Trước khi khi lên máy bay tôi có nhận được một tin nhắn chúc thượng lộ bình an từ Chris. Cả anh và tôi đều không ai nói gì tới hai chữ “tạm biệt”. Cả chặng đường dài về nhà tâm trí tôi ngập tràn hình ảnh của anh nhưng vẫn có lúc tôi nghĩ về chuyện Hazel và Hansel đang chờ đợi tôi ở nửa bên kia trái đất tôi lại muốn nhảy khỏi máy bay. Nhưng rõ ràng lựa chọn đó là sai lầm, dĩ nhiên trừ phi tôi muốn chết.
Suốt 12 tiếng ngồi trên máy bay tôi không phiền nhưng khi đi chuyến tàu 5 tiếng từ TP HCM tới Nha Trang đối với tôi không khác gì tra tấn, vì phải xài chung một phòng với 3 người khác trong đoàn. Có lẽ khi ở trên máy bay tôi nên nhảy xuống. ” Liệu nhảy tàu thì có sao không nhỉ?” – tôi tự hỏi, để rồi tự tát cho mình một cái vì câu hỏi ngớ ngẩn đó. Và mọi chuyện càng trở nên khó khăn hơn khi tôi lại phải chịu đựng những lời đàm tiếu, một lần nữa, khi ngồi trên chuyến xe ô tô chở đoàn chúng tôi về Đà Lạt.
Khi hình ảnh thành phố Đà Lạt dần hiện ra trong tầm mắt tôi vui mừng khôn tả khi biết mình đã về “nhà”. Có thể 20 giờ đồng hồ trước tôi lo lắng về việc gặp mặt Hansel và Hazel nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi không mong cái gì hơn ngoài việc được “chiêm ngưỡng” hai khuôn mặt ác ma đội lốt thiên thần đó của hai người.
…
Tôi kêu bác tài rẽ vào phố Huỳnh Thúc Kháng, đi qua Biệt thự Hằng Nga một đoạn trước khi dừng lại trước cái cổng đen đồ sộ gắn liền với bức tường rào cao tướng.
” Mình về nhà rồi!” – tôi nghĩ.
Nếu nhìn quanh cái hàng rào bằng gạch cao 5 mét màu đỏ cam “quê mùa” kia thì sẽ chẳng ai nghĩ ngôi nhà bên trong sẽ đơn giản như bao ngôi nhà khác. Bên trong bức tường rào kiêm cố đó là ngôi nhà nhỏ nằm giữa thảm cỏ xanh và những khu vườn nhỏ được săn sóc kỹ lưỡng xếp cạnh nhau. Năm đó, khi mới có ý định chuyển tới sống ở Đà Lạt, ba chúng tôi quyết lấy ý tưởng từ những căn nhà ngoại ô của phương Tây để xây căn nhà này. Tôi còn nhớ rất rõ, khi đó tôi, Hazel và Hansel đã ngồi đánh giá, xem xét những xấp ảnh đã chọn lọc từ những trang web trên mạng.
Tôi đứng trước cánh cửa gỗ nâu nâu, hít một hơi thật sâu và cầu mong điều tốt nhất.
Tôi mở khóa cửa bước vào nhà.
– Hazel! Hansel! Tớ về rồi nè!
– Venus?! – Giọng Hazel vọng ra từ phía phòng khách.
– Cậu về “sớm” vậy! – cái cách Hazel luyến từ “sớm” khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
Hazel vui vì tôi đã về nhưng cái điệu bộ úp mở đó của cô đã để lộ ra là cô bạn đang che dấu gì đó.
– Cái gì vậy? – tôi hỏi.
– Không. Không có gì cả đâu. Hê hê.
Không tin một lời nào tai vừa nghe được, tôi bỏ cái vali lại nơi cửa ra vào, đi vào phòng cách bất chấp sự ngăn cản của Hazel. Cái sàn nhà nó…nó…đã bị hủy hoại. Những dấu tích cháy đen của một vòng tròn dịch chuyển NGAY GIỮA PHÒNG KHÁCH. CỦA TÔI.
– HAZEL! – tôi phẫn nộ thét lên.
– Tớ có thể giải thích…
– NÓI!
– Ngay bây giờ á?! Cho tớ thời gian suy nghĩ đã…lấy lý do gì đây ta.
– 10…
– Từ từ. Đừng nóng.
– 9…
– Là tại vì…
– 8…7…
– Tớ chỉ muốn…
– 5…
Bỗng có tiếng người mở cửa. Cả tôi và Hazel “dừng hình”, hướng mắt ra phía cửa chính, chờ đợi người đó xuất hiện.
