Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 91: Không muốn xa rời



Chiếc xe Lâm Yêm đang lái là một chiếc BMW – M vượt địa hình đã được nâng cấp, động cơ mạnh mẽ grừm vang, kim vận tốc chưa kịp nhảy số đã phóng vọt về phía trước.

“Không ổn, cô ta muốn bỏ trốn, đuổi theo!” Chiếc xe màu đen phía sau cũng tăng tốc mã lực, bám đuôi không bỏ.

Lâm Yêm liếc nhìn Tống Dư Hàng: “Ngồi cho chắc.”

Nàng vừa nói xong liền xoay tay lái 180 độ quanh qua một khúc cua gắt, lốp xe ma sát trên đường thốt lên tiếng the thé ê buốt cả răng, để lại vết hằng dài trắng phiếu.

Tống Dư Hàng nôn khan, điên tiết quát tháo: “Shit! Lần sau trước khi hành động em có thể nói sớm hơn chút được không.”

Lâm Yêm vui vẻ huýt sáo, tóc phất phơ trước trán: “Nhắc rồi mà, là do chị không ngồi vững.”

Tống Dư Hàng quan sát gương chiếu hậu, chiếc xe phía sau cũng drift rất điệu nghệ vòng qua khúc cua, dí sát ngay sau đích xe nàng.

“Tên lái xe kia xem ra kỹ thuật không tồi, nếu không cắt đuôi được em tính thế nào đây?”

Đười núi âm u nhỏ hẹp, hai bên đường trồng đầy biển báo hiệu: Đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn, xin cẩn thận.

Ánh mắt Lâm Yêm đằng đằng sát khí: “Cắt không được, thì….”

Tống Dư Hàng nhìn nàng kéo phanh tay, chân đạp phanh, hai chữ “Moẹ kiếp” còn chưa kịp thốt ra bánh xe đột nhiên trơn lướt ra khỏi quỹ đạo, trượt ngang với tốc độ chóng mặt tiến gần về phía vách đá.

Nàng đâm sầm vào chiếc xe kia, tiếng kim loại ma sát chát chúa sinh ra tia lửa, động cơ rền vang.

Cảm giác được nguy hiểm, chiếc xe màu đen kia thức thời, nếu tiếp tục như vậy sẽ bị Lâm Yêm chèn rơi xuống vách đá chết không chỗ chôn, đến nước này chỉ biết đập nồi dìm thuyền tăng tốc, chỉ số km/h hiện lên trên bảng điều khiển đã đạt đến con số 300, một chân hắn giẫm ga, nép sát vách đá ngạnh sinh chống đối với Lâm Yêm tìm đường sống.

Núi đá bị xung động lỡ ra lăn xuống bên dưới, lớp sơn trên chiếc xe màu đen bong tróng từng mảng, hắn vẫy đôi xe theo tư thế “Rồng vẫy đuôi” chui vào đường hầm.

Nếu Lâm Yêm không kịp thời phanh lại sẽ lập tức đâm sầm vào vách tường bên ngoài đường hầm, xe nát – người vong.

“Mẹ nó.” Lâm Yêm hung hăn phun bọt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

— Không thể chết được, Tống Dư Hàng vẫn còn ở trong xe.

Bàn tay siết chặt vô lăng ướt đẫm mồ hôi.

Tống Dư Hàng không hối thúc nàng, đôi mắt mở to nhìn bức tường phóng đại ở phía trước, nuốt nước miếng nhìn Lâm Yêm.

Lâm Yêm hít thở dồn dập, điên cuồng đánh tay lái, đuôi xe phía sau vách đá vẽ ra một đường cong, lốp xe thoát khỏi đường mòn đè rạp đám cỏ xung quanh nát nhừ.

Tống Dư Hàng biết, lúc này đã quá muộn để phanh gấp hay tăng độ ma sát của bánh xe. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, nàng đã hoàn tất củ nhảy tuyệt đẹp như một tay đua chuyên nghiệp thực thụ.

Lúc đâm sầm vào vách tường, nhịp tim Lâm Yêm đập nhanh như trống bỏi, túi hơi phình ra, nàng đột nhiên đánh tay lái sang trái, thân xe quăng ra ngoài, dùng một góc độ quỷ dị chui vào đường hầm.

