Màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người Lôi Mông bị phá vỡ nổ tung ầm ầm, cái đuôi Cự Xà hai đầu đánh xéo lên lồng ngực đối phương. Lôi Mông buồn bực rống lên một tiếng, thân hình nhảy lùi về sau nhanh như đạn pháo, bay thẳng ra sau hai mươi mấy thước mới ngã xuống đất.
“Địch Áo, giúp ta!” Mắt thấy Lôi Mông bị thương, Ca Đốn lập tức giận dữ tăng thêm tốc độ chạy tới.
Địch Áo hơi do dự chốc lát, sau đó thân hình hắn từ từ bay tới chỗ Lôi Mông, thân thể Cự Xà hai đầu quá khổng lồ. Nếu dùng Phong Nhận đánh chém đoán chừng chém đến sang năm cũng chưa chắc giết được nó, còn không bằng để cho Ca Đốn thử xem sao.
Lôi Mông lăn lông lốc trên mặt đất bảy, tám vòng mới lung la lung lay đứng dậy, khóe miệng hắn đã rỉ ra từng giọt máu tươi. Áo giáp trước ngực bị cắt thành hai khúc, ở giữa là một hàng vết thương sâu hoắm, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ y phục của hắn.
“Lôi Mông, thế nào rồi?” Địch Áo hỏi, tiếp theo chợt phát hiện Lao Lạp cố gắng động công kích Cự Xà hai đầu, vội vàng lớn tiếng quát: “Lao Lạp, trở lại cho ta !”
“Hoàn hảo !” Lôi Mông vẫn còn sợ hãi trong lòng, bây giờ còn chưa kịp hồi thần: “Nếu không có Bàn Thạch Thủ Hộ sợ rằng hôm nay các ngươi phải dựng bia cho ta rồi.”
“Không có đại sự là tốt rồi.” Địch Áo thấy Lôi Mông còn nói giỡn được thì thở phào nhẹ nhỏm, nói: “Dựng bia? Ngươi muốn cái bia của mình viết chữ gì trên đó? Bia trinh tiết hả?”
“Cút !” Lôi Mông trừng mắt lầm bầm: “Ca đã mất đời trai lúc ở Thủy Tinh thành rồi.”
Trong khi bọn hắn nói chuyện, Ca Đốn quyết chí tiếp cận Cự Xà hai đầu, theo sau vô số đốm Hoả Tinh rơi xuống mặt nước bùn lầy, trong ao đầm đột nhiên bốc cháy hừng hực hỏa diễm, hơn nữa còn được Ca Đốn thao túng lao thẳng tới chỗ Cự Xà hai đầu.
Ở trong thể hệ tu luyện nhân loại, chỉ số tổng hợp của Hỏa hệ võ sĩ chia đều cùng với võ sĩ các hệ khác. Nhưng nếu giao chiến với yêu thú biến dị, Hỏa hệ bí kỹ lại có ưu thế độc nhất vô nhị.
Cự Xà hai đầu rõ ràng sợ hãi hỏa diễm của Ca Đốn, lập tức co thân lại lui gấp về phía sau.
Ca Đốn vừa điều khiển luồng hỏa diễm vừa chạy tới gần Cự Xà hai đầu, còn Miêu Tử không ngừng quanh quẩn ở trên cao tìm kiếm cơ hội tiến công.
Thế nhưng tốc độ di động của Cự Xà hai đầu nhanh hơn Ca Đốn một bậc, thân thể của nó xoay ngắt một cái là có thể thối lui ra khỏi mười thước, so sánh với nó thì Ca Đốn chậm hơn cả rùa.
Nhưng Ca Đốn không có ý định buông tha nó, cố gắng cắm đầu chạy về phía trước, bí kỹ Hỏa Thịnh Yến tổng cộng tạo thành từ hai bộ phận, tự nhiên có hai bước thi triển. Bây giờ Ca Đốn đang buông thả chỉ là Hỏa Thịnh Yến hình thái thứ nhất.
Đúng lúc này, Cự Xà hai đầu đã lui đến gần một bãi đá tảng lởm chởm, nó đột nhiên dùng cái đuôi nhấc một khối cự thạch (đá to) cao hơn ba thước ném vào trong biển lửa.
Rất khó đoán biết Cự Xà hai đầu rốt cuộc có bao nhiêu khí lực, nhưng đám người Địch Áo có thể nghe rõ ràng tiếng cự thạch phá không trầm muộn xuyên qua không khí vang như tiếng sấm thịnh nộ.
