-Anh – Mi Lan mỉm cười đứng cạnh Thiên, cô vào bất ngờ mà anh chẳng giật mình gì cả.
-Về rồi à? – Anh trầm trầm hỏi
-Vâng – Cô ngoan ngoan gật đầu.
-Có mệt không?
-Không ạ
Bây giờ anh mới quay sang nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa đôi mắt sưng húp của cô như hiểu ra tất cả, biết tất cả.
Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc rồi nói
-Hôm nay sang phòng khác ngủ.
-Tại sao ạ? –Cô khó hiểu hỏi
Anh không nói gì hất cằm lên giường. Cô theo hướng mắt anh nhìn theo. Cô nhanh chóng biết đó là em họ Thiên – Jasmin Wilson. Cô lại vô thức nhớ câu nói của cậu “Em ở cạnh người con gái tôi yêu mà. Dụ dỗ cô ấy về bên tôi là được”
-Sao thế?
-Không ạ. Em nhớ lại vài điều thôi – Cô cười tươi
-Vậy đi – Thiên khoác eo cô ra khỏi phòng
-Hả? Anh không ngủ cùng em ấy à? – Cô ấp úp ngạc nhiên.
-Từ lúc có em, nó ghét tôi rồi. – Thiên nhún vai
-Hình như cái gì em cũng có lỗi – Cô chau mày bắt bẻ anh
-Bây giờ em biết cũng chưa muộn lắm đâu – Thiên vẫn nhìn về phía trước, mặt dưng dửng làm cô khẽ bật cười. Cô ngước mắt nhìn Thiên chằm chằm “ Làm sao có thể ngờ một con người như anh lại trở thành hạnh phúc của cô nhỉ?”
-Á …. – Mải nhìn anh, cô vô tình dẫm chân anh. Cô hoảng hốt giật mình kêu lên
-Em kêu cái gì? Em dẫm vào chân tôi mà.-Thiên nhăn mày
-Em xin lỗi. – Cô lúng túng như gà mắc tóc.
Thiên nhấc bổng cô lên làm cô trợn tròn mắt ngạc nhiên. Người hầu qua lại không khỏi tò mò nhìn lên làm cô ngại muốn độn thổ nhưng không dám nói gì. Nhìn cái bộ mặt lạnh lùng của Thiên là biết không tha cho cô rồi.
Thiên thì thào vào tai cô.
-Tôi có sức hút quá mà.
-Á…. – Cô xấu hổ hét lên úp mặt vào ngực anh.
Khóe môi của Thiên cong lên đẹp tựa đường nét mặt trăng lười liềm. Anh cũng hạnh phúc mà, nhỉ?
…………..
-Con gì vừa hét vậy? – Kay nhăn mặt nhìn Sammy
Nhỏ bật cười lớn nhìn Kay.
-Tai anh thính như gì vậy? Cửa cánh âm hiện đại nhà Wilson mà. – Nhỏ nắm được cơ hội liền chêu Kay. Cả tuần nay, Kay đau đầu vì chuyện hai người bạn của anh sẽ chiến tranh trong khi ngoài Thiên, Kai và nó thì tụi anh hoàn toàn không được tham gia. Anh cảm thấy bất lực đến vô vọng. Anh không làm được gì cả. Nhỏ cũng đứng ngồi không yên nhưng không được đến gần nó. An ủi cũng không được. Động viên cũng không mà đây là lúc nó cần nhỏ và Kelly nhất.
-Ý em là như gì? – Kay xoay ghế nhướn mày hỏi nhỏ đang ngồi trên giường
-Anh nghĩ xem con gì có tai thính? – Nhỏ nhăn nhở hỏi ngược
-Anh thấy tai anh rất bình thường chỉ lo có người điếc thôi.
-Không. Tai em bình thường mà – Nhỏ mắc bẫy, ngồi nghiêm chỉnh lại nói
-Anh đâu có nói em. Em tự nhận mà – Lừa được nhỏ, Kay hăm hở nói
-AAAA,…. Anh là cái đồ tai chó. – Nhỏ hét lên đá bay cái gối xuống nền nhà
-S-a-m-m-y – Kay nghiến răng ken két
-Hả? – Nhỏ bừng tinh, bịt chặt miệng lại
-Em chán sống rồi – Kay đứng dậy tiến gần làm cô chùm trăn lùi lại.
-Không. Em nói người khác.
-Ở đây có mình anh với em thôi ha ha – Kay giờ giọng điệu nham hiểm làm nhỏ rùng mình.
-Em mới 16 tuổi.
Kay lừ mặt đập nhẹ vào đầu cô.
-Em nghĩ cái quái gì thế? Con gái mà đầu óc kinh dị vậy hả?
Cô mếu máo méo xệch cả miệng.
-Em ….
Kay nằm xuống chui vào trong chăn, ôm cô vào lòng cưng chiều
-AAA….
-Em đừng có cố chứng minh mình là con ấy…. Và …. – anh cúi sát người cô – bớt nghĩ biến thái đi cô em 16 tuổi ạ.
Nhỏ tía mặt tía tai xấu hổ chui tọt vào chăn, trùm kín đầu.
