Tế Điên Hòa Thượng

Chương 76: Bồng Lai quán, bốn anh hùng trò chuyện Tại rừng sâu, mãn hán bị nhát hù



Sắp sửa bị rọi đèn, Hoa Vân Long từ dưới giường chui ra. Hắn từ đâu đến thế?

Nguyên Hoa Vân Long từ trong rừng cây chạy đi, phía sau có Vạn lý phi lai Lục Thông đuổi theo, vừa chạy vừa hét:

– Thằng to đầu Hoa Vân Long này, mày dám đánh phiêu độc hại Dương đại ca, ta phải đập bể đầu chó của mày mới được.

Hoa Vân Long ngoái đầu nhìn lại, hồn phi phách tán. Hắn biết rằng Lục Thông có cặp giò chạy nhanh như gió, chớp mắt là đến rối, khó bề trốn thoát.
Trước mặt có một tán đại thọ, Hoa Vân Long vội tót lên cây đó trốn đỡ.
Lục Thông không biết leo cây, đứng ở dưới đất nói:

– Hoa Vân Long, mày xuống đây, chịu cho tao đánh 100 hèo, ta sẽ tha cho mày.

Hoa Vân Long nghĩ: “Nói chi 100 hèo, 1 hèo cũng đủ chết rồi”.

Lục Thông đứng dưới gốc cây la lớn:

– Mày không xuống, tao đánh gãy cây đa.

Nói rồi lấy côn đập vào thân cây lia lịa. Hoa Vân Long thấy Lục Thông đánh
như vậy một hồi lâu, thế nào cây cũng đổ. Hắn bèn nghĩ ra một kế, cởi áo choàng anh hùng ra nói:

– Lục Thông, xem ta cỡi mây bay đây!

Nói rồi ném áo về phía Tây. Lục Thông là một thằng ngốc, nghe nói lật đật
xách con rượt theo áo. Hoa Vân Long thừa cơ hội nhảy vọt sang phía Đông
chạy mất.

Thấy trời đã tối, Hoa Vân Long nghĩ: “Ta phải đến Bồng
Lai quán tìm Oải giác chân nhân Khổng Qúy mới được”. Nói rồi lần đường
tìm đến Bồng Lai quán. Định gõ cửa nhưng hắn lại nghĩ: “Trễ quá, biết
đâu bọn Dương Minh, Lôi Minh, Trần Lượng cũng ở đó, chi bằng mình đi dò
xét một vòng thử coi”. Định ý xong, hắn nhảy lên nóc dò xét một vòng,
thấy ở Tây phối phòng có ánh đèn. Hoa Vân Long đến gần nghe ngóng, nhằm
lúc Lôi Minh, Trần Lượng đang thuật lại những chuyện đã qua của hắn cho
Khổng Qúy nghe. Vân Long nghĩ: “Lượng nhỏ chẳng phải quân tử. Không độc
đâu là trượng phu! Ta không làm thì thôi, đã làm không thể dừng tay
được, phải dừng kế diệu hổ ly sơn, dụ họ ra ngoài, ta vào phòng núp sẵn, đợi họ ngủ mê, ta cho mỗi người một dao là xong”. Tính rồi bèn ra phía
sau nổi lửa lên, dụ bốn người chạy ra ngoài. Thừa cơ hội, Vân Long lén
vào phòng, chui xuống sàn trốn.

Nào ngờ trời chẳng giúp người
gian. Hoa Vân Long nhịn đói mấy ngày, bụng sôi ột ột, bị Dương Minh nghe được cầm đèn rọi kiếm. Hoa Vân Long lúc đó trốn không được, bắt buộc
phải chui ra, quỳ trước mặt Dương Minh. Lôi Minh gặp Hoa Vân Long, mắt
long sòng sọc, rút dao định kết thúc tính mạng hắn. Dương Minh thấy vậy
lật đật can:

– Lôi nhị đệ, đừng làm thế. Hắn đã bất nhân rồi anh em mình đừng nên bất nghĩa mới phải.

Hoa Vân Long nói với Dương Minh;

– Tiểu đệ thật đáng muôn thác, không còn mặt mũi nào để sống, xin đại ca giết em đi!

Dương Minh cười khà khà, nói:

– Ta giết chú làm gì! Ta với chú không thù không oán, chú yêu cầu ta điều đó làm chi.