“Ca Đốn, cẩn thận.” Lôi Mông quát lớn.
Tốc độ biển lửa lan tràn chợt giảm bớt, hiển nhiên Ca Đốn đã nhìn thấy một màn này.
“Ầm ~!”
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Cự thạch bay xuyên qua biển lửa trong chớp mắt, rơi vào một cái ao đầm đã kết băng, mặt băng mỏng bị nện nát bấy bùn nhão văng tung tóe lên cao, bao phủ gần trăm thước vuông. Sau đó đám người Địch Áo, Ca Đốn chạy tới cũng bị đánh không kịp trở tay.
Nhưng bọn hắn dù sao cũng là võ sĩ, Tuyết Ny lập tức thả ra tường băng che chở các nàng ở phía sau, đồng thời Lôi Mông cũng thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ.
Địch Áo là xui xẻo nhất, hắn từng được đặc huấn né tránh các công kích có khả năng uy hiếp đến tính mạng, mắt thấy vô số bùn nhão quay cuồng bay đến, hắn theo bản năng cảm thấy không có thương tổn nên động tác chậm một nhịp. Đợi đến lúc đầu óc của hắn kịp phản ứng định tránh né thì đã quá muộn, bùn nhão đã dính đầy toàn thân hắn.
Còn có một người cũng xui xẻo như thế, chính là Lao Lạp. Ngày hôm qua mới vừa thay y phục mới tinh giờ đã trở dơ bẩn không chịu nổi, trên mặt dính đầy nước bùn. Nàng không bằng cả Địch Áo, ít nhất Địch Áo còn biết dùng cánh tay bảo vệ mặt mũi.
Trên phương diện trình độ tố chất tâm lý, Lao Lạp mạnh hơn Địch Áo rất nhiều, bởi vì giờ phút này Địch Áo lộ ra thần sắc bất đắc dĩ và vài phần khó chịu, còn cặp mắt của nàng vẫn lấp lánh có thần ngó chừng Cự Xà hai đầu. Từ đó có thể nhìn ra được nàng vẫn giữ vững trạng thái chiến đấu.
Nếu như là ngày thường nhìn thấy Địch Áo rơi vào tình cảnh như thế, Lôi Mông tuyệt đối không bỏ qua cơ hội trêu chọc, nhưng tình hình hiện tại hắn cũng không có tâm tình nói giỡn, vội vã quát to: “Ca Đốn, trở lại !”
Cự Xà hai đầu lại dùng đuôi nhấc một tảng đá lớn ném vào biển lửa.
Địch Áo lập tức thả ra Phong Ưu Nhã nhanh chóng lách sang cánh hông chiến trường, hắn cũng không muốn trải qua một lần tình cảnh trước kia.
“Oanh, rầm rầm ~!”
Cự Xà hai đầu phát hiện chiêu này rất hữu hiệu, bắt đầu liên tục ném đá tảng tới trước.
Có cự thạch rơi vào trong ao đầm bắn ra một đống bùn nhão, có cự thạch đập xuống đất rồi bật lên lăn điên cuồng về phía trước.
Khí thế mấy tảng cực thạch quay cuồng kinh người, mặt mày đám người Tác Phỉ Á trắng bệch vội vàng học theo Địch Áo, chạy sang góc khác trên chiến trường.
“Ca Đốn, ngươi điếc hả? Trở lại !” Lôi Mông đã nóng nảy lắm rồi.
Trên thực tế biển lửa đã bắt đầu lui về phía sau, nhưng Ca Đốn cũng không ngốc, hắn biết lực phòng ngự của mình không bằng Lôi Mông, nếu bị tảng cự thạch đánh trúng thì thân thể của hắn khẳng định không chịu nổi, hắn không sợ chết nhưng ít ra cũng phải chết đẹp mắt một chút, vinh quang một chút mới được.
Chí có điều, nếu giờ phút này hắn xoay người chạy trốn về phía sau không thể nghi ngờ đã giao sinh tử của mình cho vận khí. Mặc dù những tảng cự thạch lăn rất nhanh, nhưng hắn vẫn giữ vững tư thế chính diện ít nhất còn có cơ hội né tránh.
Đúng lúc này, Miêu Tử từ trên không trung lao xuống nhanh như tia chớp, lần này nó nhắm ngay đốt sống cổ địch nhân.
