Bợm lục lâm lại gặp giặc cướp đường
Bày mưu gian vẽ cọp không nên việc
Tế Điên bước vào Hội Anh lầu, chưởng quỹ thấy có ông Hòa thượng kiếc áo
quần rách nát không thèm ngó ngàng tới. Chừng bọn Trần Hiếu năm người
bước vào, họ chạy tới đon đả:
– Mời quý vị vào trong này.
Tế Điên đứng trước quầy, nói:
– Chưởng quỹ nè, ta cũng vào nữa chứ.
Chưởng quỹ đáp:
– À, Hòa thượng, cũng được, ông vào luôn bên trong đi!
Sáu người đi thẳng vào trong, người hầu bàn chạy tới hỏi:
– Qúy vị muốn lên lầu hay thích ngồi dưới này?
Tế Điên hỏi:
– Ở đây có phòng thanh nhã không?
– Chỉ có một gian thôi, mà vừa rồi có ba người vào đó ăn uống rồi. Xin mời quý vị lên lầu nhé.
– Ta không lên lầu đâu, ta muốn đến phòng thanh nhã kia thôi. Bảo họ nhường chỗ cho bọn ta được không?
– Thế thì không được đâu.
– Có gì mà không được, ta đến phòng thanh nhã đấy.
Nói rồi vén rèm bước vào thấy có ba người đang ngồi ăn uống. Đó là ba anh
em bạn mới kết giao, đại ca mời hai em uống rượu. Họ đang nói chuyện với nhau thì thấy bên ngoài bước vào một ông Hòa thượng kiếc, nói:
– Ba vị cứ ngồi đây uống rượu, tiền rượu để tôi trả. Để tôi kêu cho ba vị mấy món ăn nữa nhé!
Ba người đều đứng cả dậy. Vị đại ca nghi Hòa thượng là người thân của hai
em mới kết nghĩa, còn hai người kia lại tưởng Hòa thượng quen biết đại
ca mình, lật đật vội nói:
– Hòa thượng trả tiền làm chi, xin mời vào ngồi uống rượu cho vui.
Tế Điên nói: Xin mời ba vị.
Nói rồi xoay mình đi ra ngoài, vị đại ca hỏi:
– Này hai em, ông Hòa thượng đó ở chùa nào vậy?
– Tụi em đâu có biết, tưởng là bạn của anh chớ!
– Đâu có phải. Sao lại có chuyện vậy kìa? Thôi, ngồi xuống nhậu tiếp.
Ba người vừa đặt đít xuống, lật đật nhổm lên. Vị đại ca nói:
– Ta vừa ngồi xuống không biết cái gì đó đâm vào đít ta đau điếng.
Hai người kia nói:
– Thôi, kêu chú dọn bàn đem thức ăn sang phòng khác, chỗ này ngồi không khoái tí nào.
Người hầu bàn lật đật dọn mâm đi chỗ khác, Tế Điên và mấy người đi theo thấy
họ đã đi ra bèn tiến vào, kêu dọn cơm rượu ra ăn uống. Uống được mấy ly
rượu, nghe bên ngoài có người oang oang:
– Chữ Hợp với chữ Xích đừng hở ra nhé. Tụi bầy trẻ đang tìm hợp xích đấy.
Theo tiếng nói, bên ngoài tiến vào ba tên gian dương đại đạo, trong số có
Hoa Vân Long. Hoa Vân Long từ khi chia tay với Vương Thông ở Lâm An, hẹn nhau ở quán Thông Thuận tại Thiên Gia Khẩu, nhưng đợi mãi chẳng thấy. Ở trong quán ai cũng tưởng hắn là một đạt quan bảo tiêu. Hắn mướn trọ một gian thượng phòng ở viện sau. Hôm qua hắn ăn cơm tối xong cảm thấy
trong người uể oải không an, tóc giống như bị người nắm kéo, thịt đau
như dần. Hắn bảo quán tính tiền rồi dặn phổ ky:
– Ta phải đi đây, nếu có người ở Tây Xuyên họ Vương tên Thông đến tìm ta, ngươi nói với
anh ấy là ta đã đi rồi hẹn gặp nhau ở nhà anh ấy.
Hắn rời khỏi
quán đi ra ngoài thôn. Đã hết canh một, mặt trăng treo lơ lửng, sao sáng đầy trời. Đi ngược 5 – 6 dặm, đến một khu rừng nghe có tiếng ngâm thơ
từ trong rừng đi ra. Thơ rằng:
Đã quen từ bé tánh rừng xanh,
Sách đèn biếng nhác chỉ ưa tranh,
Bốn biển nổi trôi trừ dân nạn,
Giang hồ xuôi ngược đến am thanh,
Lương thiện gặp nàn ra tay cứu,
Tham quan ác bá tiễu trừ nhanh,
Đất trời tạm bợ tùy duyên ở,
Nào có kể chi vương pháp hành.
