Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 94: Động phòng kinh biến



Âm thanh Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng trở nên ôn hòa, luồng sát khí kinh người trong ánh mắt cũng biến mất luôn, nói:

– Hài nhi, con chớ bận tâm những lời mẹ vừa thốt ra trong lúc mẹ nổi giận.

Đúng thế, mẹ từng hứa với con sẽ suy nghĩ về vấn đề tạ tuyệt giang hồ, thế nhưng Hắc cốc quái nhân đã phát ra ước hẹn, mẹ không thể chẳng đến dự, huống hồ mẹ mãi thắc mắc thân phận lai lịch của đối phương, mẹ quyết phải làm sáng tỏ nghi vấn này mới được. Sau khi việc Hắc cốc xong, mẹ sẽ lui khỏi giang hồ, như vậy có được không?

Trần Gia Lân thoạt nghe bà ta nói thế, tức thì tinh thần phấn chấn, ám ảnh trong lòng biến mất ngay, nói giọng xúc động:

– Mẹ, cứ làm y lời nói mẹ vậy, mẹ sẽ xếp đặt cách nào để đến dự ước hẹn Hắc cốc đây? Mẫu Đơn lệnh chủ trầm giọng nói:

– Hài nhi, đây là đại sự kiện, mẹ cần tính toán kỹ càng xem nên xếp đặt thế nào, dù gì thời gian cũng còn rộng rãi, bây giờ tạm thời gác chuyện này sang một bên, nhưng mẹ nhắc lại câu chuyện cũ. Đêm nay con quyết phải cùng Đào Ngọc Phân động phòng, hai con đã có danh phận vợ chồng, chắc con không làm cho mẹ thất vọng nữa chứ?

Tức thì tâm tư Trần Gia Lân lại bắt đầu rối loạn, cảnh cáo của Vũ Diễm Hoa, lời khuyên bảo của Thất Tâm Nhân lại văng vẳng ở bên tai: “… Chủ nhân… Tiên Cơ… coi chừng… bây giờ ngươi không được kết hợp với nàng…”

Những điều này ám chỉ sự việc gì ư?

Chẳng lẽ mẫu thân lại có âm mưu gì với mình sao? Hoặc Võ Lâm Tiên Cơ có mưu đồ gì chăng?

Thế nhưng bản thân nàng không bằng lòng cuộc hôn nhân này kia mà, vậy thì phải giải thích thế nào đây?

Một hồi thật lâu, Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói:

– Hài nhi, con có nghe mẹ nói gì không? Trần Gia Lân ấp úng nói:

– Hài nhi… nghe nói rồi!

Mẫu Đơn lệnh chủ hỏi tới nói:

– Con có bằng lòng không?

– Điều này ư?

Trần Gia Lân cố gắng nói giọng dịu dàng:

– Thưa mẹ, có thể chờ dự ước hẹn Hắc cốc xong chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ mỉm cười nói:

– Hài nhi, cần gì đợi chờ nữa, các ngươi đã lạy hoa đường, vốn là đôi vợ chồng, có điều chưa động phòng hành lễ vợ chồng thôi, con không định cố từ chối chứ? À! Quả thật mẹ chẳng hiểu chút nào, nàng có khuyết điểm gì và có chỗ nào không xứng đáng với con, tại sao con cứ từ chối mãi thế này?

Quả thực hắn không dám nói lời thực tình trong bụng ra, thế nhưng lại chẳng có lý do nào khác, hắn đành cứng họng đờ người ra tại chỗ.

Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:

– Hài nhi, mẹ đã bằng lòng điều yêu cầu của con, chẳng lẽ con không vâng lời mẹ được sao? Ồ! Phải rồi, có lẽ con không quên tình tỷ tỷ của y. Này con, người chết rồi không thể sống trở lại được nữa, con không thể nào cả đời không lấy kế thiếp, hơn nữa họ là hai chị em sinh đôi, như vậy càng hay chứ? Chẳng lẽ con còn lý do nào khác nữa sao?

Mặt Trần Gia Lân nóng bừng lên nói:

– Thưa mẹ, sau khi xong ước hẹn Hắc cốc con sẽ dẫn nàng cùng mẹ ẩn cư một thể, như vậy chẳng hay sao?

