Thái Y Nhất Phẩm

Chương 117-118: Ngoại Truyện 4. NHỮNG CHUYỆN NĂM XƯA - Ngoại Truyện 5. NHỮNG CHUYỆN NĂM XƯA



117: Ngoại Truyện 4. NHỮNG CHUYỆN NĂM XƯA

Hồng Nhai đi thẳng đến Tây Bắc, trên đường gặp rất nhiều đám trộm cướp bèn đoạt ngựa và tài vật của chúng làm lộ phí, ngày đêm không ngừng đấu đá lung tung, mò mẫm tới được vùng đóng quân thì đã vào thu.

Vùng Tây Bắc sớm đã giới nghiêm, hắn vừa bước vào biên cảnh đã bị người ngăn lại: “Muốn làm gì?”

Hồng Nhai lưu loát xuống ngựa: “Tới gia nhập quân ngũ, tôi là đại phu!”

Mấy binh lính mặc áo giáp nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của hắn, trên người vài chỗ dính vết máu khô, không tin lắm: “Ngươi là đại phu? Sao không thấy hòm thuốc?”

Hồng Nhai lắc đầu: “Trên đường đánh đấm với người ta nên bị vỡ nát rồi, tất cả kim châm và dược liệu cần dùng đều để trong bao quần áo.”

Binh lính đưa mắt nhìn nhau:

Còn đánh đấm?

Ý là thằng nhóc này một đường đơn thương độc mã tả xung hữu đột để đến được đây?

Con mẹ nó, xạo vừa thôi!

Bình thường đại phu nào họ gặp mà không phải loại người lịch sự văn nhã yếu ớt?

Mấy người trao đổi ánh mắt một hồi, thầm nghĩ “thà giết lầm không thể bỏ sót”. Nếu thật là một đại phu hăng hái tham gia quân ngũ thì đương nhiên quá tốt; nếu không phải thì chắc chắn là thám tử do bọn Bắc Man phái tới. Chẳng biết hắn đã dọ thám được gì chưa, nhất định không thể thả hắn đi dễ dàng.

“Được rồi, ngươi đi theo ta!” Một binh sĩ gật đầu.

Hồng Nhai đi theo người binh sĩ ngay: “Các vị không lôi tôi ra giết chứ?”

Mấy binh lính cười: “Biết đâu đấy! Nếu ngươi đã có gan tới đây thì phải chấp nhận, sợ không?”

Hồng Nhai thản nhiên đáp: “Có câu ‘chén nước hất ra không thể hốt lại’, nếu tôi tới đây có nghĩa tôi đã nhận định Tiêu Sơn Vương là chính thống. Nếu người dưới quyền võ đoán tùy tiện như vậy, chỉ có thể trách mắt tôi bị mù.”

Mọi người ngạc nhiên, nhìn kỹ hắn hơn, phát hiện gương mặt thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, không hề dao động xíu xiu nào.

Chà chà, thằng nhóc này khá đấy chứ!

Vào nhà ɓαᴄom𝟸 trong ᥕαƭƭραɗ chơi nhé! Trên đường tới đây, Hồng Nhai từng gặp không ít dân tị nạn, thậm chí còn từng đi qua chiến trường vừa đánh xong, tự nhận có chút kiến thức. Thế nhưng tình huống nơi này vẫn khiến hắn cực kỳ sửng sốt:

Nhìn đâu cũng thấy tường thành đổ nát, dấu vết ngọn lửa chiến tranh càn quét khắp nơi, mặt đất không còn một cọng cỏ, chỉ toàn những gót sắt in chồng chất trên đất bùn đã sớm cứng như đá.

Mặt đất nơi này ước chừng thấp hơn bên ngoài sáu bảy tấc!

Tất cả vì bị lún xuống bởi chân người, vó ngựa, vết bánh xe!

Càng vào trong càng thấy nhiều thương binh, Hồng Nhai liên tục đối mặt với những binh lính mất đi chân tay, đã sửng sốt khi nhìn thương thế thảm thiết của họ, càng sửng sốt hơn khi thấy vẻ mặt họ vẫn mang niềm hy vọng và ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Hắn biết mình tới đúng nơi rồi.

Đây là một đội quân thép, các chiến sĩ thà chết trận cũng không bao giờ lùi bước.