Địch Áo cũng phóng ra Phong Ưu Nhã từ cánh hông lao tới Cự Xà hai đầu, hắn muốn hấp dẫn lực chú ý của Cự Xà hai đầu.
Cự Xà hai đầu đang ném đá cực kỳ thoải mái đột nhiên nhận thấy Miêu Tử từ trên cao ập xuống, cổ nó lập tức co rụt lại, cái đuôi quấn lấy một gốc cây ngô đồng cao bảy, tám thước, nhẹ nhàng nhổ lên tận gốc rồi quăng lên không trung.
Miêu Tử vỗ cánh một cái lách sang bên phải, ngay sau đó chợt thấy một dãy tàn ảnh đập vào mặt.
Nếu như Cự Xà hai đầu dùng miệng cắn hoặc dùng đuôi đánh, Miêu Tử có thể tránh né công kích dễ dàng, nhưng phạm vi tán cây quá lớn. Nhìn từ xa tán cây giống như một cái vỉ đập ruồi thật lớn vỗ tới, còn Miêu Tử chính là con ruồi đang bay loanh quanh, Miêu Tử bị đánh trúng bay thẳng ra xa, văng đi hơn mười thước mới giương cánh kìm hãm tốc độ, trình độ công kích này rất khó tạo thành thương tổn đối với nó.
Ý chí chiến đấu của Cự Xà hai đầu càng lúc càng cao, tiếp tục nhấc từng tảng đá lớn ném vào lửa biển, có khi ném tới Địch Áo. Chẳng qua mỗi lần nó công kích Địch Áo đều có cảm giác mục tiêu quá nhanh, quá nhỏ nên không dễ dàng đánh trúng. Sau đó dồn toàn bộ hứng thú vào trong biển lửa.
Từ bên ngoài thấy không rõ tình cảnh ở trong biển lửa, nhưng trên thực tế Ca Đốn vừa trải qua quá trình hiểm tử hoàn sinh. Cự Xà hai đầu phảng phất như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, mấy hòn đá lớn cứ hết tảng này đến tảng khác ập tới làm cho Ca Đốn đỡ trái hở phải, có nhiều lần thân thể hắn thoáng tiếp xúc với cự thạch. Còn may Cự Xà chỉ có một cái đuôi, công kích không tính là quá dày đặc, nếu không Ca Đốn đã sớm đã bị đánh nát bét rồi.
Miêu Tử giương động hai cánh quay ngoắt trở lại, đôi quang dực màu xanh nhạt rung lên chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười thước, đuôi chùy ở sau bay múa lóe ra hàn quang khiến cho lòng người sợ hãi.
Cự Xà hai đầu tựa hồ rất kiêng kỵ Miêu Tử, vừa thấy đối phương lao tới lập tức thay đổi mục tiêu công kích, cái đuôi thô to di chuyển nhanh như tia chớp, đồng thời thân thể xoay gấp một vòng, hai cái đầu ngẩng lên cao nghênh đón Miêu Tử.
Nhìn từ đàng xa tới thì thân thể Cự Xà tạo thành một cột trụ dựng đứng sừng sững trên mặt đất, nhìn bộ dạng vì muốn đánh giết Miêu Tử nên nó đã dốc hết toàn lực, thậm chí không tiếc để lộ toàn bộ phần bụng ra ngoài.
Ánh mắt Địch Áo sáng ngời, cơ hội chính là lúc này. Hai đầu ngón tay hắn rực sáng điện quang, chân liên tiếp thi triển Phong Ưu Nhã nhào tới trước Cự Xà. Hai bàn tay vung vẩy bắn ra hai đạo Phong Nhận xanh nhạt, một trước một sau lao về phía cái bụng trắng nhợt của Cự Xà.
Đều nói đánh rắn phải đánh ngay điểm bảy tấc, nhưng đầu Cự Xà này hình thể quá khổng lồ, hơn nữa còn có hai cái đầu. Địch Áo không thể phân biệt ra điểm bảy tấc nằm ở chỗ nào, chỉ có thể lựa chọn bộ phận tương đối mềm mại trên thân thể Cự Xà để hạ thủ.
