Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 576: Chỗ dựa



Chu Hàng nghe thấy lời này trong lòng cũng mát lạnh một chút. Là bí thư thị ủy, Chu Hàng tự nhiên phải nắm vấn đề nhân sự. Sau khi nhận chức chưa đầy nửa năm, việc bố trí nhân sự ở khu công nghiệp Vĩ Huyền đã bị Chu Hàng điều chỉnh không còn như trước nữa. Bộ máy lãnh đạo khu công nghiệp đã được thay mới hoàn toàn. Mặc dù nói vua nào triều thần đấy, nhưng cách làm trắng trợn như vậy, bây giờ lại đối mặt phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm là người tạo ra khu công nghiệp, Chu Hàng và Triệu Kha sao không khỏi có chút lo lắng.

Tình hình trên tỉnh hiện nay, Chu Hàng và Triệu Kha đều nghe được, thật sự bởi vì chuyện gì đó mà chọc giận Dương Phàm, nói như vậy Hác Nam xuất phát từ lo lắng cho lợi ích toàn cục, chưa chắc không tiến hành một chút thỏa hiệp nào đó. Nếu thật sự là như vậy, Chu Hàng và Triệu Kha bị điều chỉnh công việc cũng không phải không thể xảy ra.

– Phó bí thư Dương, hay là tôi xuống huyện Vĩ Huyền cùng ngài. Chu Hàng vội vàng giải thích một câu, không cùng Dương Phàm đi xuống, trong lòng Chu Hàng đúng là không yên tâm.

– Được, vậy làm phiền đồng chí Chu Hàng. Hôm nay tôi không nghe báo cáo, tôi muốn ngồi với các đồng sự năm nào. Đồng chí Chu Hàng không có ý kiến gì chứ?

Dương Phàm trước sau như một vẫn dùng giọng nói bình tĩnh như vậy, nhưng lại mang theo một thái độ không được phản đối.

Chu Hàng và Triệu Kha lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người Mẫn Kiến, Tô Diệu Nga và Ngô Yến.

– lão lãnh đạo. Ngài có thể trở về thật sự là tốt quá.

Mẫn Kiến chờ hai người rời đi, lập tức lớn tiếng nói.

Dương Phàm rất rõ ràng Mẫn Kiến nói ra tiếng lòng của người khác. Tô Diệu Nga và Ngô Yến đều cười cười ấn chứng lời Mẫn Kiến nói.

– Lần trước tôi về, sao anh không nói với tôi?

Dương Phàm cười cười đưa cho Mẫn Kiến một điếu thuốc, thuận tay cũng lấy cho mình một điếu. Mẫn Kiến quay đầu lại nhìn Ngô Yến, ý rất rõ ràng.

Ngô Yến mỉm cười đưa tay lên vén sợi tóc trên trán, động tác này làm cho Ngô Yến vừa quyến rũ vừa dịu dàng:

– Cũng không sợ ngài chê cười, mấy năm qua ba người chúng tôi đạt thành đồng minh cùng tiến cùng lùi. Không cần biết ai là lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, tóm lại ba người chúng tôi cùng tiến cùng lùi.

Ngô Yến trước mặt Dương Phàm tự nhiên cái gì cũng dám nói. Lời này cho dù bị Chu Hàng và Triệu Kha nghe cũng không có vấn đề gì lớn. Những năm qua, ba người là đồng minh thì ai cũng có thể nhìn ra.

Dương Phàm hoàn toàn có thể giải thích được cảnh ngộ của ba người Mẫn Kiến, Tô Diệu Nga và Ngô Yến mấy năm qua. Đổi thành mình làm bí thư thị ủy cũng sẽ không ngừng tiến hành công kích vào các người cán bộ cũ của thành phố. Đổng Trung Hoa còn ở thành phố Uyển Lăng thì còn đỡ một chút. Chu Hàng và Triệu Kha không hề phải cố kỵ gì, bởi vì có Hác Nam làm chỗ dựa mà.