Khi Hồng Nhai mở miệng lần nữa, không khỏi bớt đi vài phần cuồng ngạo và thêm vài phần kính trọng: “Nghe nói triều đình sẽ phái quân y đi theo mà, tại sao các vị phải tìm từ bên ngoài?”

Binh sĩ kia cảm nhận giọng điệu của hắn có biến hóa, quay lại nhìn hắn chăm chú hơn, lời ít ý nhiều buông ra hai chữ: “Chết rồi.”

Hồng Nhai không hỏi thêm.

Cuộc chiến thảm thiết đến cỡ nào mới có thể khiến một quân y vốn không cần xông pha nơi tiền tuyến bị chết trận?

“Song Nguyên soái đã gởi tấu chương về triều đình, có lẽ không lâu sẽ điều thái y tới chi viện. Cậu nhóc nhà người tới rất đúng lúc, vì không có đại phu nên chắc ngươi phải rất bận rộn một thời gian.” Binh sĩ kia nói thêm.

Hồng Nhai gật đầu: “Được mà. Tôi bắt mạch cho ai trước?”

Binh sĩ kia còn chưa kịp đáp thì một giọng nói vang rền như sấm sét đột nhiên nổ tung: “Thằng nhóc ngốc kia từ nơi nào đến?”

Hồng Nhai theo bản năng quay sang, vừa thấy người tới tức khắc hít hà một hơi.

Hắn vốn tưởng rằng bộ dạng của mình đã rất cường tráng, không ngờ so với người đang đi tới thì quả thật là gặp sư phụ rồi.

Người nọ ước chừng bốn mươi, áo giáp cọ sát kêu loảng xoảng, thân hình cao lớn tráng kiện, bước đi mạnh mẽ oai phong, quả thật là một mãnh tướng tựa như sát thần chuyển thế, bị ông ta nhìn một cái là cả người có cảm giác cứng đờ.

Đây thật đúng là một ngọn núi!

Binh sĩ vừa rồi nói chuyện với Hồng Nhai định hành lễ, đã bị người tới xua tay miễn.

Ông ta đi vài bước đến trước mặt Hồng Nhai, quan sát hắn kỹ càng từ trên xuống dưới vài lần, dường như rất hài lòng gật gật đầu: “Ừ, tướng tá được lắm. Thằng nhóc, tới tham gia quân ngũ à?”

Hồng Nhai gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tôi là đại phu, tới bắt mạch.”

Vị Tướng quân bèn chửi mẹ kiếp khờ quá, nháy mắt mất hết hứng thú, xua tay lia lịa như đuổi gà: “Cút đi cút đi!”

Nói xong, chính mình bỏ đi trước.

Hồng Nhai ngoái đầu nhìn theo, sau đó hỏi binh sĩ đưa mình vào: “Đây là vị Tướng quân nào thế? Dáng vẻ quá uy mãnh!”

Binh sĩ hãnh diện đáp: “Tướng quân gì chứ, đấy là Tạ Nguyên soái của chúng ta!”

Hồng Nhai chậm rãi lục lọi trong đầu mình, sau đó đôi mắt từ từ trợn tròn xoe: “Chính là vị đi theo tiên đế khởi nghĩa, Hạ Sơn Hổ?”

Binh sĩ kia gật đầu: “Đúng rồi, coi như ngươi cũng có chút kiến thức, còn biết vụ này.”

Hồng Nhai lẩm bẩm, sao có thể không biết?

Thế nhân truyền miệng, năm xưa tiên đế đứng lên khởi nghĩa xuất thân là một văn nhân, làm việc lớn như vậy là vì không thể chịu đựng được sự thối nát của triều đình. Cơ mà là thư sinh tay trói gà không chặt thực sự khó sống sót trong thời loạn thế, một mình lên đường liên tiếp gặp bọn cướp, phàm là ai khác e rằng đã sớm phơi thây trên đường, nhưng tiên đế có thể thuyết phục bọn họ cùng đi theo mình. . .

Trong số đó có một đám sơn phỉ rất nổi tiếng, thủ lĩnh họ Tạ, người giang hồ gọi là Hạ Sơn Hổ, dẫn theo mấy trăm huynh đệ đầu nhập tiên đế.

Vị thư sinh kia chưa kịp xưng đế thì bệnh chết, Hạ Sơn Hổ vẫn theo phụ tá người con lên ngôi, lúc này mới truy phong tiên đế. . .