Miêu Tử gầm thét một tiếng, thân hình nhanh chóng quay ngược trở lại tránh thoát Cự Xà tấn công, nhưng không đợi Miêu Tử phát động công kích, từ trong miệng Cự Xà bỗng nhiên bắn ra một cái lưỡi đỏ lòm cuốn lấy Miêu Tử, đây là sát chiêu bẩm sinh của nó, rất ít sinh vật có thể trốn thoát một chiêu công kích xuất kỳ bất ý này. Mắt thấy không thể tránh khỏi, Miêu Tử bị dẫn phát hung tình, đuôi trùy lập tức cong lại đập vào con ngươi Cự Xà, hiển nhiên là có ý định lưỡng bại câu thương.
“Phốc, phốc!”
Hai tiếng trầm muộn vang lên, Địch Áo thả ra đạo Phong Nhận thứ nhất đục thủng cái bụng Cự Xà tạo thành một lỗ máu to bằng nắm đấm. Ngay sau đó đạo Phong Nhận thứ hai chui thẳng vào lổ thủng vừa mới thành hình. Cự Xà đau đớn đến mức thân thể cong lại thành chữ S, lắc lư mấy vòng làm cho lưỡi rắn bị chệch phương hướng. chỉ đánh trúng cái chân sau của Miêu Tử, đâm sâu vào trong da thịt nó. Lúc này đuôi trùy của Miêu Tử đã đâm vào con ngươi Cự Xà hai đầu vô cùng chính xác, cái đầu rắn dùng sức vung vẩy mấy vòng, Miêu Tử bị lưỡi rắn quấn lấy xoay vòng vòng giữa không trung y như con diều đứt dây.
Địch Áo hít sâu một hơi, đầu ngón tay lóe ra Lôi Quang lần nữa, đây là cơ hội duy nhất rồi. Nếu như không phải Cự Xà bận rộn đối phó Miêu Tử, hắn căn bản không có cơ hội đến gần như vậy.
Trên bầu trời, tình huống của Miêu Tử đã nguy hiểm tới cực điểm, hai cánh liều mạng vỗ mạnh muốn thoát khỏi lưỡi rắn trói buộc, nhưng mỗi một lần giãy dụa đều khiến cho nó cực kỳ đau đớn. Cuối cùng Miêu Tử không có phương pháp xử lí nào tốt, đành phải dùng đuôi trùy đâm loạn. Ghim cái đầu Cự Xà thủng lỗ chỗ như tổ ong, Cự Xà quyết tâm muốn nuốt trọn con mồi nên không thèm để ý thương thế, cái lưỡi rắn đỏ lòm cố gắng rút lui lại kéo Miêu Tử vào trong miệng.
Mạc Lâm đứng ở phía xa nhìn tới không có ý tứ động thủ, ở trong mắt hắn tình thế chiến đấu còn không chưa đến lúc nguy cấp. Nếu nói lịch lãm chính là để cho đám người Địch Áo tự thừa nhận nguy hiểm, động một chút cần hắn ra mặt, như vậy lịch lãm mười mấy năm cũng không thể tiến bộ nổi.
Địch Áo bắn ra Lôi Quang Phong Nhận nhập vào cơ thể Cự Xà lần nữa, vô số máu tươi từ lỗ thủng tuôn trào như suối, trong đó mơ hồ có thể nhìn thấy lôi điện dạo quanh thân thể Cự Xà. Vốn Cự Xà không thèm đặt Địch Áo vào trong mắt, nhưng Lôi Quang Phong Nhận tạo thành thương tổn quá lớn làm cho nó có cảm giác một bộ phận thân thể đã không còn thuộc về mình nữa. Cũng may hình thể Cự Xà quá mức khổng lồ nên chưa đến nổi bị tê liệt toàn thân, nhưng nó cũng không dám tiếp tục công kích Địch Áo. Chỉ thấy thân thể nó lay động một trận, hàng loạt lân phiến (vảy rắn) từ vị trí vết thương nhất thời rời khỏi cơ thể bắn tới Địch Áo.
Phương thức công kích ly kỳ này dọa cho Địch Áo sợ hết hồn, may là hắn đã trải qua Ngõa Tây Lý đặc huấn, mặc dù lực công kích không tính là cường đại nhưng năng lực né tránh tuyệt đối là nhất lưu. Thân hình hắn chợt trái chợt phải xuyên qua cơn mưa lân phiến, sau đó một dãy hư ảnh chợt lui về phía sau hoàn toàn thoát khỏi phạm vi công kích. Lần này chỉ là lân phiến ở vùng vết thương, nếu như Cự Xà phóng ra toàn bộ vảy trên cơ thể, sợ rằng Địch Áo không thể nào né tránh nổi.
