào vì con. Bởi vậy, con xin lỗi. Con không mong ba bỏ qua những hành động bồng bột và ngu dại của con suốt thời gian qua, chỉ mong ba hãy chấp nhận đứa con bất hiếu này.
Ông Ikishige đưa ánh mắt rưng rưng vì cảm động dõi theo đứa con gái bé bỏng. Rồi khi cô ngước lên nhìn ông, ông bất chợt ôm lấy cô, nước mắt lăn dài trên má.
Hai bàn tay run run vòng ra sau lưng ông, Yui nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai rộng và vững chắc. Cô sà vào lòng ông, lòng nghẹn ngào muốn khóc.
Bà Kaemi cũng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, dang hai tay ôm lấy cả bố con họ.
Hơi ấm gia đình này… Yui đã muốn cảm nhận… từ lâu lắm rồi…
___
Khi cả ba đã làm chủ được cảm xúc trở lại, họ cùng ngồi trên sofa đối diện với bác sĩ. Yui tò mò hỏi:
– Bọn cầm đầu vụ bắt cóc con sao rồi hả ba?
Ông Ikishige hiền từ nhìn cô và trả lời:
– Những đứa có liên quan đều vào trại cải tạo ngồi hai năm. Còn đứa đứng đầu là Ukano, thằng đó có lẽ sẽ ngồi bóc lịch trong tù từ sáu đến tám năm con ạ.
– Ngồi tù sao? – Yui tròn xoe mắt ngạc nhiên, sửng sốt. – Cùng lắm hắn cũng chỉ đánh con nhiều hơn mấy đứa khác, sao lại phải ngồi tù?
– Hắn bỏ trốn trong đêm, sáng ra thì lại đến đồn đầu thú, có lẽ không chịu nổi áp lực. Hiện hắn đang ở trại tạm giam, ngày kia là đi hầu tòa. – Ông Ikishige chỉ kể thêm mà không giám giải thích.
– Con hỏi lý do cơ mà! – Yui bật dậy, bướng bỉnh hỏi to.
Thế nhưng chẳng ai có ý định trả lời. Họ im lặng không nói gì, nhưng khi nhận thấy vấn đề này không thể giấu kín được mãi, bác sĩ Kahara ngập ngừng nói trong nước mắt:
– Ukano… hắn giết người con ạ…
– Giết người? – Yui giật nảy mình sửng sốt lặp lại. – Hắn giết ai?
Cả ba lại im lặng, riêng mình bác sĩ Kahara vẫn khóc nức nở.
Bà Kaemi ôm Yui nhẹ nhàng, áp tai cô vào ngực bà, giọng nghẹn ngào:
– Là… con gái bác sĩ Kahara… Terumi đó con…
Yui trợn to mắt. Cô đơ mặt ra suốt hơn một phút lận, bàn tay nắm chặt lại, run run.
Bà Kaemi thuật lại, ánh mắt vẫn ầng ậc nước:
– Ukano khai là trong phút bồng bột mất lý trí, hắn rút con dao giấu trong người toan đâm con. Nhưng khi nhận thấy, Terumi nó lao đến che chắn cho con. Kết quả là lưỡi dao đâm vào phổi, cộng thêm việc mất máu quá nhiều, nên nó đã… đã…
o0o
Trời râm mát… gió hiu hiu thổi…
Nghĩa trang của thủ đô vắng vẻ, không một ai khác ngoài Yui và những người bạn của cô, cùng bố mẹ cô…
Yui nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh nấm mộ có tấm bia để hình của Terumi đen trắng và họ tên nó ở ngay dưới. Cô đưa tay vuốt từng ngọn cỏ, từng miếng đất với một khuôn mặt buồn thiu và xa xăm.
– Teru-chan à… – Yui cất giọng nghẹn cứng lại, khàn khàn. – Cô bé đợt này hay quanh quẩn trong trí óc tớ… là cậu đúng không, Teru-chan?