Mẫu Đơn lệnh chủ lắc đầu nói:

– Đây không phải là lý do, mẹ ra lệnh cho con thực hiện trong đêm nay!

Quả thực mẫu thân nói chẳng sai chút nào, Đào Ngọc Phân là hóa thân của ái thê, nếu lấy nàng làm kế thiếp là điều thích hợp nhất, nhược bằng không phục tùng mệnh lệnh của mẫu thân, hai mẫu tử ắt phải mất hòa khí cho mà coi… Suy nghĩ cho cùng, bây giờ chỉ còn một cách tạm thời bằng lòng, khi vào phòng, mình có hành lễ phu thê hay không tùy nơi mình.

Hắn suy nghĩ đến đây, bèn gật đầu thưa rằng:

– Hài nhi xin vâng lệnh mẹ!

o0o

Đây là khuê các của Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân, được trang trí hết sức hoa lệ. Vì đêm nay nàng và Trần Gia Lân sẽ chính thức làm lễ phu thê, cho nên trong phòng đặc biệt được đốt thêm một đôi nến hồng để làm tăng phần cao hứng.

Đào Ngọc Phân ngồi trên cạnh giường, Trần Gia Lân thì ngồi cạnh bàn, hai người thảy đều cúi đầu mạnh ai nấy lẳng lặng suy nghĩ tâm sự riêng.

Một hồi thật lâu, Đào Ngọc Phân u oán thở dài một tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc ngoắt ngoéo này.

Trần Gia Lân ngước đầu lên, nói giọng lạnh lùng:

– Phân muội, nàng chớ than thở làm gì, cực chẳng đã ta mới vào phòng, nàng cứ yên tâm, ta vẫn biết tôn trọng nàng kia mà.

Đào Ngọc Phân cũng ngước đầu lên, hai mắt óng ánh ngấn lệ, nàng chỉ thốt ra được hai chữ:

– Không phải…

Trần Gia Lân bĩu môi nói:

– Không phải thế nào?

Hình như e lệ, nhưng cũng dường như có điều tư ẩn khó nói, Đào Ngọc Phân lên tiếng nói:

– Chàng không biết đâu!

Cũng lại câu nói nửa chừng, khiến người ta thắc mắc khó hiểu vô cùng. Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:

– Phân muội, có tâm sự chi cứ việc thẳng thắn nói ra đi. Ta đã thanh minh lập trường của ta rồi, quyết không khi nào cưỡng ép nàng làm những việc mà nàng không bằng lòng làm đâu.

Đào Ngọc Phân hạ thấp giọng nói:

– Tại sao chàng không từ chối cho bằng được?

Lời nói này đã chứng tỏ rằng nàng hoàn toàn chẳng có chút tình ý gì với Trần Gia Lân. Chạm đến tự ái của Trần Gia Lân, hắn lập tức đứng phắt dậy nói:

– Ta có thể đi ngay bây giờ! Đào Ngọc Phân lắc đầu nói:

– Bây giờ… không còn kịp nữa, tất cả đã trở thành định cục, chàng đi rồi, ta biết làm sao đây?

Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, hắn hoàn toàn không hiểu Đào Ngọc Phân đang nói gì hết.

Đào Ngọc Phân từ từ ngồi dậy bước tới bàn phấn son, gỡ những trang sức đang đeo trong người ra, sau đó trở lại cạnh giường, hạ tấm màn che xuống, gỡ dây thắt lưng…

Trần Gia Lân thấy động tác và tình cảnh này, tức thì toàn thân nóng bừng lên, gương mặt y như bị say rượu, hơi thở càng lúc càng nhịp nhanh hơn.

Đào Ngọc Phân cởi luôn áo ngoài chỉ còn chiếc áo lót, sau đó ngả lưng nằm trên giường, kéo tấm chăn đắp nửa người lại, cất giọng mê hồn nói:

– Ngư Lang ca, khuya rồi, hãy ngủ đi!

