Tế Điên Hòa Thượng

Chương 75: Mãnh hán nghe xúi tìm Huỳnh Vân Nghĩa sĩ đọc thơ nhận Lục Thông



Trong thơ Huỳnh Vân
đề nghị Dương Minh thu nhận Lục Thông và dạy dỗ nó, về sau có thể trở
thành đứa sai vặt trong tiêu cục. Dương Minh mới hỏi:

– Chú tên là gì?

– Tao họ Lục tên Thông.

Dương Minh bảo Lục Thông vào trong nhà và hỏi:

– Nhà chú có bao nhiêu người?

– Nhà tao có một bà mẹ già thôi!

– Chú đi rồi ai ở nhà săn sóc cho mẹ?

– Mẹ tao chết rồi, không ăn uống, không nói chuyện nữa, phải bỏ vô quan tài mang đi chôn, nếu để vài bữa nữa thúi lắm!

– Chú ăn cơm chưa?

– Hai ngày nay chưa có ăn gì cả.

– Tại sao có bạc trong tay mà không đổi ra mua thức ăn?

– Bạc là cái gì? Tao không biết.

Dương Minh bảo nhà bếp dọn cơm cho Lục thông ăn. Bữa đó Lục Thông ăn hết ba cân gạo mới thiệt no.

Dương Minh nói:

– Lục Thông từ nay chú ở đây với ta nhé! Mỗi ngày ta sẽ cho chú ăn cơm. Ta coi chú là em của ta chịu không?

– Như vậy tao cũng kêu mày là em hả?

– Không phải đâu, chú phải kêu ta là huynh trưởng mới đúng.

– Ừ, thì huynh trưởng.

Dương Minh từ đó nuôi Lục Thông trong nhà, ngày ngày dạy từ chút về nhân tình thế cố. Ở được hai tháng mà hắn không biết thêm được là bao nhiêu vì
bản tính hắn quá khờ khạo. Một hôm lão thái thái biết được chuyện đó mới hỏi Dương Minh:

– Dương Minh, ai ở nhà ngoài vậy? Mẹ nghe nói con mới nuôi một con dã nhân phải không?

– Thưa mẹ, không phải đâu ạ, tại tánh nó rất khờ khạo đấy thôi!

– Vậy đưa nó vào trong cho mẹ xem thử!

Dương Minh ra nha ngoài kêu: Hiền đệ!

Lúc này Lục Thông cũng biết chút ít, bèn gọi:

– Huynh trưởng!

– Để anh đưa em vào ra mắt mẹ nhé!

– Chết rồi, không còn nói chuyện nữa.

– Ai chết đâu?

– Mẹ tôi chết rồi.

– Mẹ em chết chứ mẹ anh đâu có chết.

– Làm sao lại không chết?

– Nói bậy bạ không hà! Một lát nữa ra mắt lão thái thái, em phải giữ gìn lễ phép nhé!

Lục Thông gật đầu đi theo Dương Minh vào trong. Vào đến thượng phòng, Dương Minh dặn:

– Em đúng ở đây chờ một lát, anh vào trong thưa bẩm với lão thái thái một tiếng đã nhé!

Dương Minh nói rồi bước vào trong. Lục Thông ngước đầu nhìn lên thấy trước
mặt mình là một tấm gương soi lớn mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Thấy
trong gương có một tràng đại hán, Lục Thông trợn mắt, đại hắn trong
gương cũng trợn mắt lại hắn. Hắn lấy tay chỉ đại hán, đại hán cũng chỉ
lại. Lục Thông tức quá bước tới quất cho một đá, tấm gương vỡ nát. Dương Minh nghe tiếng loảng xoảng, chạy ra hỏi:

– Cái gì vậy?

Lục Thông trả lời:

– Nó chạy rồi. Thằng tiểu tử đó nó trợn mắt với tôi.

Dương Minh dòm theo tay chỉ thấy chiếc gương bể nát, không còn cách gì hơn, bèn dẫn Lục thông vào bên trong, nói:

– Em hãy ra mắt đi!

Lục Thông nói:

– Lão nương ở trên, em xin ra mắt.

Dương Minh rầy:

– Nói sai rồi! Ra mắt anh thì xưng em là phải, còn ra mắt lão nương thì tại sao lại xưng em?

– Vậy phải xưng là gì?

– Em phải nói như vầy: Lão nương ở trên, con xin ra mắt.

