Tá Áo Học Sinh

Chương 14



“Nếu như tôi nói lả nếu như, nếu như cuộc phẫu thuật thất bại, Tiểu Tần, cô hãy thay tôi chăm sóc cho Y Lam, nó giờ đã lớn rồi, có thể tự làm được nhiều việc, sẽ không phiền phức lắm đâu. Dù thế nào, cũng phải để nó được học hành đến nơi đến chốn…”

“Được rồi.” Cô giáo Tần ngắt lời cô Chương, cười nói, “Có thể thay thế được mọi thứ, nhưng mẹ thì không ai thay thế được, Y Lam, em nói có đúng thế không?”

“Sẽ không thất bại đâu.” Y Lam nói.

Chín giờ sáng, cô Chương được đưa vào phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật diễn ra rất lâu. Y Lam ngồi đợi ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, ngồi thẳng người và không động đậy.

Cô giáo Tần rót choY Lam một cốc nước, cô lắc đầu.

“Chắc chắn sẽ thành công.” Cô giáo Tần khuyên Y Lam, nói: “Người tốt sẽ gặp điều may mắn.”

Y Lam cố gượng cười, nói: “Em biết mà.”

Cô giáo Tần ngồi xuống cạnh Y Lam, nói: “có một việc, cô vẫn luôn muốn nói với em.”

“Dạ.” Y Lam quay sang nhìn cô.

“Em nhớ lúc nhỏ, em đóng phim cùng Diệp My bộ phim đó chứ? Hồi đó bộ phim được đón nhận nồng nhiệt lắm, nhưng trước đây không lâu, diễn viên Trình Phàm, người đóng bố em trong bộ phim hồi đó lại đến Thanh Mộc Hà chúng ta quay phim, nói gần mười năm trôi qua, muốn gặp mặt cô bé Lam Lam hồi đó, cô đã gọi điện đến nhà em, kết quả là mẹ em không đồng ý để họ gặp em.”

“Cô ấy là như thế mà.” Y Lam nói.

“Có phải em cho rằng chị ấy quá ích kỷ không?” Cô giáo Tần hỏi.

Y Lam không trả lời.

“Chị ấy sợ mất em.” Cô giáo Tần nói với Y Lam, “Chính chị ấy đã nói với cô như vậy.”

Y Lam nghe xong, nắm bày tay lại, cố nín thở, tròng mắt bỗng đỏ lên.

“Cô nói với em điều này chẳng vì điều gì cả,” cô giáo Tần nói, “Cô nghĩ rằng em biết cũng được, không biết cũng đươc, đều không quan trọng. Bởi vì cô nhận ra được rằng, em yêu quý chị ấy, em cũng không muốn rời xa chị ấy, có đúng vậy không? Chị ấy lo lắng như vậy đúng là quá thừa. Có phải như vậy không?”

Đúng lúc đó cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Cô Chương được đẩy ra, Y Lam và cô giáo Tần nhìn bác sĩ đầy hy vọng. Bác sĩ nhìn họ gật đầu.

Trái tim Y Lam treo lơ lửng một tháng nay cuối cùng trong khoảng khắc đó bỗng hạ xuống. Cô giơ hai tay ra ôm chầm lấy cô giáo Tần.

Trong phòng bệnh, hoa ly trắng nở rộ. Mỗi ngày Đơn Lập Vĩ đều đem tặng một bó hoa ly trắng. Vì biết hôm nay cô giáo Chương làm phẫu thuật nên đã đặc biệt viết thêm bưu thiếp. Trên tấm bưu thiếp viết mấy chữ đơn giản: Chúc sớm bình phục.

Cô Chương tỉnh lại, hành động đầu tiên là giơ tay sờ lên ngực. Cô giáo Tần ngăn tay cô ấy lại, nói: “Chị chịu khó nghỉ ngơi, sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”

Nét mặt cô ấy hơi kỳ lạ, không rõ là vui hay buồn.

“Mẹ ơi.” Y Lam lao đến gọi cô ấy. Ánh mắt cô ánh lên niềm vui mừng, nhìn Y Lam, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp bảy giờ rồi ạ.” Y Lam nói, “Mẹ muốn ăn gì?”