– Hazel! – giọng Hansel vang lên như tiếng còi chiếc xe cứu hỏa tới “dập tắt” ngọn lửa của sự phẫn nộ tôi đây.
– Hansel! – Hazel chạy như bay ra phía ngưỡng cửa phòng khách ngay khi thấy
Hansel đi vào – anh mau vào giúp em đi! – cô cầu xin.
Hansel hết nhìn Hazel rồi lại nhìn tôi. Cuối cùng anh cười xòa, nói Hazel lên gác để anh nói chuyện riêng với tôi. Hazel không chần chừ cô chạy vút lên gác và biến mất.
– Em ngồi đi anh kể cho chuyện này! – Hansel cười ấm áp.
Tôi ngồi phịch xuống cái trường kỷ gần đó. Nhìn Hansel cười tôi không thể tả được rằng suốt hai tuần qua tôi nhớ nụ cười đó của anh như thế nào. Người anh trai không chung máu mủ này đã giúp đỡ, chăm sóc tôi, động viên tôi với nụ cười đó trong suốt 16 năm qua. Tôi không thể tin rằng mình đã dứt ra khỏi anh và Hazel được 3 tuần. Đấy là một kỷ lục mới.
– Tách em ra chưa được 1 ngày, Hazel đã như phát điên lên vậy con bé cố sang Anh “thăm” em nên…
Tôi chăm chú nghe anh kể lại tường tận mọi chuyện.
…
– Ha ha ha.
Tôi không thể nhịn cười được sau những thất bại thê thảm cũng như những “thành quả” mà Hazel gặt hái được trong những lần thử nghiệm của cô ấy. Nào là được lên bản tin thời sự, nào là đĩa bay người ngoài hành tinh, nào là bị nông nô thời trung cổ đuổi. Hansel nói Hazel bị nông dân đuổi vì khi đó cô ấy mang theo cái bùa hộ mạng cháy, theo đúng nghĩa đen, trên cổ mà không bị bỏng nên bị người dân nhận lầm thành phù thủy. Mà vụ đó Hazel còn không biết sức mạnh hệ lửa của cô ấy đã làm bùng phát sức mạnh nơi chiếc bùa làm nó phát lửa nên cũng không biết mà dập lửa.
Sau vụ đó, theo lời Hansel kể, Hazel thề sống chết sẽ không dịch chuyển bằng vòng tròn phép thuật nữa nhưng lời của Hazel ai mà tin được. Ngay ngày hôm sau Hazel thử lại lần 116 và cô đã được toại nguyện. Hazel được “đưa đến” THỜI KỲ KHỦNG LONG. Hazel đã được một trận rượt đuổi với khủng long t-rex và một con Spinosaurus (thằn lằn xương sống ” giống như trong phim Jurassic Park 3″
Tôi không thể tin được mình đã lỡ cảnh Hansel cố tảng lờ cô em gái mình khi Hazel “gọi” cầu cứu từ phía anh. Dĩ nhiên anh chỉ lờ cô đi tầm…hai mươi phút nhưng tôi chắc hai mươi phút bị mắc kẹt ở cái nơi như vậy sẽ biến hai mươi phút kia trở thành một quãng thời gian kinh hoàng “đáng nhớ” cho Hazel.
– CƯỜI ÍT THÔI!
Hazel vừa gắt vừa giậm chân huỳnh huỵch xuống cái sàn tầng 2 và là trần nhà nơi tôi và Hansel đang ngồi .
– Nếu anh là em, anh sẽ không làm thế lần nữa đâu! – Hansel nói.
– Làm gì cơ? – Hazel giậm chân lần nữa.
Và lần này câu chuyện không dừng ở đó. Cả cái trần nhà song song phía trên cái vòng tròn chuyển hóa sập xuống. Bình thường tôi sẽ rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Hazel sau cú ngã đó tôi không thể nhịn cười được. Tôi ngả người ra phía sau, tay kéo cổ áo Hansel, sức nặng của hai chúng tôi làm lật ngược cái trường kỷ ra phía sau. Lần này thì người cười hả hê lại là Hazel.
Sau khi thấy mấy cái quai hàm biểu tình vì chủ của chúng cười nhiều với “kích thước” nụ cười kéo tới tận mang tai đã khiến cả ba dừng lại và bắt tay vào việc dọn dẹp, sửa sang nhà cửa.
Tôi gần như quên đi được nỗi nhớ Chris khi ở bên Hansel và Hazel.
