Mùng một tháng mười, thái tử thành hôn, cả nước chúc mừng.
Tuy chỉ là trắc phi, nhưng bởi vì là nữ nhi của Tống gia nên cũng đặc biệt long trọng.
Nhưng bên ngoài thì đang vui vẻ ăn mừng, còn bên trong Tống phủ thì lại đang náo loạn.
Bởi vì, giá y do chính tay mẹ ta thêu cho Tống Lăng đã biến mất rồi.
Cha ta cho người tìm khắp Tống phủ cũng không tìm được bộ giá y thêu mẫu đơn xinh đẹp kia.
Đương nhiên bọn họ không tìm được, bởi vì tối hôm qua ta đã phân phó Tiểu Ngọc len lén đưa vào cung rồi, để cho Phó Thanh Thanh thay ta bảo quản.
Ta không thể nào cho Tống Lăng mặc giá y do mẹ ta thêu để đi chết được.
Thật sự đã hết cách, cha ta đành khoát tay nói: “Không tìm thấy thì thôi vậy, không phải thái tử đã cho người may giá y và đưa tới rồi sao?”
Tống Lăng làm bộ làm tịch khóc lóc nói: “Nhưng mà đó là chính tay mẹ thêu, con muốn mặc đồ của mẹ thêu.”
Cũng có thể không phải làm bộ làm tịch, cô ta hẳn là thật sự muốn mặc giá y do mẹ ta thêu, bởi vì muốn chứng tỏ rằng Tống gia coi trọng cô ta, như vậy cho dù là trắc phi, thì cuộc sống khi gả vào hoàng thất cũng không quá thấp kém.
Mẹ ta trấn an nói: “Không sao đâu, chỉ cần con hạnh phúc thì mặc giá y nào cũng được, Tiểu Thúy, ngươi đi lấy giá y của thái tử lại đây.”
Ta vội kéo tay nha hoàn Tiểu Thúy, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Chuyện này… hôm trước thái tử quả thật có cho người đưa giá y đến, nhưng không phải mẹ tự thêu giá y sao, vậy nên con để người của thái tử đem trở về rồi.”
Tống Lăng lúc này thật sự muốn khóc, “vậy bây giờ phải làm sao?”
“Bây giờ phái người đi qua lấy?” ta “hảo tâm” đề nghị.
Cha ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Phủ thái tử mặc dù không xa nhưng đi đi về về cũng mất một hai canh giờ, nếu không về kịp sẽ trễ giờ lành.”
Mẹ ta vẻ mặt u sầu phụ họa: “Đúng vậy, đến lúc đó hoàng thượng trách tội xuống, chúng ta cũng khó mà giải thích.”
“Vậy làm sao đây?” Ta tiếp tục đặt câu hỏi, làm cho Tống Lăng ngột ngạt.
Ta đương nhiên biết không kịp thời gian nên vừa rồi khi đi tìm giá y ta còn cố ý trì hoãn.
Toàn bộ người trong nhà đứng vây quanh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy cha mẹ ta thật sự đau đầu, ta liền đề nghị: “Con nhớ là con có một bộ váy lụa màu đỏ, có lẽ muội muội có thể mặc được.”
“Này…” Mẹ ta cảm thấy có chút không ổn.
Tống Lăng cũng tỏ vẻ không bằng lòng, cảm thấy bản thân thành thân mà lại phải mặc quần áo cũ của ta, còn là một bộ váy lụa đơn giản.
Nhưng cha ta khi vừa thấy bộ váy đỏ kia thì liền nói: “Dù sao cũng đều là váy màu đỏ, đều giống nhau. Cứ mặc cái này đi, làm trễ giờ lành thì chúng ta không đảm đương nổi đâu.”
Không còn cách nào khác, Tống Lăng chỉ có thể mặc bộ váy màu đỏ kia của ta mà lên kiệu hoa.
Phó Thanh Thanh thấy cô ta mặc bộ váy lụa đỏ kia xuất giá thì âm thầm giơ ngón cái: “Tống Tiểu Mao, ngươi thật đáng khen.”
Cái váy này… kỳ thật là do ta lấy về từ thanh lâu, hoa khôi đã từng mặc để hát xướng, chỉ cần là ai đã từng đến thanh lâu thì đều đã thấy qua.
Thái tử đương nhiên cũng đã từng đi đến cái địa phương kia.
Tống Lăng vừa bước ra cửa, nghe được một đứa bé khen tân nương xinh đẹp thì khóe miệng nhếch lên đến tận trời, nhưng khi vừa nghe đến có người nói bộ y phục mình đang mặc nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó thì sắc mặt liền xấu đi.
Dù có đeo bao nhiêu vàng bạc châu báu thì cũng không che được ý vị phong trần của bộ váy lụa.
Cha ta một lòng trên chiến trường nên không biết, mẹ ta chuyên tâm học y nên cũng không biết những chuyện này, hạ nhân thì lại càng không biết, dù có biết cũng sẽ không vạch trần ta.
Khi Tống Lăng biết được mình bị bêu xấu thì người cũng đã lên kiệu hoa rồi.