Cô ấy giơ tay ra vuốt má Y Lam, nói: “Con gầy quá.”

“Chằng phải mẹ vẫn luôn nói con không được béo quá sao? Gầy đi lại vừa đẹp.” Y Lam cười.

“Ở đây đã có cô.” Cô giáo Tần nói, “Cô sẽ chăm sóc mẹ em, Y Lam, cô ra lệnh cho em mau về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi.”

“Đi đi!” Cô Chương cũng vẫy tay, nói: “Phải nghe lời cô giáo!” “Vâng.” Y Lam nói với cô giáo Tần, “Em sẽ quay lại sớm thay cho cô.”

Ra đến cửa bệnh viện, dưới ánh đèn đường lúc hoàng hôn, Y Lam xách cặp lồng cơm đi ra, bỗng nhìn thấy anh ta, hoảng quá bất giác lùi lại vài bước.

“Y Lam.” Anh ta gọi Y Lam.

Chỉ cảm giác đó như là giấc mơ, Y Lam hơi hoang mang, một lúc sau mới gọi: “Thầy, thầy Bo.”

“Đừng gọi tôi là thầy.” Anh ta bước lên một bước, nói” “Tôi đến để chúc mừng em, tôi đã xem trên tivi. Em quả thực đã giành giải nhất. Phải rồi, em đã nhận được hoa của ôti gửi chưa?”

‘Nhận được rồi ạ, em cảm ơn.” Y Lam nói.

Bo Quách nói: “Hôm đó, ở quán cà phê, tôi đã đợi em đến 4 giờ.”

“Em xin lỗi.” Y Lam nói hơi khó khăn, “Mẹ em nhập viện.”

‘Tôi đã đọc báo và cũng đã nghe Minh Minh nói.” Anh nắm lấy cổ tay Y Lam, nói: “Đi theo tôi…”

“Thầy Bo…”

“Đừng gọi tôi là thầy.” Anh nhắc lại một lần nữa với vẻ hơi bực bội.

Anh ta cứ thế nắm tay Y Lam lôi đi, Y Lam tay xách cặp lồng cơm lảo đảo bước theo anh ta, sau đó, anh đẩy Y Lam vào trong xe taxi, xe taxi đưa Y Lam và anh đến câu lạc bộ của một trường đại học. Có thể nhận ra được anh và những người trong đó khá thân thiết với nhau, trên sân khấu, có một nữ sinh viên đang tự đàn hát một bài hát rất hay.

Tôi nghe thấy giọng nói của em, có một cảm giác vô cùng đặc biệt khiến cho tôi luôn nghĩ đến, không dám quên em.

Tôi nhớ có một người, luôn ở mãi trong trái tim tôi, cho dù chỉ có thể yêu em như vậy thôi.

Nếu thực sự có một ngày, tình yêu lý tưởng sẽ xuất hiện.

Tôi sẽ cố gắng nói với em, sẽ không bao giờ thay đổi.

Cho dù đường đời có bao xa, nhất định sẽ thực hiện được.

Tôi sẽ thì thầm bên tai em rằng:

Tôi yêu em, yêu em, như chuột yêu gạo, dù có bao gió mưa, tôi vẫn luôn bên em.

Tôi nhớ em, nhớ đến em, cho dù có bao điều đau khổ, chỉ cần có thể làm em vui, thì tôi xin tình nguyện, yêu em như vậy.

“Có hay không?” Anh đưa cho cô một cốc nước hoa quả, nói: “Bài hát hiện nay đang rất thịnh hành trên mạng, tên bài hát cũng rất ngộ nghĩnh: “Chuột yêu gạo”, rất hay đấy.

Y Lam cắn mạnh môi dưới của mình, sự đau đớn đã nhắc cô tất cả mọi thứ không phải trong cõi mộng.

“Em hãy để mình được thoải mái một chút, giống như các bạn Minh Minh vậy.” Bo Quách nói, “Nghe ca nhạc sẽ rất tốt đối với em.”

“Thầy Bo,” Y Lam đặt cốc nước hoa quả xuống, nói: “Em phải đi đây!”