Hồng Nhai ngẫm nghĩ một lúc bỗng hỏi: “Vì sao Tạ Nguyên soái mắng tôi khờ?”

Binh sĩ kia mỉm cười: “Tới loại địa phương này để bắt mạch cho người ta, ngươi không khờ thì còn ai?”

Thấy Hồng Nhai vẫn chưa hiểu, binh sĩ kia giải thích: “Trên chiến trường mạng người không đáng giá, từ trên xuống dưới mười mấy vạn người, sau này còn có thể nhiều hơn, ai rảnh chờ đại phu chậm rì rì bắt mạch? Dĩ nhiên băng bó cứu mạng là quan trọng nhất!”

Hồng Nhai bừng tỉnh ngộ ra.

Binh sĩ kia đưa Hồng Nhai đến một bãi đất rộng đặt chi chít mấy chục cái nồi khổng lồ đang đun trên những đống lửa lớn, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn trông như một căn bếp lộ thiên.

Binh sĩ kêu một người trung niên cụt chân: “Lão Trương, cho cậu nhóc này một chén!”

Lão Trương ừ một tiếng, đưa mắt quan sát Hồng Nhai: “Này, tới gia nhập quân ngũ à?”

Binh sĩ kia cười đáp thay: “Đừng mong, người ta là đại phu!”

Lão Trương vớt một chén cháo rau xanh cũng không biết là rau gì, nghe xong tặc lưỡi, lắc đầu nói: “Tiếc thật, bộ dạng quá tốt!”

Người trẻ tuổi phần lớn kiêu ngạo, Hồng Nhai đâu dễ dàng chịu người ta coi thường, lập tức gân cổ nói: “Tôi cũng có thể giết địch!”

Dừng một chút rồi thòng thêm: “Còn có thể nấu cơm!”

Binh sĩ kia và lão Trương đều bật cười: “Nếu là đại phu phải ngoan ngoãn ở yên phía sau, đừng xông ra tiền tuyến!”

Một đại phu giỏi có thể cứu sống vô số người, nào cần đại phu phải xông ra giết địch? Dùng tính mạng toàn quân để bảo hộ một đại phu giỏi cũng đáng giá.

Đừng ngu ngốc!

Hồng Nhai hừ một tiếng thật mạnh, lười tranh cãi với bọn họ, lập tức tiếp nhận chén cháo lớn vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Binh sĩ kia chưa đi ngay, đứng ở bên cạnh nói chuyện với lão Trương. Hồng Nhai loáng thoáng nghe họ nói lương thực không còn nhiều lắm.

Hồng Nhai ăn xong chùi miệng đứng lên: “Tôi không ăn cơm chùa nhà ai, mau đưa tôi đi gặp thương binh!”

Binh sĩ kia cười nói với lão Trương: “Nhìn kìa, tính tình nóng nảy quá, quả thực hợp khẩu vị ta hơn so với đại phu bình thường!”

Anh ta dẫn Hồng Nhai đi đến trại thương binh, mới lại gần đã có mùi máu tanh nồng ập vào mũi, bên trong có rất nhiều binh lính cụt tay cụt chân đang la hét muốn trở về chiến trường.

“Chẳng phải ông đây còn một tay trái à? Ít nhất cũng có thể kiếm một cánh tay của kẻ địch!”

“Ai nói ông đây không thể đánh? Nhìn xem, nhìn xem!”

Lời còn chưa dứt, người nọ hai mắt trắng dã té xỉu, các thương binh xung quanh đều cười ha ha, không có nửa điểm ủ rũ đáng thương nào.

Hồng Nhai trợn mắt há hốc mồm, sau khi lấy lại bình tĩnh lập tức xông đến, một tay nhanh chóng bắt mạch cho người nọ, tay kia kiểm tra thương thế: “Mất máu quá nhiều! Một đao đâm thủng ruột. Ai băng bó thế này? Tại sao bên trong vẫn còn vụn đá và cỏ dại?”

Nghe sau lưng có người chậc lưỡi: “Làm gì có thời giờ chú trọng đến vậy? Bụng hắn thủng một lỗ lớn, dĩ nhiên có gì đều đắp đại vào, nếu không nhờ mấy thứ này thì không chặn được đâu!”