Tình cảnh này giống y vài năm trước đây, ái thê Đào Ngọc Phương từng ân ái khẽ kêu gọi mình…

Giọng nói như mơ như mộng của Đào Ngọc Phân lại nói tiếp:

– Ngư Lang ca, hãy làm tắt ngọn nến đi!

Hình như Trần Gia Lân đã hoàn toàn mất hết tự chủ, hắn ngơ ngẩn thổi tắt ngọn lửa nến hồng, tiến tới hai bước rồi dừng lại, phấn khởi cực độ lại trở nên nhút nhát.

Đây là một cám dỗ không bất cứ một ai có thể kháng cự được cả.

Nhưng một người phi thường sở dĩ nên người phi thường là có chỗ khác với người bình thường, bên tai hắn văng vẳng lại nghe thấy tiếng nói của Vũ Diễm Hoa và Thất Tâm Nhân:

– Chủ nhân… Tiên Cơ… coi chừng… bây giờ ngươi không thể kết hợp với nàng, bằng không…

Hắn giật mình tỉnh lại, niệm dục biến mất ngang, y như một chiếc thuyền nhỏ vào lúc sắp bị cuốn vào dòng nước xoáy bỗng nhiên quay đầu lánh sang một bên, người không có đủ trí huệ quyết không thể thực hành được lúc này đâu.

Con người khi lâm vào cảnh nguy hiểm không cảm thấy nguy hiểm, chỉ đến lúc hồi đầu mới cảm thấy đáng sợ.

Linh tri lóe lên thì hắn đã cảm thấy lạnh toát mồ hôi. Thình lình ngay lúc này…

Đánh bạch một cái! Đó là tiếng người té ngã ra đất từ bên ngoài cửa sổ vang vào.

Trần Gia Lân run bắn người lên, theo phản ứng tự nhiên của một võ sỹ, hắn mở tung cửa phòng nhảy vọt ra ngoài, chỉ thấy một bóng người té nằm dưới cửa sổ. Hắn tới trước nhìn kỹ, mới hay đối phương là một trong số tỳ nữ theo hầu mẫu thân.

Hắn ngẩn người ra tại chỗ, tại sao tỳ nữ này lại đến đây, y vâng lệnh đến giám sát mình, hay là…

Rình mò cửa phòng nghỉ của người là một hành vi vô cùng xấu xa.

Hắn ngẩn người trong giây lát, sau đó đưa tay sờ mó mới hay tỳ nữ nọ bị người điểm huyệt.

Vậy thì lạ lùng thiệt, ai hạ thủ thế? Có mục đích gì ư?

Mẫu thân tọa trấn tại đây, không cần phải nói nội ngoại đều phải có canh phòng cẩn mật rồi, người ngoài làm sao xông vào đây được ư?

Nếu bảo là người ngoài, vậy thì đối phương là ai?

Hắn còn đang suy nghĩ, trong phòng bỗng nhiên nổi lên một tiếng kêu hự.

Trần Gia Lân như chạm phải điện bất giác giật nảy người lên, lập tức quay người trở lại phòng, hớt hải nói:

– Phân muội, nàng không hề chi chứ?

Không thấy phản ứng gì hết, Trần Gia Lân giật mình kinh hãi vội vén màn che sang một bên, trố mắt nhìn vào trong, tức thì tay chân mềm nhũn, trên giường chẳng có ai hết.

Đào Ngọc Phân đã mất tích, mặc dù không có đèn đuốc soi sáng, nhưng hắn vẫn trông thấy mờ mờ trên giường có một vết màu đỏ đậm, đó là máu.

Trong bỗng chốc này hắn chỉ bàng hoàng kinh hãi, ngoài ra chẳng còn ý niệm gì hết, luống cuống kêu to một tiếng:

– Có ai vào đây ta bảo nào!

Dứt lời hắn xông ra cửa phòng, đảo mắt quét nhìn xung quanh một vòng, sau đó phi thân nhảy lên nóc nhà nhanh như cắt.

Bốn bề im phăng phắc không trông thấy gì hết.

Người trong viện nghe thấy tiếng gọi cửa của hắn, vội vã chạy vào phòng châm sáng ngọn đèn, tức thì cả viện kêu la inh ỏi.

