*Cạch*
Nó mở cửa phòng Dakie, vừa bước vào đã có càm giác như bị trói chặt lại bời bóng tối và bi thương của căn phòng. Cả phòng tối mịt nó không nhìn thấy mọi vât xung quanh thế nào ,thứ duy nhất giúp nó tìm thấy anh là ánh trăng mờ mờ qua cửa kính hắt vào.
Anh biết nó đến nhưng không nhìn nó một lần. Nó đứng lặng hồi lâu định tiến gần anh thì chất giọng trầm trầm khàn đặc khắc hẳn thường ngày vang lên
-Đừng đến đây.
Nó sững người khựng lại. Anh…. vừa nói cái gì. Nó không nghe nhầm chứ nhỉ? Anh không những không dang tay mỉm cười đón nó còn nói như có ý xa lánh xua đuổi.
Dakie vẫn không nhìn nó, anh thừa hiểu nó đang nghĩ gì. Nhưng nó có thấy anh rất sợ không? Anh sợ nó lại hết lần này đến lần khác đẩy anh vào cái bóng tối cô quạnh còn đáng sợ bóng đêm của vũ trụ.
-Em về phòng đi.
-Dakie…- Nó cúi gằm mặt xuống đất, gọi tên anh như sắp vỡ òa.
-Đừng gì cả. Về phòng ngay đi – Anh phẩy tay, nằm ườn người trên sàn nhà lạnh lẽo.
-Em … phải làm gì bây giờ? – Nó bưng mặt, mất cân bằng ngã phịch xuống đất.
-Anh không biết.- Anh cố nói giọng thờ ơ nhưng bàn tay anh đang siết chặt lại đầy kím nén.
-Anh hận em không Dakie?- Nó lê lết tới gần anh
-Đừng đến gần anh. Về đi. – Như sợ nó chạm vào người mình, anh đứng bật dậy, chạy vào phòng sách khóa trái cửa.
Nó hoảng hốt, thẫn thờ rồi tuyệt vọng nhìn anh xa lánh nó. Dakie trườn người thở hồng hộc trên cửa. Anh đã làm tất cả rồi. Có thứ gì anh chưa làm cho nó? Nhưng anh chỉ đáng bị nhốt trong góc đen trái tim nó như thiên lao. Anh phải chạy trốn anh phải chạy trốn khói cái nơi địa ngục ấy. Anh như con thiêu thân lao , lao mãi mà vẫn chẳng tìm thấy ánh sáng. Đi đâu cũng được. Anh muốn thoát khỏi nó. Anh muốn vĩnh viễn không phải nhìn thấy nó.
Anh ôm chặt cái đầu đau như búa bổ của mình cố cắn răng chịu đựng. Anh bỗng cười nhạt, hạ tay xuống. Thế nào cũng được. Anh chết luôn cũng được. Hãy giải thoát cho anh đi. Anh không muốn làm quân cờ mãi cuộc đời anh.
Nếu hỏi rằng anh có thực sự yêu nó không? Anh cười khẩy. Yêu? Tại sao không hỏi rằng anh có hận nó không? Người nó yêu có phải anh không? Nó chưa bao giờ yêu anh cả. Nó bên anh chỉ vì nó nghĩ anh là thằng bé năm ấy. Chỉ vì anh diễn quá giỏi thôi. Anh được trả cát-xê mà. Anh nhạt nhẽo cười cho cái thân bạc bẽo của mình. Nếu cho anh vô tình khi nó còn đau đớn vì anh? Thì hãy nói anh không phải thằng bé đó đâu, con người thật của anh không phải ngu như chó đến nỗi tất cả việc nó làm sau lưng anh, bố nó điều khiển anh mà không biết. Anh không phải là hoàng tử gì cả. Chỉ là một kẻ tù ngục thôi. Tù ngục rồi yêu , yêu rồi đau, đau rồi lại về tù ngục. Tù ngục vĩnh viễn là tù ngục. Anh ước gia tộc nhà nó hãy bị giết hết để anh có thể thoát. Mặc dù anh biết điều đó là không thể.
Anh muốn chết nhưng thân chó của anh đâu phải muốn chết là chết được. Nếu thế thì anh đi lâu rồi. Bố nó đâu phải tay vừa. Mọi chuyện giờ đổ bể thì không càn đến anh nữa mà anh còn chưa rõ mình có thể chết hay chưa?
Anh như bị hút hết sức lực. Toàn thân ngả về cửa. Giọt nước mắt từ khóe mắt anh long lanh đẹp tựa pha lê rơi xuống “ Mẹ, giải thoát con với”
Kẻ đáng thương nhất là hắn sao? … Là anh mới phải.
……………..
Nó định ra sức đập cửa thì bị bàn tay Thiên vô hình chặn lại. Thiên lôi nó về phòng mình, nó cũng ngoan ngoãn để bị lôi đi.
Cánh cửa phòng Thiên vừa đóng lại nó đã quỳ dưới chân anh.