Hồng Nhai nghe vậy trong lòng nổi hỏa, quay phắt lại nhìn người vừa nói, tầm mắt xẹt qua phần thân trống rỗng từ thắt lưng trở xuống, tất cả hỏa khí đều biến mất không còn bóng dáng, chỉ dư lại miệng đầy chua xót.

Binh sĩ dẫn hắn tới nhẹ giọng nói: “Ngựa của Bắc Man tốt lắm, chúng lao nhanh và nặng nề, nếu không né tránh kịp, rất dễ bị giẫm nát thành thịt vụn. . .”

Vô số tướng sĩ hoàn toàn không chống cự nổi.

Hốc mắt Hồng Nhai cay xè, trong cổ họng như có tảng đá đè lên, vừa sưng vừa đau khó chịu vô cùng.

Hắn cúi đầu rửa sạch miệng vết thương cho người binh lính ngất xỉu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trung Nguyên không nuôi được ngựa tốt, kỵ binh của Tiêu Sơn Vương vốn dĩ kém cỏi hơn người khác.

Lập tức nghe những binh lính hồn nhiên không thèm để ý đáp: “Cái gì mà làm sao bây giờ, làm thịt con mẹ nó!”

“Đúng đấy! Chúng ta không có hảo mã, nhưng có hảo hán!”

“Lũ ch ó đẻ đó cứ chờ đến mùa lạnh thì lấn sang phía nam, chạy đến nhà chúng ta cướp cỏ lúa ngũ cốc, chém giết bá tánh chúng ta. Dẫu dùng răng cũng muốn cắn đứt mấy miếng thịt trên người bọn chúng. . .”

Người binh sĩ dẫn Hồng Nhai vào hình như chức vị khá lớn, anh ta mắng vài câu thì mọi người không lên tiếng nữa.

Anh ta quay sang nói với Hồng Nhai: “Đừng nghe đám ngốc kia nói hươu nói vượn. Nếu thật chiếu theo lời bọn họ, bao nhiêu mạng người cũng không đủ điền vào.”

Các thương binh bắt đầu rầm rì không phục, anh ta lại mắng vài câu.

Hồng Nhai rất muốn biết phải làm thế nào mới có thể chống lại kỵ binh Bắc Man? Cơ mà mình mới đến, thân phận chưa xác minh, dẫu có hỏi thì đối phương e là không trả lời, bèn dứt khoát vùi đầu trị thương. Nhớ ghé sang wattpad thăm nhà bà còm.

Mấy ngày kế tiếp, Hồng Nhai bận tối mày tối mặt băng bó trị liệu cho những binh lính trọng thương, đầu óc trống rỗng, không còn sức lực nghĩ đến điều gì khác.

Mọi người nhìn động tác băng bó của hắn gọn gàng lưu loát đều rất kinh ngạc, hóa ra thằng nhóc này thật có bản lĩnh!

Đại quân đã phát ra thông cáo chiêu mộ quân y được vài tháng, ấy thế chẳng biết vùng này đại phu chạy hết hay sao mà chỉ có một mình Hồng Nhai tới đầu quân.

Một mình hắn chăm sóc mấy ngàn vết thương nặng nhẹ, chỉ ước không cần phải ăn, thời gian trong một ngày có thể tăng lên gấp tám mới đủ.

“Mấy ngày rồi cậu nhóc kia không ngủ?” Người binh sĩ dẫn hắn tiến vào thay một thân áo giáp loang lổ vết máu, thật xa đã thấy Hồng Nhai gầy sọp mặt mày tiều tụy, dưới mắt là hai quầng thâm đen thật lớn.

Vài người thương binh nằm gần cửa dựng thẳng lên ba ngón tay, thở dài: “Thằng nhỏ này ghê gớm thật!”

Chưa thấy đại phu nào liều mạng cứu người như vậy.

Có vài binh lính trọng thương vốn tưởng mình chết chắc rồi, thế mà hắn quyết tâm cứu lại mạng bọn họ!

Người tới nhíu mày, chờ Hồng Nhai chữa xong một người, khi hắn vừa cao giọng kêu “Người tiếp theo” thì nhanh chóng sải bước tiến lên xách cổ hắn kéo ra ngoài.

Thời gian dài không ngủ không nghỉ khiến đầu óc Hồng Nhai rỉ sét, hắn bị kéo đi một đoạn mới phản ứng lại, theo bản năng xoay người muốn tung quyền, kết quả bị người ta chộp cánh tay vặn ra sau: “Ngủ cho ta.”

