Tháng Năm Học Trò

Chương 30: Máu từ mắt



-Tại biệt thự “thập cẩm”, phòng Ma Kết…

Cô nằm lăn lộn trong phòng cứ suy nghĩ về Karia, chắc chắn cô ấy không phải người như thế. Chắc ai đó đứng sau việc này. Không thể nào có chuyện đó. Bật dậy, cô quyết định đi tìm Karia.

Loanh quanh trên con đường quen thuộc, cô đã đến tất cả những nơi mà Karia thường đến nhưng không thấy. Cô tìm hoài tìm suốt nhưng không thấy.

“Á!”

Bỗng cô đâm phải một người, cái mũ đội trên đầu cô gái đó cũng theo hướng mà rơi xuống. Mái tóc hồng bồng bềnh quen thuộc xõa dài…rất quen. Ma Kết ngẩng mặt lên, cô không còn vẻ tươi sáng như những ngày qua. Cô đã trở lại vẻ vô cảm rồi. Đôi mắt Aqua mở to nhưng vẫn không che đi được vẻ lạnh lùng. Đó là…Karia!! Ông trời đang giúp con rồi!!

Sau khi ổn định, cô và Karia cùng nhau đi trên con phố. Mắt Kari vẫn còn sưng, có lẽ cô đã khóc rất nhiều.

-“Kari, cậu ăn gì chưa?”

-“Tớ chưa…”

-“Vậy tớ sẽ dẫn cậu đi ăn.”

-“Đi đâu cơ?”

Karia chưa nói hết lời đã bị Ma Kết kéo đi.

Nhà hàng King&Quen…

-“Cậu ăn gì?”

-“À, cậu cứ chọn đi, tớ ăn gì cũng được!”

-“Cho em…”Cô nói theo thực đơn, cũng ít thôi, có mỗi cô và Karia.

-“Vâng, xin đợi một tí!”Cô phục vụ ghi xong liền lùi lại đi về chỗ nhà bếp.

-“Tớ không tin lời Thiên Yết nói là thật.”Ma Kết tiếp tục nhìn đối diện vào Karia.

-“Điều đó…là thật đấy, cậu nên từ bỏ tớ đi.” Đôi mắt Kari cụp xuống đượm buồn. Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại. Ma Kết chớp chớp đôi mắt:

-“Tớ không tin.”

-“Tuỳ cậu thôi!”Kari bỗng nở nụ cười, một nụ cười gượng ép. Cô thực sự muốn từ bỏ làm cánh tay phải của hiệu trưởng khi nhận ra một điều từ những người bạn bên cạch cô những tháng ngày qua.

-“Đồ ăn của hai em đây!”Cô phục vụ đi tới với đồ ăn trên khay. Nhẹ nhàng đặt lên bàn, cô lại lùi lại đi sang bàn khác. Ma Kết vì tay hơi trơn nên làm rơi cái dĩa. Karia nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô cảm nhận gì đó chảy r̉a trong mắt cô. Run sợ cho ngón tay lên thứ chất lỏng ấy. Trên ngón tay cô bây giờ là máu. Cô sợ hãi bảo với Ma Kết là đi vệ sinh rồi phóng luôn. Ma Kết nhặt xong cái dĩa nhìn theo Kari chạy rồi cũng nhún vai thưởng thức món ăn.

WC…

Cô nhẹ nhàng lấy khăn lau bên mắt chảy máu. Chạm vào lòng mắt lấy ra kính áp tròng.Cô ấy đeo kính áp tròng ư? Và điều kì lạ là tại sao cô chỉ đeo một bên. Cái đau nhức dịu đi hẳn. Đứng trong gương nhìn lại mình, đôi mắt bên đỏ ửng và cảm thấy mọi thứ mờ hẳn đi, có lẽ nó đã liên lụy sang mắt bên rồi. Cô ổn định đeo lại kính áp tròng rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

-“Chắc chỉ do bị lệch thôi.”

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chỉ sợ bị phát hiện thôi.

-“Cậu ăn đi.” Ma Kết ăn xong phần từ bao giờ, tại cô gọi ít a!~

–Trước cửa nhà hàng–

-“Cậu có định về không?”Ma Kết đứng đối diện với Karia.

-“Tớ sẽ sống ngoài này vài hôm nữa! Tớ đoán mọi người chưa tha thứ cho tớ đâu.”Karia cười tươi nhưng tiếc thay đó chỉ là một nụ cười gượng gạo.

-“Tớ sẽ giải thích cho.”

-“Bỏ đi, mọi người sẽ không tin đâu. Tớ sẽ sống vài ngày nữa rồi về. Cậu cứ về trước đi.”

-“Vậy tớ về trước.”

Sau khi trước xe của Ma Kết đã khuất. Kari bắt taxi đi đến bệnh viện.