Oành một tiếng, mui xe bị trọng lực hất bay đập vào kính chắn gió, trước mắt Tống Dư Hàng tối sầm, ngay sau đó bị ánh đèn bên trong đường hầm làm chói mắt không mở ra được.

“Chị không sao chứ?”

Bên tai truyền đến giọng nói của Lâm Yêm.

Tống Dư Hàng thở phào, chăm chú nhìn nàng: “Không sao, còn em?”

Mồ hôi tuôn trên trán Lâm Yêm to như hạt đậu: “Em không sao.”

Sau màn va quẹt vừa rồi, cả hai chiếc xe đều bị hư hỏng nặng, Lâm Yêm gống như con mãnh thú cắn xé đối phương, thề không bỏ qua.

Đối phương cũng dồn hết sức buộc nàng dừng lại, ép vào vách đá, va chạm, tia lửa như pháo hoa bắn loé bên trong đường hầm.

Lâm Yêm muốn tăng tốc nhưng gặp phải vật cản đường, nàng phanh lại, người kia lại không tha đuổi theo, thật sự dai dẵn đến cực điểm.

Ra khỏi đường hầm, trước mắt lại la khúc cua gắt có thể nhìn bằng mắt thường, Tống Dư Hàng chăm chút quan sát phía trước.

“Cẩn thận, 100m phía trước có lỗ voi, qua phải 5m đầy dầu nhựa.”

Lâm Yêm hiểu ý, đánh tay lái qua phải, băng ngang cái hố.

Chiếc xe kia cũng học theo, đâm vào đuôi xe của nàng.

“Không thể tiếp tục đuổi theo, vào thành phố khắp nơi đều là người của các nàng, nếu gặp cảnh sát chúng ta nhất định sẽ bại lộ.”

Đám người bên trong chiếc xe màu đen bắt đầu thương lượng.

Người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển che mặt, nghiếng răng: “Ngồi yên, tao phải đâm đầu.”

Tên đồng loã nắm chặt tay vịn trong xe.

Ngay sau đó tiếng động cơ ồ ạt, thân xe hung hăn lao về trước.

Chiếc BMW màu trắng bị hất tung, trong nháy mắt, cảm giác không trọng lực đánh úp, kim đồng hồ trên bảng điều khiển xoay loạn xạ.

Còi cảnh báo vang lên.

Lâm Yêm cắn răng kịp kéo phanh, chiếc xe thể thao nhanh chóng đáp đất lắc lư vài cái rồi bám dính mặt đất, ngăn việc sườn xe bị lật ngang.

Bên ngoài còn chưa quá 1 cm chính là vực sâu, sóng biển ồ ạt xô vào vách đá.

Tống Dư Hàng tim đập như trống bỏi, tựa vào lưng ghế thở hổn hển.

Nhìn qua gương chiếu hậu nát bét, chiếc xe phía sau lại tiếp tục đâm tới.

Lòng Tống Dư Hàng nhảy cẩng: “Lâm Yêm?!”

Lâm Yêm hiểu được, nhanh chóng chuyển bánh xe, lốp xe cọ sát mặt đường bắn lên tia lửa.

Adrenalin tăng chỉ số tỷ lệ thuận với bảng đồng hồ.

Phía xa kia mơ hồ có thể thấy ánh nắng mặt trời, tia nắng mãnh liệt xuyên thấu qua kính chắn gió chiếu rọi vào bên trong.

“Hết đường đi.”

Lâm Yêm nghiêng đầu nhìn nàng: “Có sợ không?”

Tống Dư Hàng bao bọc mu bàn tay nàng: “Không, em nói nhảy chúng ta sẽ lập tức nhảy.”

“Được.” Lâm Yêm quay đầu, nhìn thẳng về phía trước, con đường càng lúc càng hẹp, thẳng đến điểm cụt.

Đám người kia muốn có được chứng cứ, tất nhiên phải dồn các nàng vào chỗ chết, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng liều một phen.

Lâm Yêm tăng tốc, chiếc xe kia nhất định phải đuổi kịp để tông nàng, so kỹ thuật không phân cao thấp.

Cuộc đua này để xem xem ai tàn nhẫn hơn, ai càng muốn đối phương chết không toàn thây.

Cho nên biết rõ là tuyệt lộ, nàng vẫn phải đâm đầu.

Lâm Yêm tin vào bản thân, tin rằng Tống Dư Hàng nhất định đồng sinh cộng tử với mình, tin vào khả năng lái xe của mình.