Ngâm thơ xong, vị ấy rút dao hét lớn:
– Này, ai đi qua đường đó, hãy nộp tiền mãi lộ đi, ta sẽ tha chết cho.
Hoa Vân Long nghe nói, hỏi:
– Bạn có phải chữ hợp không?
Người cản đường kia cười hà hà, nói:
– Ta là chữ Hải đây!
– Anh không phải chữ Hợp trong chốn lục lâm sao?
– Ta chẳng biết gì hết!
Nói rồi hươi dao chém tới, Hoa Vân Long cũng rút dao cự địch. Nhìn thấy
người ấy mình cao 8 thước, mặc áo thùy lam, mặt như chàm đổ, tóc tợ chu
sa, một bộ râu đỏ phất phơ trước ngực, chẳng khác hung thần, mạnh như
thái tuế. Người ấy thình lình nhảy trái, đút dao vào bao, nói:
– Ủa, Hoa nhị ca, anh đi đâu vậy? Tại sao phải đi lúc đêm tối như vầy?
Hoa Vân Long nhìn kỹ:
– Té ra Lôi nhị đệ, lại đây anh kể cho nghe, chuyện dài dòng lắm.
Hoa Vân Long bèn đem việc từ Giang Tây tới Lâm An mới kể lại hết, chỉ trừ
việc hái hoa ở am Ô Trúc. Người họ Lôi, Hoa Vân Long vừa gặp chính là
Lôi Minh, nguyên quán ở Long Tuyền, huyện Đơn Dương, phủ Trấn Giang,
cũng là một vị anh hùng lục lâm. Lôi Minh với Trần Lượng là hai anh em
kết nghĩa. Họ chia tay đã hơn một năm mà chưa gặp mặt, Lôi Minh đến Trần Gia Bảo tìm Trần Lượng, người nhà cho biết Trần Lượng đã đi Lâm An rồi. Lôi Minh nghe nói không an tâm bèn đi Lâm An tìm Trần Lượng. Hôm nay
trên đường vào kinh gặp một người đi ban đêm, Lôi Minh bèn cố ý từ trong rừng đi ra, rút dao chặn đường, nào dè xem lại là Hoa Vân Long, hai
người nhận mặt cùng bày tỏ nỗi niềm xa cách. Hoa Vân Long hỏi:
– Lôi nhị đệ, 8 câu thơ hồi nãy là của em sáng tác, em vừa học phải không?
– Không phải đâu, mấy câu ấy là của Dương Minh đại ca đó. Hoa nhị ca, anh ở Lâm An có gặp Trần Lượng không? Tôi đang muốn tìm chú ấy đấy.
– Ta không có gặp Trần Lượng. Theo ý ta, chú không nên đến đó tìm kiếm
làm gì. Vì lúc trước ta ở Lâm An giết người ở lầu Thái Sơn, trộm vòng
ngọc và phụng quan của Tần tướng phủ. Bây giờ chú đến đó người ta thấy
hành tích khả nghi của chú, sinh ra nhiều chuyện lôi thôi bất tiện lắm.
– Có hề chi, chuyến này tôi đến Lâm An chơi, nếu không có việc gì xảy ra
thì tốt, còn có vướng bận lôi thôi thì tôi sẽ thế nhị ca nhận giùm bản
án là xong. Này nhị ca, anh với tôi cùng lên Lâm An vui chơi một tháng
rồi chúng ta cùng về Giang Tây cũng kịp chán mà.
Hoa Vân Long là người không chủ ý, nghe Lôi Minh nói thế cũng cao hứng, nói:
– Chú đã nói vậy, chả lẽ anh chẳng nghe theo. Thôi, chúng mình cùng đi nhé!
Hai người vừa đi chẳng bao xa, thấy trong rừng trước mặt xông ra một người
cản đường. Hai người xem kỹ té ra Thánh thủ bạch viên Trần Lượng. Nguyên khi Trần Lượng thấy Tế Điên kiếm nước sôi gội đầu rồi rút dao thái rau
cạo tóc cho mình bèn sợ mất vía bỏ chạy tuốt. Sau đó Trần Lượng kiếm một quán trọ vắng vẻ trong thành Lâm An ngụ đỡ. Những sự việc của Hoa Vân
Long đã làm ở Lâm An, Trần Lượng đều hay biết. Mấy hôm nay nghe Dã lưu
kê tử Lưu Xương bị bắt, Tế Điên vâng lệnh ra khỏi Thành Đô biện án, Trần Lượng bèn đuổi theo Hoa Vân Long báo tin, bảo hắn nên lánh đi xứ khác.