Dọn dẹp với sửa sang cái đống bừa bộn mà Hazel gây ra tuần trước đã làm tiêu tan cả số tiền lãi của vụ làm ăn mà hai anh em họ nhờ tôi giúp đỡ lúc ở Anh. Thật vô lý! Nhà trên đất của tôi ( mẹ tôi) tiền xây nhà tôi lo, còn anh em họ tới phá tới phách hỏng hóc gì cũng lấy tiền tôi xài. Bộ tôi là tỷ phú chắc? Hazel với mấy cái trò lôi kéo suy nghĩ các khách hàng kiếm triệu tỷ mà không tiêu để đó mà ngắm. Tôi không tiêu tiền giỏi như họ nhưng không có nghĩa tôi không cần chúng, và càng không có nghĩa tôi không tiếc tiền. Nghĩ mà bực, tôi đổ hết cơn tức giận lên cho đống bụi cát dưới chân, quét như vũ bão.
– Khụ…khụ…Nếu em định quét như thế thì thà em để yên đó sẽ sạch hơn đó – Hansel nói.
– Có giỏi anh quét đi. Anh làm như đây là lỗi của em không bằng. – tôi cằn nhằn.
Hansel thở dài, nói.
– Được rồi. Xuống nhà đi. Để đấy anh lo.
Hansel lấy cái chổi từ tay tôi và đẩy tôi xuống cầu thang.
– Nói thế sớm có phải tốt không. Đỡ phải làm – tôi lầm bầm, mừng rỡ.
Tôi chạy tót xuống dưới nhà, nhập cuộc xem Game of Thrones với Hazel.
Khi tv chuyển sang chương trình quảng cáo, Hazel mới rời mắt ra khỏi màn hình vô tuyến quay sang tôi.
– Anh ta gọi lần nào chưa? – Hazel hỏi.
– Ai gọi cơ? – tôi vờ như không biết Hazel đang hỏi gì.
– Còn ai nữa? Khai mau đi. Không tớ sẽ tự ” tìm hiểu” đó.
– Được rồi. Đằng nào cậu chả biết nên tớ sẽ nói – tôi quay sang Hazel – Có gọi. Một ngày ít nhất hai lần.
– Bao lâu?
– Ngắn thôi.
– Ngắn là bao nhiêu?
– Có lẽ là 10 phút.
– Thế mà ngắn. Anh ta hỏi gì không?
– Không có gì “đặc biệt” – nói cách khác “không phải việc cậu cần biết chi tiết.”
– Được rồi… Uầy. Anh ta sẽ tới đây sao? – Hazel ngoác miệng cười gian sau khi “khám phá” ra được “bí mật” kia trong đầu tôi.
– Cậu không biết tôn trọng quyền riêng tư sao?
– Tớ có lấy thông tin đó từ cậu đâu…chỉ là hiện giờ đang có một anh-chàng-nào-đó đang háo hức muốn gặp cậu. Anh ta sẽ bấm chuông trong vòng 3…2…1
[đinh đong]
Ngay khi Hazel ngắt lời tiếng chuông cửa vang lên. Chẳng lẽ anh ở đây thật sao? Tôi chạy vội ra phía máy cửa chính, mở cái máy quan sát gắn với camera ở cổng ra coi. Đúng là anh rồi. Tôi hết nhìn Hazel lại nhìn cái màn hình. Biểu cảm giỡn chơi, trêu đùa của Hazel càng thêm minh chứng cho việc đang xảy ra là thật, tôi không bị ảo giác, hay nói đúng hơn là không bị Hazel làm cho “mờ mắt”. Tôi chưa kịp định hình lại chuyện gì đang xảy ra thì Hansel chạy xuống từ phía cầu thang, cầm theo cái chổi cùn rách nát. Chắc anh vừa làm phép quá tay rồi, nhiều gió quá cũng không tốt, ướt quá thì còn tệ hơn mà dùng sấm sét kiểu của anh thì thôi rồi. Cái chổi tôi mới mua xong mà. Nó là mẫu mới, mắc lắm đó.
– Vee? – Hansel gọi – Em không định mở cửa sao?
– Dạ…à ừm ờ… À đúng rồi có. Em đang định mở.
[ Đính đong] một hồi chuông giục giã nữa vang lên.
Tôi quay sang nhìn Hazel đang ngồi vắt vẻo trên cái trường kỷ rồi Hansel tay vác chổi như chuẩn đi đánh nhau mà tôi lo lắng không yên. Nghĩ tới đây tôi quyết định bảo hai người họ chịu khó lên lầu trốn và hứa sẽ giới thiệu họ lần sau Chris tới. Dù lúc đầu họ có chút ngần ngừ nhưng rồi cũng chấp thuận. Ngay khi thấy “an toàn tuyệt đối” thì tôi liền ấn nút mở cổng ở bản điều khiển, khi nghe thấy bước chân của anh trên mái hiên tôi mở cửa.
