Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 61: Kí ức - Chạm mặt (1)



Nó với mái tóc ướt sũng bước từ phòng tắm ra, mệt mỏi cầm máy sấy làm tóc khô rồi vứt khăn ra mặt bàn, thả lỏng cho người tự do rơi xuống
giường. Nó nhắm nghiền mắt lại thư giãn thì tiếng chuông điện thoại lại
réo lên làm nó phát bực.

I remember tears streaming down your face

When I said, “I’ll never let you go”

When all those shadows almost killed your light

I remember you said, “Don’t leave me here alone”

– Alo – Nó không thèm nhìn màn hình khó chịu nói.

– Ha ha … Đang làm gì đó – Đầu dây bên kia vui mừng rạng rỡ hỏi.

– Xong chưa? – Nó hờ hững không quan tâm đến câu hỏi vừa rồi.

– Chưa … Còn nhiều lắm luôn – Đầu dây bên kia tiếp tục vui vẻ nói thêm chút bí ẩn.

– Quen quen – Nó mấp máy miệng, lông mày khẽ chau lại

– Hả? Quen quen gì?

– Giọng nói… quen quen .

– CÁI GÌ? QUEN QUEN CÁI GÌ CHỨ? – Đầu dây kia giận dữ hét lên.

– Sammy – Nó cười nhạt, giọng hét này thì không ai ” đụng hàng ” được rồi.

– Thế bà nghĩ là ai hả? Làm cụt hết cả hứng – Nhỏ thở hắt

– … – Nó chỉ cười không đáp lại.

– Ghét thật. Đang tính kể lại cho bà chuyện hôm nay.

– Kể đi – Nó tặc lưỡi gật đầu.

– Hà hà hiếm khi bà có hứng nhỉ? Kể liền ha. Buổi gặp mặt hôm nay thuận
lợi lắm. Gia đình Kay đã bay sang Pháp để gặp gia đình tớ á. Bà có biết
tớ ngạc nhiệt thế nào không? Họ đã quen nhau từ trước đây. – Nhỏ mừng
rỡ, hào hứng kể

– Sao nữa? – Cùng là những người máu mặt thế giới, không quen sao được?

– Ba mẹ Kay thực sự nói rất thích tớ. Mẹ anh ấy đã tặng luôn chiếc nhẫn
gia truyền cho tớ. Lúc đó tớ hạnh phúc lắm. Họ nói tuần sao sẽ tổ chức
lễ đính hôn. Và ba mẹ tớ cũng vậy bà ạ. Họ khen anh Kay đến nỗi anh ấy
ngồi cười cả buổi luôn. Ha ha – Nhỏ bật cười hạnh phúc.

– Sao không cưới luôn đi? – Nó chêu chọc.

– CÁI GÌ? Đùa hả? Người ta sang tuần sau mới bước sang tuổi 15 trăng tròn đẹp thơ mộng ấy kêu người cưới luôn. Muốn đuổi hả? – Nhỏ phụng phịu.

Nó cố nén cười. Tiểu thư Sammy cũng biết đến tuổi 15 trăng tròn thơ mộng ấy mà? Không cười sao cho được.

– Nào dám – Nó nhún vai thản nhiên nói.

– Họ nói vào ngày sinh nhật của tớ sẽ tổ chức luôn. Trời ơi, nói đến đó
làm cả tớ và Kay nghẹn luôn miếng bít tết á. Ba tớ thực sự vui. Ông cười rất nhiều, không hề giả tạo. Ông còn nói sẽ cho Kay một báu vật nữa. Tớ cảm thấy ghen tỵ thiệc đó bà ạ …. bla bla …

Nó chỉ im lặng ngồi nghe nhỏ kể. Vừa hôm qua, nhỏ và Kay đã bay qua để ra mắt
rồi. Họ rất hạnh phúc. Trong 3 đứa nó, nhỏ luôn là người vui vẻ, có đôi
mắt biết cười, nhỏ thân thiện, dường như trái ngược hoàn toàn với nó.
Nhỏ tìm được hạnh phúc rồi. Còn nó thì sao? Cứ chìm đắm trong cái bóng
tối ấy. Đôi mắt nó trĩu xuống đượm buồn. Nghe nhỏ nói mà nó lại nhớ đến
Dakie.