Dù vậy Địch Áo cũng lộ vẻ cực kỳ chật vật, chẳng những y phục bị đục thủng mười mấy lỗ, ngay cả lòng bàn tay trái cũng xuất hiện một vết thương sâu tới xương đang rỉ máu tươi. Đây là do Địch Áo dùng tay ngăn chặn trong lúc nguy cấp, nếu không một cái lân phiến đã trực tiếp cắm ngay giữa trán của hắn.
“Địch Áo, trở lại…” Tác Phỉ Á đứng ở xa khẩn trương đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, vội vã hô to.
Địch Áo lắc đầu cười khổ, hắn cũng không muốn liều mạng với con quái vật này, nhưng tình huống Miêu Tử nguy cấp vạn phần, hắn không thể đứng yên không làm gì cả.
Đúng lúc này, tròng mắt Địch Áo bỗng nhiên ngưng tụ lại một điểm, lớn tiếng quát: “Lao Lạp !”
Không biết từ lúc nào Lao Lạp đã tiếp cận Cự Xà, ánh mắt nàng tràn đầy kiên nghị hoàn toàn khác xa nét ngây thơ thường ngày. Địch Áo biết mỗi một đời Thủ hộ giả chỉ có một con Thủ hộ thú, nhưng hắn chưa từng trải qua chuyện này, không có cách nào hiểu được tình cảm giữa Lao Lạp và Miêu Tử.
Khi Lao Lạp đi đến vị trí cách Cự Xà hai đầu hơn hai mươi thước đột nhiên tăng tốc. Địch Áo nhất thời kinh hãi thất sắc lao vọt tới nhưng đã không còn kịp nữa, quyền sáo trên tay Lao Lạp đã đánh thẳng vào bụng Cự Xà,
Cự Xà hai đầu cảm ứng được nguy hiểm đến gần, vừa dùng sức quật mạnh Miêu Tử vừa liều mạng bắn ra một đống lân phiến về phía Lao Lạp. Nhưng Lao Lạp làm như không nhìn thấy gì cả, lẳng lặng dùng hết toàn lực đánh vào cái bụng trắng hếu của Cự Xà.
Đám người Tác Phỉ Á không đành lòng nhắm mắt lại, cho dù Lao Lạp có thể đánh trúng Cự Xà nhưng cũng sẽ bị vô số lân phiến xuyên qua thân thể, đây quả thực là đả pháp liều mạng mà.
Miêu Tử ở trên không trung thấy Lao Lạp lâm vào tình thế nguy hiểm nhất thời gầm lên thê lương, cùng lúc đó trên người Lao Lạp bỗng nhiên xuất hiện một màn hào quang nhu hòa ngăn trở tất cả lân phiến ở bên ngoài. Mấy người Địch Áo từng thấy màn hào quang này một lần, nhưng đó là ở trên người Miêu Tử, chẳng lẽ chiêu này có thể cùng hưởng?
Những người khác không biết kỹ năng thiên phú của Thủ hộ thú quả thật có thể cùng hưởng với chủ nhân, nhưng cần phải trả giá rất lớn, vận khí tốt chỉ làm cho Thủ hộ thú già yếu, còn nếu vận khí không tốt thậm chí khiến chúng nó vĩnh viễn mất đi cơ hội tiến hóa. Nếu như loại kỹ năng này có thể sử dụng tùy tiện, ban đầu Địch Áo cũng không thể nào giết chết Phù Y. Băng Xuyên Hùng Vương tùy tiện cấp cho Phù Y một kỹ năng phòng ngự là Địch Áo sẽ bó tay chịu chết ngay.
Miêu Tử làm như vậy hiển nhiên là liều lĩnh, cái gì già yếu, cái gì tiến hóa ở trong lòng nó hoàn toàn không trọng yếu bằng chủ nhân Lao Lạp. Lao Lạp và Miêu Tử tâm ý tương thông tự nhiên rõ ràng ý nghĩ của Miêu Tử, trong mắt nàng bỗng nhiên hiện ra một giọt nước mắt trong suốt. Nhưng nàng vẫn tiếp tục đánh xuống một quyền, Lao Lạp quả đấm đánh trúng vết thương trên bụng Cự Xà, nàng dùng mãnh liệt cắm thẳng cánh tay vào trong bụng nó.
“Răng rắc !”