Lôi Minh lại lườm lườm rút dao ra muốn thanh toán. Dương Minh là người quân tử đức độ, khoan dung đại lượng, khuyên giải Lôi Minh mấy lần không
được, bèn nói với Vân Long:

– Thôi, chú đứng dậy rồi đi đi.

Hoa Vân Long đứng dậy nhưng không đi, mặt dầy mày dạn nói với Khổng Quý:

– Khổng nhị ca, em đói quá, anh có gì cho em ăn với!

Khổng Qúy trong lòng không ưa, bèn nói:

– Rượu đã hết, thức ăn cũng không còn. Chú muốn ăn à?

Bèn kêu tiểu đồng;

– Nấu cho Hoa nhị thúc của con một ít cháo!

Tiểu đồng nói:

– Hoa nhị thúc mạnh giỏi, con kính chào Hoa nhị thúc.

Hoa Vân Long lật đật bước tới đỡ dậy, tiểu đồng lại nói:

– Con xin dập đầu van xin Hoa nhị thúc một lần nữa, Hoa nhị thúc lần sau
đến đừng có đốt nhà tội nghiệp con. Trên núi không cxó nước, sư phụ lại
quở đánh con về tội bất cẩn.

Câu nói đó làm cho Hoa Vân Long đỏ
mặt. Tiểu đồng đi ra nấu cháo, đem lên vừa đúng hai chén. Hoa Vân Long
nhìn thấy chén cháo nóng, khói bốc lên nghi ngút. Vừa định ăn thì nghe
bên ngoài có tiếng gõ cửa rất gấp và tiếng kêu:

– Mở cửa, mở cửa mau!

Mọi người lắng nghe, hình như đó là tiếng Lục Thông. Hoa Vân Long nghe tiếng kêu cửa, sợ hết hồn, lật đật năn nỉ:

– Dương đại ca, anh cứu em thì cứu cho chót. Phen này Lục Thông gặp em, chắc nó sẽ đập bể gáo dừa em mất!

Dương Minh nói:

– Lục Thông là một đứa khờ, gặp chú là nó ra tay liền đâu để chú nói năng chi mà anh cứu chú được. Tốt hơn là chú tránh đi. Hồi nãy chú trốn ở
đâu thì bây giờ chú trốn ở đó, hỏi ta làm gì?

Hoa Vân Long không còn cách nào hơn, đành chui trốn dưới sàn. Khổng Minh kêu tiểu đồng ra mở cửa, người đến chính là Lục Thông.

Nguyên Lục Thông bị Hoa Vân Long gạt đi bằng cách hô “coi ta cưỡi mây đây”,
rồi cởi áo choàng anh hùng ra liệng về phía Tây. Lục Thông rượt theo,
coi lại thì chỉ là cái áo nằm trên mặt đất, bên trong có một ngọn phiêu. Lục Thông lật lên chẳng thấy Hoa Vân Long bèn nói:

– Tên tiểu tử này chui xuống đất trốn mất tiêu rồi!

Đứng trước áo canh không thấy chi mà trời đã tối, bèn đi về hướng Bắc. Nào
ngờ trước mặt có vật gì đen thù lù không đầu cũng không chân, cao hơn
một trượng cản ngăn trước mặt Lục Thông hù lên một tiếng. Lục Thông thấy vậy nói:

– Cái gì vậy cà?

Rồi cầm côn nhắm ngay vật ấy
đập một phát. Vật ấy vọt cao hơn một trượng rớt xuống trúng đầu Lục
Thông một cái binh, làm Lục Thông sợ quá chạy nhào về phía Nam, lại thấy cục ấy đứng lù lù ngay trước mặt hù một tiếng. Lục Thông cũng không
biết đó là quỷ hay ma, yêu hay quái, sợ quá chạy sang Tây. Chạy sang Tây cũng gặp cái không đầu không chân cao hơn ba trượng ấy nhát nữa, Lục
Thông bèn quay đầu chạy về hướng Đông. May mắn ở hướng này không gặp cản đường, hắn chạy bừa tới trước, không biết mình đi về đâu. Hắn bỗng nhớ
đến Bồng Lai quán bèn lần theo triền núi mò đến gõ cửa. Đạo đồng mở cửa, hắn chạy tuốt vào nhà trong, thẳng lên Tây phối phòng.