Trần Gia Lân quay trở vào phòng như một người mất hồn, từng vệt máu dính đầy trên giường và dưới đất, trông thật kinh tâm táng đởm.

Cả hai người, Mẫu Đơn lệnh chủ và Bà Dương phu nhân song song vào phòng, thoáng trông thấy hiện trường cả hai người mặt mày đều biến sắc, nước mắt Bà Dương phu nhân chảy ròng ròng xuống.

Số người trong phòng thảy đều lui ra ngoài hết. Mẫu Đơn lệnh chủ đưa mắt nhìn Trần Gia Lân nói:

– Việc gì xảy ra thế?

Trần Gia Lân cứ đưa mắt nhìn vệt máu trên giường ngẩn người ra tại chỗ, chẳng nói gì hết.

Âm thanh của tổng quản biệt trang Chức Nữ Vi Hàm Tiếu từ bên ngoài cửa sổ vang vào nói:

– Y tỉnh rồi, chỉ bị điểm huyệt thôi, sự việc xảy ra thế nào vậy? Tỳ nữ bị điểm huyệt nọ lên tiếng nói:

– Ta đi ngang cửa sổ, bỗng cảm thấy trong người tê liệt, tức thì không còn biết gì cả. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu nói:

– Có trông thấy đối phương chăng? Tỳ nữ nọ nói:

– Chỉ hoa mắt một cái, ngoài ra không thấy gì hết.

Mẫu Đơn lệnh chủ đưa cặp mắt sáng lạnh chăm chăm nhìn vào mặt Trần Gia Lân nói:

– Con hãy nói xem nào, rốt cuộc việc gì xảy ra thế?

Trần Gia Lân nghiến răng mím môi, liền đem tình hình xảy ra lúc nãy thuật lại một phen.

Mẫu Đơn lệnh chủ dậm chân nói:

– Cả gan thế, dám đả thương sau đó lại đánh cướp cả người, Công Tôn sứ giả đâu? Hồng Hoa sứ giả Công Tôn đại nương xuất hiện ngoài cửa phòng, cúi người thưa rằng:

– Hạ tọa có mặt!

Mẫu Đơn lệnh chủ căm phẫn nói:

– Hãy truyền lệnh lục soát trong viện và ngoài trang, cả mặt hồ cũng phái xuất thuyền bè lục soát một thể luôn.

– Tuân lệnh dụ!

Công Tôn đại nương cung kính trả lời một tiếng, sau đó vội vàng ra ngoài truyền lệnh ngay. vậy! vậy?

Mẫu Đơn lệnh chủ mặt mày biến sắc, cứ nghiến răng kêu ken két nói:

– Không ngờ lại xảy ra việc bất trắc như thế, dám công khai đối đầu với bản lệnh như Bà ta vừa nói vừa quay lại hỏi Bà Dương phu nhân:

– Tô đà chủ, tạm thời chớ bi thương đã, theo ngươi thì bọn nào đã gây nên sự việc như Bà Dương phu nhân khóc thút thít nói:

– Nhất thời hạ tọa cũng chưa suy nghĩ ra, người này vào trong đả thương người và đánh cướp cả người mà không lưu lại mảy may dấu vết, chứng tỏ đối phương không phải là hạng nhân vật tầm thường, nhưng sự kiện lại xảy ra ngẫu nhiên vô cùng, vào lúc thiếu môn chủ và tiểu nữ…

Bà ta không nói tiếp, nhưng trong lời nói đã biểu lộ phần nào hoài nghi Trần Gia Lân, với võ công của hắn lại để cho đối phương ung dung cướp người bỏ chạy, vậy thì đáng sợ gớm.