Hai mắt Ngô Yến lại đỏ lên, lén quay đầu lại lại một chút, hai vị còn lại đều cúi đầu không nói lời nào. Tiếng gõ cửa vang lên, người đi vào là Kha Nghiên. Kha Nghiên cầm điện thoại di động trong tay rồi nói:

– Ngô tỷ, điện thoại.

Ngô Yến cười cười với Dương Phàm, nghe điện liền đi ra ngoài. Mẫn Kiến lúc này mới cười nói:

– lão lãnh đạo, tôi đề nghị ngài đừng đến Vĩ Huyền, miễn cho thấy lại tức giận. Huyện Vĩ Huyền hôm nay từ trên xuống dưới tất cả đều là người của đám Chu Hàng và Triệu Kha. Những người đề bạt năm đó không có mấy người còn ở trên vị trí.

Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên một chút, lạnh nhạt nói:

– Vậy sao? Như vậy tôi càng phải mau chân đến xem.

Mẫn Kiến do dự một chút rồi lộ ra một tia xấu hổ rồi nói:

– Tôi thân là phó bí thư thị ủy, mấy năm qua cũng không có quyền lên tiếng trong vấn đề nhân sự. Ngài còn nhớ Dư Phượng Hà chứ? Sớm bị bệnh lui về. Chính là bởi vì huyện Vĩ Huyền là huyện có kinh tế tốt nhất thành phố Uyển Lăng, các cán bộ cũ trên cơ bản đều bị loại trừ hết.

Ngô Yến lúc này đã trở về, mặt mang theo một tia tức giận, nói với Mẫn Kiến:

– Phó chủ nhiệm khu Khai Phát Lý Tình Tình vừa gọi điện tới. Ban Tổ chức cán bộ thị ủy tìm cô ấy nói chuyện, muốn điều cô ấy đến xã Nam Hồ giữ chức phó bí thư Đảng ủy. Chuyện này phó bí thư Mẫn có biết hay không?

Lý Tình Tình là người mà Ngô Yến mang từ cục Chiêu thương tới, là cán bộ thân thiết điển hình, tính ra cũng là cấp dưới cũ của Dương Phàm. Xã Nam Hồ là một xã xa xôi nhất thuộc thành phố Uyển Lăng, xung quanh còn có các nông trường. Trên cơ bản đến nơi đó nhận chức đều là bị đầy ải, càng đừng nói là cái gì phó bí thư Đảng ủy.

– Quá kiêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Mẫn Kiến đứng bật dậy, rút điện thoại di động ra mà khóe mắt liếc nhìn Dương Phàm một chút. Phát hiện trên mặt lãnh đạo hiện ra một tia tức giận, Mẫn Kiến không khỏi mừng thầm trong lòng.

Trước mặt Dương Phàm, Mẫn Kiến gọi điện đến phòng làm việc của trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy thành phố Uyển Lăng Hồ Ngọc Mẫn, sau khi bên kia nghe điện, Mẫn Kiến liền lớn tiếng nói:

– Trưởng ban Ngọc Mẫn, chuyện điều động công tác của Lý Tình Tình khu Khai Phát sao trước đó không thông báo với tôi một chút đã phái người đi nói chuyện? Dựa theo quy định, điều động cán bộ từ cấp trưởng phòng trở nên phải được tập thể thông qua. Ban Tổ chức cán bộ từ bao giờ thay thế được hội nghị thường ủy vậy hả?

Lời này của Mẫn Kiến rất khó nghe, Hồ Ngọc Mẫn là cán bộ từ trên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy điều xuống, mấy năm nay ở vấn đề nhân sự Mẫn Kiến trên cơ bản không hề nói chuyện. Về cơn bản danh sách mà ban Tổ chức cán bộ thị ủy đưa ra, Mẫn Kiến sẽ không cản trở. Dù sao nếu thật sự đưa ra hội nghị thường ủy, tam giác đồng minh có thể làm chỉ là bảo vệ người nhà mình. Bên phía ban Tổ chức cán bộ dường như đã quen với việc Mẫn Kiến không tỏ thái độ gì. Mẫn Kiến không nói lời nào không phải là không oán giận. Oán giận tích tụ mấy năm nay, hôm nay trước mặt Dương Phàm Mẫn Kiến muốn thể hiện một chút, vì thế Mẫn Kiến nói chuyện tự nhiên không hề khách khí.