Những chiếc xe đua thông thường chưa chắc có độ bám dính như nàng, xét về mặt quán tính thì ai chết còn chưa biết.

Môi Lâm Yêm cong cong, Tống Dư Hàng nắm tay nàng, tăng tối đa giới hạn mã lực, chiếc xe màu trắng lao thẳng vào vách núi giống như một mũi tên.

Chiếc xe màu đen bị xe của nàng chắn tầm mắt, đến lúc muốn phanh lại thì không kịp nữa rồi.

Các con số trên bảng điều khiển nhảy loạn, kim cơ lúc cao lúc thấp, hắn vội giẫm phanh nhưng phanh xe không chút phản ứng, hắn cố đạp thêm vài lần nhưng vô dụng.

Mồ hôi trên trán tên áo đen chảy ròng, thét to: “Nhảy!”

Đến điểm cụt, hai bên cửa xe của hai chiếc xe đều đồng loạt mở ra.

Cái nắm tay của Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm nhanh chóng tách ra, hai bóng người cuộn tròn lăn sang hai phía.

“Phành!” Hai chiếc xe đâm sầm vào nhau, tên đồng loã ngồi bên ghế phụ không kịp thoát thân bị ngọn lửa bùng phát nuốt chửng.

Xác xe tiếp tục trườn dài trên đường tạo ra những vệt trắng ma sát, rơi xuống biển, không chút dấu vết.

Trên đất chỉ còn lại mấy linh kiện rơi rụng, bình xăng bị bung ra nghi ngút khói đen đủ biết va chạm nghiêm trọng cỡ nào.

Bay ra với tốc độ chóng mặt phác hoạ đường cong parabol lăn tròn trên đất, Lâm Yêm lăn mấy vòng, sau gáy đập đất, trước mắt lập tức tối sầm hoàn toàn mất đi tri giác.

Đến khi tỉnh lại đã bị người giam giữ trong tay, lưỡi dao sắc nhọn ghìm thẳng vào cổ nàng.

Tên áo đen: “Đưa túi cho tao.”

Hắn gầm gừ hai tiếng, đằng đằng sát khí, hắn bị thương, một bên chân máu tươi chảy ròng.

Tống Dư Hàng từ trên đất bò dậy, quần áo bị phá rách hơn phân nửa, vỡ đầu chảy máu giơ hai tay tư thế đầu hàng.

“Đừng lộng thương cô ấy!”

Áo đen ghìm chặt con dao, gào rống: “Đưa túi cho tao, tao lập tức thả người!”

Lâm Yêm gian nan thở dốc, ngẩng đầu nhìn Tống Dư Hàng: “Đừng, mặc em, đi đi!”

Một bàn tay Tống Dư Hàng nắm balo, nhìn Lâm Yêm rồi lại nhìn sang đôi mắt căm phẫn của tên áo đen, con dao đặt trên cổ Lâm Yêm có thể cắt đứt yết hầu của nàng bất cứ lúc nào, nước mắt chảy ra, môi run rẩy.

“Lâm Yêm…..”

Áo đen gào rống: “Đừng qua đây, lui lại! Đưa túi của mày cho tao, nếu không, nếu không…..”

Hắn dừng lại một chút, giống như rơi vào trạng thái điên cuồng, lưỡi dao khẽ khứa vào da Lâm Yêm, máu bắt đầu thấm ra, dọc theo cổ áo chảy xuống.

“Tao giết nó!”

Tống Dư Hàng sợ hãi hét toán lên: “Không được!”

“Tống Dư Hàng!” Lâm Yêm giãy dụa, đỏ hốc mắt nhìn Tống Dư Hàng lặng lẽ cúi đầu, giơ tay phải lên ý bảo hắn lấy balo rồi nhanh chóng thả người.

Áo đen đeo mặt nạ đúng ý cười khẩy: “Tốt, ném qua đây.”

“Ngươi thả người trước, nếu không làm sao ta biết được ngươi có giết con tin hay không.”

“Tao đếm đến ba, cùng nhau phóng.”

“Một.”

“Hai.”

Tống Dư Hàng nuốt nước miếng, nhìn sự bất mãn loé lên trong mắt Lâm Yêm, có chút không đành lòng mà di dời tầm mắt.

