Chủ nhật.
6:30 AM.
Tôi rón rén bước đi trên những ngón chân. Cái thói ngủ không biết trời trăng của Hazel thì tôi còn lạ gì nhưng Hansel thì tai thính như cá voi xanh của anh thì tôi chỉ còn cách cầu trời phù hộ có thể ra khỏi nhà an toàn không bị phát hiện. Lần này tôi đi chơi với Chris không muốn có mấy cái “bóng đèn” lai vãng xung quanh 24/24.
Khi đi qua phòng khách tôi ngó lên phía trên cái “tác phẩm” của hai anh em kia ngày hôm qua và nghĩ “Sau hôm nay sẽ phải lo sửa cái trần.” Tôi lắc đầu rồi đi tiếp. Tới cái tủ giày gần cửa ra, tôi xỏ lẹ đôi sneaker và định sẽ chuồn thật nhanh ra ngoài nhưng kế hoạch lại không như tôi mong muốn.
– Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?
Tôi quay lại và thấy Hansel đang đứng trước cửa phòng bếp. Tôi sơ ý quá mà.
– Ha ha không đi đâu cả chỉ là đi chạy bộ chút thôi mà.
– Vậy anh đi cùng được không.
Tôi nhìn Hansel một lượt từ đầu tới chân. Mái tóc vàng bạch kim của anh rối bù, trước trán là những sợi tóc bết lại vì mồ hôi. Cái áo phông xanh rộng thùng thình của anh đẫm mồ hôi. Dưới ống quần thun xám của anh có lấm tấm nước. Tôi dám chắc anh vừa đi chạy về, và có lẽ đã sơ ý đạp vô mấy vũng nước mưa từ đêm qua.
– Anh mới đi chạy về mà.
– Đi vòng nữa không sao đâu.
– Em tự đi một mình được rồi.
– Đi một mình nguy hiểm lắm. Con gái con đứa ai lại đi một mình.
– Em đi tốt. Em có phải con gái bình thường đâu.
– Thế định đi đâu ? – Hansel thở dài.
– Em có hẹn đi chơi với Chris – tôi biết chẳng thể dấu được nên cứ khai ra luôn.
– Sớm vậy? – giọng Hansel có chút hoài nghi.
– Sớm thì mới tránh được anh với Hazel…ai ngờ…
– Ai ngờ lại gặp anh?! Đi không người ta đợi! – Anh xua tay đuổi khéo tôi đi.
– Em đi nha – tôi cười biết ơn anh.
Tôi mở cửa chạy ra ngoài thật nhanh.
…
Chỉ sau hơn 15 phút ngồi xe bus tôi đã có mặt ở khách sạn nơi Chris nghỉ. Tôi lên phòng anh ở tầng 7. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi bấm chuông cửa.
– Chris mặc quần ngủ, áo sơ mi trắng ra mở cửa. Rõ ràng là anh mới ngủ dậy.
– Anh mới dậy sao? – tôi hỏi.
– Em tới sớm quá – Chris gãi đầu bối rối nói.
– Anh hẹn em lúc này mà – tôi làm mặt giận anh.
– Ha ha anh đùa tý. Em vào đợi anh chuẩn bị rồi đi.
Nói rồi anh kéo tay tôi vào phòng trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng. Tôi ra ban công công ngắm cảnh thành phố trong lúc đợi anh chuẩn bị. Buổi sáng Đà Lạt thật yên bình, tôi chỉ có thể nghe được tiếng gió và âm thanh trầm đục của chuông gió trong không gian thoáng đãng buổi sớm mai.
– Em đang nghĩ gì vậy ?
Chris đã chuẩn bị xong. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu đen và một cái quần bò rộng thùng thình. Phong cách ăn mặc của anh khá đơn giản, nhìn anh như vậy tôi cũng không có gì phải tự ti với bản thân hết.
– Em cười gì vậy?
Chỉ sau khi nghe Chris hỏi vậy tôi mới nhận ra mình đang cười khúc khích trước cái suy nghĩ ban nãy. Anh bước ra lan can, tiến lại gần phía tôi.
– Em cười gì vậy? – Chris nhắc lại câu hỏi ban nãy.
– Không có gì. Chỉ là em thấy vui khi anh không phải người ăn diện quá mức. Vì em cũng không giỏi chưng diện cho lắm.
– Vậy sao?! – Chris cười – Hôm nay em “trưng diện” thế này đẹp mà – Anh hôn nhẹ lên trán tôi.
– Hai từ trưng diện không hợp với em tý nào.
Tôi hồi tưởng lại hình ảnh phản chiếu của mình trong gương hồi sáng nay. Quần jean bó sát, áo phông trơn over size màu trắng, áo khoác bò và khăn quàng cổ màu be. Tôi không giỏi phối màu quần áo lắm nên có thể cho “tác phẩm” sáng nay của tôi là sự thành công vượt bậc rồi.
– Anh ăn sáng chưa? – tôi hỏi.