Hồ Ngọc Mẫn không ngờ Mẫn Kiến đột nhiên phát tác như vậy. Hồ Ngọc Mẫn lúc này đang ngồi trong phòng làm việc xem công văn bình thường cũng mạnh quen rồi, vì thế thuận miệng nói:

– Chúng tôi chẳng qua chỉ là tìm đồng chí Lý Tình Tình nói trước một chút, khi chính thức có quyết định thì phải đưa ra hội nghị thường ủy bàn bạc chứ.

Trên thực tế tất cả mọi người đều biết một khi ban Tổ chức cán bộ thị ủy tìm đồng chí nào nói chuyện, trên cơ bản 90 % sẽ bị điều động, trừ phi xảy ra tình hình ngoài ý muốn.

– Đồng chí Ngọc Mẫn, vấn đề nhân sự từ trước đến nay tôi là phó bí thư thị ủy không biết gì hết, đồng chí cảm thấy có phù hợp trình tự hay không?

Mẫn Kiến cười lạnh một tiếng, một câu nói đã đánh trúng vấn đề yếu hại. Phó bí thư thị ủy quản lý chính là mũ quan chức, trước kia Mẫn Kiến không nói gì, không phải là việc này không do hắn quản. Hơn nữa cách xưng hô của Mẫn Kiến đã thay đổi. Ban đầu còn là

“trưởng ban”

sau này trực tiếp đổi thành

“đồng chí”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Ngọc Mẫn hiện lên đám mây mù âm u, mấy hạt mụn trên mũi trở nên rõ ràng khi thở hổn hển. Từ trước đến nay Hồ Ngọc Mẫn đúng là quen thuộc Mẫn Kiến im hơi lặng tiếng, trong lúc nhất thời không thể nào thích ứng nổi.

– Tôi sẽ cho người mang tài liệu lên cho phó bí thư Mẫn.

Nói xong Hồ Ngọc Mẫn bịch một tiếng hung hăng dập máy. Điều này làm Mẫn Kiến không khỏi nhíu mày lại, điện thoại di động theo bản năng cũng cầm xuống.

– Phó bí thư Dương, ngài cũng thấy đó, cô ta không ngờ dám dập máy trước.

Mẫn Kiến thở hổn hển ngồi xuống, cầm lấy thuốc đặc biệt mà Dương Phàm để trên bàn, rút một điếu..

– Bình thường Chu Hàng đối với mọi người như thế nào?

Dương Phàm cười cười đưa bật lửa tới. Mẫn Kiến châm lửa hít sâu một hơi không nói gì, chỉ là nhìn Tô Diệu Nga một chút. Tô Diệu Nga được Mẫn Kiến ám chỉ liền lộ ra vẻ mặt ảm đạm rồi nói:

– Phó bí thư Dương, bí thư Chu bình thường luôn cười cười hòa hợp với mọi người, đây đều là biểu hiện bên ngoài.

Tô Diệu Nga nói đến đây liền do dự một chút, điểm đến là dừng đã là thói quen của Tô Diệu Nga. Ngô Yến lập tức nói thay Tô Diệu Nga:

– lão lãnh đạo, anh có biết mấy lão già ở Uyển Lăng gọi Chu Hàng là gì không? Tiếu diện hổ (Mặt hổ cười)

Dương Phàm nghe đến đây mặt liền sa sầm xuống, giơ tay nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói:

– Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Ngô Yến, chị lập tức sắp xếp một chút, mời các đồng chí có quan hệ tốt ở cục Chiêu thương năm đó tới, nói là tôi mời khách.