Hồng Nhai nghe giọng này hơi quen tai, cố ngoái cổ nhìn xem: “Ủa, huynh phải đi đánh giặc?!”

Người nọ cười: “Lời này hỏi hay nhỉ, chẳng lẽ tới đây để chơi?”

Hồng Nhai thấy anh ta mặc áo giáp chỉnh tề, hình như chức vị khá lớn: “Huynh cũng là tướng quân?”

Người nọ ném hắn vào lều: “Cứ coi là vậy.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng trống dồn dập, người nọ không kịp nhiều lời, vội bước nhanh ra ngoài: “Ngủ đi!”

Hồng Nhai giãy giụa bò dậy, lao ra bên ngoài nhìn xem, thấy người nọ xoay người lên ngựa, thực mau chạy tới sau lưng Tạ Nguyên soái cũng mặc giáp trụ chỉnh tề giống vậy, ào ào ào dẫn quân ra khỏi doanh địa.

Hồng Nhai sửng sốt, thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Huynh ấy là phó tướng của Tạ Nguyên soái?!”

“Chứ còn gì nữa!” Lão Trương hỏa đầu quân không biết ghé sát người hắn từ khi nào, “Đấy là chất nhi của Tạ Nguyên soái, quả nhiên một nhà đều có dòng máu mãnh tướng! Năm nay mới hai mươi lăm!”

Hồng Nhai nhẩm tính, phát hiện chỉ lớn hơn mình năm tuổi. . .

118: Ngoại truyện 5. NHỮNG CHUYỆN NĂM XƯA

Tạ Nguyên soái lãnh binh ra ngoài đã nhiều ngày, Hồng Nhai trị xong những vết thương nghiêm trọng, sau đó bắt đầu xử lý những vết thương nhẹ. Đến khi chữa trị xong cho binh lính bị thương nhẹ thì đoàn quân vẫn chưa trở về.

Hồng Nhai rảnh rỗi đến khó chịu, bèn đi giúp lão Trương nấu cơm.

Lão Trương cũng không ngăn cản.

Thằng nhóc này khỏe như trâu, tay chân nhanh nhẹn, thật đúng là không gây trở ngại.

“Có nhiều khi đánh giặc mấy tháng vẫn chưa trở lại đấy,” đêm hôm qua bắt đầu mưa, lão Trương nắn b óp chân cụt ẩn ẩn đau của mình, “Còn có người một đi không trở lại.”

Chiến tranh là thế, từng tấc đất, từng mảnh công văn báo tin đại thắng đều do các tướng sĩ dùng mạng đổi lấy.

Hồng Nhai trầm mặc bổ củi, chất thành một đống cao như núi sau lưng rồi mới thấp giọng nói: “Trên đường tới đây, tôi cũng thấy…”

Người chưa từng tận mắt chứng kiến ​​chiến trường thì không thể tưởng tượng được chiến tranh khủng khiếp đến mức nào.

Lão Trương liếc hắn một cái, cười: “Nếu nhi tử của ta còn sống, không chừng cũng lớn như ngươi.”

Hồng Nhai nhìn sang, thấy lão Trương nhàn nhạt nói: “Mười mấy năm trước có nạn hạn hán, chết đói.”

Trong lòng hắn cảm thấy hụt hẫng.

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ mà hàm chứa sự chua xót của biết bao nhiêu người.

“Đã ăn bữa cơm binh nghiệp này, chết trên chiến trường cũng không sao.” Lão Trương đứng dậy, dừng một chút rồi nói: “Đi theo Tiêu Sơn Vương không lỗ.”

Da ngựa bọc thây không đáng là gì, chỉ cầu gặp được minh chủ, bằng không bị chết vô dụng, xuống ba thước đất cũng không dám ngẩng đầu!

Nhớ chạy đến wattpad thăm nhà bà còm. Qua thêm mấy ngày, một đoàn người ngựa đột nhiên xuất hiện, nói là Thái y được Tiêu Sơn Vương điều đến chi viện cho tiền tuyến.

Rất hiếm khi có bạn đồng hành, Hồng Nhai chen lấn đi xem, phát hiện người đàn ông dẫn đầu trạc tuổi Tạ Nguyên soái, cũng tầm bốn mươi nhưng hơi mập.

Ước chừng vì lặn lội đường xa nên sắc mặt ông ta không khỏe, trên trán cắm hai cây kim chói lọi.