Lục Thông lặp lại:

– Lão nương ở trên, con xin ra mắt.

Dương Minh nói:

– Đúng rồi đó, bây giờ em ra mắt tẩu tẩu nhé!

Lục Thông ở trên, con xin ra mắt.

Dương Minh nói:

– Lại trật brồi!

– Phải nói sao?

– Ra mắt tẩu tẩu phải xưng là em.

Lục Thông bèn nói:

– Tẩu tẩu ở trên, em xin ra mắt.

Dương Minh nói:

– Đây là cháu trai, đây là cháu gái của em đó.

Lục Thông nói:

– Cháu trai, cháu gái ở trên, em xin ra mắt.

Dương Minh nghe nói, tức cười quá, nói:

– Thôi, em với anh ra nhà ngoài đi.

Từ đó Lục Thông ở nhà Dương Minh. Dương Minh không cho hắn tiếp xúc với
bên ngoài. Lúc rảnh, Dương Minh dạy cho hắn nói chuyện. Về sau Dương
Minh thấy Lục Thông biết được lễ nghi chút ít bèn cho hắn đến núi Lục
Dương hành nghề nuôi sống. Ở đảo Liên Hoa trên núi Lục Dương có một vị
Hòa thượng tên là Hoa diện như lai Pháp Hồng, cũng là phiêu đầu bảo tiêu cho 5 tỉnh. Dương Minh viết một phong thư kêu Lục Thông cầm sang, xin
cho hắn làm phổ ky cho Hoa diện như lai Pháp Hồng, đi ra bảo phiêu. Mỗi
tháng kiếm được mười mấy lạng bạc cũng đem về đưa hết cho Dương Minh,
không có quần áo mặc thì xin với Dương Minh. Bảo phiêu như vậy được 4 – 5 năm, người ta tặng cho hắn biệt hiệu là Vạn lý phi lai, tại vì tự nhiên hai đùi hắn mọc hai hàng phi mao và hắn chạy nhanh như gió. Bữa nay
trên đường bảo phiêu về, hắn định ghé nhà Dương Minh. Vừa đến chỗ này
hắn thấy Hoa vân Long chạy như dông như gió từ phía trước đến.

Nguyên Hoa Vân Long bị Tế Điên rượt bán sống bán chết tới đây. Lục Thông hồi ở nhà Dương Minh có gặp nên quen biết, nói:

– Tên tiểu tử này, chạy đi đâu dữ vậy?

Hoa Vân Long nói:

– Lục hiền đệ, sao em gọi anh là tiểu tử?

– À, tôi quên. Hoa nhị ca, anh đi đâu vậy?

– Ta đi có việc.

– Tôi với anh đi về thăm Dương đại ca đi

– Ta không đi.

– Anh không đi, tôi trói anh lại tôi vác đi.

Nghe Lục Thông nói như vậy, Hoa Vân Long biết hắn là người nóng nảy, nói cái gì làm cái đó, bèn nghĩ rằng: “Chi bằng mình cho nó một phiêu cho xong
chuyện”. Lại nghĩ: “Lục Thông theo học Kim chung trạo với Pháp Hồng Hòa
thượng, mình cứng như sắt. Nếu không đánh nhằm ba điểm yếu: tròng mắt,
cuống họng và ngay rún thì cũng như không”. Hoa Vân Long nghĩ như vậy
rồi nói:

– Em xem trên cây có hai con quạ đen to đầu đẹp ghê!

Lục Thông ngước mắt nhìn lên hỏi:

– Ở đâu nào?

Hoa vân Long vừa muốn rút phiêu ra đánh thì thấy đầu kia Dương Minh, Lôi Minh, Trần Lượng đi tới. Lôi Minh hét lên:

– Thằng to đầu này, mày chạy đi đâu?

Thấy ba người, Hoa Vân Long lật đật co giò chạy trốn. Dương Minh hỏi:

– Lục Thông, em làm gì đó?

– Tôi nhìn hai con quạ đầu to.

Nói rồi bước tới thi lễ Dương đại ca, lại ra mắt Lôi nhị ca và Trần tam đệ. Lục Thông hỏi:

– Mấy anh làm gì mà Hoa Vân Long sợ chạy trối chết như vậy?

Lôi Minh nói:

– Hồi nãy, Hoa Vân Long đánh độc phiêu hại hai đứa ta, cả Dương đại ca cũng bị nó hại nữa.