– Chưa. Nhưng anh đã gọi phục vụ phòng mang đồ ăn lên rồi. Ăn xong chúng ta đi.
– Vâng.
Dứt lời tiếng chuông gọi cửa vang lên.
Bữa sáng thịnh soạn với trứng, thịt hun khói, bánh kếp và sữa. Những món ăn sáng truyền thống của phương Tây đây mà. Hai chúng tôi thong thả cùng nhau ăn bữa sáng.
…
– Sáng nay em không sao chứ? – Chris hỏi
– Không sao! gặp Hansel thì em không lo lắm. Hazel mới đáng lo – nói xong tôi đưa một miếng thịt hun khói vô miệng.
– Hansel? Hazel?
– Vâng. Anh họ và em họ em đó – tôi nói dối.
– Sao em lại phải lo lắng tới vậy?
– Hazel là “bóng đèn” lão nghệ mà. Nếu không dứt cậu ấy ngay từ đầu thì sẽ không bao giờ dứt được ra hết.
– …
– Hôm nay đi đâu? – tôi háo hức quay sang hỏi anh.
– Đây là thành phố của em. Sao em không dẫn đường đi.
– Vậy thì ăn sáng xong rồi đạp xe quanh hồ Xuân Hương được không? – tôi đưa tay lên vuốt vuốt cái cằm nhẵn mịn tỏ vẻ suy tư.
– Cũng được! Khánh. Lại đây anh bảo.
Tôi rướn người về phía anh. Và ngay khi tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị anh hôn một cách say đắm.
– Ăn tiếp được chưa? – tôi hỏi ngay sau khi được anh “buông tha”.
– Được rồi – anh cười gian mãnh.
…
Trước khi ra khỏi khách sạn Chris đã phải trang bị một cái kính râm to bản che gần một nửa khuôn mặt của anh. Khi tôi hỏi mới vỡ ra rằng anh “trốn” tới Đà Lạt trong mấy ngày rảnh rỗi trong chuyến giao lưu của Liverpool F.C với đội tuyển VN ở Sài Gòn. Đến cả phòng khách sạn cũng được đặt dưới tên một người quen, không ai biết anh ở đây hết nên phải giữ bí mật và hết sức cẩn thận.
Tôi và anh thuê hai chiếc xe đạp dạo quanh hồ Xuân Hương thưởng thức hương vị buổi sáng Đà Lạt với gió ngọt lịm.
– Anh thích gì ở Đà Lạt?
– Anh cũng không biết. Thành phố này rất đẹp nhưng anh mới ở đây một ngày chưa cảm nhận được gì !
– Cũng đúng…
– Em thì sao em thích gì nhất ở Đà Lạt?
– Tất cả. Em yêu tất cả mọi thứ của Đà Lạt. Từ gió tới những cơn mưa bay. Từ những vườn hoa cho tới những cây thông. Thậm chí những ngọn núi trốn sau màn sương mù mịt.
Chris không nói gì chỉ cười sau khi nghe tôi nói. Anh và tôi sau đó chỉ lẳng lặng đạp xe bên nhau và tận hưởng hương vị buổi sớm của Đà Lạt.
– Mệt rồi sao? – Chris hỏi sau khi thấy tôi thở hồng hộc đạp xe đuổi theo anh.
Hồ Xuân Hương thì rộng, mà anh thì đạp xe nhanh làm sao mà tôi lại không mệt được. Anh không biết đấy thôi chứ đạp xe một vòng quanh hồ cũng được gần bảy cây số đó.
Tôi dừng xe. Đạp chân chống rồi thả người xuống một chiếc ghế đá gần đó. Anh cũng quay đầu xe lại, dựng xe bên cạnh xe tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Em yếu vậy? Anh tưởng em khỏe lắm cơ đó.
– Dù khỏe nhưng em cũng là con gái sao mà khỏe bằng anh được. – tôi ấm ức trả lời.
– Thôi được rồi. Nhìn em bây giờ chắc coi như sáng nay như vậy là đủ rồi. Chiều nay kế hoạch là gì?
– Đỉnh Lang Biang. Chiều nay em định hai chúng ta thuê xe máy lên đó chơi.
Lang Biang mù sương gió lạnh khiến tôi có rúm người lại nép người lại gần Chris. Tuy không chỉ quàng thêm chiếc khăn mỏng nhưng Chris vẫn chẳng hề gì, tôi nghĩ có lẽ vì anh đã quen với khí hậu lạnh nên không sao. Nhưng tôi thì khác, dù đã mặc thêm áo, quàng khăn thế nhưng gió trên đỉnh Lang Biang vẫn khiến tôi run rẩy.
Dù đang trong trạng thái co ro cuộn tròn nhưng tôi vẫn hớn hở, vui vẻ vì được đi chơi với Chris. Tôi nhìn xuống sườn dốc thoai thoải đầy những cây thông nhỏ bên dưới. Tôi ngó thấy một vườn hoa nhỏ với vài ba cái xích đu qua màn sương mong xung quanh.
