1 tháng sau.
Bóng tối đang dần bao trùm lấy thành phố. Hansel đã cố động viên tôi cả chục lần từ khi chúng tôi đặt chân tới đây, một thành phố bỏ hoang, ở chốn khỉ ho cò gáy. Anh cố động viên tôi trong khi chính anh cũng không thể dấu nổi những nỗi lo sợ về một thế giới mà cả anh và tôi không biết rõ.
– Tên Jekins đáng nguyền rủa – tôi nói.
– Em có nguyền rủa hắn bao nhiêu lần cũng thế thôi – Hansel thở dài.
– Kệ em đi được không?
Chúng tôi tới gần một khu tập thể hoang phế, với hy vọng rằng ở đó sẽ có chỗ cho chúng tôi ở qua đêm nay. Tôi sờ soạn được cái công tắc điện trong căn phòng đầu tiên chúng tôi bước vào, dù biết cơ may có điện là rất ít nhưng tôi vẫn muốn thử vật may của mình. Và ngôi sao may mắn đã mỉm cười với tôi khi bóng đèn quang bật sáng.
– Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của chúng ta – Hansel nói.
Chỉ khi đèn đã sáng, tôi mới phát hiện ra độ “tiện nghi” của căn hộ một buồng mà tôi và Hansel đang ở là thế nào. Bụi ở khắp mọi nơi, bao phủ lên tất cả mọi thứ, chỉ cần một nhất cử nhất động của chúng tôi có thể khiến căn phòng xập xệ này bụi mù. Căn hộ này không phải lựa chọn duy nhất của chúng tôi nhưng cả hai đều không ai chịu nhấc chân đi kiếm căn nào tốt hơn. Hansel thả mình xuống cái ghế sa lông bám đầy bụi phịch một cái khiến đám bụi bụi bay tứ tung.
– Anh không ngồi nhẹ nhàng hơn được sao? Khụ khụ.
– Lo bò trắng răng. Kiểu gì chả được.
Tôi nhún vai, ngồi phịch xuống cái sa lông bên cạnh anh, gối đầu lên vai anh.
– Em mệt!
– Thì ngủ đi.
Tôi cũng định thế nhưng cái giá lạnh của căn phòng khiến tôi khó mà chợp mắt. Đưa mắt một lượt quanh căn phòng bé tý, tôi mừng ra mắt khi nhìn thấy cái lò sưởi với đống củi ẩm mốc bên trong. Củi ẩm, củi ướt không phải là vấn đề gì quá to tát đối với tôi, tôi dễ dàng đốt lửa chỉ bằng một cái phẩy tay.
– Giờ thì ngủ được rồi – tôi nói.
Ánh lửa chập chờn trên tường, phủ bóng lên hai người chúng tôi. Tôi thiếp đi bên cạnh anh.
…
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi khe khẽ của Hansel, nhưng cái khiến tôi tỉnh như sáo lại không phải tiếng gọi của anh, mà là những tiếng rên “ư ử” vọng lại từ phía bên ngoài. Tôi mở choàng mắt, quay sang nhìn Hansel.
– Cái gì vậy ? – tôi hỏi.
– Zombie – Hansel đáp.
– Tuyệt vời – tôi cười như mếu – Em vừa xem “dawn of the dead” hôm trước.
– Welcom to zombieland.
– Chúng ta sắp bị bao vây bởi zombie mà anh vẫn còn đùa được?
– Anh đang muốn động viên tinh thần của em!
– Hah…em có người bạn trai tuyệt-vời-nhất trên đời! – tôi mỉa mai đáp.
“ Thật kinh tởm.”
Đó là điều đầu tiên mà tôi nghĩ sau khi nhìn thấy cái xác chết biết đi đầu tiên bước vào phòng. Có những tên da thịt thối rữa, khuôn mặt của bọn chúng, hay nói đúng hơn là những gì còn lại của nó trông thật gớm ghiếc. Có những tên vẫn còn giữ được “dung nhan” khi ngũ quan trên mặt vẫn còn ở tình trạng “ổn định”, da thịt khô héo của chúng đang chờ bị thối rữa trên xương. Thứ dãi đen ngòm rỉ ra từ những cái miệng tả tơi cũng chúng mỗi lúc một nhiều. Một cách chậm chạp, vụng về nhưng cực kỳ quả quyết, chúng xông về phía tôi và Hasnel. Nói là quả quyết chứ lũ não thối như bọn chúng làm gì có biết nghĩ, chúng đâu phải R trong “Warm Bodies”.
