Chương 672
Bảo Ngọc như muốn tiến vào sâu trong đáy lòng cô, im lặng quan sát, cuối cùng bất đắc dĩ vỗ vai cô, thấm thía nói: “Vy Hiên, có thể, cậu không còn nợ anh ta cái gì nữa.”
Vy Hiên rủ mắt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Từ lâu đã không còn nợ, cô hiểu.
Điện thoại di động của Bảo Ngọc vang lên, cô vén tóc lên vành tai, uể oải nhận: “Alo!”
Lại là lời mời từ một người theo đuổi, cô không kiên nhẫn từ chối: “Không đi không đi! Những bữa tiệc như vậy có gì hay!”
Lúc chạm đến ánh mắt Vy Hiên, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng lên, lập tức thay đổi: “Alo, đợi một chút, vậy tôi đưa một người bạn cùng đi được chứ… Bạn trai cái gì? Là phụ nữ!”
Sau khi nói xong, cô cúp điện thoại, cười mỉm nhìn Vy Hiên: “Đêm nay có hoạt động, cậu hãy đi cùng mình.”
Vy Hiên ngẩng đầu, chớp mắt hai lần nói: “Bảo Ngọc, cậu tha cho mình đi, cậu cũng biết mình không có hứng thú với vòng tròn kim loại của cậu.”
Bảo Ngọc mặc kệ những thứ đó, cánh tay ôm lấy cổ của cô, uy hiếp nói: “Không cho phép từ chối! Nhất định phải đi! Nếu không mình sẽ cưỡng gian cậu.”
Vy Hiên bật cười, quay đầu nhìn Bảo Ngọc: “Có đôi khi, cậu và Vũ thật giống nhau, đều… thẳng thắn như vậy!”
Bảo Ngọc phản ứng rất mạnh: “Phi! Ai muốn giống tên trẻ con đần độn không thể tự chăm sóc bản thân kia.”
Ngay lập tức cô quyết định: “Được rồi, đừng nói nhảm, tối nay tớ sẽ đến đón cậu, quần áo giày dép tớ sẽ chuẩn bị cho cậu.”
Vy Hiên nhức đầu: “Có thể không đi không?”
“Phạm Vy Hiên, có tin bây giờ mình lập tức chết cho cậu xem không?”
“… Mình đi.”
Những bữa tiệc của giới thượng lưu, ngoài sự hào nhoáng bên ngoài chính là lợi ích giao thiệp bao trùm bên trong.
Luôn có người tỏ ra không phù hợp.
Vy Hiên kéo nhẹ chiếc váy đang ôm chặt trên người, khiến cho cô gần như khó thở.
Bên cạnh cô, Bảo Ngọc duy trì nụ cười tươi đẹp động lòng người, chào hỏi những người xung quanh, cô thấp giọng đủ để hai người nghe thấy, cảnh cáo nói: “Cậu có con rận bò trên người sao? Từ lúc đi vào vặn vẹo không ngừng! Làm ơn, biểu hiện khí chất thục nữ một chút có được không?”
“Cái này cũng không thể trách mình.” Vy Hiên liếc mắt nhìn cô, hai tay nâng miếng vải trước ngực lên một cách mất tự nhiên, sợ nó sẽ bị tuột xuống, phàn nàn nói: “Cậu nhìn xem cậu cho mình mặc thứ gì thế này?”
Bảo Ngọc buồn cười quay đầu lại, quan sát Vy Hiên: “Cô Phạm, cậu có biết bây giờ cậu đẹp đến mức nào không? Không biết nhìn hàng hóa, đây chính là tác phẩm của AlexanderMcQueen để lại! Có nhiều tiền cũng khó mà mua được, nếu không phải vì muốn cho cậu câu được con rùa vàng, mình cũng không muốn cho cậu mượn đâu!”
Vy Hiên nhíu mày, cô không biết ai là AlexanderMcQueen, cô chỉ biết rằng Bảo Ngọc rất kiên trì muốn gả cô đi.
Bảo Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Hướng ba giờ!”