Chỉ cần Lâm Yêm được sống, bắt cô làm gì cũng được.

“Tống Dư Hàng, chị nhìn em! Thật vất vả lắm mới tìm ra chứng cứ chị lại dễ dàng đưa cho người khác, giao cho tên giết người đó sao?! Sao chị có thể bỏ được?! Sao chị lại nhẫn tâm như thế?! Em chết không đáng tiếc, chị phải báo thù cho em, báo thù!”

Không đợi tên áo đen đếm đến ba, Lâm Yêm đã khàn cả giọng nói xong, nhắm mắt lại buông xuôi muốn tự mình kết liễu dưới lưỡi dao kia.

“KHÔNG!”

Tống Dư Hàng lập tức nhào tới.

Trong tình thế hết sức nguy hiểm, áo đen buông phóng con dao, cung tay đánh vào sau gáy Lâm Yêm đẩy nàng ra ngoài, đồng thời đoạt lấy balo trong tay Tống Dư Hàng, khập khiễng bò dậy chạy đi.

Phía xa truyền đến tiếng máy xe nổ rì rì, két một tiếng dừng trước mặt áo đen, người lái xe đội mũ không nhìn rõ gương mặt.

“Lên xe.”

Áo đen cắn răng quan sát, ôm balo nhảy lên xe, chưa kịp ngồi vững thì lái xe đã giẫm ga lao đi mất hút.

Tống Dư Hàng ôm Lâm Yêm, che vết thương trên cổ nàng, nghẹn ngào vùi đầu vào tóc nàng.

Cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống cổ mình, người vốn đang nhắm mắt lại dần dần mở ra, khoé môi cong cong mỉm cười, đẩy đầu Tống Dư Hàng lên.

“Đã bảo em diễn cho tốt không phải sao? Khóc cái gì.”

Tống Dư Hàng lau nước mắt: “Thấy em bị thương, cảm xúc thật chớ bộ.”

“Hừm, gạt người.” Lâm Yêm từ trong lòng Tống Dư Hàng ngồi dậy, lau cổ, chợt xuýt xoa một tiếng.

Là máu thật, cũng đau thật đấy.

Tống Dư Hàng mò trong túi áo khoác ra một miếng vải, giúp nàng quấn lên.

“Đừng nhúc nhích, chúng ta đến bệnh viện, nhìn thấy con dao khứa vào cổ em tôi sợ muốn chết, diễn kiểu đó về sau khỏi diễn nữa.”

Lâm Yêm ngửa đầu để Tống Dư Hàng dễ hoạt động.

Tống Dư Hàng vừa thao tác vừa hỏi: “USB em giấu nó ở đâu rồi?”

Lúc tên áo đen chưa kịp lục soát balo, Lâm Yêm đã nhanh chóng che chắn chiếc ba lô mặc kệ sống chết phải bảo vệ nó, đương nhiên cũng trở thành mục tiêu của hắn.

Khoé môi Lâm Yêm nở nụ cười, thò tay vào trong ngực áo lấy ra: “Ở đây.”

Tống Dư Hàng cúi đầu nhìn xuống, mép môi co giật: “…..”

Quả nhiên, ngực lớn cũng có lợi ấy chứ?

Chiếc moto chạy được một khoảng khá xa, lách vào còn đường nhỏ yên ắng xuyên thẳng vào trong rừng.

Áo đen nhìn rừng cây xanh um bỏ lại phía sau, thầm thốt:

— An toàn.

Hắn chưa kịp thở phào thì người ngồi phía trước đã thắng xe lại, dừng dưới tán cây rụng lá.

Áo đen xô đẩy người trước mắt: “Dừng lại làm gì, chạy tiếp đi!”

Lái xe xoay người, mũ bảo hiểm full face che kính sắc mặt hắn ta.

Áo đen giật mình.

Tiếng súng lảnh lót vang lên, đám chim sẻ trong rừng bị kinh động bay thẳng lên trời.

Những giọt máu bắt đầu nhiễu giọt trên đống lá khô.

Máu tràn ra từ vết đạn bắn sâu hoắm trên trán tên áo đen.

Lái xe giật lấy balo trong ngực hắn.

Trên Đỉnh núi.

Chai rượu vang đỏ đứng vững trên nóc xe thể thao.

Người đàn ông nâng ly rượu chậm rãi bình phẩm, hết sức hưởng thụ ánh mặt trời lúc hoàng hôn.

