Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 74: Sáng tỏ thân thế



Kêu ùng một cái Trần Gia Lân như trúng phải một cú sấm sét vào đầu, tức thì đờ người ra tại chỗ, tin tức này đáng sợ hết sức.

Túy Ông giật mình tỉnh rượu ngay, trợn to hai mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân, hớt hải nói:

– Có thật như thế chăng?

Thảo Đầu Lang Trung trầm giọng nói:

– Tuyệt đối không giả chút nào, chính Trường Thiệt Thái Công đã mục kích cố sự này! Túy Ông ngạc nhiên nói:

– Làm sao y biết đứa trẻ mà Trần Đình Lăng mang đi chính là con trai của lão? Thảo Đầu Lang Trung nói:

– Ta theo hỏi nhiều lần, Trường Thiệt Thái Công mới nói rằng chính tai y nghe Trần Đình Lăng nói chuyện với hài nhi nọ, lão nói rằng: “Mặc dù giang hồ rộng lớn bao la, nhưng hai phụ tử ta không còn chỗ dung thân nữa!”

Ánh mắt Túy Ông dừng lại gương mặt Trần Gia Lân, nói:

– Lão bán vỏ cây cỏ hoang kia, căn cứ vào điều ngươi vừa nói, vậy thì… hắn chính là… Thảo Đầu Lang Trung tiếp lời:

– Thầy trò bọn họ, thực ra là phụ tử. Túy Ông nói:

– Lạ lùng thật, tại sao Trần Đình Lăng không tiết lộ mối quan hệ này cho tiểu oa nhi này hay ư?

Thảo Đầu Lang Trung nói:

– Dễ hiểu thôi, lão không muốn con mình lãnh nợ ác của mẫu thân.

Trần Gia Lân không muốn nghe nói tiếp nữa, hắn phi thân chạy như điên như cuồng, hình như hắn muốn lẩn trốn sự thật tàn bạo này, cứ phóng giò chạy như điên, chẳng biết chạy được khoảng bao lâu thời gian và cũng chẳng biết chạy đến đâu cả. Trời sáng, hắn chui vào một hang đá, ngả lưng nằm trên đá một cách uể oải cứ thở hồng hộc không ngừng. Quả thật đây là tiếng sấm giữa trời quang, hắn cảm thấy rằng không còn chịu đựng được nữa, hắn chỉ muốn được chết ngay bây giờ, mãi mãi thoát ly cõi đời ô trọc này.

Ánh nắng ấm áp ban mai soi vào hang đá, nhưng hắn vẫn cảm thấy đen tối. Hắn lần lần bình tĩnh lại, kế đó nước mắt chảy ròng ròng xuống.

Hắn rất bằng lòng mình là một cô nhi không rõ thân thế, nhưng bây giờ thì không thể được nữa, sự thật đáng sợ này y như một con rắn độc đã chui vào bụng của hắn.

Phụ thân nói dối với mình rằng mình chỉ là một cô nhi mà lão nhân gia người thu dưỡng từ bé, không dám nói sự thật ra. Chao ôi, đây là một sự kiện đau khổ biết bao! Hắn tin chắc rằng phụ thân ôm hận mà chết, hai phụ tử cho đến chết cũng không dám nhìn nhận nhau, thế là dụng tâm này đau khổ biết bao và cũng quá đỗi tàn nhẫn.

Mẫu Đơn lệnh chủ là mẫu thân của mình, quả thực đây là một sự kiện không thể tưởng?

Bà ta ra lệnh cấm thủ hạ không được đối địch với mình. Lần gặp mặt đầu tiên bà ta từng gọi mình bằng tiếng hài nhi, và cứ muốn tác thành mình kết hợp với Võ Lâm Tiên Cơ, đồng thời bảo thủ hạ tôn mình làm thiếu môn chủ, thoạt nhiên cứ thắc mắc không hiểu nhưng bây giờ đã hoàn toàn sáng tỏ hết.

Thế nhưng tại sao bà ta không biểu lộ thân phận ra?

Huyết án bách nhân chủng, lão nhân gia người vì trả thù cho ngoại tổ phụ và hai người cậu. Dựa theo nhân tình mà nói lão nhân gia bà không thể chẳng làm thế, có điều thủ đoạn hơi cay độc.