Cả hai chỉ cách nhau một bức tường nhưng lúc
nào cũng gọi điện trước khi đi ngủ. Nó hạnh phúc khi nghe giọng hát của
anh, nó hạnh phúc khi nghe tiếng nói của anh. Nó hạnh phúc khi được chạm vào tất cả mọi thứ thuộc về anh… Rồi nó lại nhớ … rồi lại đau. Từng giọng nói cứ ám ảnh nó khiến đầu nó đau như búa bổ.

– Em nhìn xem chân em sưng lên rồi này – Anh cau mặt, lo lắng nâng bàn chân nó lên.

– Thế thì có là gì đâu chứ – Nó kiêu ngạo, hách dịch vờ không để ý.

– Em không đau thật hả? – Anh nhẹ nhàng hỏi.

– Em đâu có yếu đâu.

– Nhưng anh đau đấy. Em ngồi yên đây đi. Anh sẽ đi pha nước và xoa lại cho em …..

– Em còn gọi anh gì nữa thế? Anh vừa từ phòng em về mà – Dakie giọng ngái ngủ nói.

– Dakie… mau hát cho em nghe đi – Nó nhỏ nhẹ yêu cầu.

– Không phải em chê anh hát sai nhạc, giọng thì chua như dấm ấy à?

– Không đâu – Nó lắc đầu. Thật sự không phải như vậy. Anh chơi piano rất
giỏi, cả đàn dương cầm hay violin. Trong buổi tiệc sinh nhật, anh đã đàn một bản tặng nó. Tất cả mọi người đều ngỡ anh là một thiên công tử nào
đó trầm trồ khen ngợi.

– Được rồi. Anh sẽ hát. Hát em nghe nhé.

Just close your eyes

The sun is going down

You’ll be allright

No one can hurt you now

Come morning light

You and I’ll be safe and sound…

Giọng anh ngọt ngào, trầm lắng, ca từ anh phát ra đều rất có hồn, thu hút ,
lôi cuốn người nghe nhanh chóng đưa nó vào giấc ngủ.

– Ngủ ngon em nhé!

……..

– Này, này … còn nghe tớ nói không đó bà kia? – Sammy khẽ gắt.

– À. Thôi. Lúc khác đi. – Nó nhanh chóng cúp máy rồi đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình.

Vì sao em lại thế? Em đã bao nhiêu lần tự nói với em rằng. Rằng em sẽ, em sẽ không khóc, rằng em sẽ yêu thêm một người khác. Để khỏa lấp đi
khoảng trống những ngày không anh… Nhưng anh à.. em chẳng bao giờ
thành công cả.

Anh đúng là một thiên công tử. Anh là
con trai của chồng của mụ dì với mẹ Ella. Chồng của mụ dì là người quý
tộc, nhiều đời trước là hậu duệ, bá tước trong các triều đại vua Luios,
đến thời nay thì là người có những chiếc ghế trong quan trọng trong Quốc hội.

Chỉ vì lòng dạ của dì ta, tất cả là vì dì ta.
Chính dì ta là người đẩy mẹ Ella xuống núi, chính dì ta khiến nó nhìn
thấy người mình yêu thương hơn cả mẹ ruột khắp người toàn máu, mùi máu
tanh sộc vào mũi nó. hình ảnh đó chưa bao giờ hết ám ảnh nó. Chính dì
ta, loại đàn bà ấy khiến dì trở thành một bà **, khiến anh trở thành đứa không cha suốt ngày bị bạn bè chế giễu, nhạo báng. Cũng chính dì ta đã
hành hạ nó suốt 3 ngày khổ sở hơn bị đọa đày. LÀm sao nó quên … làm
sao nó quên. Nó chỉ hận mình không thể tự tay đâm nát xương dì ta ra.
Chỉ hận không thể xé xác người ông kia. Loại đàn ông đê tiện, hèn nhát
không thể bảo vệ nổi người mình yêu, nhu nhược. Nó hận chính bản thân
mình…..

