Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 63



Đợi sáu người vừa rời đi, Phong Thành Quang không nhịn được, ha ha ha nở một nụ cười.

“Cười cái gì?” Vô Ưu hỏi.

Phong Thành Quang lập tức ngưng cười, “Không có gì, nha đầu, ngươi thật biết tính toán, định ở Lạc vương phủ này cả đời sao?”

Vô Ưu không nói gì.

Cung Ly Lạc ở nơi nào, nàng ở nơi đó.

Phong Thành Quang nhìn, coi như đã hiểu, “Nha đầu, nếu đã quyết định, cũng không cần mặt lạnh, nên vui vẻ mới phải!”

Thấy Vô Ưu vẫn không hề cử động, Phong Thành Quang dụ dỗ nói, “Nha đầu, cười một cái cho lão già này xem!”

“Cũng không phải là bán tiếng cười, cười làm gì?”

Một câu nói không nóng không lạnh, lại làm Phong Thành Quang bị nghẹn.

Tính tình của Vô Ưu, rốt cuộc là giống ai?

Cái gì gọi là mềm không được cứng cũng không xong, nàng thật sự phát huy đến vô cùng tinh tế.

Vô Ưu nhìn Phong Thành Quang, “Những thuốc dẫn kia đã tìm được chưa?”

“Tìm được rồi, nha đầu, đến lúc đó nhớ mang theo lão già này, lão già này bảo đảm không gây thêm phiền toái cho ngươi, ngươi nói lão già này đi hướng đông, lão già này tuyệt đối không đi hướng tây, ngươi thấy thế nào?”

Vô Ưu nhìn Phong Thành Quang, “Ngươi bảo đảm?”

“Đúng, bảo đảm, bảo đảm!”

“Đến lúc đó, ngươi thuận đường kiếm bạc, để cho ta tiêu xài?” Vô Ưu hỏi.

Phong Thành Quang nuốt nước bọt, “Nhất định!”

“Nếu có kẻ địch. . . . . .”

“Lão già này nhất định là người đầu tiên ra tay, giết bọn họ không chừa mảnh giáp!”

“Bao nhiêu tuổi rồi, cứ đánh đánh giết giết thì không tốt!”

“Đúng đúng đúng, lớn tuổi rồi, quả thực không thích hợp đánh đánh giết giết, đến lúc đó, để trúng độc đi, lập tức bị độc chết, có thể tiết kiệm sức lực!”

“Ừ, vậy thì cùng đi đi, nhớ, nghiên cứu chế tạo nhiều độc dược một chút, mang theo trên đường, chuẩn bị khi cần đến!”

Vô Ưu nói xong, đứng dậy rời đi.

Phong Thành Quang nhìn bóng lưng Vô Ưu, khẽ thở dài một cái.

Cung Ly Lạc đã tu luyện mấy đời phúc khí, mới gặp được nha đầu ngốc Vô Ưu một lòng vì hắn.

Thật khiến cho người khác ước ao ghen tị.

Thư phòng.

Vô Ưu cầm một quyển sách thuốc, nhìn say mê, lúc Cung Ly Lạc trở lại, nhìn thấy một màn này, đứng ở cửa, không nỡ quấy rầy.

Khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười.

Trước kia, không dám trở về phủ, vì sợ nhìn thấy ngôi nhà trống rỗng sẽ đau lòng khó nhịn.

Hôm nay, không thể chờ đợi đến lúc được về nhà, muốn nhìn thấy nàng, cho dù nàng đang làm gì, một cái nhíu mày một nụ cười, đều hấp dẫn hắn như thế, hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Xem xong một trang, Vô Ưu khẽ suy nghĩ, nghiêng đầu, lại thấy Cung Ly Lạc đứng ở cửa, dịu dàng cười một tiếng với Cung Ly Lạc, “Trở lại!”

“Uh, trở lại!”

Thản nhiên thăm hỏi, thản nhiên đáp lại, mười phần ấm áp.

Cung Ly Lạc đi tới trước mặt Vô Ưu, ngồi xổm người xuống, cầm tay Vô Ưu, “Đói không?”

“Không đói!”

“Muốn đi ra ngoài chơi hay không?” Cung Ly Lạc hỏi.

Vô Ưu nhíu mày, “Hôm nay, bây giờ?”

“Ừm!”

“Tốt, đi dạo phố đi, ta muốn ăn những điểm tâm bên đường!”

“Tốt!”

Trên đường cái, bởi vì nắng nóng, rất ít người ra ngoài. dien dan .L.Q.Đ.

Cung Ly Lạc che dù cho Vô Ưu, hai tay Vô Ưu cầm điểm tâm, ăn rất ngon, tất cả đều cắn một nửa, phần còn lại sẽ đút cho Cung Ly Lạc, nếu ăn không ngon, tuyệt không ăn miếng thứ hai.

Thúy Bình, Thúy Liễu ở phía sau trả bạc.

“Ca ca, mệt mỏi, cũng khát rồi. . . . . .”

Cung Ly Lạc cưng chiều cười một tiếng, “Đến Lâu Ngoại Lâu nghỉ ngơi một lát, uống chút trà lạnh rồi về nhà!”

“Tốt!”

Dọc theo đường đi, Vô Ưu nhìn thấy thích thứ gì đều sẽ mua, sau đó ném vào trong rương phía sau xe ngựa.

“Ca ca, nhìn đẹp không?”

“Đẹp!”

“Vậy thì mua!”

“Mua đi!”

“Ca ca, cái này như thế nào?”

“Cũng đẹp, mua đi!”

“Ca ca, còn cái này thì sao?”

“Rất đẹp, mua đi!”