Hồng Nhai sờ sờ lên huyệt vị đó của chính mình, cảm thấy người nọ khá thú vị.

Nhìn dáng vẻ ông ta chưa thích nghi với khí hậu, cố lết được tới tận đây.

Nghe lão Trương nói, Tiêu Sơn Vương thật sự quan tâm, hiện giờ nhân viên của Thái Y Viện chưa nhiều lắm, trên dưới tổng cộng mới hai mươi người, thế mà phái tới một lúc sáu đại phu.

Thái y dẫn đầu tên Hà Thanh Đình, mang theo ba Lại mục, hai y sinh, đều là người có thể chịu khổ, vừa tới là không rên một tiếng lập tức đi về hướng bệnh doanh.

Hà Thanh Đình? Ông chú mập mạp kia có cái tên khá dễ nghe.

Hồng Nhai âm thầm nghĩ vậy, song cũng không tính đến làm quen.

Hiện tại hắn đang có bóng ma tâm lý đối với những thứ dính dáng tới hoàng quyền và quý tộc.

Kết quả ngày hôm sau, Hà Thanh Đình hỏi thăm khắp nơi tìm được đến nhà bếp: “Thương binh trong bệnh doanh đều do cậu cứu trị?”

Lúc ấy Hồng Nhai đang chuẩn bị cơm trưa với lão Trương, nghe vậy chống xẻng ừ một tiếng.

Hà Thanh Đình nhìn hắn vài lần, cười: “Ở tuổi này, không tệ!”

Hồng Nhai ậm ừ nghĩ thầm, sư phụ ta dạy còn có thể sai?

Ai ngờ nghe vị Thái y mập mạp nói rõ hơn: “Vụ cấp cứu làm thực không tệ, nhưng việc xử lý sau vết thương hơi thô ráp.”

Hứ, câu này ta có thể không phục nha!

Hồng Nhai trao xẻng cho lão Trương, nghênh ngang đi ra: “Tôi là dân giang hồ! Dĩ nhiên không so được với Thái y ở kinh thành.”

Hà Thanh Đình sửng sốt, nhíu mày: “Dân giang hồ thì sao?”

Lời này ngược lại làm Hồng Nhai ngây ngốc.

Ủa kỳ vậy?

Không phải ông nên coi thường ta à?!

Xưa nay Hồng Nhai chỉ chịu mềm không chịu cứng, lúc này thấy đối phương không giống mấy đám quý tộc chê bai thuật sĩ giang hồ, chính mình ngượng ngùng trước.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người lúng ta lúng túng. Sau đó khi Hồng Nhai đi thay thuốc cho thương binh, Hà Thanh Đình và các đại phu khác cũng ở đó. Hai người chạm mặt chỉ gật đầu ý chào, mỗi người tự lo việc của mình.

Một thương binh nói với Hồng Nhai: “Lúc này có nhiều người tới rồi, Hồng đại phu không cần mệt mỏi như trước.”

Hồng Nhai vừa gật đầu thì nghe tiếng mắng của Hà Thanh Đình ở đầu bên kia: “Ta đã nói các ngươi bao nhiêu lần, phải nhanh tay nhanh chân, cứ mò mẫm như vậy… Chờ các ngươi băng bó xong, máu các tướng sĩ chảy hết mẹ nó rồi!”

Hồng Nhai há hốc mồm.

Đại quan từ kinh thành tới cũng biết chửi tục?

Thương binh kia nhìn vẻ mặt sững sờ của hắn, nhỏ giọng nói: “Mắng chửi suốt ngày đấy!”

Rồi chỉ chỉ chân mình: “Hôm qua ông ta còn khen cậu băng bó tốt, kêu mấy đại phu kia phải nhìn mà học theo…”

Khen ta?

Hồng Nhai gãi gãi đầu, hơi đắc ý mà cũng hơi ngượng ngùng.

Hắn là người thẳng thắn, ai đối tốt với hắn một chút, hắn sẽ hồi báo gấp mười lần. Tối đó, Hồng Nhai tự bưng cơm đến lều trại của Hà Thanh Đình.

Thấy hắn thò đầu vào, dường như Hà Thanh Đình chả có gì bất ngờ, thậm chí trên bàn đã bày sẵn hai chén trà nóng hôi hổi.