Lòng Trần Gia Lân rối loạn vô cùng. Hắn chẳng hề để ý họ nói gì nữa cả, hắn đang nghĩ bụng: “Căn cứ vào lượng máu để lưu lại, Đào Ngọc Phân không chết thì cũng phải trọng thương, rốt cuộc đối phương có mưu đồ gì vậy? Nếu bảo rằng chỉ vì Đào Ngọc Phân là mỹ nhân võ lâm, vì say mê nàng đã có hành động điên cuồng như vậy cũng không nên đả thương nàng chứ? Người có võ công cao cường như thế, trước mắt chỉ có hai tỷ đệ Thất Tâm Nhân, nhưng hai tỷ đệ y cũng từng tán thành hôn sự này, chẳng có lý do gì phải hạ độc thủ cả…”

Mẫu Đơn lệnh chủ đưa mắt nhìn Trần Gia Lân nói:

– Gia Lân, theo nhận xét của con thì thế nào? Trần Gia Lân xúc động nói:

– Hài nhi chẳng suy nghĩ ra chút manh mối nào cả! Mẫu Đơn lệnh chủ trầm giọng nói:

– Có thể nào chính kẻ từng giả mạo con đã gây nên chăng?

Trần Gia Lân nói:

– Có lẽ phải và cũng có thể không! Mẫu Đơn lệnh chủ ngạc nhiên nói:

– Con nói thế có nghĩa là sao?

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, sau đó nói:

– Con cho rằng phải là vì võ công người này khá cao siêu, đương nhiên không phải chỉ đi có một mình mà thôi, hơn nữa tới lui như vào chỗ không người và chẳng lưu lại mảy may dấu vết, ắt phải dựa vào thân pháp thần kỳ, chính đối phương hội đủ điều kiện này. Còn điều mà con nói có thể không là đối phương chẳng có lý do gì đả thương người cả.

Mẫu Đơn lệnh chủ khẽ gật đầu nói:

– Chúng ta quyết phải làm sáng tỏ vấn đề này mới được! Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:

– Hài nhi cũng không tham gia hành động lục soát, căn cứ vào bản lãnh hạ thủ của đối phương, cho dù số đệ tử có gặp phải đối phương cũng chẳng làm gì được y cả, biết đâu lại chẳng bồi thêm vài mạng sống.

Mẫu Đơn lệnh chủ gật đầu biểu thị đồng ý nói:

– Được! Con cứ đi đi, nhưng bất kể có kết quả hay không, con ắt phải quay trở lại chuẩn bị hành động kế tiếp…

Trần Gia Lân khẽ gật đầu thưa rằng:

– Tuân lệnh!

Dứt lời hắn đội nón và đeo kiếm cùn lên vai, vội vàng bước ra cửa phòng. Bóng ngươi trong trang lui tới đông nghẹt.

Trần Gia Lân ra khỏi cửa trang, đứng lại suy nghĩ giây lát, sau đó phi thân chạy dọc theo bờ hồ. Hắn phán đoán rằng đối phương quyết không khi nào mang một thiếu nữ thọ thương hoặc một xác chết chạy về hướng đông người đâu.

Trên đường đi hắn thấy bóng người thấp thoáng lay động trong đêm tối liên tục, tất nhiên là số đệ tử Thiên Hương môn được phải ra để lục soát đối phương.

Hắn chạy hơn mười dặm đường, hướng đông đã mờ mờ sáng, có cơn gió thoáng hắt vào mặt, Trần Gia Lân cảm thấy mát mẻ và dễ chịu.

Thình lình có một âm thanh nữ nhân rất quen thuộc vang tới nói:

– Ngư Lang, hãy sang bờ hồ bên này nào!

Trần Gia Lân giật bắn người lên, hắn sực nghĩ ra tiếng nói nữ nhân này chính là tiếng nói của tỷ tỷ Thất Tâm Nhân, tức thì lấy làm xúc động mãnh liệt, không ngờ sự kiện này quả thật do hai tỷ đệ y đã gây nên.

Hắn đề khí vận khởi khinh công bước trên cỏ lau bay vọt về hướng bờ hồ, chỉ thấy một chiếc thuyền bồng nhỏ neo tại bờ hồ, hắn lập tức phi thân nhảy vọt lên mũi thuyền.

Có một cái đầu từ trong mui thuyền thò ra ngoài nói:

– Ngươi không nghe lời khuyên bảo, suýt nữa làm hỏng đại sự! Người vừa lên tiếng chính là Thất Tâm Nhân.