Những phát súng nổ khiến không khí bụi bặm ngập tràn thuốc súng và thứ máu đen kịt của lũ zombie. Máu đen sì bắn tung tóe khắp nơi. Những tên bị mất tay, mất chân, mất một phần cơ thể vẫn vô thức tiến về phía tôi và Hansel. Còn những tên bị bắn vỡ sọ thì gục ngã ngay tức khắc. Bọn chúng ngã xuống đất theo tiếng loét nhoét của những cục thịt thối rữa. Chúng đông áp đảo chúng tôi (dĩ nhiên rồi!)
– Đủ rồi – tôi gào lên, rồi phóng một đạo sét về đội quân zombie vô dụng nọ.
Hansel kéo tay tôi chạy luồn lách qua những ngóc ngách giữa những tòa nhà đổ nát, giữa đám xe cộ ngổn ngang trên đường, chạy qua những con mắt ngẩn ngơ, vô hồn của một vài tên zombie đi đơn lẻ. Bỗng tôi nghe thấy những âm thanh chát chát, rắc rắc của những khúc xương va chạm vào nhau mỗi lúc một gần… Có lẽ tôi nên bắt đầu nghĩ tới việc “nghiên cứu” lại cuốn “Warm Bodies”, tại sao ư? Tại vì chỉ có trong đó mới có thông tin về đám Xương Khô đang rượt đuổi theo tôi và Hansel!
Tôi có thể thấy một lối đi không bị chặn, lối đi đó chính đích mà Hansel đang kéo tôi tới. Nhưng dĩ nhiên, mọi chuyện nào có dễ dàng tới vậy. Đám Xương từ đâu xông tới, chúng xếp thành một hàng ngang đứng chắn trước mặt chúng tôi. Quay đầu lại, một bức tường tương tự nhưng được “xây” lên bởi một binh đoàn zombie. Tôi và Hansel đứng chôn chân tại chỗ.
– Các ngươi muốn gì? – tôi hét lên với Đám Xương Khô.
Một bộ Xương Khô đứng lên phía trước, nó chỏ tay về phía chúng tôi. Bộ xương kia không hề ngần ngừ, không thèm bỏ ra một giây suy nghĩ rằng sẽ trả lời ra sao, nó cho tôi câu trả lời ngay tức khắc.
– Giết! Lấy não…lấy sức mạnh…lấy linh hồn! – Bộ xương nói bằng giọng đầy kiêu hãnh như đang đưa ra một bản án kết tội tử hình.
– Em phải hỏi câu đó sao?
– Không! Cái em muốn biết không phải cái đó mà là “cái đó”! – tôi cười.
Tôi chỉ tay về phía cái dây đeo lủng lẳng trên cổ tay bộ xương khô đứng đầu hàng kia. Cái dây đeo cổ đó, cái dấu ấn đó, tôi có thể nhận ra nó ở bất cứ đâu, nó chính là cái ấn của nhà Romanov mà tôi đã để mất vào tay Salazar mấy tháng trước. Không rõ tại sao nó lại “tới” được đây nhưng tôi thực sự không còn để tâm mấy tới chuyện đó, vì điều quan trọng nhất bây giờ là lấy lại cái ấn.
– Em có kế hoạch chưa? – Hasnel hỏi.
– Chưa – tôi đáp, mắt vẫn không rời cái ấn – ai cần kế hoạch cơ chứ!
Nói rồi tôi giật tay ra khỏi tay anh chạy nhào tới phía bộ xương khô đó như một tia chớp. Thật sự lúc đó tôi không hiểu sao bọn chúng không ai có động tĩnh gì, không ai chạy ra ngăn tôi lại. Về sau Hansel mới nói tôi hay rằng lúc đó tôi đã sử dụng tốc độ ánh sáng, đến cả anh còn không thể ngăn tôi lại huống hồ là đám Xương Khô đó.
Ngay khi tôi chộp được cái ấn, tôi kéo nó thật mạnh làm đứt rời cả bàn tay của bộ xương. Và ngay khi tôi nghĩ mình sẽ đâm sầm vào đám Xương Khô thì có một luồng sức mạnh tỏa ra từ cái ấn, nó kéo tôi vào một không gian vô định hình. Điều cuối cùng mà tôi biết sau đó là tôi và Hansel đều đang ở dưới tầng hầm của quán Café Jekins đang trú ngụ.