Trả thù xong, lão nhân gia người phải ẩn cư mới đúng, tại sao lại thành lập Thiên Hương môn?

Tác phong Thiên Hương môn tà ác, chính bản tính của người hay là người có thay đổi ư? Mẫu thân? Tại sao mình lại có một mẫu thân như thế?

Hắc Cốc quái nhân, hai tỷ đệ Thất Tâm Nhân không chịu cho biết lai lịch, có phải vì thân thế phức tạp của mình chăng?

Từ rày về sau mình sẽ xử trí như thế nào đây.

Hắc Cốc quái nhân bảo mình giữ tròn hai chữ chính nghĩa chớ có trái với võ đạo, là ám thị gì vậy?

Chốn thiên hạ này làm gì có chuyện hai mẫu tử đối địch nhau, đó là nghịch luân…

o0o

Bóng tối ban đêm lại đến với hắn lần nữa, Trần Gia Lân đã nằm trong hang đá cả một ngày đêm và cũng đã suy nghĩ cả một ngày đêm, cuối cùng trong cơn tuyệt vọng hắn đã tìm ra một con đường.

Hắn quyết định đến gặp mẫu thân, khuyên bà ta giải tán môn phái Thiên Hương môn vừa khủng bố vừa tà ác này. Sau đó hai mẹ con cùng nhau xa chạy cao bay vĩnh tuyệt giang hồ, để tránh né hậu quả đáng sợ ấy, ngoài ra hắn không còn con đường nào để chọn lựa nữa.

Thế rồi, hắn đứng dậy rời khỏi hang đá, đeo khăn bịt mặt vào, chạy trở về Hắc Cốc.

Hắn cần phải tìm gặp người của Thiên Hương môn, mới có thể biết hành tung của mẫu thân.

Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm tới Hắc Cốc, bấy giờ vào lúc đêm khuya.

Hắn tìm một tảng đá cách cốc khẩu không xa lắm, và lẳng lặng ngồi nghỉ tại đó. Hắn cảm giác rằng kinh lịch một ngày nay như dài cả mười năm trời.

Hắc Cốc vẫn tối như mực, vừa thần bí vừa khủng bố, nơi cốc khẩu thỉnh thoảng có bóng người lay động, Trần Gia Lân vẫn cứ ngồi yên trên tảng đá núi. Hắn tin răng nếu nơi đây có người của Thiên Hương môn, họ ắt tự động tìm tới không sai.

Trong cảnh đêm lờ mờ, có hai thanh âm đối thoại vang tới, một giọng điệu thô nặng nói:

– Tiểu tử này có lý đấy, đã quỳ cả một ngày đêm tại đây, nó có mơ mộng muốn bái quái vật làm thầy.

Một giọng khản khác nói:

– Nó có quỳ đến đầu gối ra máu cũng bằng thừa thôi. Giọng thô nặng nói:

– Thế nhưng tinh thần nó cũng đáng khen đấy!

Giọng khản nọ cười há há một tiếng nói:

– Có lẽ tiểu tử này mơ mộng làm võ sĩ đến nỗi sắp phải phát điên…

Trần Gia Lân động tính hiếu kỳ đảo mắt quét nhìn tới trước, quả nhiên hắn phát hiện một bóng người nho nhỏ quỳ trước cốc khẩu, vì trời quá tối và khoảng cách hơi xa, nên hắn trông không rõ lắm. Căn cứ kích thước hình người, có lẽ là một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Giọng thô nặng lại lên tiếng nói:

– Ê, tiểu tử, chớ có mơ mộng quá thế, nếu muốn bái sư học võ, thì Ngư nhị gia ngươi đây!

Giọng khản nọ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:

– Chớ có đánh rắm làm gì, vài đòn võ của ngươi cũng muốn làm thầy của người ta, không sợ người ta cười bể bụng chăng?

Giọng thô nặng la lớn tiếng, nói:

– Vương Nhị Hổ, ngươi chớ khinh người quá thế, nếu ngươi giỏi thì hai chúng ta thử so tài một phen xem nào?

Giọng khản nọ cười khảy một tiếng nói:

– Thôi được rồi, hãy ngủ một giấc đi, dại gì tranh nhau như thế. Thế rồi hai người nà không nói gì nữa.