Tống Lăng, ngươi không xứng mặc y phục do mẹ ta thêu, cho cô ta mặc y phục của hoa khôi thanh lâu xem như là đã hậu táng trang trọng cho cô ta lắm rồi.
Giờ ngọ một khắc.
Người đưa tin truyền tin đến, nói Tống Lăng chết bất dắc kỳ tử ở phủ thái tử, mọi người trong phủ đang rất hoang mang rối loạn xử lý hậu sự.
Tống gia nhị tiểu thư bỏ mình trong đêm tân hôn một cách kỳ lạ, cả người lõa lồ, còn bị hủy dung…
Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng đập cửa của cha đánh thức.
“Con ơi, muội muội của con…” Thấy cha ta lệ rơi đầy trên mặt, lòng ta có chút đau xót, vội vàng đỡ lấy ông rồi nói: “Cha, đã xảy ra chuyện gì, người từ từ nói.”
Dù sao cũng là nữ nhi mình đã nuôi nhiều năm, ít nhiều gì cũng có tình cảm, phản ứng của cha mẹ ta đã sớm đoán được.
Ta cùng cha mẹ đến phủ thái tử đòi công đạo, Cố Thịnh Minh nhìn thấy cha mẹ ta thì áy náy quỳ xuống, không đưa ra được lời giải thích hợp lý.
Tất cả những chuyện này đương nhiên ta đều nắm rõ.
Người chết ở trên giường của hắn, hắn còn nằm kế bên, ai sẽ tin là hắn không liên quan chứ.
“Nhạc phụ đại nhân, chuyện này không liên quan đến cô*, hãy tin ta.”
(*) Cô: cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Cha ta không thèm nhìn hắn mà đi vào phòng, bế lấy người đã được trùm vải trắng trên giường, “Lăng Lăng đừng sợ, cha mang con về nhà.”
Thấy cha mẹ ta như vậy, ta thực sự có chút không đành lòng…
Nhưng nếu Tống Lăng không chết thì sau này phải chết có thể chính là cả nhà ta, vậy nên ta không thể mềm lòng!
Xử lý xong hậu sự cho Tống Lăng, sau đó lại bầu bạn bên cạnh cha mẹ vài ngày, thoắt cái đã đến giữa tháng mười.
Ta cho Ngọc Nhi viết thư gửi Cố yến Tầm, hẹn hắn đến nơi chữa chân thì mới biết được hắn đã ở đó dợi ta được mấy ngày rồi.
“Thật xin lỗi vương gia, mấy ngày nay trong nhà có chút việc cần xử lý.” Ta không ngờ Cố Yến Tầm sẽ tới đây chờ ta nên trong lòng rất áy náy, hối hận sao không viết thư cho hắn sớm một chút.
“Không sao, ta đã biết.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên mặt ta, ánh mắt mang theo cảm xúc mà ta không hiểu được.
“Tống Yên, rốt cuộc cô là người như thế nào?” Ánh mắt hắn nóng bỏng, như muốn xuyên thấu ta.
“Cho dù là người thế nào đi nữa, vương gia xin huynh hãy tin ta, Tống Yên ta đối với vương gia tuyệt không hai lòng.”
“Vậy sao?” Hắn nhíu mày, ngồi thẳng người giữ khoảng cách với ta.
“Đúng vậy.” Ta trịnh trọng trả lời, sau đó lại hỏi: “Vương gia, hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”
Hắn biết ta đang hỏi đến mẹ của hắn – tiền hoàng hậu nên nhẹ giọng trả lời: “Tĩnh dưỡng ở phủ của ta một thời gian, sức khỏe đã không có gì đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cô…” Hắn nhìn ta, hé miệng tựa hồ như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại đem câu hỏi nuốt trở vào, sau đó trực tiếp nói: “Bắt đầu đi.”
“Được.”
Bởi vì đã ngưng nửa tháng, tạm thời không thể trực tiếp dùng phương thức chữa trị mạnh hơn, vậy nên ta bắt đầu lại từ đầu, dùng phương pháp nhẹ nhàng nhất trước để hắn bớt đau đớn.
Không ngờ rằng trong lúc chữa trị Cố Yến Tầm lại có thể ngủ.
Những lần trước tuy hắn cũng có chợp mắt nhưng chưa có lúc nào ngủ, vậy mà lần này hắn lại ngủ đến khi kết thúc chữa trị vẫn chưa tỉnh.
Ta lấy chăn đắp lên đùi hắn, đứng dậy chuẩn bị rời đi để hắn nghỉ ngơi một chút, ai ngờ khi định đứng dậy thì hắn đột nhiên vươn tay kéo cổ tay ta, miệng khẽ lầm bầm một câu: “Đừng đi…”
“Được, ta không đi, chàng ngủ đi, A Yến.”
Nhìn thấy đôi lông mày của hắn hơi giãn ra, lòng ta như đã trút bỏ được một tảng đá lớn.
Hắn rốt cuộc cũng đã bắt đầu thử tin tưởng ta sao?