…….

– Anh ơi … anh dẫn em đi tìm mẹ đi. Em đói rồi – Nó lay người Dakie trước mộ của dì.

– Anh gọi mẹ tỉnh dậy đi. Em đói quá. Mau kêu mẹ pha sữa cho em đi – Nó càng hét to hơn trước sự im lặng của anh.

– Anh ơi … em … sợ … quá …. – Nó ngã gục , đôi mắt sưng phồng lên vì khóc nhiều, bàn tay run rẩy níu lấy anh.

Anh nhắm mắt, nuốt xuôi cơn đau, ôm chặt nó vào lòng.

– Anh sẽ pha sữa cho em. Nào nín đi … – Anh bảo nó nín đi nhưng nước mắt của anh lại cứ trào ra ướt nhẹp cả bộ tóc của nó.

– Làm ơn …. đừng bỏ em ….

– Được… anh sẽ không làm thế đâu. … Đừng bao giờ lừa dối anh nữa …
Anh thực sự mệt mỏi … thực sự rất mệt mỏi…. – Anh òa khóc như đừa
trẻ, nỗi đau cứ lan tỏa khiến anh cũng muốn mình chết đi.

……………..

Sáng hôm sau ….

Nó bước xuống nhà với khuôn mặt vô hồn như mọi ngày. Không ai dám nhìn nó quá lâu, người nó luôn tỏa ra hàn khí đáng sợ.

– Tiểu thư, mời tiểu thư xuống dùng bữa – Quản gia Lee cùng đám người hầu cúi đầu cung kính nói.

Nó không thèm liếc một cái, ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nghe Teka thông báo.

– Chị, hôm nay sẽ có buổi kí hợp đồng với tập đoàn dầu khí lớn nhất Nhật Bản.

Nó vẫn nói gì, nhẹ nhàng nhai miếng thịt bò.

– Thời gian vào lúc 8h. Chúng ta cần bay qua đó ngay thưa chị – Teka lễ phép , cẩn trọng nói.

Nó lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy bước xe như không có sự có mặt của mọi người.

– Tiểu thư đi cẩn thận – Đám người giúp việc đồng thanh …..

…… Nó khó chịu nhìn ra bên ngoài bầu trời, lúc trên xe đến sân bay, và
ngay cả bây giờ ngồi trên máy bay, nó cứ có cảm giác khó tả với lần kì
hợp đồng này. Nó cười khẩy, chỉ là kí hợp đồng thôi. Không có gì đâu.

……..

– Dakie, con chuẩn bị đến công ty chưa?

– Dạ, thưa ba. Con sẽ đi ngay đây – Dakie vui vẻ , lễ phép đáp.

– Tốt lắm. Ta hy vọng con sẽ làm được. Con của ta. – Người trung niên mỉm cười hài lòng hôn nhẹ lên mái tóc anh.

– Con trai của chúng ta mà. Chuyện gì cũng thành công hết, phải không con? – Người phụ nữ tự hào đứng lên ôm anh.

– Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con.

– Giờ con phải đi liền đây. Con cần chuẩn bị vài thứ – Anh nhìn đồng hồ rồi cúi chào bước đi.

– Được. Con đi cẩn thận.

– Dạ ..

…………..

Ngồi trên xe đến công ty mà lòng anh chưa phút nào ngững nghĩ về việc phải
đối mặt như thế nào? Nỗi chua xót cứ trào lên khi hình ảnh nó ùa về
trong anh …. Anh nhắm nghiền mắt, ngả ra phía ra mệt mỏi …..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.