Lục Thông nghe nói, trợn mắt hét lên:

– Cái thằng chó chết này, đánh độc phiêu hại Lôi Minh, Trần Lượng ta còn
tha, chứ đánh độc phiêu hại Dương đại ca thì ta làm sao tha được. Ta
phải đi kiếm, lấy cái mạng chó của nó mới được.

Dương Minh thấy
Lục Thông rượt theo Hoa Vân Long, biết nó có cặp giò chạy nhanh như gió, ba người đuổi theo cũng không kịp, bèn nói:

– Lôi, Trần hai hiền đệ, chúng mình nên tìm một chỗ nào nghỉ đỡ đi. Trời cũng tối rồi!

Trần Lượng nói:

– Phía Bắc chúng ta là núi Bồng Lai, chúng ta nên lên tìm Khổng nhị ca ở đó đi.

Dương Minh nói:

– Cũng được! Nhưng khi gặp bạn bè, ngàn muôn lần em chớ nên đem chuyện Hoa Vân Long đem độc phiêu hại bạn bè ra nói nhé!

Trần Lượng nói:

– Làm sao mà gạt họ được?

Dương Minh nói:

– Không phải là gạt họ đâu, chỉ sợ e bị hiểu lầm thôi. Khi hứa coi nhau
như bạn bè thì phải đối xử với nhau thật tốt. Nếu đối xử tốt, làm sao
bạn bè lại đánh chúng tả Chúng ta đừng đưa chuyện ấy ra, để cho hắn cứ
làm theo ý hắn, thế nào cũng đền tội thôi…

– Nói rồi, cả bọn
cùng kéo nhau lên núi. Trên núi có một tòa Bồng Lai quán. Trong quán có
một vị đạo sĩ tên là Oải giác chân nhân Khổng Quý. Trước kia vị này là
một trong 36 người kết bạn ở huyện Ngọc Sơn. Về sau ông ấy khám phá ra
trong lục lâm không mấy thích hợp với mình bèn lên núi xuất gia. Hôm nay ba người: Dương Minh, Lôi Minh, Trần Lượng bỗng nhiên nhớ tới Khổng
Quý, muốn đến Bồng Lai quán để thăm lại bạn xưa. Lên nửa chừng núi thấy
có một tòa cổng lầu, trên viết bốn chữ “Bồng Lai Tiên Cảnh”. Miếu này là một tòa điện hai tầng quay mặt về hướng Nam. Cổng chính và hai cổng phụ hai bên.

Ba người đến cổng phụ phía Đông kêu cửa, bên trong có một đạo đồng ra mở, thấy ba người quen bèn hỏi:

– Dương đại gia, Lôi thúc phụ, Trần thúc phụ, từ đâu đến đây?

Dương Minh hỏi:

– Sư phụ chú có ở nhà không?

– Thưa có ạ!

– Chú vào trong làm ơn thưa lại có ba anh em ta đến thăm.

– Vâng, xin mời ba thức phụvào bên trong này ngồi.

Đạo đồng mở cửa, ba người tiến vào. Điện này, phòng phía Bắc là chánh điện. Hai bên đều có ba gian phối phòng. Đạo đồng mời ba người vào Tây phối
phòng. Vén rèm bước vào ba người thấy phòng này rất sạch sẽ. Một chiếc
bàn kê dựa vách hướng tây, trên để bộ Đạo Đức Kinh 5.000 chữ của Lão Tử. Đầu kia là cái bàn bát tiên với bộ ghế dựa Thái sư hai bên. Trước mặt
là một bức họa lớn vẽ cây đào, với hình bốn tiên xuất động, hai bên có
cặp liễn:

Phạ sự, nhẫn sự, bất sinh sự, tự nhiên vô sự.

Bình tâm, thủ tâm, bất khi tâm, hà đẳng phóng tâm.

(Sợ việc, nhịn việc, không sinh việc, tự nhiên không việc.

Bình tâm, giữ tâm, không khi tâm, lo gì phóng tâm).

Ba người ngồi xong, Trần Lượng nói:

Dương đại ca, anh xem ngôi miếu này rất là thanh nhã, tòng trúc xanh tươi,
thanh khí thật tiêu sái. Hạc hiên này rất sạch sẽ, quả là một động tiên
có khác!