Dù đã cố gắng kiềm chế những cảm xúc bất bình thường nhưng ngay khi thấy anh đứng trước mặt tôi, tôi đã mất kiểm soát để rồi sà vào vòng tay của anh gần như ngay lập tức.
…
– Em sống ở đây sao?
Chris đi một vòng quanh phòng khách trước khi thả người ngồi lên chiếc trường kỷ màu be giữa phòng khách.
– Vâng. Sao anh? – Tôi hỏi.
Tôi ngồi xuống sát bên cạnh anh, để anh vòng tay ôm lấy tôi.
– Nó có quá rộng cho một mình em không vậy? Trông có vẻ… cô đơn.
– Không cô đơn đâu. Em có người ở chung mà.
– Ở chung?! Ai vậy? – vẻ mặt nghiêm túc không hợp với anh chút nào.
Khi tôi định trả lời thì Hazel lại chơi trò phá game.
” Giới thiệu tụi này đi!”
– Anh họ và em gái của anh ấy. Hai người đang rủ nhau đi chơi rồi.
– Vậy sao?! – mặt anh giãn ra – Tiếc quá. Anh muốn gặp họ. Anh đoán họ sẽ thú vị lắm.
” Anh ta vừa khen tụi này kìa. Tớ kết anh ta rồi đó.” – Hazel cười khúc khích “trong” đầu tôi
“Đó chỉ là một câu nói xã giao bình thường. Khen gì cậu”
” Xì. Tụt cả hứng.”
– Vì bây giờ họ đi vắng vậy có nghĩa chúng ta đang ở một mình – Chris nhìn tôi đòi hỏi.
” Kinh quá ” – Hazel nói.
” Để tụi này yên coi.”
Mặc dù tôi có hơi mất tập trung vì Hazel cứ “làm tổ” trong tâm trí tôi nhưng tôi vẫn đủ tập trung để hiểu cái kiểu ẩn dụ của anh.
Anh cúi xuống hôn tôi.
” Vee and Chris sitting in a tree
K-I-S-S-I-N-G
First comes love.
Then comes marriage.
Then comes baby* in the baby carriage,
Sucking his thumb,
Wetting his pants,
Doing the hula, hula dance!”
Chưa bao giờ tôi ghét cái bài hát “The K-i-s-s-i-n-g Song” đó như bây giờ.
Tôi là người chủ động dừng lại. Một là vì Hazel cứ phá quấy. Hai là vì phía trên trần nhà mới sửa cứ rớt bụi xuống. Tôi nhìn anh cười đau khổ.
– Em sẽ phải cho người sửa lại trần nhà.
Cạch cạch.
– …và thuê người diệt chuột nữa.
– Có lẽ anh nên đi! – Chris hiểu tôi. Anh thấy được sự khó sử cũng như miễn cưỡng trên khuôn mặt và cử động của tôi.
– Vâng.
Cả hai cùng đứng lên. Tôi theo sau anh ra cửa. Trước khi ra về anh nói.
– Mai anh đón em. Mong là em sẽ là một hướng dẫn viên giỏi, có thể đưa anh đi khắp những địa điểm đẹp và lãng mạn ở Đà Lạt.
– Hẹn thế nhà.
– Còn một điều nữa.
Vừa dứt lời anh đặt nhẹ môi lên môi tôi.
– Hẹn em ngày mai.
– Hẹn anh ngày mai! – mặt tôi nóng lên theo từng giây.
Cạch. Tôi đóng cánh cửa lại. Áp lưng vô tường cầu mong anh sẽ không để bụng những hành động cứng nhắc, thiếu cảm xúc của tôi hôm nay. Chưa kịp ổn định lại nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực từ tiếng đổ rầm từ phòng khách khiến tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Tôi chạy vội vào đó và phát hiện ra mảng trần vừa sửa xong lại đổ sập xuống. Thế là tiêu tan, lãng phí bao tiền bạc. Chưa kể cái bàn gỗ sồi cao cấp của tôi cũng đi tính luôn.
– HAZEL! HANSEL !
Không có lửa làm sao có khói. Mà tình hình là khói của tôi bốc lên tận đỉnh đầu rồi.
Tôi vừa thuê người sửa sang mất cả núi tiền chứ chẳng chơi vậy mà chỉ vì cái thói hư tật xấu, thích dòm trộm người khác mà ai-đó-kia “đục” mấy cái lỗ để nhìn trộm. Kết quả là một núi tiền nữa lại sắp ra đi rồi.