“Thiếu gia, đã lấy được.”

Lái xe nói, cắm USB vào trong máy tính, âm thanh bắt đầu phóng ra, hắn hưng phấn mở lên.

“Tiểu Nhi Lang, đeo cặp sách tới trường, không sợ năng nóng, cũng không sợ mưa gió….”

Sắc mặt Lái xe trắng dã, cầm lên chiếc balo lập úp lại giũ ra, cầm lên tờ giấy trắng, lật qua mặt sau: Ha ha, ngươi là heo sao?”

Hắm huỵch một tiếng quỳ xuống: “Thiếu gia, thực xin lỗi, Thiếu gia….”

Bài hát kia vẫn còn tiếp tục: “Chỉ sợ tiên sinh mắng là đồ lười biếng, không mặt mũi nhìn cha mẹ —”

Người đàn ông dần siết chặt chiếc cốc chân dài, sắc mặt u ám, hất máy tính rơi xuống đất dập nát.

“Mẹ kiếp, lại bị chơi xỏ.”

“Thiếu gia, Thiếu gia, xin cho tôi một cơ hôi, Thiếu gia —” Lái xe kêu rên thảm thiết, nhưng đám tuỳ tùng phía sau đã lôi hắn đi xa.

Một chiếc hộp bằng kim loại được mở ra, một người đi đến mang găng tay giày da lấy ra ống tiêm, thong thả rút đầy một ống dịch thể màu xanh, từng bước tiến về phía hắn.

Lão nhân chống gậy, lướt qua thân thể từ từ co rút, cả người run rẩy sùi bọt mép của tên lái xe.

“Thế nào, ta đã nói cô ta không dễ đối phó, rất xảo quyệt.”

Người đàn ông uống cạn ly rượu trong cơn bực tức, nép nó lên mui xe.

“Nếu ngươi còn tình cảm với cô ấy thì đã tự huỷ hoại đường lui, thí nghiệm của chúng ta sẽ sớm tung ra thị trường, đến lúc đó tiền đổ ào vào túi như nước sông Hoàng Hà, còn sợ tìm không được một nữ nhân tốt hay sao.”

Lão nhân sóng vai đứng cùng hắn, đắm chìm trong cảnh sắc hoàng hôn, nhìn mặt biển từng đợt sóng xô vào mõm đá, vỗ lên vai hắn.

Gương mặt sắc lạnh như chiếc rìu được hung nóng.

“Ngươi còn trẻ, chờ đến cái tuổi như ta hiện giờ ngươi sẽ ngộ ra được cái gì mà thủ túc tình thâm, tình tình ái ái, đứng trước tiền tài đều trở thành rác rưởi.”

Ngửi được mùi thuốc sát trùng bệnh viện, thân thể Lâm Yêm lập tức ngứa ngáy khó chịu, những ngón tay nhíu chặt góc áo Tống Dư Hàng không buông.

“Em không nằm viện, em muốn về nhà.”

Tống Dư Hàng đè nàng lại: “Không được, phải nằm viện vài ngày để theo dõi, còn phải kiểm tra thân thể, em nằm xuống lát đi, tôi đi đóng phí.”

Nhìn thấy Tống Dư Hàng sắp đi, Lâm Yêm lập tức phóng ra khỏi giường bám trên người cô, hai tay ôm chặt cổ, hai chân quấn chặt eo cô.

Tống Dư Hàng sợ nàng ngã theo quán tính nên lập tức dùng tay nâng đỡ.

Lâm Yêm bấu chặt người Tống Dư Hàng, vùi đầu vào cổ cô: “Em không nằm viện, em muốn về nhà.”

Giọng nói lúc này có chút mềm nhũn, len lỏi ý vị nũng nịu.

Tống Dư Hàng xụ mặt: “Không đ….”

Lâm Yêm bắt đầu dở thói khóc la om xòm, đây vốn là sở trường của nàng.

“Em không muốn, nếu chị cứ bắt em phải nằm viện thì e cứ quấn chị thế này đấy, có bản lĩnh thì lôi em theo đi đóng viện phí, mang theo em đi làm, để toàn thể Cục cảnh sát đều biết chúng ta là một đôi, còn Đội trưởng Tống chị cũng được gắn cái mác thê nô.”