Nào ngờ vừa đến đây gặp cả Lôi Minh và Hoa Vân Long. Ba người gặp nhau
chào hỏi rồi cùng ngồi xuống đất tỏ bày những việc đã quạ Trời đã sáng
bạch, Trần Lượng nói:
– Bọn ta trước hết hãy đến Thiên Gia Khẩu tắm rửa sạch sẽ, kiếm cái gì lót dạ rồi hãy tính đi nữa.
Hoa Vân Long gật đầu. Ba người cùng đến Thiên Gia Khẩu ăn điểm tâm, uống
trà. Trời đã đứng bóng, ba người muốn đi uống rượu bèn rủ nhau đến Hội
Anh lầu, Hoa Vân Long nói:
– Hãy dòm coi có tụi két giấu cánh không?
Tế Điên đang ở tại nhã lầu đã thấy biết hết, nhưng chưa vội ra mặt. Ba
người lên đến tửu lầu, thấy cũng sạch sẽ bèn kêu mấy thức ăn nguội, một
ít trái cây, hai bầu rượu nóng. Chỉ cốt uống ngon chứ không sợ tốn tiền. Phổ ky lập tức đến trước quầy kêu rượu và thức ăn. Không bao lâu, rượu
và thức ăn dọn đủ. Ba người vừa ăn uống vừa chuyện trò thật là hào hứng. Thật là:
Rượu gặp tri kỷ ngàn ly ít,
Lời chẳng hợp tai nửa tiếng nhiều.
Lôi Minh nói với Hoa Vân Long:
– Anh cần gì phải đi đâu, Lâm An không có ai biện án thì thôi, còn nếu có người biện án thì để em tính chọ Bất cứ đến bao nhiêu cũng mặc, đến một tên ta tóm một tên, đến hai tên ta cũng tóm nốt.
Trần Lượng nghe nói, lật đật bảo:
– Này Lôi nhị ca, anh đừng có lớn lối. Hiện có Tế Công trưởng lão mang
theo hai vị Ban đầu đi theo bắt Hoa nhị ca đó. Vị Tế Công này thông hiểu quá khứ vị lai đó nhe.
Lôi Minh cười ha hả, nói:
– Này
Trần lão tam, chú sợ Hòa thượng chứ ta cóc sợ Ổng đâu. Ba người họ kể số gì mà dám bắt Hoa nhị ca chứ? Chẳng phải ta nói phét chớ 200 binh vây
chặt nơi đây cũng bắt không được ảnh nữa là cái chắc.
Trần Lượng nói:
– Tại anh không biết mới nói vậy, em xin nói cho anh rõ vị Tế Công trưởng lão này quả là thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên đấy. Chỉ cần
Ngài nhấc ngón tay lên là đối phương hết cựa quậy.
Nghe nói tới đó, Lôi Minh vỗ bàn hét lớn:
– Trần lão tam, thực tức chết đi thôi, sao chú cứ tâng bốc oai phong của
Hòa thượng mà lại mạt sát nhuệ khí của bọn ta quá vậy? Ông Hòa thượng đó không đến đây thì thôi, hễ đến đây thì ta giết ổng ngaỵ Còn ổng không
đến hả, đợi bọn ta về Lâm An, hỏi thăm chùa Linh Ẩn tới làm thịt ổng mới hả cơn giận của ta.
– Ấy chết, này Lôi nhị ca, anh đừng nói câu
đó phải hay hơn không? Anh không nói thì không có việc gì, chớ nói ra
lời rồi thế nào cũng bị Tế Công biết được tới kiếm ngay đấy. Chừng đó
mạng ba đứa kể như đi đứt.
Hoa Vân Long nói:
– Thôi, hai
chú lo uống rượu đi, may mắn ở đây không có ai. Nếu có ai nghe được
chuyện này càng thêm rắc rối. Mấy chú nói năng phải nên giữ ý một chút.
Lôi Minh nói:
– Hoa nhi ca, anh sợ Hòa thượng chớ tôi cóc sợ Ổng đâu.
Mới nói tới đó bỗng nghe dưới lầu có người la lớn:
– Bớ bọn giặc, ta là Hòa thượng tới bắt Hoa Vân Long đây. Bữa nay ta tới tóm trọn ổ không chừa một mống.
Nguyên khi Tế Điên đang ngồi ở Nhã phòng uống rượu cùng bọn Dương Mãnh, Trần
Hiếu, hai vị Ban đầu và Phó Hữu Đức, nghe bên ngoài có người nói lóng
giang hồ, biết bọ ba người kia đã tới. Để cho họ ngồi vào bàn ăn uống,
Tế Điên mới đứng dậy nói với năm người kia:
– Ta đi tiểu một chút.
Nói rồi bước ra ngoài. Vừa nghe Lôi Minh đang giở giọng khoác lác, bèn hô lớn đáp lại và sửa soạn lên lầu bắt Hoa Vân Long.