Dương Phàm vừa nói như vậy làm cho trên mặt Mẫn Kiến lộ ra một tia vui mừng, chẳng qua rất nhanh đã biến mất, mặt lộ vẻ lo lắng:

– Bên phía thị ủy chắc là có sắp xếp rồi mà.

Dương Phàm cười ha hả rồi nói:

– Anh từ chối giúp tôi. Đã nói tôi muốn gặp người quen cũ một lần, sẽ không phiền phức các đồng chí thị ủy thành phố Uyển Lăng.

Mẫn Kiến trong lòng không khỏi thầm sung sướng. Dương Phàm đưa ra chiêu này, bề ngoài thoạt nhìn việc từ chối lời mời dùng cơm của thị ủy thành phố Uyển Lăng là có nguyên nhân. Nhưng trên thực tế người nào cũng biết, Dương Phàm đây rõ ràng là muốn làm thị ủy thành phố Uyển Lăng mất mặt. Nguyên nhân rất đơn giản, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tô Diệu Nga lúc này cười ha hả đứng lên rồi nói:

– Tôi đi bố trí bữa cơm trưa.

Mẫn Kiến cũng đứng lên rồi nói:

– Tôi quay về thị ủy một chuyến.

Hai người bọn họ trước sau rời đi, Dương Phàm chỉ đứng lên gật đầu coi như tiễn chân bọn họ. Trong phòng chỉ còn lại Ngô Yến và Dương Phàm, hai người liếc nhìn nhau. Trong lòng Ngô Yến hiện lên cảnh hai người ở bên nhau lúc trước, trên mặt không khỏi hiện ra một tia xấu hổ.

– Em đoán xem Mẫn Kiến quay về thị ủy làm gì?

Ngô Yến rất nhanh bỏ chuyện xưa, trở về thực tại.

Dương Phàm nghe xong cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:

– Còn có thể làm gì nữa, tìm ban Tổ chức cán bộ gây phiền phức.

Dương Phàm nói xong liền chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình. Ngô Yến do dự một chút rồi ngồi lại, trong miệng nhỏ giọng nói:

– Chị già rồi.

Dương Phàm dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói:

– Em cũng đã gần 40 rồi.

– Nghe nói em không mang theo bà xã tới, bên cạnh không có ai chăm lo là không thể được. Chị có một cô em gái khá xinh xắn, người cũng chăm chỉ.

Ngô Yến nói đến đây liền chần chờ một chút, dùng ánh mắt liếc nhìn Dương Phàm một chút, vừa lúc thấy ánh mắt cười cười của Dương Phàm. Ngô Yến có chút xấu hổ cúi đầu, tâm tư trong lòng bị nhìn thấy tự nhiên là xấu hổ.

– Chị đó.

Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói:

– Cũng không sợ làm em mệt chết sao?

Lời nói như thế này Dương Phàm có thể nói ra, trong lòng Ngô Yến rất ngọt ngào. Mặc dù hai người không thể nào như quá khứ được nữa.

– Đó là may mắn của cô bé đó.

Ngô Yến cây ngay không sợ chết đứng nói một câu. Dương Phàm cười cười rồi nói:

– Cũng có không ít người có suy nghĩ như chị. Bên trong nhà khách tỉnh ủy cũng chuẩn bị thư ký cuộc sống cho em đó.

Vừa nói Dương Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Trần Minh Dương.

Trần Minh Dương đêm qua đến nhà Hác Nam, chuyện này sao có thể tránh được tai mắt của Dương Phàm. Xe của Trần Minh Dương vừa dừng trước cửa nhà Hác Nam, lập tức có người gọi điện thông báo cho Dương Phàm.

Người gọi điện chính là Mã Diễm Hồng. Mà cuộc điện thoại này càng làm Dương Phàm thêm kiên định với suy nghĩ trong đầu, không thể dựa vào người phụ nữ này.

Ngô Yến sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ, cười cười nhỏ giọng nói:

– Tự đưa lên cửa, em cứ việc nhận là được mà.