Thấy Lục Thông bước vào, dáng điệu sợ hãi, Dương Minh hỏi:

– Lục Thông em làm sao vậy?

– Không biết cái gì, cao hơn ba thước, không đầu không chân nhát tôi.

– Thôi, ngồi xuống đây đi. Anh hỏi em nè, nếu em gặp Hoa Vân, em sẽ làm sao?

– Nếu gặp Hoa Vân Long, em sẽ đập bể sọ nó.

– Không nên như vậy! Từ đây về sau nếu em gặp Hoa Vân Long thì không được vô lễ như vậy nhé.

Lục Thông rất nghe lời Dương Minh, nghe bảo như vậy lặng thinh một hồi rồi nói:

– Nếu không có lời đại ca bảo vậy, em quyết không tha cho nó đâu.

Lôi Minh lấy tay chỉ xuống gầm giường rồi lấy hai ngón tay ra hiệu, với
cánh tay đập xuống cốt ý bảo cho Lục Thông biết. “Hoa Vân Long trốn ở
dưới sàn, kêu hắn bò ra, đập chết hắn đi”. Thấy Lôi Minh ra hiệu lấy tay đập xuống, Lục Thông lại hiểu lầm. Hắn thấy trên bàn có hai chén cháo ý chừng bảo hắn ăn xong rồi đập chén đi. Hắn bèn bước tới ăn cháo, ăn
xong liệng chén xuống đất bể nát. Khổng Qúy thấy vậy, hỏi:

– Chú làm gì kỳ vậy?

– Anh Lôi Minh bảo tôi đập mà!

Lôi Minh cười ngất, nói:

– Ôi! ngốc ơi là ngốc!

Dương Minh nói:

– Lục Thông, anh không cho em đánh Hoa Vân Long nữa nghe khômg?

– Xin nghe lời đại ca.

Hoa Vân Long nghe hết mọi chuyện, bèn bò ra lóp ngóp xá dài Lục Thông. Lục

Thông thấy Hoa Vân Long mới nói:

– A, tên tiểu tử này. Nãy giờ mi ở đây hả? Nếu không có lời dạy của Dương đại ca, ta nắm đầu mi, đấm cho một trận.

– Thôi mà, đừng hơn thua với anh làm chi! Cháo của anh, em ăn hết rồi. Khổng nhị ca ơi, em đói quá, làm sao đi nổi.

Khổng Qúy đành phải kêu đạo đồng:

– Con hãy nấu cho Hoa nhị thúc một ít cháo nữa.

Hai tiểu đồng phát sùng trong bụng, vừa vùng vằng vừa đi nầu cháo. Một đứa
hốt cát trộn trong gạo, một đứa trộn nước đái trong đồ kho, nói:

– Ăn được hay không thì kệ.

Giây lát cháo đã nấu xong dọn lên cho Hoa Vân Long. Hoa Vân Long đói quá nghe đồ ăn thơm phức. Thiệt là:

Đói lòng cám hấp ngon như mật,

No nê thịt ướp chán chê ôi.

Hoa Vân Long vừa sửa soạn ăn thì bên ngoài có tiếng gọi cửa:

– Xin hỏi quý vị, có Hoa Vân Long trong đó không?

Hoa Vân Long nghe ra tiếng của Tế Điên, hồn vía lên mây, sửa soạn chạy trốn. Lôi Minh nghe tiếng Tế Điên kêu, cười khà khà nói:

– Hoa Vân Long, mi đừng hòng trốn thoát phen này. Mi đừng tưởng ông kêu
cửa trước, mi chạy trốn ra cửa sau là khỏi. Ổng sẽ đợi mi ở cửa sau đó.
Mi chạy qua Đông sẽ gặp ổng đứng sẵn đằng Đông, mi chạy qua Tây thì ổng
đứng chực sẵn ở đó từ đời nào rồi. Mi đừng hòng chạy thoát!

Hoa Vân Long năn nỉ:

– Xin các anh thương tình chọ Để tôi trốn trước rồi các anh năn nỉ Hòa thượng giùm tôi nhé! Tôi xin dập đầu lạy các anh mà!

Lôi Minh như vậy nhưng là người tốt bụng, thấy Hoa Vân Long năn nỉ quá, động lòng mới nói:

– Thôi, mi hãy trốn đi, để chúng ta ráp lại xin Tế Công tha mạng cho!

