Nửa canh giờ sau, Tạ Diễn ngồi dậy. Lúc này, thương thế của hắn đã tốt hơn nhiều. Khi nghiêng đầu nhìn sang thì hắn mau chóng phát hiện, cửa lớn ngôi miếu không biết đã bị người ta đóng lại từ khi nào. Chuyện này làm cho hắn cảm thấy căng thẳng, theo bản năng liền cầm lấy thanh kiếm, bắt đầu để ý bốn phía xung quanh.
Dần dần, Tạ Diễn nhíu mày.
Bốn phía không có bất kỳ chút khí tức nào, cả sâu cũng chẳng có lấy một con, đối với trực giác của mình, Tạ Diễn vẫn có tự tin.
“Cửa tự đóng sao?”
Tạ Diễn đứng lên, cẩn thận bước từng bước một tới trước. Hắn nhớ trước khi tiến vào Cổ Miếu, bên ngoài đã bị mấy bóng người đỏ rực bao vây, bây giờ đã có thể cử động, đương nhiên là hắn muốn cách xa cánh cửa này càng nhiều càng tốt.
Nhưng sau thời gian một chung trà, Tạ Diễn lại đứng im tại chỗ.
Sau khi quan sát sơ qua, Tạ Diễn liền phát hiện ngôi miếu này có phần giống một miếu Thổ Địa bỏ hoang, diện tích khá nhỏ, xung quanh cũng không có phòng khác. Vừa rồi nếu không phải do quá cẩn thận, Tạ Diễn cũng chẳng đi hết nơi này trong thời gian dài như vậy.
Đi tới phía trước, Tạ Diễn liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tượng Thần trước mặt.
Chỉ thấy Tượng Thần dường như được làm từ than đá, mang dáng vẻ một vị lão giả tiên phong đạo cốt. Từ thần thái có thể phán đoán, vị lão giả này hẳn là một đạo nhân, nhưng giữa hai mày lại có chút bất đồng, giống một vị Thánh Đạo Tiên Nhân thời Trung Cổ. Tạ Diễn không biết người này là ai, thế nhưng hắn vẫn chắc rằng vị trên Thần Đàn này nhất định là một nhân vật tuyệt đỉnh, bởi vì chỉ tính riêng loại khí thế này thì chỉ có một cường giả mới có được.
“Không biết đây là vị nào.”
“Y là Đại Hoang Kiếm Đế!”
Một luồng khí tức lạnh lẽo chợt xuất hiện cách chừng mười thước trước mặt hắn.
Nơi đó có một thân ảnh được bao phủ trong một màn sương tím sậm đang trừng mắt nhìn hắn, cặp mắt kia như dã thú, lóe lên những tia sáng xanh biếc. Thế nhưng điều làm cho Tạ Diễn sợ là bóng người này không có chân, từ eo xuống đều là sương mù mờ ảo.
Bay?
“Ai?”
Tạ Diễn chỉ thấy da đầu tê dại, không ngờ tòa miếu cổ này còn quỷ dị hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều. Vừa rồi hắn lại không phát hiện được sự xuất hiện của bóng người kia, nói cách khác, nếu như cái bóng này là sát thủ, vậy chắc giờ này hắn đã chết rồi.
“Ai ở đó!”
Không có tiếng trả lời.
Bóng người trong màn sương tím vẫn lơ lửng ở đó, không có bất kỳ cảm nhận gì về sự tồn tại.
“Các hạ nếu như không ngại, có thể nói cho ta biết Đại Hoang Kiếm Đế là ai chăng?” Tạ Diễn thử nói chuyện với đối phương.
Cái bóng đen này xuất hiện vô cùng đột ngột, vậy nếu có thể trao đổi với y thì có lẽ sẽ có cách phát hiện được bí ẩn của ngôi miếu này.
“Thông U Quỷ Thể, không ngờ trên thế gian lại thực sự có loại thể chất này.”
Bóng người thốt ra một câu khó hiểu rồi đột nhiên lắc người bay qua. Chưa chờ Tạ Diễn kịp phản ứng đã cảm thấy nơi bả vai mình hình như đã bị một cánh tay tóm lấy, hắn chỉ thấy một cảm giác lạnh lẽo từ đầu vai thấm sâu vào linh hồn, cái tay kia không có chút độ ấm nào, lạnh giống như hàn băng ngàn năm vậy.
Lạnh quá!
Tạ Diễn nghĩ.
Vèo!
Bóng người tóm lấy Tạ Diễn rồi thân thể như hóa thành sương mù, lướt qua hư không, đâm thẳng vào bức tượng thần trên đài.