“Tôi đã nói là không được phép gọi tôi là thầy rồi.” Bo Quách đặt mạnh cốc bia trong tay xuống bàn.

Y Lam đứng dậy đi ra ngoài.

Bo Quách đuổi kịp cô ở bên ngoài câu lạc bộ, nắm lấy tay cô, hỏi cô:

“Tại sao, tại sao em không giống với bọn họ?”

Y Lam không hiểu anh ta đang nói gì.

“Em đã làm cho tôi say mê.” Anh nói, “Em phải chịu trách nhiệm.”

“Anh buông tay ra, tôi phải trở lại bệnh viện.” Y Lam vùng ra khỏi anh ta.

“Không.” Bo Quách nói, “Trước khi nhận được đáp án, tôi quyết không buông tay.”

Y Lam ngẩng đầu lên, ngoan cố nhìn anh ta.

“Hãy nói cho tôi biết.” Bo Quách nhẹ nhàng hỏi, “Có phải em có một cảm giác khác lạ đối với tôi không?”

Trước câu hỏi đã có chủ định sẵn của Bo Quách, Y Lam cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đang bị rơi từ trên cao xuống, mất cân bằng, mất phương hướng, một lúc sau cô mới cố sức vùng ra khỏi Bo Quách, cứ thế chạy thẳng về phía trước.

Bo Quách không hề đuổi theo.

Trong câu lạc bộ, giọng thanh cao của cô gái trẻ vẫn đuổi theo: Tôi yêu em, yêu em, như chuột yêu gạo, dù có bao gió mưa, tôi vẫn luôn ở bên em.

Tôi nhớ em, nhớ đến em, cho dù có bao điều đau khổ, chỉ cần có thể làm em vui, thì tôi xin tình nguyện, yêu em như vậy.

Tình yêu, khi 17 tuổi đó chỉ là hai chữ xa vời khiến người ta đau khổ một cách vô ích.

Trong lòng Y Lam hiểu rõ, có một điều Bo Quách đã nói đúng, cô và bọn Minh Minh không giống nhau. Cô không có quyền có được tất cả điều này, ngoài việc buông tay, cô không còn lựa chọn nào.

Trong lòng nghĩ đến Minh Minh, đã nhìn ngay thấy Minh Minh. Minh Minh mặc một chiếc váy mới rất đẹp, đứng đợi Y Lam ở trước cửa phòng bệnh, hơi cằn nhằn: “Đi đâu vậy, làm mình đợi mãi.”

Y Lam vẫn chưa định thần lại được.

“Cậu sao thế?” Minh Minh sờ tay lên trán Y Lam, nói: “Cứ như người mất hồn vậy!”

“Có lẽ mấy hôm rồi mệt quá.” Y Lam nói.

“Mình muốn nói chuyện với cậu.” Minh Minh nói, “Y Lam, mình thật sự buồn chán quá đi mất.”

“Cậu đợi mình nhé.” Y Lam nói xong, liền đi vào phòng bệnh. Cô Chương và cô giáo Tần nhìn thấy Y Lam bước vào, đều hỏi đầy ngạc nhiên: “Chẳng phải em về nhà tắm rửa thay quần áo sao, sao vẫn như cũ vậy?”

Y Lam vội vàng chỉ vào chiếc túi trên đầu giường, nói: “Em để quên chìa khoá trong túi.”

“Đúng là để đâu quên đấy.” Cô giáo Tần đưa cho Y Lam túi, nói: “Minh Minh đợi em lâu lắm rồi đấy.”

“Em đi rồi về ngay.”

Y Lam thở thật sâu, nhìn thấy Minh Minh đang ngồi xổm bên ngoài phòng bệnh, hai tay ôm đầu gối.

“Hi!” Y Lam nói, “Làm gì thế?”

Minh Minh vẫn không phản ứng.

Y Lam ngồi xổm xuống quan sát, thì ra Minh Minh đang khóc, toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa khắp mặt.

“Đây là bệnh viện, đừng có làm mất mặt thế.” Y Lam thấp giọng nói, “đi nào, có chuyện gì chúng ta ra đằng kia nói.”