Nói tới đó, đạo đồng đưa trà đến. Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng “Vô lượng thọ Phật”, tiếp theo tiếng ngâm thơ:

Tầm đạo đến Bồng Lai

Màu tùng vẫn không phai

Chỉ tóc xanh đổi màu

Đạo đồng mê hái thuốc

Nán nlại trên núi cao

Cửa am vẫn khép hờ

Trước sân hoa lác đác

Xoá lấp dấu ban sợ

Sau tiếng ngâm thơ, bức rèm gỗ vén lên. Khổng Qúy từ bên ngoài bước vào.
Ông ta có thân hình ngũ đoản, đầu đội đạo quan màu xanh, mặc đạo bào
lam, vớ trắng hài xanh, da mặt ửng tía, mắt lớn màt to, râu hàm én lưa
thưa trước cằm. Bước vào Khổng Qúy nói:

– Té ra là đại ca, nhị đệ, tam đệ, các anh từ đâu đến đây?

Lôi Minh nói:

– Thiếu chút nữa, anh em mình hết gặp nhau rồi!

– Lôi nhị đệ, chú nói gì nghe lạ vậy?

Dương Minh, Trần Lượng cùng nháy mắt ra hiệu với Lôi Minh. Khổng Qúy thấy vậy mới nói:

– Dương nị ca, Trần tam đệ, chúng mình là bạn bè tri kỷ, có chuyện gì phải giấu giếm nhau thế?

Lôi Minh nói:

– Dương đại ca và lão tam nháy mắt ra hiệu bảo tôi đừng nói đến việc Hoa Vân Long dùng độc phiêu đánh chúng tôi đó!

Dương Minh nói:

– Chú này kỳ thiệt…, bảo đừng nói mà cứ nói ra làm chi vậy?

Khổng Qúy nói:

– Hoa Vân Long làm gì vậy?

Dương Minh ho lên một tiếng rồi nói:

– Khổng nhị đệ, chú hỏi Trần lão tam, chú ấy nói cho mà nghe.

Trần Lượng mới đem việc từ ba tháng trước: Hoa Vân Long ở Long An hái hoa ra sao, trộm phụng quan vòng ngọc, hái hoa ở Triệu Gia lầu ra sao, rồi
dùng độc phiêu hại ba người, may nhờ Tế Công cứu chữa mới còn sống tới
bây giờ. Khổng Qúy nghe rồi cũng nói:

– Hay cho Hoa Vân Long,
thiệt là phường vong ân bội nghĩa mà! Nếu tôi ba năm trước nghe chuyện
này sẽ xách dao xuống núi ngay, quyết tìm hắn thanh toán cho xong. Hồi
đó nếu không có Dương đại ca mời 36 vị trong bọn lục lâm kết bái làm anh em thì có ai mà thèm nhìn mặt hắn!

Dương Minh nói:

– Khổng nhị đệ, không cần nhắc đến nữa, chúng ta gác chuyện này qua một bên đi!

Khổng Qúy dặn bảo tiểu đồng lo làm cơm chay và lấy rượu đãi khách. Tiểu đồng
lau bàn ghế và dọn cơm nói chuyện. Đang lúc ăn uống bỗng nghe tiểu đồng
từ ngoài hô to:

– Không xong, không xong! Nhà bếp phát hỏa rồi!

Bốn người nghe la lập tức chạy ra phía sau xem, thấy giấy dán cửa nhà bếp
đang bén lửa bốc cháy, vội lấy nước ở bồn hoa dập tắt. Khổng Qúy muốn
đánh tiểu đồng về tội bất cẩn. Dương Minh can:

– Khổng nhị đệ,
đừng đánh tiểu đồng! Chú không nghe có mùi lưu hoàng sao? Chúng ta mắc
kế diệu hổ ly sơn rồi. Thôi, mình ra ngoài đi.

Bốn người trở lại
nơi phối phòng, vừa ngồi xong nghe dưới giường có tiếng kêu ọt ẹt, hình
như tiếng kêu từ trong bụng. Dương minh hỏi:

– Khổng nhị đệ, chú có nuôi chó không?

– Không có.

– Ta nghe dưới giường có tiếng sôi bụng, ta hãy cầm đèn rọi xem sao!

Nói tới đó thì có một người từ dưới giường chui ra, đó chính là Hoa Vân Long. Dương Minh rút dao cầm tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.