Tống Dư Hàng thở không nổi, vấu sau gáy Lâm Yêm: “Em ngang ngược quá.”

Lâm Yêm vùi đầu cọ cọ vào cổ cô, giống như con thú nhỏ tìm kiếm sự ấm áp, nhỏ giọng khẩn cầu.

“Em không muốn ngủ ở bệnh viện, vừa khó chịu lại khó ngủ, em muốn về nhà, Tống Dư Hàng, có được không?”

Đầu của Lâm Yêm lọt thỏm vào hõm vai Tống Dư Hàng vừa mềm nhũn vừa dễ chịu, từng sợi tóc cọ quẹt lên mặt sinh ra cảm giác ngứa ngáy.

Bất kể giọng nói hay hành vi đều muốn nói lên rằng nàng không muốn xa rời.

Một người con gái như Lâm Yêm lại biểu lộ như vậy thật khiến người không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt.

Tống Dư Hàng lặng lẽ thở dài, ngoài mặt nàng trưng ra thần thái của một nữ cưỡng nhân nhưng trên thực tế trong lòng vẫn ẩn giấu hình hài của một đứa nhỏ khuyết thiếu khát vọng ấm áp cùng cảm giác an toàn.

Cô cọ mũi với nàng, xốc nàng lên: “Được, nhưng phải để Bác sĩ kiểm tra trước, lấy thuốc xong bảo em có thể về nhà nghỉ ngơi thì chúng ta sẽ về.”

Lâm Yêm tươi cười rạng rỡ, mổ khẽ lên môi cô: “Ưhmmmm.”

Tống Dư Hàng hơi nâng người nàng lên, thả xuống một tay mở cửa phòng bệnh.

Lâm Yêm bị động tác của cô chọc cho hoảng hốt: “Chị muốn làm gì?”

Tống Dư Hàng thật hào phòng ôm nàng như ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.

“Chả phải em nói muốn tôi ôm em đi đóng phí?”

Lâm Yêm rít gào: ” Ah a a a a a, thả em xuống, đồ chết tiệt!!!”

Dưới ánh mắt phát ớn của người qua đường, Lâm Yêm lập tức yên tĩnh, đỏ mặt tía tai vùi vào cổ Tống Dư Hàng, giống như chú chim nhỏ thẹn thùng.

Tống Dư Hàng bật cười, vuốt ve đầu nàng gõ cửa văn phòng Bác sĩ, đặt người ngồi xuống ghế.

Về đến nhà, hai người vẫn chưa bỏ gì vào bụng, tiếng rột rột kêu vang.

Tống Dư Hàng thả Lâm Yêm xuống đi nấu cơm, Lâm Yêm rửa tay xong sau đó cọ tới cọ lui nhích người đến bên cạnh cô.

Nhìn thấy sắc mặt cô có chút không tốt, đoán chừng vẫn còn giận dỗi việc mình khăng khăng muốn về nhà.

Lâm Yêm cầm lên cọng rau: “Để em giúp chị nhặt rau.”

Tống Dư Hàng: “….. Cây cải đó tôi vừa rửa xong.”

“Vậy cái này? Em giúp chị gọt vỏ!”

Lâm Yêm hùng hổ cầm trái dưa leo rửa sạch chuẩn bị lên thớt.

Khoé miệng Tống Dư Hàng co giật, giật lại quả dưa leo: “….. Dưa leo lát nữa tôi làm salad trộn, gọt cái gì mà gọt.”

Để nàng dùng tuyệt chiêu mổ xác mà phanh thây trái dưa leo thì tối nay có mà ăn.

Lâm Yêm vẫu môi như thể mình đang bị ghét bỏ.

Tống Dư Hàng nhín vài giây liếc nhìn nàng, miếng băng gạc trên cổ Lâm Yêm vẫn khiến cô có chút tức giận.

Cô xoay sang chỗ khác: “Muốn giúp tôi cũng đừng phá phách, em vô phòng tắm xả nước đi.”

Lâm Yêm lốc cốc chạy tới, nghiêng đầu.

“Sau đó thì sau?”

Tống Dư Hàng cũng không thật sự giận nàng mà chỉ lo lắng thân thể nàng thôi, cắt xong quả dưa leo thì đút nàng một miếng.

“Đợi, ăn, làm chuột bạch cho tôi.”

“Em thích lắm.”