-Em chỉ cầu xin anh duy nhất một điều thôi. Hãy nó cho em biết tại sao Dakie lại xa lánh em?
-Chỉ cần em chiến thắng trở về , anh sẽ nói. –Thiên ôm nó vào lòng nhẹ nhàng cưng chiều đến đáng thương.
…………
Kin đứng sân bay đợi một người. cậu xỏ tay vào túi dựa nhẹ vào tường , mái tóc bay nhè nhẹ như thổi hồn vào nét quyến rũ đến tuyệt mĩ của cậu. Cậu phải trở về VN , cậu không thể chiến đấu cùng bạn cậu, cậu cười nhạt, hai bên đều là bạn cậu mà. Dù bị ba mẹ ép về vì nếu cậu tham gia , nó ảnh hưởng ít nhiều đến quan hệ làm ăn của gia đình đặc biệt cậu làngười duy nhất thừa kế tài sản kếch sù ba mẹ cậu để lại . nhưng cậu thấy thế còn dễ cho cậu hơn nhiều cậu không phải đứng giữa 2 người cậu coi là bạn. Mới năm nào cả 4 người còn kề vai sát cánh mà giờ tan đàn xẻ nghé. Cậu nhớ cái thời ấy quá.
-Cậu chủ. – Tiếng gọi khe khẽ của Mi Lan vang lên làm cậu hơi giật mình
-Ừ – Cậu gật nhẹ
-Cậu chủ. Em…. – Mi lan ấp úng rồi chuyển sang chủ đề khác nhanh chóng – Cậu sắp về Việt Nam à?
-Ừ. – Cậu gỏn gọn đáp lại
-Bao giờ em được gặp lại cậu nhỉ? – Cô nhìn lên trời ngây ngô hỏi
Né tránh câu hỏi của cô, cậu nói
-Em có hạnh phúc không?
Cô ngạc nhiên nhưng rồi mỉm cười
-Cậu không giận nếu em nói chứ?
-Tôi bỏ qua hết rồi
-Em không biết lấy gì trả nợ cho cậu. Em xin lỗi
-Không sao. Em trả lời tôi thành thật là được
-Thiên thật sự rất tốt . anh ấy rất hiểu em. Mặc dù ban đầu là ép buộc nhưng giờ em hoàn toàn không có cảm giác ấy. Em…..
-Em yêu Thiên rồi? – Biết trước là vậy mà cậu còn định ủ hy vọng chỉ cần cô nói không hạnh phúc cậu sẽ đưa cô bỏ trốn nhưng….. chuẩn bị tâm lý rồi mà vẫn đau thật
-Em …. Em… xin lỗi – Mi lan cắn răng cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên
-Chỉ cần em hạnh phúc vậy là được rồi. – Cậu xoa đầu cô cố gượng cười
-Em cảm thấy có lỗi lắm cậu chủ – Cảm nhận được hơi ấm từ cậu, cô òa khóc.
-Lo gì chứ?
-Cậu sẽ không sao chứ?
-Ha ha sao làm sao được? Em ở cạnh người con gái tôi yêu mà. Dụ dỗ cô ấy về bên tôi là được – Cậu cố bật cười thật to, cố tự dối lòng.
Một nhát dao khẽ cứa vào trái tim cô. Mặc dù biết trái tim đập vì Thiên rồi mà cô vẫn đau hay cô hai lòng? Không phải. Ai trải qua rồi sẽ hiểu nếu một ngày bạn gặp lại người bạn từng yêu say đắm nghe người ấy nói rằng bạn không là gì trong trái họ nữa. Bạn sẽ hiểu cho cô.
-Thiếu gia. Chúng đi thôi. Đến giờ rồi ạ – Vệ sĩ của cậu cúi đầu ôn tồn thông báo
-Tôi đi nhé. À, đừng gọi tôi là cậu chủ nữa. – Cậu vuốt nhẹ tóc cô, nhếch khóe môi cong lên rồi đi thẳng không đợi cô nói thêm câu nào.
Máy bay của câu bắt đầu khởi cánh, bay dần khỏi tầm mắt của cô. Cô ngã phịch xuống đất òa khóc lớn
-Em hiểu rồi, em hiểu rồi …….. cậu chủ – Hai tiếng “ cậu chủ “ nghẹn ngào như bóp nghẹt tim cô. Cậu ấy đi rồi…. Cậu ấy đi thật rồi….
C ậu đi r ồi, cậu để lại đằng sau cả hai người con gái … đều quan trọng với cậu.
-Về thôi em gái -Mộng Linh dịu dàng đỡ cô dạy lau nước mắt cho cô
-Chị ơi … – Cô ngã vào lòng Mộng Linh khóc như trút hết lòng cô… Lại giống lần nào …. Trời đổ mưa … Mưa rơi xuống …. cởi bỏ bụi hồng trần… Cô biết trách ai? Biết hận ai? Ai độc ác gieo liều thuốc tình ái này?