……………………
Nó tỉnh dậy chẳng thấy Thiên đâu, ngó xung quanh cũng không thấy. Nó gõ đầu rồi bước xuống. Mai là ngày gì sao nó có thể ngủ vậy nhỉ? Nó lẳng lặng về phòng.
Nó mở cửa ra, lập tức cảm thấy khác thường. Một mùi hương khó quên , khó tả luồn vào mũi nó. Nó khẽ cười chua chát. Hình như có người đợi nó lâu lắm rồi.
Nó không bật điện nhưng có thể xác định ngay vị trí tỏa ra mùi hương ấy.
-Đợi lâu chưa? –Nó khẽ hỏi.
-Anh cũng không rõ – Hắn kéo nó ra ban công ngồi dựa vào tường.
-Anh đang muốn chứng mình mình có mặt ở đây à? – Nó cười khẩy khó hiểu nhìn anh.
-Em biết là đủ rồi. – Hắn quàng tay qua người nó ngả vào lòng mình.
Cả hai đều im lặng.
Phải chăng có quá nhiều điều để nói.?
Nếu vậy thì hãy im lặng.
Im lặng để trái tim tự cảm nhận.
Trên trời vì tinh tú nối nhau sáng lấp lánh như pha lê điểm vào thảm nhung đen mềm mại. Ánh trăng nhẹ nhè hắt tia sáng lên những đường nét hoàn hảo của cả hắn và nó. Gió thổi qua, lá cây xào xạc, âm thanh đơn điệu ấy nay bỗng hóa thành tiếng gảy đàn dương cầm của một nghệ nhân thiên tài. Dù không nói, nhưng hắn và nó đều đang thi nhau hưởng thụ cái cảm giác bình yên hiếm hoi này.
-Giá như thời gian ngừng trôi – Nó gối đầu lên đùi hắn, ánh mắt tỏa lên niềm ao ước, đôi môi vừa mỉm cười hạnh phúc vừa nói.
-Ừ. -Hắn cũng cười, luồn tay qua mái tóc mềm mại, bồng bềnh như mây bình minh.
Nó nhìn lên trời còn hắn nhìn nó. Người con gái ấy chính là nó… Hắn có nên nói cho nó biết không nhỉ? Hắn nhếch mép, nói làm gì. Tất cả không còn ý nghĩa gì. Đã quá trễ để chấm dứt chiến tranh.
-Em muốn bay – Nó như nhìn thấy mình trên bầu trời bao la huyền ảo ấy. Nó mọc đôi cánh trắng. Nó có tự do bay cao, bay đi đâu mà nó muốn. Nó muốn cùng hắn trốn thoát khỏi ngày mai.
Nhưng phải thế nào đây? Nó còn quá nhiều thứ níu chân lại. Cũng như hắn còn cả mạng sống của tất cả gia tộc hắn.
Hắn sững người vì câu nói của nó, nhưng không nói gì. Hắn cũng muốn bay, bay cùng nó đi khỏi thế gian này, muốn nói một từ “ Yul” duy nhất. Muốn cho nó xem chiếc mặt nạ ấy. Nhưng thực sự… quá trễ rồi…
Kai đang lắc lư ly rượu đứng ngoài ban công nhìn qua bên này. Nó và hắn giật mình bật dậy. Kai – anh vẫn đẹp, đẹp đến thiên sứ phải ghen tỵ với anh. Nét buồn man mác ẩn chứa sâu thẳm đến u mê lòng người làm gió phải đố kị. Anh có mọi thứ ai ai cũng muốn giành lấy trong khi anh ước nó không thuộc về mình.
-Kai – Nó ngỡ ngàng gọi tên anh.
Nhưng anh chỉ cười nhẹ, rồi thoăn thoắt nhanh chóng nhảy sang ban công bên này.
-Chúng ta phải nói gì đây? – Kai nhìn hắn khổ sở.
-Chắc ngày mai cậu sẽ hận tôi lắm. Xin lỗi – Hắn ôm chặt Kai nhìn nó lần cuối rồi rời đi không ai biết.
-An ninh nhà Wilson kém quá nhỉ? – Nó lưu luyến nhìn theo hắn nói.
Đôi tay Kai vẫn buông thõng, đứng lặng như cố giữ lại tình bạn đẹp ấy. Một lúc, anh mới bừng tỉnh. Lắc đầu thật mạnh, cười khẩy nhìn nó. Nó khẽ chau mày.
-Là anh phải không?
-Không. Là an ninh nhà ta tệ thôi. – Kai nhún vai
-Anh biết là anh ấy đến mà. – Nó cố vạch trần anh.
-Anh làm vậy vì anh à? Đừng tra khảo anh như tên tội phạm thế.
-Đi kiểm tra vài thứ. Ok? – Anh làm hiệu Ok rồi khoác vai nó xuống tầng hầm…..
Đúng là quá trễ rồi. Nó vừa đi vừa cúi xuống nhìn đồng hồ. Còn 4 tiếng nữa thôi. Kai liếc mắt tinh ý nhận ra cũng không nén nổi thở dài. Chiến tranh? Chỉ có gia tộc là bận rộn. Có lẽ anh em nó là nhân vật chính nhưng không ngờ lại thảnh thơi thế này…..
Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọc
Nhân tình đã sớm thay đổi hình dạng
Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏ
Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.
Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏ
Vì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.