– Chris! Dừng lại – tôi kéo áo anh- Chúng ta xuống đó đi! – tôi chỉ xuống vườn hoa dưới sườn dốc.
Anh không trả lời chỉ nhìn tôi cười, nhưng anh cũng không chịu nhúc nhích. Tôi kéo tay anh “nài nỉ”.
– Đi nào anh…
Dù đã dùng hết sức bình sinh khí để kéo anh đứng dậy khỏi chiếc xe máy nhưng vô ích. Không khí lạnh trên này đã khiến tôi mất đi không ít sức lực, đấy là còn chưa kể đến cân nặng của Chris. Phải mất một lát sau anh mới chịu đứng dậy và hai chúng tôi cùng nhau qua chỗ cái xích đu.
Chưa kịp xuống tới nơi thì mấy cái xích đu đã bị mấy cô cậu du khách tranh nhau ngồi chụp ảnh. Chris không biết làm sao, anh đứng bần thần ra đó cho tới khi tôi kéo tay anh ngồi xuống bãi cỏ gần đó.
– Ngồi trên bãi cỏ thích mà.
– Ừm…
Chris không nói gì nhiều anh mải mê ngắm cảnh thành phố Đà Lạt, hay con sông mờ ảo qua làn mây mờ ảo từ đỉnh Lang Biang. Tôi tự nhiên thấy ghen tị với vẻ đẹp của Đà Lạt trong một thoáng tích tắc.
Quanh đó có rất nhiều những quả thông, tôi nhặt “vài” quả rồi xếp vào túi. Sau khi xếp xong số thông vào chiếc túi của mình tôi quay sang hỏi Chris.
– Về nhà rồi liệu anh có nhớ Đà Lạt? Nhớ em không?
-…
Thấy anh im lặng tôi cảm thấy có đôi chút bất an.
– Anh sẽ quên sao? – tôi khó khăn lắm mới thốt ra được những lời đó.
– Không. Đà Lạt thì có lẽ anh sẽ quên nhưng em thì không – anh quay sang nhìn tôi trìu mến.
– Thật chứ?
– Thật – anh xoa đầu tôi.
…
Từ đỉnh Lang Biang về tôi và Chris đi dạo một đoạn quanh hồ Xuân Hương.
– Mai anh bay vào Sài Gòn rồi đúng không?
– Ừm…
Tôi dừng bước, giữ chặt lấy cổ tay anh. Chris bất ngờ trước hành động không báo trước này nên đã suýt ngã.
– Em muốn tặng anh một món quà.
– Cái gì vậy?
– Ừm…chuông gió…anh theo em.
Tôi kéo tay Chris đi về phía cửa hàng đồ handmade mà tôi thường tới gần đó.
– Khánh à?! – vừa bước vào cửa bác Liên, chủ cửa hàng đã nhận ra tôi – hôm nay lại tới làm chuông gió sao?
– Dạ không ạ. Cháu tới đây tìm một món quà lưu niệm ạ.
– Cho người bạn to lớn của cháu đây hả? – bác Liên đánh mắt nhìn Chris từ đầu tới chân. Bác dừng lại rất lâu ở khuôn mặt bị cặp kính râm che mất một nửa của anh.
– Vâng ạ. Bác còn giữ mấy cái chuông gió cháu làm chứ ạ?
– Có chứ. Cháu theo bác.
– Vâng ạ.
Tôi ra hiệu cho Chris ngồi xuống hàng ghế ngồi ở góc cửa hàng rồi theo bác Liên vào trong.
Gian trong của cửa hàng là những tác phẩm handmade mà khách hàng tới đây thử sức làm. Tôi thường tới đây làm chuông gió, bác Liên nói chuông gió tôi làm bán rất chạy nhưng có vài cái bác giữ lại vì nó “đặc biệt”. Sau một hồi nhìn qua, ngắm lại cả tá chuông gió tôi cũng đưa ra được quyết định. Tôi nhờ bác Liên gói nó cẩn thận.
…
Chris nhìn chiếc chuông gió treo trên cửa sổ phòng ngủ của mình. Mỗi sáng thức dậy anh đều dành thời gian ngắm nhìn nó rất lâu. Từ khi rời Đà Lạt về Liverpool, tối tối anh lại ngồi trong phòng, lắng nghe tiếng chuông gió trầm đục và nhớ tới Khánh.
Đã ba tháng kể từ ngày đó. Không có ngày nào là Chris không nhớ Khánh. Khánh cũng vậy. Dù họ thường xuyên trao đổi email, chat nhưng khoảng cách nửa vòng trái đất xa vời vời đó vẫn không thể xóa nhòa được.
Tiếng chuông gió huyền hoặc, ảo tưởng cho những kẻ si tình. Mối tình trẻ con không mấy vững bền đó dần dần cũng bị gió cuốn đi. Cuộc tình của cả hai tuy đẹp nhưng không thắng được sự xa cách. Hai tâm hồn tuổi trẻ phiêu bạt như gió không thể mãi dừng chân tại một nơi được.