Quay trở lại với hiện tại
“Không ngờ quá khứ của cô ấy lại đau khổ đến như vậy”- Gia Minh
“Cho nên anh hãy từ bỏ đi, nó sẽ không bao giờ yêu anh, người nó yêu duy nhất chỉ có mình quốc anh”- Diệu Anh lạnh giọng
Câu nói của Diệu Anh liền đâm thẳng vào trái tim anh. Đau quá!
“Thôi, tôi về chung với Thiên đây. Tạm biệt!”- Diệu Anh
“Khoan đã. Cô có biết Mẫn đang ở đâu không?”- Gia Minh
“Anh thật muốn biết?”
Gia Minh: *gật đầu*
“Giờ này chắc nó đang ở biển thăm Quốc Anh á”
Diệu Anh vừa dứt lời thì Gia Minh đã chạy ra khỏi cửa lớp
“Thằng này đúng là si tình. Đi thôi. Mình chở bạn về”- Âu Dương Thiên nhìn Diệu Anh cười
“Ừm”
————————————–
“Quốc Anh! Em đến thăm anh đây”
Thiên Mẫn đặt hoa nhẹ nhàng xuống mộ của Quốc Anh
“Anh ở đây chắc cô đơn lắm đúng không? Anh yên tâm, em sẽ tìm kẻ đã làm hại anh, giết hắn sau đó sẽ chôn hắn kế bên mộ của anh, được không?”- cô nhẹ nhàng nói, dĩ nhiên là không có ai trả lời
Gia Minh đứng sau lưng cô, nhìn thấy cảnh tượng này rất đau lòng. Anh tiến tới chỗ cô, đặt tay lên vai cô
Thiên Mẫn giật mình xoay lưng lại
“Về thôi. Tôi đưa em về”- Gia Minh
“Tại sao anh lại biết chỗ này?”- Thiên Mẫn nhướng mày
Đáp lại là sự im lặng
“Đứng dậy tôi đưa em về”- anh lặp lại lần thứ hai
“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Chúng ta có là gì của nhau đâu”
“Tại vì tôi yêu em nên em phải nghe lời tôi”
“Nực cười. Không lẽ anh yêu tôi thì tôi phải nghe lời anh à?”
“Phải”
“Anh về đi, lần sau anh không được tới chỗ này nữa. Nếu không thì anh chuẩn bị chết đi”- cô doạ
“Em cứ việc giết tôi”
Cô lấy súng ra, chỉa vào trán của anh
Cô ấy thật muốn giết mình, vì chuyện này mà cô ấy muốn giết mình. Gia Minh ơi là Gia Minh! Tại sao mày lại yêu cô ấy chứ?
“Tôi hỏi lại lần nữa, anh có đi hay không? Nếu anh không đi thì tôi không ngại giết người ở đây đâu”- cô lạnh giọng
“Cho tôi làm người thay thế, được không?”- anh nhẹ giọng
Cô ngẩn người, vài giây cô bình tĩnh lại, đưa ra quyết định. Cô phải dập tắt tình yêu của anh dành cho cô
“Không”
Anh cười nhẹ, nụ cười thất bại
“Vậy được rồi. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em”
Anh nói xong xoay người rời đi. Anh mà cũng có ngày thất bại như ngày hôm nay
Cô thấy anh đã đi, nhìn sang mộ của Quốc Anh
“Đây có phải là điều anh muốn không? Anh muốn em yêu anh ta phải không?”- cô cười nhẹ
“Em sẽ yêu anh ta nhưng không phải hôm nay”
—————————————–
Sau khi Gia Minh rời khỏi chỗ đó, anh đi tới quán rượu, uống ly này tới ly khác
“Minh~. Lâu rồi anh chưa tới đây đó nha, người ta nhớ anh quá à”
Một nhỏ ỏng ẹo tới chỗ Gia Minh, tự tiện ngồi lên đùi anh. Mùi nước hoa nồng nặc bay vào mũi anh khiến anh thấy buồn nôn. Anh hất ả ra
“Tránh ra”
Một người con gái khác đi lại chỗ Gia Minh, không có mùi nước hoa, để mặt mộc, ngồi kế bên anh
“Mẫn”
Do tác dụng của rượu khiến anh nhầm lẫn, tưởng là Thiên Mẫn nên ôm cô thật chặt, giống như là sợ mất cô
“Em yêu anh nên mới quay lại đúng không?”
Không có tiếng trả lời, anh chỉ thấy “Thiên Mẫn” gật đầu. Anh mừng rỡ, nhẹ nhàng hôn vào môi cô
Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của Thiên Mẫn, từng cơn đau trong ngực liên tục bộc phát, tâm đau như cắt. Lòng không khỏi hiện lên câu hỏi … tại sao ? … tại sao ? … tại sao phải đối xử với cô như thế ? Có phải là cô tổn thương anh trước nên anh mới làm như vậy không? Không phải nói yêu cô sao? Nếu yêu tại sao phải làm như thế?
Tâm đau đớn, lặng lẽ rời khỏi đây. Vốn cô định tới đây nhận lời yêu của anh nhưng không ngờ lại thấy cảnh này
Anh buông “Thiên Mẫn” ra thì thấy người ngồi đối diện mình là một người khác, liền hất cô ta ra
“Đi ra chỗ khác, cô mà còn xuất hiện trước mặt tôi thì đừng trách”- anh cảnh cáo
Ả thấy sợ nên nhanh chân chạy ra chỗ khác. Anh lại tiếp tục uống rượu