Rồi cô im lặng.
Tất thảy mọi người đều cúi mình trước nấm mồ của nó, dành những phút giây tưởng niệm người đã khuất.
– Cậu còn nhớ “Hibiki no Shirabe” của Takemi nữa không? – Yui lại cất giọng. – Từ lúc tớ mất ký ức về cậu, tớ cũng chẳng còn nghe bài hát này nữa… Bài hát có ba lời đấy. Mà hình như hôm đó, ta mới hát có một lời thôi đúng không? Tớ hát tiếp nhé…
Nói đoạn rồi, Yui cố gồng mình lên cất tiếng hát, dẫu cho tâm trạng cô lúc này rất nẫu ruột, khác hẳn với sự lạc quan mười năm trước…
Mưa bắt đầu điểm giọt…
“Mune wo meguru wa (Trong thâm tâm)
Tooi hi no uta (giai điệu ngày xưa nay đã trở về)
Tanima ni wataru (cùng tiếng sáo ở dưới chân trời)
Kanata no fue no ne (ngân vang khắp thung lũng)
Ikinasai (Hãy tiếp tục sống)
Soko ni aru no wa (nơi đó, những điều đẹp đẽ nhất)
Inochi no utsukushisa (của cuộc sống vẫn luôn tồn tại)
Toki wo koete setsuna no naka de (Những nỗi đau vượt qua cả thời gian)
Yakusoku wo hatasu made (cháy bỏng lời hẹn ước đôi ta)
Kanashimi wa nokoru (Nhưng nhất định ngày nào đó)
Yasashisa ni kawaru tame (buồn đau sẽ biến thành niềm hạnh phúc)
Hibikasete (sẽ vang vọng mãi trong tim)
Hibikasete (vang vọng mãi trong tim)”
Yui ngắt lời, cô bất giác lên cơn ho. Bây giờ, mưa đã nặng hạt, xối xả dội xuống cả nghĩa trang.
Ông bà Satake vội vã toan chạy vào ô tô tránh mưa, tụi bạn Yui cũng loay hoay tìm ô dù, nhưng mọi người đều ngừng lại khi nhận thấy cô vẫn ngồi ở đó, chẳng buồn bận tâm đến nước mắt của trời.
Shukasa nhanh chóng chạy đến cạnh Yui, thổ mạnh vào vai:
– Này Yui! Em còn định làm gì thế? Em không thấy trời đang mưa hay sao?
Nhưng cô gạt phắt tay anh, nhíu mày quát:
– Anh làm cái trò gì thế hả? Còn Teru-chan thì sao? Nó đang ở dưới đó, anh không lo nó mắc mưa à?
– Kahara đi rồi! Đừng níu kéo làm gì! Linh hồn nó đang ở trên thiên đàng, không mắc mưa đâu! – Shukasa vội vã xốc nách cô dậy, vội vã kéo đi!
– Buông em ra! – Yui vùng vằng, cựa quậy cố thoát ra khỏi cái khóa của anh, nhưng vô ích. – Biết vậy! Nhưng em chưa hát xong lời ba mà! Nếu em không hát thì nó sẽ buồn lắm!!
Shukasa dừng lại, mọi người cũng đưa mắt nhìn theo. Dưới cơn mưa, Yui cố chấp, gồng mình cố gắng cất lên tiếng hát:
“Tsuchi ni iyasare (Làm nguôi cơn đau của đất mẹ)
Daichi ni dakare (ôm lấy địa cầu này)
Nao mo furueru (Dẫu cho ta vẫn còn rung rẩy)
Kokoro wo hiraite (hãy mở rộng trái tim ra)
Yuki…”
“Khụ… khụ…” – Yui bật lên tiếng ho khó chịu vào khúc ngân cao giọng. Cô vừa ốm dậy, lại hứng cơn mưa, bảo sao chẳng ho. Shukasa nhận thấy bèn lo lắng:
– Yui! Đừng hát nữa! Kahara chờ được mà! Em có thể hát vào khi khác mà!