Mọi người đứng ở xa xa vẫn nghe được tiếng xương gãy kèm theo thanh âm gầm thét bi thảm, từng đạo âm ba (sóng âm) vô hình từ trên không trung ập xuống khiến cho không gian vặn vẹo nứt vỡ. Hiển nhiên một chiêu này làm cho Cự Xà hai đầu bị thương trầm trọng, một quyền của Lao Lạp đã cứng rắn đánh gãy xương sống của nó, nhưng nàng trả giá cũng lớn, xương cánh tay phải đứt đoạn thành hai khúc. Nếu như không có bộ quyền sáo hỗ trợ giảm bớt áp lực, có lẽ cánh tay Lao Lạp không còn mảnh xương nào đầy đủ.
Cự Xà cực kỳ oán hận Lao Lạp và Miêu Tử, mặc dù xương sống bị thương tổn nhưng vẫn liều mạng nhấc thân thể dài mấy chục thước lên cao rồi quấn lấy Lao Lạp. Màn hào quang trắng sáng kia nhanh chóng biến hình mờ dần, mắt thấy chuẩn bị tan biến đến nơi rồi.
Vào lúc này Địch Áo chạy tới, hai tay vung lên bắn ra từng đạo Diễn Sinh Phong Nhận biến hóa thành cơn mưa thanh mang công kích vào thân thể Cự Xà, nhưng chỉ đánh văng được một ít lân phiến. Cự Xà không hề bị ảnh hưởng gì hết, thân thể to lớn quấn lấy Lao Lạp gắt gao cương quyết không buông, trong lúc nhất thời Địch Áo không có chủ ý nào tốt, cho dù hắn sử dụng Lôi Quang Phong Nhận cũng không kịp giết chết đầu Cự Xà này để giải cứu Lao Lạp.
“Mạc Lâm ~!” Địch Áo chợt nhớ tới bên mình còn có một vị cường giả Thánh cấp, một cổ lửa giận nhất thời không thể ức chế từ đáy lòng dâng lên ào ạt. Mắt thấy những người đồng bạn bên mình sắp sửa bị đánh chết, cái tên kia thế mà thủy chung vẫn khoanh tay đứng nhìn, nếu như người của Thần Vực đều là cái loại nhân phẩm như thế này, hắn không cần thiết tiếp tục hợp tác với bọn họ.
Mạc Lâm nhìn Miêu Tử chật vật mãi không thể thoát khỏi lưỡi rắn, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Xem ra bản thân mình kỳ vọng quá cao rồi, mới nhiêu đó đã không nhịn được nữa? Chuyện này không thể trách Mạc Lâm, sau khi Thần Vực bị phá hủy, Nguyên lão hội bắt đầu dùng phương pháp tàn bạo bồi dưỡng cường giả trung thành, còn có rất nhiều trại huấn luyện phần lớn đều có tỉ lệ tử vong không thấp. Mạc Lâm từng đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên trong đó, hắn đã thấy tình huống tương tự nhiều lắm.
Thân hình Mạc Lâm vừa động bay tới gần Cự Xà hai đầu, cho dù Địch Áo không nói hắn cũng không để cho Lao Lạp chết, như vậy quá lãng phí. Tư chất Miêu Tử cực tốt tương lai sẽ phát triển thành một con Lôi Báo, không gian trưởng thành rất dài và rộng, sau này nhất định sẽ trở thành trợ lực lớn của Địch Áo.
Đúng lúc này, Miêu Tử ngửa đầu gầm thét thê lương, một tình cảnh quỷ dị xuất hiện ở trước mắt mọi người, gai xương trên người Miêu Tử đột nhiên mọc ra, trên trán cũng trồi lên một cái sừng nhọn, hai cánh từ màu xanh nhạt đổi thành màu xám chết chóc, phía trên cánh đang lập lòe ánh sáng lưu động.
Ngay sau đó, Miêu Tử đột ngột xoay người một vòng, máu tanh lập tức bắn ra bốn phía. Cái lưỡi của con Cự Xà hai đầu bị gai xương trên người Miêu Tử cắt đứt.
Miêu Tử khôi phục tự do tiếp tục lao tới tấn công, miệng điên cuồng cắn xé, đuôi trùy không ngừng đập vào thân thể Cự Xà hai đầu.
Cự Xà hai đầu gầm gừ thảm thiết, mở cái miệng to như chậu máu đuổi theo cắn Miêu Tử, nhưng Miêu Tử không có bay ra xa, chỉ bay vòng vòng quanh thân thể nó làm cho nó không có biện pháp đánh trúng.