Cảm giác tối sầm vụt qua trong nháy mắt, Tạ Diễn phát hiện mình lại đến một chỗ khác. Nơi này mọc đầy các loại cây cối xám ngắt, có điều do bóng đen bay quá nhanh nên hắn cũng không kịp thấy rõ ràng những cây cỏ đó, chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh lùi về sau với một tốc độ chóng mặt, tốc độ này, đã vượt qua tất cả các loại khinh công mà hắn biết, kể cả Ngự Kiếm Phi Hành cũng không nhanh như vậy, thế mà người thần bí này có thể vừa mang theo hắn, vừa đi về phía trước, hơn nữa tốc độ còn nhanh như thế.
Đi nhanh thế này trong khoảng một nén nhang. Trong thời gian đó, Tạ Diễn không kịp thấy rõ bất kỳ thứ gì xung quanh. Mãi tới khi ngừng lại, hắn mới phát hiện mình đang ở trong một sơn cốc u tĩnh.
Sơn cốc lạnh lẽo, im ắng tới kỳ lạ, không có tới cả một tiếng côn trùng, dường như nơi này không có bất kỳ một sinh vật sống nào khác. Cây cối xung quanh đều mang một màu xám tro, không một chút sức sống. Tạ Diễn liếc mắt nhìn thì phát hiện quanh sơn cốc đều là loại cây này, lá cây khô không ngừng bay xuống, làm cho sơn cốc càng thêm quỷ dị, bốn phía đều phủ một màu xám chết chóc.
“Vào đi.”
Vừa nói chuyện, bóng người vừa bước vào.
Tạ Diễn đứng ngoài sơn cốc nhìn vào, nhưng vừa quay đầu lại thì đã thấy nơi hắn vừa đi qua đã biến mất, con đường khi nãy đã bị một màn sáng che đi.
“Đó là gì vậy?”
Màn sáng đã che phủ hết thảy, làm cho Tạ Diễn không cách nào thấy rõ ràng bên trong.
Bóng người cũng không để ý tới Tạ Diễn mà vẫn đi thẳng về phía trước, xuyên qua màn sáng lưu ly.
Tạ Diễn đứng im tại chỗ, định mở miệng hỏi lại thì đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh mấy nhịp, vừa quay đầu lại thì thấy những cây cối màu xám tro trên đường đã sống lại, một đóa hoa gần hắn cũng vậy, nhị hoa chợt biến thành một cái miệng lớn cắn tới. Miệng của đóa hoa giống như một dã thú thời hồng hoang, Tạ Diễn dám khẳng định, nếu như bị nó cắn trúng, nhất định thân thể sẽ đứt ra làm đôi. Hơn nữa, cho dù hắn có đánh lùi được đóa hoa này thì những thực vật phía sau nhất định cũng sẽ điên cuồng nhào tới, lúc đó, dù Tạ Diễn hắn có mạnh thế nào cũng sẽ chết.
Đi!
Mặc kệ bên trong thế nào, lúc này, Tạ Diễn đành tung người, bay vào trong màn sáng.
Bên trong màn sáng là một gian nhà tranh đơn sơ, cũng mang một màu xám tro như bên ngoài.
Tạ Diễn mới vừa vào thì đã thấy bóng người kia đang ngồi xếp bằng gần đó.
“Tiền bối.” Tạ Diễn liền vội vàng khom người.
“Ngồi đi.”
Có lẽ do đã tới nơi nên màn sương mù trên người đối phương đã dần dần tan đi, lộ ra thân ảnh bên trong. Đây là một lão giả gầy gò, râu tóc hoa râm, trên mặt có một ít nếp nhăn, nhưng để cho Tạ Diễn để ý chính là đôi mắt y, cặp mắt kia dường như có thể nhìn thấu tang thương của thế gian, làm cho Tạ Diễn cảm thấy đôi mắt này như đã lắng đọng qua vô vàn tuế nguyệt.
Tạ Diễn theo lời ngồi xuống.
“Trước hết hãy khôi phục thương thế đã.” Dặn dò một câu, lão giả liền nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Thấy vậy, Tạ Diễn dù có nhiều chuyện muốn hỏi thì cũng đành nhịn xuống.
Nửa ngày sau.
Thương thế của Tạ Diễn đã gần hồi phục, mà lão giả kia vẫn nhắm mắt tĩnh tọa. Tạ Diễn thử gọi đối phương mấy câu cũng chẳng thấy lão có phản ứng gì. Dưới sự buồn chán, Tạ Diễn đành đi dò xét căn nhà lá, chỉ thấy căn nhà này quả là có chút kỳ quái. Sau khi khôi phục, Tạ Diễn đã từng đẩy cửa ra ngoài, thế nhưng mỗi khi mở cửa, hắn lại thấy mình trở về căn nhà như cũ, giống như vừa đẩy cửa bước vào lúc trước. Thấy vậy, Tạ Diễn cũng chẳng lãng phí thời gian nữa mà lại ngồi xuống xếp bằng tu luyện tiếp.
Tu luyện công pháp nghịch chuyển cần thuần thục hơn nữa.