Hoa Vân Long lật đật chạy trốn ở góc phía bắc Tây phối phòng. Lục Thông nói:

– Tôi chưa gặp Hòa thượng, tôi cũng đi trốn nữa.

Lôi Minh mới kêu tiểu đồng ra rước Tế Điên vào.

Nguyên Tế Điên từ khi lấy bạc của Dương Minh xong, chia tay cùng bọn họ trở về quán rượu. Sài, Đỗ hai người đợi mòn con mắt, thấy Tế Điên trở lại bèn
hỏi:

– Sư phụ đi cầu gì mà tới nửa buổi vậy?

Tế Điên lấy bạc bỏ lên bàn một đống, Sài đầu hỏi:

– Bạc này ở đâu nhiều thế?

– Ta nói cho ông hay, vừa trúng mối lớn rồi đó!

Phổ ky dòm thấy, trong bụng nghĩ: “Cái ông Hòa thượng này coi bộ không
thành thật, số bạc này chắc là ăn cướp hay lấy trộm của ai đây mà!”.

Tế Điên trả tiền cơm rượu xong, vừa định đi thì nghe trong đám thực khách có người nói:

– Nhị ca, anh xem huyện Long Du chúng ta mấy đời Tri huyện đều là quan
tham cả, mới rồi đây đáo nhiệm vị Ngô lão gia này, thật là vị thanh liêm chính trực, yêu dân như con! Nào ngờ gặp vụ án Tú tài ở ngoài cửa Nam.
Nhà Cao Chiết Quế có yêu tinh lộng hành ở hoa viên, bèn rước một vị tên
Diệp Bát Tiên để bắt yêu, yêu tinh bắt chẳng được mà còn mất chỗ đội
nón. Hung thủ tìm không thấy mà đối chứng cũng không. Còn một vụ nữa ở
tiệm đổi tiền họ Cao ở ngoài cửa Bắc, tên Lưu Nhị Hồn không biết vì can
cớ gì mà bị chém chết, cũng không biết hung thủ là ai. Hai vụ án này nếu Tri huyện truy xét không ra e chắc bị cách chức quá.

Sài đầu nghe chuyện rồi nói:

– Sư phụ, ông có biết người chết ngoài hoa viên nhà họ Cao ngoài cửa Nam
và người chết ở trước cửa tiệm đổi tiền nhà họ Cao ngoài cửa Bắc là ai
không?

Tế Điên nói:

– Hai ông nói ít lại, đừng để ý đến chuyện bá vơ một chút coi nào! Há chẳng biết rằng:

Thị phi chỉ tại nhiều bép xép

Phiền não đều do lắm khoe mình.

Chuyện của người ta thì mặc người ta.

Sài đầu mắc cỡ lặng thịnh, ba người đồng bước ra khỏi quán rượu. Sài đầu nói:

– Chúng ta tìm một quán nghỉ trọ chứ!

Tế Điên đi qua mấy tòa khách điếm, không ngừng ở đâu hết. Đến một tòa
khách điếm cũ tên Đắc Hưng, Tế Điên đi thẳng vào. Phổ ky hỏi:

– Ba vị mướn phòng trọ hả?

Tế Điên đáp:

– Vâng, mướn phòng trọ, mà có thượng phòng không?

– Thượng phòng có một vị đại sư phó mướn rồi. Các ông ở tạm phối phòng nhé.

Ba người lên đến Đông phối phòng, Tế Điên hỏi:

– Này Sài đầu, ông đoán thử xem, hồi nãy người ta nói: địa phương này có hai án mạng”, là ai giết vậy?

– Hồi nãy hỏi Hòa thượng, Hòa thượng không chịu nói, bây giờ tôi không hỏi, Hòa thượng lại đem hỏi tôi.

– Hồi nãy ở tiệm trà, đừng bàn quốc sự! Ở đây là nhà trọ, khác nào ở trong nhà mình, có thể nói được.

– Hòa thượng đoán xem ai giết họ vậy?

– Hung thủ giết chứ ai.

– Hòa thượng đừng nói cà rỡn chứ.

Tế Điên lấy tay chỉ một cái, nói:

– Ông coi hung thủ đến kìa!

Sài đầu nghe bên ngoài có một tiếng nói lớn, bèn nhìn ra, chưa biết hung thủ là ai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.