– Nực cười. Em chưa từng thấy phụ nữ sao?

Dương Phàm nhướng mày thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa

Lý Thắng Lợi thò đầu vào cười nói:

– Phó bí thư Dương, phó trưởng ban thư ký Trần đã sắp xếp xong, đến đây nói có chuyện muốn báo cáo với ngài.

Dương Phàm nghe xong trán hơi nhăn lại một chút, cười nói với Ngô Yến:

– Chị đi làm việc của mình đi, tối cùng nhau ăn cơm.

Ngô Yến nhìn ra ngoài cửa một chút, nhỏ giọng nói:

– Phòng ở thành Tây vẫn để không. Mấy năm nay Hiểu Vân và Bộ Yên vẫn ở đó.

– Chị nghĩ gì thế? Em không đói khát đến mức như vậy đâu.

Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói, trên mặt không hề có ý tức giận.

Mẫn Kiến ra khỏi khu nghỉ dưỡng liền lên xe về trụ sở thị ủy. Sau khi xuống xe, thắt lưng liền ưỡn thẳng lên, từ trước đến nay chưa từng như vậy. Trước đó Mẫn Kiến đều là hơi khom một chút, trên mặt bình thường đều hiện ra nụ cười. Nhưng hôm nay Mẫn Kiến đã đổi thành vẻ nghiêm túc. Biến hoá này đều là do có phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm làm chỗ dựa.

Mẫn Kiến dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía phòng làm việc của bttcb thị ủy. Mẫn Kiến hừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc vững vàng đi lên lầu. Trên đường đi, người gặp Mẫn Kiến đều thấy không quen thuộc cho mấy, đều né tránh, thật sự không thể tránh được liền ân cần thăm hỏi rồi cúi đầu bước đi thật nhanh.

….

Trần Minh Dương vô cùng cẩn thận đi vào, thấy Dương Phàm đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, chút do dự cuối cùng trong đầu Trần Minh Dương đã biến mất. Muốn dựa vào nhà người ta thì không được do dự, cái họa nếu muốn lảo đảo lắc lư, Trần Minh Dương đã thấy nhiều rồi mà.

– Phó bí thư Dương, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?

Trần Minh Dương cười cười đến gần một chút, gật đầu cúi người nhỏ giọng nói với Dương Phàm nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều. Trong chốn quan trường không so sánh về độ tuổi, chỉ có quyền lực lớn hay nhỏ mà thôi. Điểm này từ rất lâu trước kia Trần Minh Dương đã hiểu rất rõ.

– Đồng chí Minh Dương đến sao, ngồi đi.

Dương Phàm mở mắt ra, chỉ vào vị trí đối diện với mình.

Trần Minh Dương có chút do dự, không lựa chọn ngồi xuống, mà tiến lên một bước, thắt lưng càng khom hơn chút nữa, nhỏ giọng nói:

– Phó bí thư Dương, tối ngày hôm qua sau khi ăn tối xong, Bí thư Hác liền bảo trưởng phòng Na gọi tôi tới. Bí thư Hác rất quan tâm đến ngài, hỏi rất nhiều vấn đề sinh hoạt.

Dương Phàm cười cười, cầm lấy khói đưa cho Trần Minh Dương một điếu rồi nói:

– Minh Dương, anh đứng làm gì, ngồi xuống rồi nói.

Trần Minh Dương không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, cẩn thận ngồi nửa mông, trên mặt lộ ra vẻ cung kính rồi nói:

– Phó bí thư Dương, tôi đến là xin chỉ thị của ngài về lịch trình ngày mai.

Thứ cần nói thường thưởng chỉ một câu là đủ. Trần Minh Dương chỉ nói một câu về chuyện tối qua, trước mặt lãnh đạo chỉ cần có thái độ nói thật là đủ rồi.

