Những lời Hồng Thư nói, Vãn Thanh ghi tạc trong lòng, nhưng mà nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra phương pháp nào có thể khiến Phượng Cô đồng ý mang nàng cùng đi Tuyết Linh Các.
Đúng như Hồng Thư nói -, thật sự rất khó.
Phượng Cô đối với nàng, vốn không có dù chỉ là nửa phần hảo cảm, lúc này không bị hắn đả thương đã là tốt lắm rồi, làm sao hắn có thể đưa nàng đến Tuyết Linh Các chứ?
Dù cho chỉ là một hi vọng xa vời, nàng cũng phải đi cầu hắn.
Vì vậy, hai ngày nay, ngày nào nàng cũng bị chuyện này dày vò, sống không an ổn. Ngày mai đã là ngày Phi Tuyết lên đài hiến khúc, Phượng Cô sớm đã đặt một chỗ tốt ngồi nghe.
Nhưng mà nàng vẫn không biết phải mở miệng như thế nào.
Đứng trước Trà Nguyệt Các, nàng cúi đầu hít một hơi thật sâu, xem ra, chỉ có trực tiếp đi hỏi, được là được, không được là không được, ít nhất cũng không bị lo lắng dày vò nữa.
Phượng Cô đang muốn đi ra ngoài làm việc, mới đi đến ngoài cửa, đã thấy Vãn Thanh đứng một mình ở đó, đầu cúi xuống, không biết nghĩ cái gì.
Váy màu lam, trên hông là một thắt lưng màu xanh đậm, thêu một đóa hoa Tuyết Lan, lưng cong eo thon, đẹp như tiên nữ.
Đầu tóc của nàng vẫn đơn giản mộc mạc như vậy.
Như thể Phượng Cô không nuôi được nàng, một cái trâm cài tóc cũng không có. Trong lòng hắn đột nhiên không vui, tuy là nàng như thế càng thanh lệ thanh tú, nhưng mà hắn vẫn muốn nổi giận, mà chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại nổi giận.
Tại sao nàng lại đứng ở đây? Không phải nàng luôn muốn không phải nhìn thấy mặt hắn sao?
Nhìn dáng vẻ này, hình như là có việc.
Hắn cố ý đi thật nhẹ nhàng, làm như thể không để ý đến nàng, đi qua nàng làm như không trông thấy.
Mới đi được một nửa, thanh âm thanh thúy của nàng vang lên:”Gia”
“Ân.” Phượng Cô ngừng lại, trên mặt hiện lên một mảnh úc sắc.
Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy hắn chỉ ” ân ” một tiếng ngoài ra không nói thêm cái gì nữa, vì vậy không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói tiếp: “Gia, thiếp thân có một chuyện muốn nhờ.”
“Sao? Chuyện gì?” Phượng Cô nhướng mắt hỏi, có điểm kì quái, nhìn bộ dạng của nàng, chắc là rất cần chuyện này, nếu không thì nàng đã không uốn lượn như thế để van cầu hắn.
Hắn chợt có chút tò mò, đến tột cùng là chuyện gì, mới có thể khiến nàng ủy khuất bản thân mà van cầu hắn.
“Nghe nói gia ngày mai muốn đi Tuyết Linh Các nghe đàn?” Vãn Thanh không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi.
“Ân” Mặt Phượng Cô dần dần lộ vẻ không vui, từ ngày hôm trước, hắn đã có cảm giác nàng đối với Tuyết Linh Các vô cùng mẫn cảm, như thể có chuyện gì liên quan vậy.
Lúc đấy hắn không để ý lắm, không ngờ là lúc này nàng lại nói đến.
“Thiếp thân muốn cầu gia mang thiếp thân đi cùng” Nàng hỏi xong ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đông lạnh nhìn hắn chăm chú, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Vì sao?” Hắn hỏi, mắt tràn ngập sự thăm dò.