Trần Gia Lân nghĩ bụng: “Thiếu niên này quỳ gối tại cốc khẩu cả một ngày đêm. Quả nhiên nghị lực này cũng đáng khen thật, tại sao y lại nghĩ tới chuyện muốn bái quái nhân làm thầy ư? Dù gì mình cũng rảnh rỗi, cứ sang đó xem qua thế nào….”

Hắn suy nghĩ đến đây, liền bước xuống tảng đá núi đi sang phía cốc khẩu, phóng mắt nhìn kỹ, mới thấy đối phương là một thiếu niên mặc chiếc áo rách rưới, đang quỳ thẳng lưng tại đó, thân mình nho nhỏ của y cứ run lẩy bẩy không dừng, có lẽ do y quỳ gối quá lâu thì phải.

Thế rồi hắn nói giọng ôn tồn:

– Tiểu huynh đệ, ngươi đang làm gì thế?

Thiếu niên nọ ngước đầu lên, Trần Gia Lân thoạt trông thấy nhãn thần y bất giác giật nảy người lên. Đó là hận, nỗi hận sâu lắng, tuổi trẻ chừng này, chẳng lẽ thân mang nỗi thâm thù đại oán gì chăng? Băng không làm gì lại có nhãn thần đáng sợ đến thế?

Trần Gia Lân không chịu nổi lại hỏi:

– Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì thế?

Một hồi thật lâu thiếu niên mới thốt ra hai chữ:

– Tiểu Bửu!

Trần Gia Lân rung động cõi lòng, hắn sực liên tưởng đến ái nhi Ngọc Lân, ngày thường hắn gọi con mình băng tiếng Tiểu Bửu, thiếu niên này rất linh tú, hình như hắn thoạt trông thấy hình bóng vào năm sau của ái nhi Ngọc Lân, thế rồi hắn liền nảy sinh hảo cảm với thiếu niên cũng tên là Tiểu Bửu này, kế đó hắn lại nói:

– Tiểu huynh đệ, ngươi muốn bái sư ư? Thiếu niên tên Tiểu Bửu gật đầu nói:

– Đúng thế!

Y trả lời khá ngắn gọn, hình như không muốn nói nhiều hơn nữa.

Do vì Trần Gia Lân đã phát sinh hảo cảm với y, nên hắn nhẫn nại nói tiếp:

– Này tiểu huynh đệ, quái nhân ắt phải có tính tình quái gở, nếu y không muốn thu nhận ngươi, dù ngươi có quỳ gối tại đây cả năm cũng bằng thừa thôi.

Thiếu niên cố chấp nói:

– Chí thành có thể cảm động cả thiên thần! Trần Gia Lân mỉm cười nói:

– Nếu như đối phương không cảm động lòng chí thành của ngươi thì sao? Thiếu niên nói giọng cương quyết:

– Thì ta cứ quỳ gối tại đây luôn! Trần Gia Lân lắc đầu nói:

– Tiểu huynh đệ, lát nữa trời lại sáng, nơi đây sẽ có người qua lại, chẳng lẽ ngươi cứ quỳ gối mã như thế này? Trông tình hình ngươi thân mang thâm thù đại oán cho nên cần học võ gấp. Đến đây nào, chúng ta hãy sang bên đó trò chuyện, biết đâu ta sẽ giúp ngươi một biện pháp hay?

Thiếu niên đưa cặp mắt hoài nghi nhìn Trần Gia Lân giây lát, sau đó ấp úng nói:

– Ngoại trừ người trong Hắc Cốc, ngoài ra không một ai có thể làm thầy ta…

Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi nói thế có nghĩa là sao? Thiếu niên miễn cưỡng nói:

– Ta phiêu bạt cả ba năm trời, chưa từng nghe nói người nào có công lực cao hơn người trong Hắc Cốc.

Trần Gia Lân nói:

– Cũng chưa chắc như thế, nhưng cho dù quả thật người trong cốc có bản lãnh thông thiên, nếu y không thu nhận ngươi thì cũng bằng thừa mà thôi.

Thiếu niên nghiến răng nói:

– Bất kể thế nào đi nữa, ta quyết không buông bỏ cơ hội này, nhất định được một lời nói của đối phương mới chịu buông tay!

Âm thanh thô nặng lúc nãy, lại vang tới nói:

– Nhị Hổ, chẳng phải thư sinh bịt mặt áo lam này chính là người đã vào trong Hắc Cốc đêm qua và ở lại cả nửa ngày trời mới ra đó ư?