– Ah a a a a!!! – Yui bất giác hét lên. – Teru-chan! Tại ai mà tớ phải khổ sở thế này? Là cậu đó, biết không? Nếu cậu không ngu ngốc làm vậy thì đáng lẽ ra người phải nằm đây là tớ mà! Đáng ra là tớ mà… Nếu vậy người phải hứng mưa là cậu, người phải hát là cậu, Teru-chan!
Yui gào lên. Âm thanh khản đặc của cô hòa vào tiếng mưa xối xả, bị lấn át bởi đất trời. Nước mắt đang rơi, tuôn ra nhiều vô kể. Trời biết lòng cô, trời hiểu tim cô, trời khóc thay cô, trời hoà tan nước mắt của cô, giấu nó đi!
– Khóc đi, Yui. – Shukasa nới lỏng vòng tay, thủ thỉ vào tai cô.
– Hứ! Ai thèm khóc chứ? Ai thèm khóc vì một đứa bỏ rơi bạn bè như nó chứ? Là nước mưa mà! – Yui xoay mặt mù mịt, cố tìm cách che giấu lòng mình.
– Anh bảo em cứ khóc đi, khóc để thoả lòng mình. Đừng cố che giấu, em sẽ đau hơn đấy… – Giọng Shukasa ấm áp và nhẹ nhàng.
– Shukasa… – Yui xoay mặt lại, ngước lên nhìn anh.
– Em không chỉ có một mình đâu! Em không cô đơn… Em có anh, có bạn bè em, có bạn bè anh, có bố mẹ em…Vậy nên làm ơn… đừng giấu kín nỗi đau một mình… Nếu muốn khóc, hãy tìm đến anh, hoặc mọi người… sẽ đỡ đau hơn đấy! – Shukasa đưa ánh mắt hiền từ nhìn xoáy sâu vào trong mắt cô, cười nhẹ. – Khóc đi… trong lòng anh.
– Oa a a a!! – Yui dúi sâu vào lòng anh, gào khóc nức nở. Cô bấu chặt lấy vạt áo nay đã thấm đẫm nước mưa, tấm tức. Shukasa nhẹ nhàng vòng tay qua, ghì chặt lấy cô, nhắm mắt áp nhẹ vào tóc cô. Cả hai cùng san nỗi đau cho nhau trong cái ôm ấm áp. Yui giọng ngắt quãng. – Ngốc quá… Nếu cứ khóc với anh… anh sẽ thấy… em khóc nhiều lắm đấy…
Và khi sự đau đớn trong lòng cô đã dịu bớt, Shukasa cởi áo khoác khoác lên người Yui, bật ô dìu cô vào trong con xe ô tô của nhà Satake đậu cách đó mấy mươi mét.
o0o
– Yui. Con vào nhà đi! – Bà Kaemi dìu Yui bước lên hiên cửa. Mưa vẫn tầm tã, trút xuống không dứt. Các cô giúp việc cũng ào ạt chạy ra. Chị Asami khoác chiếc khăn tắm trắng tinh lên người cô.
Từ hôm nay, dinh thự Satake chính là nhà của cô. Bây giờ, cô không còn là Miyamoto Rei – một đứa con của nhân viên văn phòng, mà chính là Satake Yui – nhị tiểu thư tập đoàn tài chính Satake, vị trí mà cô vốn có.
Yui gượng đứng dậy. Cô đưa vạt khăn lên thấm nước, nhẹ nhàng bước đi theo sự hướng dẫn của mẹ.
– Đồ đạc của con ta đã chuyển từ chung cư Sunshine đến đây rồi. Phòng con nằm ở tầng hai, vẫn là phòng mọi hôm đó. – Bà Kaemi nhìn Yui đang dựa tay vào thanh vịn, chậm rãi bước lên cầu thang, tay chỉ hướng trên mà nói.
