“Ta… thật ra ta không nhìn thấy gì hết.” Lôi Mông gượng cười một cái, cố gắng bào chữa cho mình.
“Hừ hừ.” Y Toa Bối Nhĩ vừa cười lạnh vừa tiến tới gần Lôi Mông: “Thật sự không nhìn thấy? Hay là ngươi ngại nhìn không đủ nhiều?”
“Làm sao có thể? Ta thật sự không cố ý. Đúng rồi, là Địch Áo bảo ta đi, đúng không Địch Áo?” Lôi Mông liều mạng nháy mắt với Địch Áo, cố gắng tìm người chia sẻ một chút trách nhiệm.
Địch Áo cười cười, nhún vai bất cần: “Nếu như tất cả mọi người đều nghĩ là ta bảo hắn đi, vậy thì ta không có gì để nói.”
Địch Áo nói câu này thiếu chút khiến cho Lôi Mông ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết, cái này gọi là gì đây? Có khác gì trực tiếp phủ nhận đâu chứ?
Sắc mặt Y Toa Bối Nhĩ cực kỳ khó coi, trực tiếp phóng ra một đạo Băng Trùy: “Hôm nay ta thay thế Tuyết Ny, giáo huấn ngươi một phen.”
Lôi Mông đuối lý căn bản không dám phản kháng, vội vàng buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ chống cự Y Toa Bối Nhĩ công kích, sau đó thúc ngựa chạy ra xa, miệng không ngừng la lớn: “Ta thật sự không cố ý mà.”
La lớn chỉ để bình phục tâm tình mà thôi, thật ra Lôi Mông không lo lắng mấy người Tác Phỉ Á đuổi theo. Trong ba người các nàng không có một người nào có thể đuổi kịp hắn, một người duy nhất có tốc độ tương đương hắn là Tuyết Ny, đoán chừng xấu hổ tìm chỗ giấu mặt còn không kịp, không thể nào đuổi theo đánh hắn giống như Y Toa Bối Nhĩ.
Nhưng Lôi Mông đã bỏ qua quyết tâm của Y Toa Bối Nhĩ, mắt thấy đuổi không kịp tên này, Y Toa Bối Nhĩ xoay động tròng mắt vài vòng, nhanh chóng cất giọng hô: “Lao Lạp, Lao Lạp, nơi này nơi này.”
Lao Lạp bình thường không theo chân Địch Áo thì quanh quẩn bên cạnh các nàng Tác Phỉ Á, tự nhiên quen thuộc giọng Y Toa Bối Nhĩ. Nàng nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ gọi lập tức chạy trở lại, sau khi Lao Lạp tiến hóa tốc độ tăng lên khiến cho Địch Áo cũng phải chắc lưỡi hít hà. Trong tình huống không sử dụng nguyên lực sợ rằng trên đại lục không có người nào có thể chạy nhanh bằng nàng.
“Đánh hắn cho ta.” Y Toa Bối Nhĩ chỉ tay tới Lôi Mông ở phía trước.
Lao Lạp tưởng rằng Y Toa Bối Nhĩ muốn chơi với nàng, nhất thời cao hứng dùng sức gật đầu phóng thẳng tới trước. Ở sau lưng nàng là Miêu Tử vẫy hai cánh lướt đi, bây giờ Miêu Tử đã có thể phi hành cự ly ngắn, chỉ có điều không thể bay quá cao.
Lôi Mông thấy một người một thú đuổi theo lập tức kinh hãi thất sắc, vội vàng quất roi ngựa “bành bạch”, đáng tiếc là tốc độ chiến mã không thể nào so sánh với Lao Lạp. Dựa theo tốc độ hiện tại của Lôi Mông, sợ rằng không qua vài phút sẽ bị Lao Lạp đuổi kịp.
Hai người cứ như vậy một đuổi một chạy, cả hai nhanh chóng biến mất ở trong màn sương mù.
“Y Toa Bối Nhĩ, đừng làm rộn, nơi này chính là đầm lầy Hắc Ám, đừng để xảy ra chuyện.” Tác Phỉ Á lo lắng nói: “Gọi bọn hắn trở lại đi.”
“Nơi này là giải đất rìa đầm lầy mà thôi, có thể sinh ra chuyện gì lớn chứ?” Y Toa Bối Nhĩ bình chân như vại nói: “Lại dám chiếm tiện nghi của Tuyết Ny, không thu thập một chút làm sao bồi thường được?”