Cô bước vào trong, tìm khoa chuyên về thị giác cho nhanh.

A! Đây rồi. Cô gõ cửa, phép lịch sự tối thiếu trước khi vào. Bên trong chỉ vọng ra tiếng:” Mời vào.” Vậy là cô cứ thế đi vào. Bên trong là một người bác sĩ trẻ, nhìn có vẻ chuyên nghiệp. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô vào thẳng vấn đề:

-“Tôi đến đây khám mắt.”Cô bỏ kính áp tròng ra.

-“Cô đeo lens?”

-“Ừ.”

-“Cô cảm thấy mắt mình như thế nào?”

-“Đau, nhức, mỏi.”

-“Cô có đeo lens thường xuyên không?”

-“Sáng trưa chiều tối, lúc nào cũng đeo.”

-“Sao cô không tháo?”

-“Có chuyện không tháo được.”

Anh bác sĩ dùng chiếc đèn pin nhỏ rọi vào mắt cô:

-“Mắt cô đã bị khô vì tuyến lệ không thể tiết ra do lạm dụng kính áp tròng quá nhiều. Các chất hóa học từ kính áp tròng vì bị dính vào mắt quá lâu nên người bị nhiễm một số chất độc hại khiến bên mắt không đeo cũng bị ảnh hưởng. Nếu cô còn duy trì tình trạng này sớm muộn gì cô cũng bị mù.”

-“Tôi không thể bỏ ra lúc này, có thuốc chữa nào không?”

-“Thuốc chữa thì không có, chỉ có thuốc giảm đau thôi.”

-“Vậy cho tôi thuốc đó, càng nhiều càng tốt.”

-“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?”

-“Nói là làm.”

-“Thuốc giảm đau nàỹ duy trì được nhưng sẽ làm mắt nặng thêm đấy.”

-“Không sao.”

-“Được rồi, ngồi yên để tôi kê toa thuốc.”

-“Cảm ơn.”

Cô không muốn sống như thế này nữa, nhưng số phận bắt buộc.

——

“Cạch.”

Ngọc Trinh công tắc điện trong phòng. Cô làm sao thế này? Ban đầu chỉ muốn lợi dụng Nhân Mã mà bây giờ lại có tình cảm với anh lần nữa. Cô mơ hồ đứng dậy nhìn mình trong gương. Nhẹ nhàng tháo dây chun buộc tóc ra. Hả?? Sao lại nhiều tóc rụng thế này? Cô phút chốc khuỵu một chân xuống. Chóng mặt quá. Có chuyện gì? Cô ổn định lại. Nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh, nhìn đăm chiêu vào chiếc chun. Khẽ nhếch mép:

-“Đến rồi.”

+Sáng hôm sau+

Buổi sáng đẹp trời, cả lớp dường như nghĩ về chuyện giữa Bạch Dương và Nhân Mã. Vừa nhắc đã đến. Bạch Dương bước vào. Cười tươi như hoa. Cả lớp nhìn vô Bạch Dương bằng ánh mắt khó hiểu lẫn ngạc nhiên. Chẳng lẽ buồn quá hóa điên??

-“Êu, có phải Bạch Dương không đấy?”Để phá vỡ cái không khí im lặng, Bảo Bình lên tiếng.

-“Không phải tui thì là ai?”Bạch Dương nháy máy rồi ngồi vào chỗ. Nhân Mã nhìn sang Bạch Dương, cô không nhìn anh, dù chỉ một cái liếc.

Bạch Dương, tôi là vô hình trong mắt em rồi sao?

Tiếp đến đi vào là Ngọc Trinh. Điều kì lạ nhất ở đây là Ngọc Trinh không hề nở nụ cười. Sắc mặt nhợn nhạt. Đầu tóc như chưa chải. Những bước đi nặng nhọc. Cô ngồi vào chỗ, khẽ liếc quanh lớp. Cô nên làm gì tiếp theo bây giờ? Liệu con đường này có đúng? Nhưng bây giờ phải làm sao? Cô còn hối hận được nữa sao? Hôm nay, cô xin phép được về nhà sớm hơn mọi khi. Nhưng cô không về nhà. Mà đến bệnh viện.

Quán cà phê Loly. Bây giờ đã là 9h rưỡi. Cô gái xinh đẹp ngồi trước Nhân Mã. Là Ngọc Trinh. Đôi mắt cô đượm buồn nhìn vào mỹ nam đối diện, đã 30′ rồi chẳng ai nói lời nào. Ngọc Trinh nhìn thẳng vào Nhân Mã.

-“Tớ biết cậu rất yêu Bạch Dương.”