Mỗi lần Vô Ưu nghiêm túc hỏi, Cung Ly Lạc cũng xem cẩn thận, cho câu trả lời chắc chắn.

Một nam nhân, chỉ khi đối với người hắn thật sự yêu thương, cho dù ngươi mua cái gì, hữu dụng hay không, đều nguyện ý trả bạc cho ngươi.

Khi ngươi đầu đầy mồ hôi, sẽ lau mồ hôi cho ngươi, đong đưa cây quạt.

Khi nước trà được mang lên, lúc nóng, nắm trong tay, dùng nội lực làm lạnh cho ngươi.

“Uống đi, lạnh rồi!” Cung Ly Lạc nói xong, đưa nước trà tới bên khóe miệng Vô Ưu.

Bởi vì nhã gian lầu ba, đã bị người khác bao hết, Cung Ly Lạc và Vô Ưu, chỉ có thể ở nhã gian lầu hai.

Thật ra thì, nhã gian lầu hai cũng không tồi, đầy đủ mọi thứ, chỉ là nhỏ hơn lầu ba rất nhiều.

Ăn no, uống đủ, Vô Ưu ngã xuống giường, gào khóc không muốn cử động.

Cung Ly Lạc chỉ cưng chiều cười một tiếng, “Xem ngươi đi đường nhiều như vậy, mệt muốn chết rồi, ngủ một chút đi, ta quạt gió cho ngươi!”

Vô Ưu cười, “Cùng nhau. . . . . .”

Cung Ly Lạc gật đầu, cởi xiêm áo, nằm ở bên cạnh Vô Ưu.

Ai ngờ. . . . . .

“Ưu nhi, bây giờ là ban ngày!”

“Ân!”

“Ưu nhi. . . . . .”

“Thế nào, ngươi không muốn ta sao?” Vô Ưu thở phì phò hỏi.

“Không phải. . . . . .”

“Nếu không phải, vậy ngươi còn lo lắng gì?”

Ai nói, nhất định phải là sói xám lớn ăn hết cô bé quàng khăn đỏ, mà không phải là cô bé quàng khăn đỏ dụ dỗ sói xám lớn.

Sau khi kiệt sức, Vô Ưu giống như con mèo nhỏ đã thoả mãn, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, ngủ thật sâu.

Cung Ly Lạc nhẹ nhàng vuốt ve tóc Vô Ưu, thản nhiên nở một nụ cười hạnh phúc.

Người hắn yêu, nhà của hắn, giờ phút này đang ở trong ngực hắn.

Nàng luôn tạo ra tình cảm mãnh liệt triền miên khác thường, để cho hắn trải nghiệm, thế nào là hạnh phúc.

“Ưu nhi, cả đời này ta sẽ yêu ngươi, nếu có kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, dù phải trải qua Thiên Sơn Vạn Thủy (ngàn năm), ta vẫn muốn tìm được ngươi, yêu ngươi đời đời kiếp kiếp!”

Lâu Ngoại Lâu, lầu ba.

Thân Đồ Thiên Tuyệt nhẹ nhàng đặt ly trà xuống.

Rất nhiều khi, võ nghệ cao cường, thính giác linh mẫn (nhạy bén), thật sự không phải là chuyện tốt, như vừa rồi.

Đối với đôi nam nữ đang dây dưa, tình cảm lưu luyến, kích tình triền miên.

Vào giờ phút này, hình như cả Lâu Ngoại Lâu, đều tràn đầy hơi thở ướt át sau khi vui vẻ.

“Ngươi nói xem, đôi nam nữ ở lầu dưới, sẽ là ai?”

Nữ tử đứng bên cạnh, nhắm mắt, không dám lên tiếng trả lời.

Thân Đồ Thiên Tuyệt cười lạnh, “Tất cả đều lui ra đi!”

“Ừ. . . . . .”

Mỹ tỳ lên tiếng trả lời, lui ra.

Thân Đồ Thiên Tuyệt thích nói chuyện với nữ tử bên cạnh hắn, họ có giọng nói rất dịu dàng, đặc biệt các nàng không thích nói nhiều, đơn giản là, khi bảo gì các nàng đều sẽ nói, ừ.

Sau khi mỹ tỳ lui ra, Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh lùng nhếch môi, trong mắt phượng đều là khí lạnh.

Đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn lầu dưới, tốp năm tốp ba người đi đường, như con kiến hôi sinh sống, trong con ngươi, tất cả đều là châm chọc.

Nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc xanh trên ngón tay do vua ban cho, tâm tư hơi đổi.

“Người đâu. . . . . .”

“Cung chủ!”

“Đưa tin cho Đông Hoàng Cung Diệu, nói, Bổn cung chủ đã tới kinh thành, hôm nay đang ở tại Lâu Ngoại Lâu!”

“Dạ!”

“Cái gì?” Đông Hoàng Cung Diệu kinh ngạc.

Cung chủ U Minh cung tới Kinh Thành làm cái gì?

“Hồi hoàng thượng, Cung chủ U Minh cung phái người tới truyền lời, nói hôm nay hắn đang ở Lâu Ngoại Lâu!”

Ngụ ý, là muốn Hoàng đế ngài đi gặp hắn.

Hoặc là, phái người đi mời hắn vào cung ở mấy ngày.

Đông Hoàng Cung Diệu chíu mày, “Đi, bảo Duệ vương đến Lâu Ngoại Lâu, đón người vào hoàng cung, ở!”

“Dạ!”

Lúc Cung Minh Duệ biết được tin tức này, rất vui vẻ.

Vội vàng mặc xiêm áo đến Lâu Ngoại Lâu.

Nhưng. . . . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.