Y Toa Bối Nhĩ vừa dứt lời trong sương mù đã mơ hồ truyền đến tiếng Lôi Mông gầm lên giận dữ, sau đó là Miêu Tử gầm thét, mấy người đồng thời biến đổi sắc mặt. Địch Áo từ trên lưng ngựa bắn ra nhanh như tia chớp, đồng thời thi triển Phong Ưu Nhã phóng về phía thanh âm phát ra.
Lôi Mông và Lao Lạp vốn chạy không xa lắm, tốc độ Địch Áo lại nhanh, vì thế cho qua vài lần hô hấp Địch Áo đã thấy được thân ảnh Lôi Mông và Lao Lạp. Hai người cộng thêm Miêu Tử đang chiến đấu với Cự Mãng khổng lồ.
Địch Áo thở phào nhẹ nhỏm, chỉ là một con rắn mà thôi, đúng là nghĩ không ra Lôi Mông lại thất kinh như vậy. Nói thế nào cũng là Cực Hạn võ sĩ, ngay cả con mãng xà cũng đánh không lại thì quá buồn cười rồi.
Khi Địch Áo đang suy nghĩ lung tung, có lẽ con Cự Mãng kia thấy lại có người đến cảm giác nguy hiểm ập tới, nó lập tức nhấc thân thể dài mấy chục thước lên, cái đầu ngẩng lên chờ đợi con mồi. Ánh mắt Địch Áo bỗng nhiên đọng lại tại một điểm, đây là cái gì? Hai đầu?
Dĩ nhiên là một con Song Đầu Xà cực kỳ hiếm thấy, nghe nói loại rắn cũng là kết quả sau thời kỳ Đại Tai Biến, từ thể hình là có thể nhận ra nó đã sống rất nhiều năm. Địch Áo cảm thấy tương đối kỳ quái, nơi này chỉ là ngoài rìa đầm lầy Hắc Ám, dựa theo luật rừng thì sinh vật thể hình to lớn không nên sống ở nơi này mới đúng.
Nếu như bìa rừng toàn là mãnh thú cấp bậc này, sợ rằng chỉ dựa vào mấy người Địch Áo chưa chắc có thể an an ổn ổn xuyên qua đầm lầy.
“Lao Lạp, đứng ở đó đừng động, bảo vệ tốt Miêu Tử.” Địch Áo theo bản năng vẫn xem Lao Lạp là đứa nhỏ cần được bảo vệ.
Nhưng Địch Áo cảm thấy ngoài ý muốn chính là lần này Lao Lạp không nghe lời hắn, ngược lại tiến về phía trước một bước. Động tác của Lao Lạp nhất thời chọc giận Cự Mãng, loại sinh vật to lớn này có ý thức lãnh địa phi thường cường liệt, nếu như không phải cảm thấy khí tức nguy hiểm trên người Miêu Tử, sợ rằng nó đã sớm phát động công kích rồi.
Cự Mãng mạnh mẽ lao tới, nhất thời dẫn phát một trận gió rít chói tai, hai đầu rắn mở rộng cái miệng to như chậu máu cắn tới Lao Lạp. Động tác Cự Mãng nhanh tới cực điểm, thậm chí lưu lại trên không trung một dãy tàn ảnh. Thân hình Lao Lạp chợt lóe, ngay khi song đầu Cự Mãng sắp cắn trúng nàng lướt sang một bên, tung cước đá vào bụng Cự Mãng dùng lực búng người thoát ra khỏi phạm vi Cự Mãng công kích.
Mặc dù hình thể Cự Mãng khổng lồ nhưng tốc độ và linh xảo nhanh đến trình độ không tưởng, hai cái đầu lập tức chuyển ngoặt một cái, chẳng những tránh khỏi kết quả đụng nhau, thân thể còn xoắn lại mượn dư lực lao về phía Miêu Tử. Ở nó trong mắt chỉ có Miêu Tử là nguy hiểm, đây là sự sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn nó.
Miêu Tử gầm thét một tiếng, đôi cánh trên lưng chợt mở rộng, thân hình đột ngột bắn thẳng lên trời cao.
Cự Xà hai đầu nhấc dựng đứng thân lên, mở rộng cái miệng đớp tới Miêu Tử, chỉ trong nháy mắt đã cách không tới hai thước.