– Có bố trí gì cụ thể ư, không cần, tôi quay về chỉ xem xét một chút mà thôi. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát, chỉ mang theo vài người mà thôi. Tôi là đi các nơi cũ, thăm các người quen cũ, gióng trống khua chiêng làm gì?

Dương Phàm nói rất rõ ràng, trong lòng Trần Minh Dương càng thêm yên tâm. Có thể đi theo lãnh đạo lặng lẽ quay về nơi đã từng chiến đấu xem một chút, điều này đã nói rõ thái độ của lãnh đạo rồi. Miệng dù nói tốt như thế nào cũng không bằng có thể được lãnh đạo mang theo.

– Vấn đề an toàn của ngài có cần lo lắng một chút hay không?

Trần Minh Dương cười hắc hắc một tiếng, cẩn thận nịnh bợ một câu.

– Cũng không cần. Nơi khác không nói, ở huyện Vĩ Huyền dù tôi đi đến đâu cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Trần Minh Dương hiểu rõ ý trong lời nói của Dương Phàm. Vĩ Huyền có thể từ một huyện nghèo khó biến thành huyện có kinh tế phát triển nhất thành phố Uyển Lăng, đều là do một tay Dương Phàm làm ra. Quần chúng nhân dân đều rất thực tế, ai mang tới chỗ tốt cho bọn họ, trong lòng quần chúng nhân dân liền nhớ người đó.

– Đúng vậy, những chuyện năm đó ngài đã làm ở huyện Vĩ Huyền, cả tỉnh Giang Nam không ai không biết.

Trần Minh Dương không nói vấn đề an toàn nữa. Thực ra ánh mắt của Trần Minh Dương rất độc. Lái xe như Lâm Chí Quốc, Trần Minh Dương liếc mắt một cái là thấy không tầm thường. Càng đừng nói thành phố Uyển Lăng là ổ của Dương Phàm. Đừng nhìn quê quán trong hồ sơ của Dương Phàm viết là Bắc Kinh, trong đó có nguyên nhân của nó. Vừa nói Trần Minh Dương liền chuyển sang chuyện khác:

– Phó bí thư Dương, bảo vệ cửa ở nhà khách tỉnh ủy là do Bí thư Hác tự mình quan tâm và đưa ra bố trí.

Câu nói này nếu là bình thường không thể nghi ngờ là vẽ rắn thêm chân, nhưng bây giờ nói ra lại có một ý nghĩa khác hẳn. Dương Phàm biết Trần Minh Dương đang muốn tỏ thành ý thêm một bước nữa, vì thế gật đầu nói:

– Bí thư Dương đúng là rất quan tâm đến các đồng chí, không việc gì không có.

Trần Minh Dương nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, gật đầu than thở mà nói:

– Đúng vậy.

Hồ Ngọc Mẫn tuyệt đối không ngờ được Mẫn Kiến khí thế hung dữ tìm tới cửa. Nhìn thấy Mẫn Kiến xuất hiện trước cửa, Hồ Ngọc Mẫn theo bản năng rụt cổ lại. Người phụ nữ Hồ Ngọc Mẫn này có thể xuống giữ chức trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy thành phố Uyển Lăng tự nhiên là có bối cảnh. Cô ta từ trước đến nay không thèm để ý đến Mẫn Kiến.

– đồng chí Ngọc Mẫn, công tác của khu Khai Phát rất quan trọng, không có đồng chí quen thuộc tình hình ở nơi đó, tôi thấy rất không thỏa đáng.

Mẫn Kiến vừa đi lên đã nói với giọng nghi ngờ. Hồ Ngọc Mẫn đã quen nhìn Mẫn Kiến với khuôn mặt bình tĩnh, hôm nay là lần đầu tiên thấy Mẫn Kiến lộ ra vẻ hung dữ như vậy.

– Anh nói việc điều động vấn đề nhân sự ở khu Khai Phát sao? Là nữ phó chủ nhiệm họ Lý kia sao?