Đi qua phòng cung cấp nước sôi, rồi đi qua cả nhà vệ sinh ở trên toà lầu, có một ban công nhỏ, Y lam vô tình phát hiện ra nơi này, có lúc vào ban đêm, khi ở trong phòng bệnh cảm thấy ngột ngạt, Y Lam đến đây để hít thở không khí và ngắm bầu trời.

Y lam kéo Minh Minh đến tận nơi đây mới thờ phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu nói đi, có chuyện gì vậy?”

Minh Minh ôm chầm lấy Y Lam: “Y Lam, cứu mình với.”

“Tiểu thư ơi.” Y Lam nói, “Cậu tưởng mình còn chưa đủ mệt hay sao?”

‘Mình xin lỗi.” Minh Minh khóc thút thít, “Nhưng ngoài tìm cậu ra, mình không biết còn có thể tìm ai.”

“Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Y Lam thực sự chẳng hiểu ra sao nữa.

Minh Minh cuối cùng cũng nói ra sự thật: “Mình đã yêu rồi.”

Y Lam đã hoàn toàn yên tâm, đẩy Minh Minh một cái, nói: “Mình cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm! Cậu có biết là mấy ngày nay mình đều bị những tin tức xấu làm cho sắp phát điên lên rồi, cậu còn nhẫn tâm làm như vậy để hành hạ mình sao?”

“Mình đã yêu rồi.” Minh Minh lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng, nói: “Nhưng người mình yêu lại không hề yêu mình!”

“Cậu chẳng phải là chưa có cảm giác nhớ nhung gì sao?” Y Lam cố ý trêu chọc.

“Chưa có thì giờ có mà.” Minh Minh lại đến sát bên cạnh Y Lam, hỏi: “Làm thế nào bây giờ, mình buồn chán quá đến độ tóc sắp rụng hết rồi.” Vừa nói Minh Minh vừa giơ tóc mình ra choY Lam xem, như thể thực sự là đã trở thành một người trọc đầu.

“Mình không biết.” Y Lam nói.

“Mình rất muốn giống như cậu.” Minh Minh nói, “cậu chẳng bao giờ hoang mang, hoảng loạn, như thể không ai có thể khiến cậu động lòng.

Minh Minh nói như vậy khiến trái tim Y Lam lại đập loạn xạ, chỗ cổ tay vừa được người đó nắm bỗng có cảm giác nhói đau ngọt ngào, trong đầu vẫn còn vọng lại lời anh vừa nói: “Hãy nói cho tôi biết, có phải em có một cảm giác khác lạ đối với tôi không?”

Hãy nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, nói cho tôi biết. Y Lam thực sự muốn bịt chặt lỗ tai lại.

Minh Minh nói giọng không vui: “Cậu chẳng quan tâm gì đến mình cả.”

Y Lam tức giận nhìn Minh Minh.

“Cậu chẳng quan tâm gì đến mình.” Minh Minh nói, “Cậu còn chẳng thèm hỏi xem người đó là ai?”

“Tiều thư ơi, xin hỏi, người đó là ai vậy?”

Minh Minh nhìn Y Lam, một lúc lâu sau mới phát ra hai chữ: “Bo Quách.”

Y Lam chỉ cảm thấy mình đang ngất lịm, Minh Minh tiếp tục nói: “Mình thật sự không thể làm chủ được nữa, mình yêu anh ấy, giống như bài hát “Chuột yêu gạo”, nhưng anh ấy đã có bạn gái rồi, hơn nữa, anh ấy cũng từng là giáo viên của mình, Y Lam, cậu hãy nói cho mình biết, mình phải làm sao bây giờ?”

Y Lam nhìn Minh Minh, hỏi: “Cậu biết bài hát đó không?”

“Gì cơ?”

“Bài hát “Chuột yêu gạo” đó?

Minh Minh gật đầu: “Đó là bài hát anh ấy giới thiệu cho mình nghe.”

“Quên anh ta đi!” Y Lam nói.

“Mình sợ mình không làm được.”

“Không làm được cũng phải làm, nếu không cậu phải tự làm tự chịu, sẽ không có ai đồng tình với cậu đâu!” Y Lam nói xong, quay người đi luôn, để lại Minh Minh đang ngẩn người đứng nguyên vị trí cũ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.