Nhưng kể từ khi Miêu Tử mọc ra đôi cánh không có chuyện gì sẽ bay vòng vòng trên không trung, một phần là vì tò mò, một phần khác là vì bản năng thúc đẩy nó tận lực thuần thục khả năng phi hành. Trải qua thời gian dài như vậy, Miêu Tử đã hoàn toàn nắm giữ kỹ xảo bay lượn trên không.
Chỉ trong phút chốc, Miêu Tử đã bay lên cao hơn mười thước, con Cự Xà hai đầu cũng nhấc người cao lên theo, thân thể của nó giống dựng thẳng lên như cột trụ, chỉ dựa vào nửa đoạn đuôi chống đỡ mặt đất, rốt cuộc không có cách nào nhấc cao lên thêm nữa.
Thân hình Miêu Tử xoay nửa vòng lao xuống Cự Xà hai đầu phía dưới, đôi cánh đập mạnh một cái gia tăng tốc độ Miêu Tử lên cao, trong phút chốc đã hóa thành một mũi tên bắn thẳng tới mục tiêu.
Sau đó Miêu Tử lướt qua sát bên người Cự Xà hai đầu, đuôi trùy lóe ra hàn quang đập về phía mắt trái con Cự Xà hai đầu.
“Lao Lạp, tránh ra!” Lôi Mông gầm lên một tiếng, vào lúc này hắn cũng động công kích. Sau khi cảnh báo Lao Lạp liền giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt đất.
Một làn sóng xung kích mắt không thể nhìn thấy nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng, tựa hồ bởi vì chấn động quá mức kịch liệt, mặt đất chung quanh đã hóa thành một mảnh tàn ảnh mơ mơ hồ hồ.
Bí kỹ không phân địch ta, Ca Đốn từ phía sau lao đến và Địch Áo đang buông thả Phong Ưu Nhã đều ở trong phạm vi Địa Chấn công kích, động tác bọn họ bất chợt chậm chạp một chút.
Cự Xà hai đầu tựa như không bị chiêu này ảnh hưởng, cái đầu chợt co rụt lại tránh được Miêu Tử công kích.
Cái gọi là kỹ xảo phối hợp chiến đấu đại khái có thể phân ra mấy bước, loại thứ nhất đương nhiên là cái gì cũng không hiểu, hoặc là hiểu rất có hạn, võ sĩ như vậy cơ hồ không có kỹ xảo gì đáng nói. Loại thứ hai là nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu nhất định, cũng hiểu được phối hợp với những khác võ sĩ như thế nào. Loại thứ ba là lão thủ có thể phối hợp với võ sĩ, cũng có thể phối hợp với một thằng ngốc.
Lôi Mông thuộc về loại sau cùng, hắn chỉ dựa vào Bàn Thạch Thủ Hộ ngăn cản Cự Xà hai đầu tiến công, không có buông thả bí kỹ khác chính là vì đợi đồng bạn chạy tới trợ giúp.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trong nháy mắt Miêu Tử phát động tiến công, hắn lập tức buông thả Địa Chấn, nếu như Cự Xà hai đầu bị làn sóng xung kích dao động ảnh hưởng, đuôi trùy của Miêu Tử tất nhiên sẽ đánh trúng con mắt của Cự Xà hai đầu.
“Vô liêm sỉ !” Thấy công kích của mình không có một chút hiệu quả Lôi Mông thật sự nổi giận, Địa Chấn là tuyệt kỷ gia truyền của hắn. Bản thân mất thể diện cũng không có gì nhưng không thể để cho người đời trước cũng phải hổ thẹn với hắn.
Lôi Mông xông thẳng tới Cự Xà hai đầu, nhấc chân thả ra Liệt Địa Kích.
Vô số vết nứt dọc theo mặt đất lan tràn tới, trong nháy mắt đã đánh trúng con Cự Xà hai đầu.
Phần bụng Cự Xà hai đầu bị đánh rách một đường trắng nhạt, lân phiến hai bên bị phá nát không ít văng ra chung quanh, nhưng cũng chỉ đến thế là cùng. Nếu đổi thành dã thú bình thường đã sớm bị một chiêu này phân thây từ lâu rồi.
Cự Xà hai đầu cảm nhận thống khổ từ phần bụng lan tới, thân thể chợt hạ thấp xuống dưới, cái đuôi của nó đột nhiên phóng ra ngoài, tốc độ cực nhanh lưu lại thanh âm phá không rít lên buốt tai, chỉ qua một cái nháy mắt đã đánh trúng Lôi Mông.