– Con đã ngủ đây hôm mới về mà mẹ. Mẹ không cần chỉ đâu, mẹ cứ đi tắm đi! Cả người mẹ ướt sũng rồi kìa! – Yui khổ sở nhìn bà Kaemi đang dìu dẫn mình, cười khuyên.
– Con còn mắc hơn ta đấy chứ! – Bà xua tay. – Lên phòng đi con! Ta muốn cho con xem.
Bà quản gia Betsuhiko cũng đi theo hai mẹ con họ, bà đi trước. Khi đến phòng cô, bà khẽ xoay tay đấm cửa mở ra.
Yui cảm thấy choáng ngợp vì căn phòng của chính cô. Cô há hốc miệng. Toàn bộ nội thất trong phòng đều đã được thay thế. Căn phòng mang gam màu chính là màu trắng, đầy đủ và tiện nghi. Căn phòng có đầy đủ vật chất: Một cái giường nệm êm vô cùng, một cái tủ quần áo to và bên trong là toàn bộ quần áo của cô, một cái bàn học rộng và bên cạnh là một chiếc giá sách đồ sộ cao chạm trần nhà: Dường như ba cô đã mua đầy đủ sách vở, tài liệu và tranh truyện, tạp chí; ông cũng không quên mua một chiếc tủ đặt những món đồ lưu niệm cho cô. Ngoài ra, trong phòng còn điểm những đồ trang trí như đèn chùm, đèn cây, bình hoa, áp phích, tranh ảnh, chuông gió. Phòng còn có cả phòng tắm khép kín, mang phong cách Tây Âu. Mọi thứ đều cực kỳ sang trọng nhưng lại mang phần nữ tính. Giống như là phòng công chúa vậy!
– Ba mua hết mớ này hả mẹ? – Yui vẫn còn ngạc nhiên quay sang nhìn mẹ cô đang cười hài lòng.
– Đích thân ba con đi chọn đồ đấy! Ông đã dẹp công việc mà lượn khắp thủ đô tìm đồ giống như sở thích của con khi nghe tin con đồng ý về tư dinh ta ở.
– Nhưng đâu cần phải thay toàn bộ đâu?
– Ba con bảo cần. Tất nhiên đồ đạc năm xưa của con ở vẫn là hàng hiệu, nhưng ba con bảo cũ quá rồi. Hơn nữa chúng trẻ con quá, nên ông đã cho người sửa sang lại phòng con. Sơn lại, ốp gạch lại, dọn dẹp đàng hoàng. Thật ra ông ấy còn phá cả kho đồ sau lưng phòng con để mở rộng phòng nữa. – Bà Kaemi tự hào kể cho con gái nghe về những gì mà ông đã làm để cô được sống như vị thế cao sang vốn có đó. – Ông ấy làm mọi thứ trong một tuần con dưỡng bệnh ở bệnh viện đấy, con gái ạ! Con có tin không nếu ta nói ông ấy cũng đã bắt tay vào công việc?
– Dạ. – Yui e dè cúi mặt đáp. Cô cười hạnh phúc, lòng cô nôn nao khó tả. Vậy là trong hơn mười năm cực khổ, đau đớn, bị chìm trong sự sợ hãi và cơn ác mộng kinh hoàng, cuối cùng, cô cũng đã được tận hưởng cái mà người ta gọi là “hạnh phúc gia đình”.
Yui nhẹ nhàng khép cửa lại. Việc đầu tiên cô làm là bước vào nhà tắm tắm rửa, thay đồ. Phải gắng lắm cô mới có thể làm được, bởi cô đã lả người đi sau cơn dầm mưa chiều nay.
Cô thả phịch người xuống cái giường êm, mệt rũ rượi. Dù là sau khi tắm, nhưng mồ hôi vẫn vã ra, và thế là, sự mệt nhọc đã lôi cô vào giấc ngủ ngay sau đó.