Nhân Mã giật mình. Bất giác lẩn trốn ánh nhìn của Ngọc Trinh. Cô cười buồn. Đặt lên bàn một tờ giấy. Phút chốc đứng dậy để lại câu nói:

-“Nhân Mã, xin lỗi cậu vì tất cả.”

Nhân Mã nhíu đôi mày. Cầm tờ giấy lên đọc. Tim anh như ngừng đập. Cố gắng đọc đi đọc lại từng chữ từng chữ đang nhảy múa trước mắt mình. Vậy ra đó là nguyên nhân tại sao mỗi lần đi chơi Ngọc Trinh luôn bị chóng mặt. Anh vò nát tờ giấy trong tay. Phút chốc muốn bật khóc. Anh quá yếu đuối rồi…đưa đôi mắt ráo riết nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh phút chốc bật dậy chạy ra như tìm kiếm ai đó. Anh chạy mãi, cho đến đến khi tiếng điện thoại vang lên. Là bố. Chán nản rút điện thoại ra nghe. Đôi mắt anh mở to hết cỡ. Vội vàng nhìn vào đồng hồ trên tay rồi chạy đi.

Ngọc Trinh dựa lưng vào bước tường ở một nơi nào đó. Nhếch mép đau khổ. Cô bước đi một mình trên hè phố. Bỗng trời đổ cơn mưa. Ngày càng nặng hạt. Đây là cái giá cô phải trả sao? Ngày đó đến rồi. Cô sợ…

“Hộc…hộc…”

Nhân Mã thở dốc trước một ngôi nhà. Đứng thẳng dậy. Anh bấm chuông. Anh biết chắc cô sẽ mở cửa. Phải, có lẽ anh là người hiểu rõ cô hơn bất kì ai. Bạch Dương phút chốc sững người. Bây giờ đang là giữa đông. Sao anh có chịu lạnh như thế chứ? Và bây giờ là 10h đêm đấy. Nhân Mã phút chốc ôm chần lấy Bạch Dương. Không giań như ngừng lại…

“Kính…kong…”

-“Trời ơi, Ngọc Trinh! Cậu làm sao thế này??”

Ma Kết hốt hoảng đỡ lấy Ngọc Trinh. Bây giờ chỉ có cô, Xử Nữ, Song Tử, Thiên Bình, Song Ngư, Bảo Bình ,Karia vẫn chưa trở về còn Bạch Dương ở nhà riêng và Nhân Mã bảo đi đâu đó số còn lại đã đi mua đồ. Cô vội vàng đưa Ngọc Trinh lên phòng của mình. Sắc mặt cô gái nhợt nhạt, quần áo, đầu tóc ướt sũng. Tất tả chạy đi lấy khăn nóng đắp vào trán Ngọc Trinh.

Sao cô lại phải chăm sóc Ngọc Trinh thế này? Cô đã tự hứa sẽ không dính dáng gì tới Ngọc Trinh vậy mà giờ…

Cả đêm Ma Kết thức khuya để lau những giọt mồ hôi trên gương mặt Ngọc Trinh.

——–

Bạch Dương lặng người, phút chốc gạt mạnh tay Nhân Mã ra. Nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Đưa khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào anh. Nhìn phải người cô yêu. Có phải không nhỉ?

-“Tớ xin lỗi.”

Nhân Mã phút chốc nhìn Bạch Dương đầy thương sót. Anh đau lắm. Anh sợ lắm. Một lần nữa…sắp mất cô.

-“Cậu là ai? Tôi quen cậu sao?”

Từng chữ ,từng chữ thốt lên từ đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương cũng đủ để khiến Nhân Mã cảm thấy tội lỗi. Thà cô cứ xông vào mà mắng chửi, mà đánh đá anh chứ đừng giả vờ như không quen biết anh như thế. Nhân Mã lặng người. Định nói gì nhưng có cái gì cứ mắc ở cổ họng khiến anh không thể thốt lên lời. Là nỗi đau sao? Hay là tội lỗi. Lần đầu tiên anh cảm thấy đau như thế này.

-“Tôi không quen anh, mời anh về cho.”

Bạch Dương vô thức cúi cẩn kính chào rồi đóng sầm cửa. Nhân Mã lặng người. Cảm giác này, anh đã sợ nó. Nó đến rồi. Anh có sợ không? Không, mà rất sợ. Anh sợ lắm. Một người mạnh mẽ như anh đã yếu đuối chỉ vì một cô gái. Nhưng đó không phải cô gái bình thường. Đó là cô gái anh yêu. Phút chốc lặng người. Quay gót về hướng một chiếc xe BWM vừa đỗ.Anh đứng đây thì được gì? Cô sẽ ra mở cửa cho anh và nói:

-“Tớ xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.”

Có lẽ điều đó sẽ chẳng bao giờ sảy ra. Theo bóng hình anh mà khuất đi. Có một người đang rất hạnh phúc đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.