Mẫn Thiên Hữu nói
xong, Vân Hi môi phấn khẽ nhếch, vẻ mặt không hiểu nhìn người đàn ông mị hoặc đã đứng ở trước mặt nàng, nàng theo bản năng muốn lui về sau nhưng bị một cánh tay Mẫn Thiên Hữu kéo tiến vào lòng, vòng quanh vài cái
liền đem nàng đặt lên bàn làm việc, hai tay cũng trở thành gọng kiềm bao chặt nàng ở giữa, không biết lúc nào chiếc kính mắt đã bị hắn tháo
xuống.
“Này, ông……” Vân Hi với cánh tay chụp lấy chiếc kính trong tay Mẫn Thiên Hữu, lại bị hắn cánh tay dài vung lên hướng phía sau ném
đi, chuẩn xác rơi vào sọt rác trong phòng, mà vẻ mặt trắng nhợt của nàng cũng bởi vì tức giận mà hơi hơi phiếm hồng.
“Từ hôm nay trở đi, chỗ cô làm việc là ngay bên ngoài văn phòng này, understand?”
Giữa chiếc cổ trắng nõn vài lọn tóc rơi tán loạn trông thật mê người, Mẫn
Thiên Hữu tới gần nàng, hắn vươn tay nắm lấy một lọn tóc dài đặt ở chóp
mũi, khóe miệng bất giác giơ lên một độ cong khoái ý.
“Tôi..tôi
còn chưa có thử việc, hơn nữa tôi nhận lời làm trợ lý tổng giám thiết
kế!” Vân Hi thân thể bị đặt ở giữa bàn làm việc cứng rắn, làm nàng muốn
lui cũng không thể, nếu tiến lên lại đụng phải vòng ngực nóng bỏng của
hắn, cách một tầng quần áo nhưng nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ
thể hắn, hai mươi năm qua nàng chưa từng giống hiện tại khẩn trương như
vậy, trước mắt nàng người đàn ông lịch lãm mà tà mị này là tổng giám đốc trong lời đồn đãi của mọi người “máu lạnh và không gần phụ nữ” đây sao?
“Vừa rồi cô có nói, Thiên Thừa chúng ta không nên chỉ dựa vào bên ngoài mà
phán đoán năng lực một người, hơn nữa, chỉ là một nhân viên bình thường
cô chỉ nên phải nghe lời và phục tùng cấp trên, biết không?” Nàng rất
gần hắn, Mẫn Thiên Hữu tinh tường ngửi được bên người nàng có là mùi
Molly thơm ngát, tự nhiên mà thoải mái.
“Vì cái gì là tôi?” Vân
Hi nâng lên đôi mắt nhìn thẳng đôi mắt đẹp của Mẫn Thiên Hữu, nàng mới
phát hiện hắn đang cúi đầu, khi nàng ngẩng đầu là lúc hơi thở nóng rực
phun ở hai má của nàng, bốn phiến môi cách nhau không đến một tấc, chỉ
cần hắn cúi đầu là có thể chạm đến đôi môi như hoa anh đào của nàng, mà
trên thực tế thân thể hắn cũng hề không suy nghĩ liền thực hiện dự đoán
trong đầu nàng, Vân Hi quay mặt sang một bên, Mẫn Thiên Hữu bạc môi liền phớt qua má nàng, trên mặt hắn luôn lạnh lùng, nhưng môi hắn mang theo
nhiệt độ nóng rực, một chút ma sát trong nháy mắt kia thiếu chút nữa làm phỏng đến da thịt nàng!
“Tôi làm việc, không cần cùng cô giải
thích, cô chỉ có thể phục tùng!” Mẫn Thiên Hữu không có đứng dậy hai tay đang đặt bên sườn trực tiếp đem thân thể nhỏ nhắn của nàng giam ở trong lòng, nhìn thấy nàng mắt to chớp động hiện lên một tia hoảng sợ, hắn
mím môi cười.
“Tôi có quyền từ chối!” Không biết vì cái gì, nhìn
trên mặt hắn bộ dạng cao ngạo hơn người, Vân Hi muốn làm trái ý của hắn, mà đề nghị này của hắn đối nàng mà nói kỳ thật là một cơ hội rất tốt!
“A, thì ra là một con nhím nhỏ, bất quá ở trước mặt tôi, vĩnh viễn cũng
không có hai chữ ” từ chối “!” Mẫn Thiên Hữu đang nói chuyện cũng là lúc buông ra nàng đứng lên, sau đó vẻ mặt như không có việc gì ánh mắt vừa
chuyển lại lộ ra sắc bén cùng cơ trí, “Nếu tôi nhớ không lầm, cô đại học còn không có tốt nghiệp, lại đặc biệt được Lục Tử Hạo tuyển chọn, tổng
giám thiết kế này tựa hồ không có đem điều lệ công ty chúng tôi để ở
trong mắt……”
“Không, không phải lỗi tổng giám, tôi…… đồng ý ông
là được!” Vân Hi bối rối chống lại hắn ánh mắt cứng rắn, khi nàng gật
đầu sau mới phát hiện miệng hắn hiện ra ý cười không dễ phát hiện, nàng
thế mới biết chính mình đã trúng kế.
“Ân…… Tôi cần là một thư ký
có năng lực, chờ biểu hiện của cô!” Mẫn Thiên Hữu cũng không quá làm khó dễ nàng, mà ở thời điểm nàng nhận lời mà thản nhiên cho nàng một câu cổ vũ.
Mẫn Thiên Hữu cùng người trong lời đồn đãi thật sự có nhiều điều không giống!