Giọng khản nọ nói:

– Đúng thế, chính là hắn đấy!

Trần Gia Lân đảo mắt liếc nhìn một cái, thấy hai gã hán tử trung niên vừa nói chuyện đang dựa lưng vào vách đá núi ngủ gật cách chỗ hắn độ khoảng hai trượng.

Thiếu niên đưa cặp mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, nói:

– Thưa đại thúc, ngươi từng vào Hắc Cốc ư? Trần Gia Lân gật đầu nói:

– Đúng thế!

– Có gặp… lão tiền bối ấy chăng?

– Đương nhiên!

– Được, ta bằng lòng trò chuyện với người!

Nói xong, y đứng thẳng người lên, chao đảo một cái, có lẽ quỳ gối quá lâu nên hai chân tê liệt, y liền cúi người xuống lấy tay xoa lên hai đầu gối giây lát.

Trần Gia Lân khoát tay, cất bước đi trước, thiếu niên đi theo phía sau hắn, về tới chỗ lúc nãy đã ngồi nghỉ. Trần Gia Lân chỉ tay lên tảng đá núi bảo y ngồi xuống, nói:

– Tiểu Bửu, ngươi có họ không?

– Ta họ Hách!

– Ồ! Hách Tiểu Bửu ngươi từ xứ nào đến đây vậy?

– Thượng Nhiên!

– Hừ! Cũng không xa lắm, cách nơi đây chừng trăm dặm đường thôi, trong nhà ngươi còn những ai nữa?

Hai mắt Hách Tiểu Bửu đỏ ngầu, nói:

– Phụ mẫu đều chết cả, chỉ sót lại một mình ta mà thôi! Trần Gia Lân khẽ gật đầu, nói:

– Tội nghiệp, tại sao ngươi muốn bái sư? Hách Tiểu Bửu ấp úng nói:

– Điều này… ta không thể nói!

– Ngươi không nói ta cũng biết, đôi mắt ngươi chan chứa oán độc, biểu hiện trong lòng ngươi mang hận, ngươi muốn trả thù, có phải không?

– Đại thúc… ngài nói đúng cả, tại sao… ngài lại bịt mặt như thế?

– Tiểu Bửu, người giang hồ lắm lúc… có những nỗi khổ khó nói, ngươi luyện võ bao giờ chưa?

Hách Tiểu Bửu khẽ gật đầu nói:

– Biết chút ít thế thôi!

– Phụ mẫu ngươi chết như thế nào?

Hách Tiểu Bửu trợn to hai mắt, nghiến răng kêu ken két nói:

– Phụ mẫu cháu bị giết chết, mẹ cháu… bị thù nhân làm nhục sau đó tự tử! Trần Gia Lân run bắn người lên, nói:

– Thù nhân của ngươi là ai?

Hách Tiểu Bửu giận dữ nói giọng xúc động:

– Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn!

Trần Gia Lân nghe nói thế lại giật mình lần nữa, Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn được tôn xưng là bắc phương võ lâm đệ nhất kiếm, chính y đã tiết lộ bí mật quái nhân Hắc Cốc sử dụng thanh kiếm cùn đầu. Không ngờ thù nhân của thiếu niên này lại chính là nhân vật nổi tiếng ở miền bắc võ lâm. Quả nhiên chiếu theo tình hình trước mắt, thiếu niên này ngoại trừ bái quái nhân Hắc Cốc làm thầy, bằng không chớ hòng trả thù tuyết hận, thế rồi hắn trầm giọng nói:

– Tiểu Bửu, mối thù này kết bởi trường hợp thế nào vậy? Hách Tiểu Bửu vừa ứa nước mắt vừa nói:

– Cha cháu có một võ đường tại thành Thượng Nhiêu cậy vào nghề dạy võ kiếm sống qua ngày. Cách đây ba năm về trước, một hôm có một người trạc hơn bốn mươi tuổi tự xưng là Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn, tìm cha cháu so tài cao thấp. Y bảo rằng nếu đánh thắng thanh kiếm trong tay y thì cứ tiếp tục treo bảng hành nghề tiếp, nhược băng thua cuộc phải dẹp bảng hiệu đóng cửa võ đường và cấm không được dạy võ…

– Ồ! Cha của ngươi danh hiệu là gì?