Vãn Thanh cố gắng bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Thiếp thân nghe nói Phi Tuyết cô nương của Tuyết Linh Các đánh đàn rất giỏi, cùng là người yêu cầm, nhưng mà vẫn chưa bao giờ được gặp mặt. Lần này nghe nói Phi Tuyết cô nương hiến nghệ, mà thiếp thân lại cũng ở đây, nên thế muốn đi nghe.”
Những điều nàng nói hoàn toàn hợp tình lý, cái… lý do này, vừa đơn giản, vừa phù hợp với nàng.
Phượng Cô nghe xong cũng không hoài nghi nữa, nhưng vẫn không đáp ứng, nói một câu: “Ngày mai tính sau.”
Nghe được lời của hắn, nhìn bộ dáng cao ngạo của hắn -, Vãn Thanh nhìn ra được, hắn đang đợi nàng cầu xin hắn, bởi vì hắn không trực tiếp từ chối nàng, cần gì phải chờ đến ngày mai chứ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Gia… thiếp thân van cầu ngươi… ” nàng nói.
“Cầu? Cầu kiểu gì vậy? Tại sao ta không thấy chút thành ý nào của ngươi?” Phượng Cô cười lạnh một tiếng nói, nhìn bộ dạng Vãn Thanh, không nhìn ra là nàng đang cầu xin chút nào.
Nói là cầu hắn, tại sao hắn lại cảm thấy giống như hắn đang cầu nàng hơn, ngữ khí lạnh như vậy thật khó ưa!
Hắn không thể chịu được cái bộ dạng lạnh như băng không quan tâm đến thứ gì của nàng, hắn cũng không thích nhìn dáng điệu nhẫn nhịn của nàng.
Hắn muốn nhìn nàng phải tỏ thái độ rõ ràng, có cảm xúc như người bình thường.
“Gia, thiếp thân cầu ngươi … ” nghĩ kĩ thì dù gì cũng đang cầu xin hắn, ngữ khí của Vãn Thanh không khỏi mềm nhũn vài phần. Nàng chưa từng cầu xin ai, trước đây nàng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đau, chứ không biết cầu xin là như thế nào.
Lần này nếu không phải Hồng Thư không chịu mang nàng đi, nàng quyết là không đến tìm Phượng Cô.
Kỳ thật nàng tình nguyện bị Phượng Cô đánh đập hành hạ, cũng không muốn ăn nói khép nép cầu xin hắn, nhưng mà Hồng Thư nói thế nào cũng không chịu đưa nàng đi.
Nếu như nàng đi một mình, thanh lâu là nơi ngư long hỗn tạp, nàng lại không có khả năng bảo về bản thân, nếu gặp phải kẻ ác, chỉ sợ càng thêm nguy hiểm, hơn nữa nàng cũng không muốn đi không có Hồng Thư.
“Nếu như ta mang ngươi đi cùng, thì có lợi ích gì?” trong lòng Phượng Cô đột nhiên nẩy ra một ý nghĩ ghê tởm -, môi mỏng khẽ cong lên, một nụ cười tà ác không chút hảo ý xuất hiện trên gương mặt hắn.
“Gia muốn cái gì?” Nàng không rõ ý tứ của hắn? Bởi vì hắn cái gì cũng có, mà nàng cái gì cũng không có!
Phượng Cô phun ra một câu: “Lại đây một chút.” Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
– www.TruyệnFULL.vn
Vãn Thanh chậm rãi tiến lên một bước, Phượng Cô đột nhiên hung hăng kéo người nàng lại, rồi sau đó, đầu hơi hơi hạ xuống: “Ta thích nữ tử phóng đãng -, buổi tối hôm nay ngươi lại đây, phải làm như thế nào ngươi tự biết rồi, nếu khiến ta vui vẻ, ngày mai sẽ mang ngươi đi cùng.”
Hắn nói xong cười ha ha, rồi sau đó buông… Vãn Thanh ra, xoay người bỏ đi.
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn vẫn đang cười say mê, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tên Phượng Cô này, vĩnh viễn biết cách đả thương người khác đến mức không chịu được!