Hồng Nhai kinh ngạc hỏi: “Ông đoán được tôi sẽ tới?”

Hà Thanh Đình chỉ cười không nói, kêu hắn uống trà.

Ông ta càng không nói gì, Hồng Nhai càng lúng túng đến độ vò đầu bứt tai, cũng không rảnh lo trà nóng, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.

Hà Thanh Đình cười, hỏi hắn có muốn gia nhập Thái Y Viện không.

Hồng Nhai lắc đầu không chút nghĩ ngợi.

Hà Thanh Đình ngạc nhiên: “Vì sao không muốn?”

Hồng Nhai hỏi: “Chuyên chữa bệnh cho các quý nhân?”

Thấy Hà Thanh Đình gật đầu, hắn bĩu môi cười: “Tôi không đi.”

Hà Thanh Đình hiểu ra, càng có cảm tình hơn với người thanh niên này.

“Thật ra cũng đâu phải không tốt như cậu nghĩ. Thái Y Viện có nhiều y điển nhất thiên hạ, nhiều y án để nghiên cứu, còn có vài vị danh y. Hằng ngày mọi người tụ họp trao đổi kinh nghiệm với nhau, sẽ tiến bộ rất nhanh.

Hơn nữa kinh thành phồn hoa, người bệnh trị không hết ở nơi khác cũng thích đi đến đó, vì thế có nhiều nghi nan tạp chứng không thấy được bên ngoài…” Hà Thanh Đình thuyết phục từng bước.

Hồng Nhai suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Ông nói có lý.”

Ngày đầu tiên gặp mặt, Hà Thanh Đình biết ngay đây là cậu thanh niên ngoan cố, vốn không ngờ cậu ta có thể thừa nhận nhanh như vậy. Ông có chút kinh hỉ, nhưng ngay sau đó lại thấy cậu ta lắc đầu.

Nói không thèm là giả, Hồng Nhai giằng co một hồi trong lòng, cuối cùng quyết định: “Tôi vẫn không đi.”

Ở bên ngoài tự tại hơn nhiều!

“Tuy nhiên, nhắc đến y án, tôi có một thắc mắc…” Hồng Nhai nhớ tới trước đó từng gặp một ca bệnh chính mình phải bó tay, lập tức kéo Hà Thanh Đình thảo luận.

Sau đó, mỗi ngày Hồng Nhai đều cùng Hà Thanh Đình trao đổi y thuật, cảm thấy mình được lợi rất nhiều.

Mà Hà Thanh Đình cũng nhanh chóng biết rõ ràng ưu khuyết điểm của người thanh niên này:

Chiêu thức giang hồ, kiến thức cơ bản vững chắc, nhưng đối với những quy tắc và điển cố của ngành y thì gần như dốt đặc cán mai.

Song cũng nhờ chiêu thức giang hồ mà hắn tìm được rất nhiều lối tắt trong cách chữa trị, thực sự có thể suy một ra ba.

Đặc biệt am hiểu cấp cứu, đơn giản xét về bản lĩnh băng bó và xử lý ngoại thương, chàng thanh niên này không hề kém cỏi so với bất luận vị thái y thành danh lâu năm nào, càng miễn bàn khi so với mấy Lại mục và y sinh trong đoàn của ông.

Nhưng khuyết điểm cũng thực rõ ràng, mọi việc chỉ chú trọng vào vấn đề cứu mạng, không hiểu lắm về phương pháp bảo dưỡng. Điểm này hiển nhiên có liên quan đến kinh nghiệm du tẩu trong dân gian của cậu ta.

Điều khiến người bất ngờ nhất chính là, cậu ta còn có một thân võ công không tệ chút nào!

Hà Thanh Đình tận mắt chứng kiến Hồng Nhai đấu võ luận bàn với mấy binh lính, ngạc nhiên đến choáng váng.

“Võ công học từ ai thế?” Hà Thanh Đình dốt đặc cán mai về võ thuật, chỉ cảm thấy rất lợi hại.

Hồng Nhai đắc ý khoe: “Sư phụ tôi dạy, ngon lành hén?”

Xác thật rất ngon lành! Vị sư phụ có thể dạy dỗ đệ tử một tấm lòng chân thành, còn biết y thuật, hiện tại ngay cả võ thuật cũng không tệ!

Hà Thanh Đình hỏi: “Vậy sư phụ cậu đâu?”