– Đả Nhạn Khách Hách Nhiên!

– Về sau thế nào nữa?

– Cực chẳng đã cha cháu phải nhận lời khiêu chiến, chỉ ba chiêu… ba chiêu…

– Ba chiêu thì thế nào?

– Thì cha cháu đã chết dưới kiếm của đối phương! Nói xong, nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống. Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két nói:

– Đây không phải là so tài cao thấp, mà ắt phải có mục đích gì đây, sau đó thế nào nữa?

Hách Tiểu Bửu căm phẫn nói:

– Mẹ cháu vừa bi thương vừa căm phẫn xuất thủ ngay, kết quả là thất thủ bị bắt…

– Thế còn số đệ tử mà cha ngươi đã đào tạo đâu?

– Bồi thêm ba mạng người, số còn lại tự biết không phải là đối thủ của y, và giải tán hết!

– Cuối cùng sao nữa?

Hách Tiểu Bửu giơ quyền quơ vào hư không, căm phẫn nói:

– Sau khi mẹ cháu bị gã cầm thú đó làm nhục đã tự tử mà chết! Nói xong, nước mắt lại chảy ròng ròng xuống.

Trần Gia Lân phùng mang trợn mắt, nổi giận đùng đùng nói:

– Chính ngươi đã mục kích chăng? Hách Tiểu Bửu lắc đầu nói:

– Không, cháu nghe đại sư huynh nói lại! Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Sao ngươi được thoát thân vậy?

– Hôm đó cháu có việc đến ở nhà đại sư huynh. Xong việc, đại sư huynh bảo cháu phải xa chạy cao bay, thế rồi cháu phiêu bạt tứ xứ tìm kiếm danh sư, gần đây nghe nói Hắc Cốc xuất hiện…

Trần Gia Lân gật đầu nói:

– Bao nhiêu đó đủ rồi, ta đã sáng tỏ mọi việc, Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn từng xuất hiện tại đây, muốn tìm gã thì chẳng khó…

Hách Tiểu Bửu khẽ gật đầu nói:

– Quả thực chẳng khó chút nào, gã đã bá chiếm võ đường của cha cháu, chưa rời khỏi Thượng Nhiêu, có điều là… cháu không có bản lĩnh…

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:

– Được, ngươi hãy đi với ta trở về Thượng Nhiêu. Hách Tiểu Bửu trợn to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:

– Thúc thúc, theo ngươi về Thượng Nhiêu làm gì? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

– Hãy đến nhận xác Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn! Hách Tiểu Bửu thất kinh nói:

– Ý của thúc thúc muốn nói rằng sẽ trả thù thay cho tiểu điệt ư?

Trần Gia Lân gật đầu nói:

– Đúng là như thế!

Hách Tiểu Bửu lắc đầu nói:

– Không, cảm ơn thúc thúc nhiều lắm, tiểu điệt quyết phải đích thân trả thù, đợi tiểu điệt học xong bản lãnh…

– Tiểu Bửu, ngươi có bằng lòng nghe thúc thúc nói một lời chăng?

– Thúc thúc cứ việc nói?

Trần Gia Lân trầm giọng nói:

– Này Tiểu Bửu, mặc dù chúng ta mới gặp mặt lần đầu nhưng thúc thúc phải khuyên bảo ngươi vài lời. Chốn giang hồ này hung hiểm vô cùng, không ai ngờ trước được rằng đến khi nào lại gặp hung hiểm, chính cha mẹ cháu là một cái gương. Một khi bước lên con đường này thì đành chịu, nếu không đi theo con đường này là tốt nhất. Trên thế gian còn rất nhiều đường đi, không cần thiết dứt khoát phải đi con đường này…

Hách Tiểu Bửu nửa hiểu nửa không, nói:

– Có lẽ thúc thúc nói phải, thế nhưng tiểu điệt quyết phải trả mối thù không đội trời chung này mới được!

Trần Gia Lân nói:

– Đương nhiên, đây là đạo làm con cái, chí khí cháu rất đáng khen ngợi. Thế nhưng cháu nên nghĩ rằng nếu một khi cháu trả thù không xong, ngược lại gặp tai họa nữa, và làm đoạn tuyệt hương hỏa nhà họ Hách, e rằng cha mẹ cháu ắt không muốn như vậy đâu. Hơn nữa cháu có bảo đảm rằng chắc chắn cầu được danh sư không? Nếu khi cháu học thành võ nghệ mà thù nhân đã mất thì cũng bằng thừa thôi! Cho nên thúc thúc dẫn ngươi về báo thù, xong việc cháu chọn một con đường chính đáng khác, làm gì cũng hơn xen vào chuyện chém giết thị phi chốn giang hồ này nhiều!