Trần Gia Lân nói giọng hớt hải:

– Đào Ngọc Phân đâu rồi? Thất Tâm Nhân nói:

– Ở trong khoang thuyền, ngươi hấp tấp làm gì vậy? Trần Gia Lân thở phào một tiếng, nói:

– Nàng bị thương ra sao rồi? Thất Tâm Nhân nói:

– Nàng khỏe sờ sờ, ai nói rằng nàng bị thương vậy? Trần Gia Lân ngạc nhiên, thất thanh nói:

– Nàng không thọ thương ư?

Quả thật bất ngờ hết sức, Đào Ngọc Phân không bị thương, thế nhưng những vệt máu trong phòng và cả tiếng thảm kêu thì giải thích thế nào đây?

Âm thanh của Đào Ngọc Phân từ trong khoang thuyền vang ra nói:

– Tỷ phu, ta không hề chi, đã làm cho chàng giật mình. Trần Gia Lân lẩm bẩm nói:

– Giật mình ư? Nói thế có nghĩa là sao? Thất Tâm Nhân nói:

– Ngư Lang hãy trổ tài đưa thuyền ra giữa hồ, chúng ta từ từ nói chuyện cũng chưa muộn.

Chèo thuyền là nghề của Trần Gia Lân, thêm vào một thân võ công của hắn, khẽ lay

động mái chèo một cái, tức thì chiếc thuyền bồng lướt nhanh trên mặt nước ra tới giữa hồ ngay.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc thuyền cách xa bờ hồ đã vài chục trượng, Thất Tâm Nhân cười hí hí nói:

– Thuyền gia, được rồi, hãy vào khoang thuyền đi!

Ngưng mái chèo Trần Gia Lân cúi người chui vào khoang thuyền, chỉ thấy Đào Ngọc Phân và Thất Tâm Nhân sánh vai ngồi gần nhau. Hắn bất giác ngẩn người ra giây lát, trong lòng lấy làm ghen tuông, đúng ra hắn không có lý do gì để ghen cả, nhưng con người là lạ lùng như thế đấy, coi như là phản ứng theo bản năng tự nhiên đi!

Thất Tâm Nhân chỉ tay ghế ván đối diện nói:

– Mời ngồi nào!

Trần Gia Lân thở dài một tiếng, y lời ngồi xuống, đôi bên cách nhau bởi một cái bàn gỗ nho nhỏ.

Hắn đưa mắt nhìn Đào Ngọc Phân nói:

– Phân muội, việc gì đã xảy ra thế? Thất Tâm Nhân trêu chọc nói:

– Ngư Lang, hình như ngươi đang ghen thì phải? Trần Gia Lân sa sầm nét mặt nói:

– Tại hạ đến đây không phải để nói đùa, lão huynh hãy trang trọng một chút. Thất Tâm Nhân thản nhiên nói:

– Được, không nói đùa nữa, hãy vào chính đề ngay. Ta từng cảnh cáo ngươi, thế mà ngươi không chịu nghe…

Trần Gia Lân vốn muốn nói rằng mình vốn chẳng có tình ý gì với Đào Ngọc Phân, thế rồi hắn đành trả lời cho có lệ:

– Ta cực chẳng đã mới hành động như thế.

Thất Tâm Nhân kêu ồ một tiếng không nói gì hết. Trần Gia Lân lại nói tiếp:

– Nàng không chết và cũng chẳng bị thương, sự việc đã xảy ra như thế nào vậy? Thất Tâm Nhân nói:

– Bất đắc dĩ mới chơi đòn này, đó là máu chó, cố ý bày ra nghi trận như vậy. Trần Gia Lân cau mày lại nói:

– Máu chó… tại sao phải bày ra nghi trận này? Thất Tâm Nhân nói:

– Tại vì ngươi gây nên một kẽ hở lớn. Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Kẽ hở lớn thế nào?

Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:

– Nói cho ngươi hay cũng không hề chi, một khi ngươi vào động phòng, nếu ngươi không bị hủy diệt thì hai mẹ con Đào Ngọc Phân ắt phải thọ nạn, chẳng lẽ đây là trò đùa được sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.