“Chết rồi!” Hồng Nhai cúi đầu đá viên sỏi trên mặt đất.

Hà Thanh Đình lộ vẻ áy náy.

“Cũng không có gì,” Hồng Nhai chùi mặt, “Ông ấy mỉm cười ra đi, bản thân cũng không nhớ rõ đã sống bao nhiêu năm. Nhắc đến đây…”

Hắn bỗng nhiên nhìn chằm chằm Hà Thanh Đình đánh giá, xoa cằm nói: “Nhắc đến đây, lúc sư phụ qua đời trông còn trẻ hơn ông đấy!”

Hà Thanh Đình: “…”

Ông đây lặn lội đường xa dãi nắng dầm mưa nên mệt mỏi, tiều tụy, hiểu không?

Thấy mình thành công chọc tức Hà Thanh Đình, Hồng Nhai chống nạnh cười hăng hắc.

Hà Thanh Đình lầu bầu mắng hắn.

Chờ Hồng Nhai cười xong, lại xin lỗi Hà Thanh Đình.

Nói thế nào thì tuổi tác người ta quá đủ làm cha của mình, vẫn cần phải có thái độ đúng mực.

Hà Thanh Đình không mang thù, nghe hắn xin lỗi xong là thoải mái ngay, bèn góp ý: “Tuy ta chẳng biết gì về võ thuật, chỉ bằng quan sát thì thấy cậu luyện được chưa hẳn là tốt lắm.”

Hồng Nhai vỗ đùi: “Thật không hổ là Thái y!”

Lạ thay giữa y thuật và võ thuật lại có điểm chung, người học y nếu kết hợp với luyện võ sẽ đạt được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa nỗ lực. Bởi vì luyện võ phải huy động gân cốt, huyết mạch, cơ bắp toàn thân, thậm chí là nội tạng; mà người tinh thông y thuật quá rõ ràng huyệt vị nào thích hợp làm gì nhất, trạng thái nào mới thoải mái nhất.

Hồng Nhai mới luyện võ với mấy binh sĩ cường tráng một hồi, mệt quá sức, đơn giản ngồi phệt xuống đất, ngửa đầu nhìn trời: “Sư phụ tôi tuy bình thường trông rất lôi thôi, nhưng thật sự là vị tiên phong đạo cốt. Ông ấy là người tu đạo, luyện võ công đều là chiêu thức nhẹ nhàng, không ai ra chiêu ‘Chim mỏi cánh bay về rừng’ qua mặt được ông ấy! Tôi biểu diễn cho ông xem này.”

Nói xong, Hồng Nhai lộn người như con cá chép đứng lên, biểu diễn chiêu thức xoay người bay cao rồi lượn xuống.

Ánh mắt Hà Thanh Đình sáng lên: “Xác thật rất có kỹ năng.”

Nói xong lại vỗ đùi cười: “Chỉ là bộ dáng cậu trông như ác ưng chụp mồi.”

Uy mãnh có thừa, uyển chuyển không đủ.

Hồng Nhai cũng cười, cuối cùng lại thở dài: “Chính là lý lẽ này, khung xương của tôi quá lớn, thân thể nặng nề, thực sự không luyện thành. Đáng tiếc quá!”

Đáng tiếc hơn phân nửa công phu của sư phụ đều biết mất khi vào tay mình.

Hà Thanh Đình hơi trầm ngâm, quay đầu nhìn các tướng sĩ đang hô khẩu hiệu thao luyện xa xa.

Nói đến chiêu thức uy mãnh…

Hồng Nhai nhìn theo tầm mắt ông ta, cười hăng hắc, trong mắt lóe ra tia giảo hoạt.

“Mấy ngày nay tôi thực sự học lóm đấy!”

Khi ra trận chém giết thì chú trọng nhất là uy mãnh, thẳng tiến không lùi, đúng là chiêu thức thích hợp cho hắn.

Ngắn ngủn một tháng luyện võ với nhau, những binh lính so tài với hắn có tiến bộ hay không thì hắn chả biết, dù sao võ công của hắn tiến triển cực nhanh.

Kiếm lời, hắn thực sự kiếm lời!

Được quá đi chứ, lén học được võ công của cả đại doanh Tây Bắc!

Hà Thanh Đình nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào hắn không nói ra lời.

Hồng Nhai lại vô cùng đắc ý, một lần nữa chống nạnh cười ha hả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.