Hách Tiểu Bửu nghiến răng mím môi nói:

– Thúc thúc như vậy cháu sẽ ân hận suốt đời?

Trần Gia Lân nắm tay kéo y đứng dậy, thành khẩn nói:

– Tiểu Bửu, con người bất luận gây nên tội ác gì, cái chết là trả nợ hết, cháu có thể mục kích thù nhân bị chém đầu, còn điều gì phải ân hận nữa?

Hách Tiểu Bửu nhe đã động lòng, suy nghĩ giây lát nói:

– Thưa thúc thúc, người… người… có khả năng giết chết Thần Kiếm Thủ không? Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:

– Cứ thử xem nào! Hách Tiểu Bửu nói:

– Như vậy thúc thúc có thể làm sư phụ của cháu rồi? Trần Gia Lân mỉm cười nói:

– Tiểu Bửu, cho dù cháu đắc chân truyền của thúc thúc, như vậy cũng không thể một sớm một chiều thành công được, hơn nữa chú chưa có tư cách thu nhận đồ đệ, đồng thời cũng phản đối cháu bước vào con đường giang hồ.

Hách Tiểu Bửu trầm mặc không nói gì hết, lại đảo mắt nhìn vào trong Hắc Cốc hình như y chưa chịu buông tay.

Trần Gia Lân đọc được tâm ý của y, lại nói tiếp:

– Tiểu Bửu, tất cả mọi việc ở chốn thiên hạ này đều phải trả một giá xứng với nó, nếu chẳng may ngươi đầu vào môn hạ của kẻ khác há chẳng ân hận hơn sao?

Thình lình ngay lúc này…

Hình như có bóng người đang chạy về hướng hai người, Trần Gia Lân lập tức cảnh giác, hạ thấp giọng nói:

– Có người đến đây cháu cứ ngồi yên chớ đi đâu cả!

Tiểu Bửu đảo mắt nhìn xung quanh một cái, nhưng với bản lãnh của y bây giờ không thể nào phát hiện được gì hết.

Bóng người lần lượt từ nhiều hướng xuất hiện, thảy đều chạy sang hướng hai người. Trần Gia Lân cứ trầm tĩnh ngồi tại chỗ, đảo mắt lần lượt nhìn từng người một, hắn phát hiện người dẫn đầu chính là hai đại tôn giả Huyết Thần Đông Phương Vũ và Bất Bại Ông. Tức thì tâm trạng hắn bắt đầu xúc động, chẳng phải hắn sợ đối phương mà sực liên tưởng tới Mẫu Đơn lệnh chủ chủ nhân của đối phương là mẫu thân của mình.

Họ đến chỗ cách trước mặt hắn còn khoảng ba trượng giãn ra hết. Bất Bại Ông lên tiếng nói trước:

– Này Hữu Tâm Nhân có cần bọn này động thủ chăng?

Trần Gia Lân từ từ ngồi dậy, bình tĩnh nói:

– Các hạ quyết phải phân thắng bại đó sao? Bất Bại Ông căm phẫn kêu hừ một tiếng, nói:

– Ngươi hãy biểu lộ thân phận chân thật đi, bằng không ngươi chẳng còn cơ hội nữa! Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:

– Tại hạ cần đích thân gặp môn chủ các ngươi xin phụng cáo. Đến đâu mới có thể gặp bà ta?

Bất Bại Ông nói:

– Ngươi không cho biết oai lực, tất cả miễn bàn! Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

– Tại hạ đã biểu lộ thân phận rồi, ta là Hữu Tâm Nhân đây! Bất Bại Ông nói:

– Bất kể ngươi là hữu tâm hay là vô tâm, hãy gỡ khăn bịt mặt ra trước xem nào? Trần Gia Lân nói:

– Các hạ nên biết rằng điều này không thể được! Bất Bại Ông dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:

– Khá lắm, vậy thì bọn ta cứ tuân theo lệnh dụ, giết không tha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.