Trong làn sương mờ , một thân ảnh không rõ là thực hay ảo hiện lên. Dáng người vạm vỡ, cao trên tám thước, chắc hẳn đó là một nam nhân. Nhưng mà dáng vẻ thật đối lập. Mái tóc màu xanh đen buông thõng xuống. Còn dung mạo thì như tượng tạc tỉ mẩn vậy! Khuôn mặt thon dài, làn da trắng nõn không tì vết. Nét ngài rậm mà mảnh. Đôi mắt hoa đào dài màu tím biếc phủ đầy băng lãnh, tràn ngập hàm ý sâu sa khó lường. Dọc xuống theo ánh nhìn của các đại tiên là sống mũi thanh tú, chiếc cằm nhọn và làn môi căng mọng như trái chín, khẽ nhếch lên thành một nụ cười tựa có tựa không. Toàn thân hắn toát lên vẻ tà mị, huyễn hoặc, khiến cho kẻ khác khó lòng rời mắt. Ngay cả tiếng đàn réo rắt, tiếng chim líu lo cũng ngưng bặt… Duy chỉ có tiếng đàn và giọng hát tựa như suối trong khẽ ngân nga. Hắn liếc mắt về phía đó, muốn nhìn xem kẻ không để ý đến sự xuất hiện của mình là ai.
Nàng bận xiêm y trắng, ngồi bên cạnh khóm hoa đang thời nở rộ. Khí chất thanh cao, khuôn mặt tuyệt trần khiến cho thứ vô tri vô giác cũng phải lay động. Hắn nhìn chăm chú, trong lòng như có chút động tâm.
Chợt, nàng im lặng, nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về một nơi, hơn nữa lại cảm nhận được mặt mình sắp bị ai đó thấu bèn nước mặt lên. Một nam nhân xinh đẹp!(???) Nàng nhìn người kia, từng đường nét trên khuôn mặt như được tinh hoa trời đất chắt lọc tạo nên. Hoàn hảo. Nhưng… haizz, đúng là “yêu nghiệt”, nàng tổng kết. Nam nhân gì mà lại đẹp hơn cả nữ nhân kia chứ.
Hắn mỉm cười, khóe miệng cong một đường đầy cám dỗ. Nàng nhìn hắn, chỉ thắc mắc tại sao Đại Diêm đế lại nổi hứng muốn đặt tên cho mình. Lòng nàng một phần vinh hạnh, hai phần tò mò, ngàn vạn phần lo lắng. Kẻ như hắn tự dưng có nhã hứng lên thiên cung đặt tên cho một thiên nữ vô danh tiểu tốt cho nàng ư? Là hứng chí nhất thời hay rảnh rỗi sinh nông nổi đây?
Diêm Vương bước tới gần, đủ để cho mùi bóng tối phủ kín lên khắp người nàng. Hắn dùng những ngón tay đẹp đẽ nâng cằm nàng lên.
– Gọi là Băng Vân. Giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy mê lực, quyến luyến bên tai nàng. Hai má nàng nóng gian, vô thức đỏ lên, vội lùi ra sau mấy bước.
– Diêm Vương, xin ngài tự trọng.
“Tự trọng?” Trần đời có một người nói với hắn hai từ này.
-Ta sống đã quá lâu rồi. Đối với ta, như vậy đã quá tự trọng. Còn không, ta thậm chí hành động hơn hẳn khi nãy. Mặt hắn gian tà vô độ.
Thiên nữ á khẩu nén cục tức trong lòng, lòng nguyền rủa hắn ta thậm tệ.
Diêm la Đại đế nhìn nữ nhân trước mặt, bất giác trong đôi mắt có sâu thẳm một tia dịu dàng. Thiên nữ này thật khuynh thành. Làn da ngọc ngà mỏng manh dễ vỡ nhưng mắt phượng lại ẩn chứa sự mạnh mẽ không cho phép kẻ khác coi thường. Đối lập mà hòa quyện tạo nên vẻ đẹp có một không hai.
– Băng Vân, ngươi có thích cái tên ta đặt cho không?
Nàng vội quên đi những chuyện trước mắt mà lẩm nhẩm cái tên. Băng Vân? Thực hay! Cuối cùng sau hơn ngàn năm nàng cũng đã có một cái tên rồi.
– Thích. Âm điệu nhỏ nhẹ, lời khẽ khàng như ngọc thốt thoát ra từ đôi môi nhỏ.
Nàng nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt mình. Nàng muốn quay đi mà không thể. Hai người cứ nhìn nhau như vậy. Một băng lãnh, một trong vắt như làn nước mùa thu. Xoáy sâu vào tâm khảm và khắc sâu vào trái tim đã nguội lạnh mấy ngàn năm…
Khoảnh khắc ấy, dường như tất cả đã được an bài. Nhưng điều mong chờ chưa chắc sẽ đến, số phận ai sẽ ràng buộc vào ai đây?