Lâm Yêm hưng phấn xoa bàn tay, xúm xuýt xung quanh Tống Dư Hàng.

Tống Dư Hàng một bên nấu cơm, một bên câu có câu không nói chuyện với nàng, thỉnh thoảng đút nàng chút gì đó có thể ăn sống được.

Màn đêm buông xuống, căn biệt thự to đùng đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói vui vẻ xua tan cái lạnh lẽo hiu quạnh.

Sau khi nấu xong thức ăn, Tống Dư Hàng tắt bếp, rửa tay sạch sẽ sau đó xoay người qua ôm Lâm Yêm.

“Em có cảm thấy chúng ta vẫn còn thiếu gì đó?”

Lâm Yêm vừa gặm xong cánh gà, mút ngón tay ngước mắt nhìn cô: “Thiếu gì?”

Tống Dư Hàng nhìn nàng, đôi đồng tử thanh triệt phản chiếu hình bóng cô.

“Thiếu một con sủng vật dưới chân chúng ta chạy tới chạy lui, hoặc là —”

Cô hơi dừng lại: “Hài tử.”

Dưới ánh mắt nóng rực của Tống Dư Hàng, Lâm Yêm đỏ mặt kịch liệt ho khan: “Khụ khụ khụ —”

Hài tử gì đó nói bây giờ cũng quá sớm đi.

Tống Dư Hàng vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: “Không vội, tôi sinh cũng được.”

Lâm Yêm dùng đôi tay đầy dầu mỡ trây trét lên mặt Tống Dư Hàng, nắn vặn đủ hình dạng sau đó quay đầu đi.

“Mơ tưởng.”

Tống Dư Hàng sụ mặt, bước nhanh đuổi theo nàng: “Không phải, Lâm Yêm, Yêm Yêm, em nghe tôi nói….”

Ăn cơm xong, Lâm Yêm đi tắm, lúc ngâm mình bởi vì vết thương ở cổ nên ko thể trầm mình, muốn lấy dầu gội lại ko dám rướng người quá cao.

Tống Dư Hàng buồn cười nhìn nàng, đặt sữa tắm lẫn dầu gội trong phạm vi mà nàng có thể với tới được.

“Lâm tiểu thư nằm yên đi nhé, tôi gội đầu giúp em.”

Lâm Yêm trở người, giống như loài dã thú bất đắc dĩ bại lộ lớp lông mềm yếu.

Tống Dư Hàng ngồi xổm xuống, lấy vòi sen tưới nhẹ lên tóc nàng, lúc xoa dầu gội thì điện thoại reo, cô ba chân bốn cẳng chạy tới.

“Mẹ?”

Vì hai tay không tiện, nên cô ấn loa ngoài để lên trên ghế.

Giọng nói của mẹ Tống truyền đến: “Dư Hàng, tuần sau là trừ tịch (đêm giao thừa), con đưa Yêm Yêm về nhà ăn cơm đi.”

Lâm Yêm ngẩn ra, nhanh chóng xoay người lại nép vào thành bồn, không thể tin được nhìn Tống Dư Hàng.

Tống Dư Hàng lộ ra chút ý cười: “Dạ, để con nói với cô ấy.”

Cô nghiêng đầu nhìn ái nhân, đôi mắt màu nâu nhạt long lanh tình ý.

“Yêm Yêm, cô ấy…… sẽ đến.”

Điện thoại treo.

Mẹ Tống tháo mắt kính lão thở dài, trên bàn là các mảnh báo giấy được cắt ra, nội dung bên trong xoanh quanh chuyện đồng tính luyến ái.

Bà không hay lên mạng, cũng không thường xem TV, chỉ biết dùng cách xưa cũ nhất để tìm hiểu về con gái mình, lý giải tình yêu của các nàng.

Người già xoa hai mắt, hốc mắt đỏ hoe, dưới ánh đèn mờ nhạt run rẩy từng bước đi vào phòng bếp.

Nếu Trừ Tịch về nhà ăn cơm, thì bà cũng nên chuẩn bị chút gì đó.

Nên mua ít cải về làm dưa, kho sẵn nồi thịt kho tàu, đến lúc đó là có thể ăn được rồi.

Dù gì thì…. Đây là lần đầu tiên Lâm Yêm dùng thân phận bạn gái của Tống Dư Hàng đến nhà làm khách, phải long trọng một chút.

————–

——————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.