Vừa nói mặt Hồ Ngọc Mẫn liền lộ ra vẻ âm trầm, ánh mắt mang theo chút mập mờ nhìn Mẫn Kiến. Người hơi có chút đầu óc liền hiểu rõ Hồ Ngọc Mẫn đang ám chỉ, Mẫn Kiến, anh không phải có quan hệ gì không nói thành lời với Lý Tình Tình kia đó chứ?

Mẫn Kiến cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn thư ký đang vểnh tai lắng nghe phía sau, trong giọng mang theo vẻ tức giận thản nhiên:

– Tôi không đồng ý việc điều động vấn đề nhân sự khu Khai Phát, việc này hoàn toàn không cần thiết. Khu Khai Phát trước đây và bây giờ, ai rõ ràng cần đi, ai không cần đi, mọi người đều hiểu rõ. Chúng ta sử dụng cán bộ phải xem năng lực, phải xuất phát từ góc độ công việc, không nên mang theo tình cảm cá nhân vào trong đó.

Chủ nhiệm khu Khai Phát bây giờ là Đổng Bân – người này được điều từ nơi khác đến. Đây là việc sau khi Chu Hàng lên giữ chức bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng điều chỉnh. Hai năm qua công tác thu hút nhà đầu tư của khu Khai Phát thành phố Uyển Lăng dừng mà không tiến, Mẫn Kiến nói chuyện này ra có ý gì, ai cũng hiểu rõ.

– ban Tổ chức cán bộ chỉ khảo sát việc đề cử cán bộ, các vấn đề khác đồng chí nói với bí thư Chu.

Trên mặt Hồ Ngọc Mẫn hiện ra vẻ khó chịu, mang theo một tia tức giận nói lại một câu.

Mẫn Kiến lúc này không ngờ lại không giận, lạnh lùng nhìn Hồ Ngọc Mẫn rồi nói:

– Được, tôi đã hiểu ý của ban Tổ chức cán bộ.

Vừa nói Mẫn Kiến xoay người rời đi. Hồ Ngọc Mẫn đứng tại chỗ vô cùng tức giận, bộ ngực cao vút không khỏi phập phồng. Sau khi bình tĩnh lại, Hồ Ngọc Mẫn cầm điện thoại gọi tới phòng làm việc của Chu Hàng.

– Bí thư Chu, công việc của btcựu cán bộ không có biện pháp triển khai.

Hồ Ngọc Mẫn kể khổ mang theo một tia oán giận, Hồ Ngọc Mẫn rất ngạc nhiên phát hiện thái độ của Chu Hàng rất không đúng. Trước kia chuyện như thế này, Chu Hàng tám chín phần mười đều là giương ngọn cờ ủng hộ ban Tổ chức cán bộ. Hôm nay Chu Hàng lại rất có kiên nhẫn nghe hết câu chuyện, sau đó trầm giọng nói:

– Đồng chí Ngọc Mẫn, đồng chí phải tôn trọng đồng chí Mẫn Kiến. Thái độ này của đồng chí không chính xác. Đồng chí Mẫn Kiến là phó bí thư thị ủy, đồng chí nói với đồng chí Mẫn Kiến như vậy thì còn có tổ chức nữa hay không? Vấn đề nhân sự nhất định phải theo trình tự bình thường, đây là chế độ.

Chu Hàng nói xong liền dập máy ngay. Hồ Ngọc Mẫn còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, sững sờ đứng đỏ đỏ cả mặt một lúc lâu. Hồ Ngọc Mẫn lấy lại bình tĩnh mới nghĩ ra một chút, phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm đang ở Uyển Lăng. Khó trách Mẫn Kiến lại đột nhiên thẳng lưng như vậy chứ. Thầm nghĩ Mẫn Kiến có chỗ dựa, mà Chu Hàng cũng sợ Dương Phàm.

Chu Hàng trong phòng làm việc mặt đang đen thui. Mẫn Kiến đột nhiên tức giận lao tới ban Tổ chức cán bộ, đây là lần đầu tiên xảy ra sau khi Chu Hàng đến nhận chức. Nguyên nhân thì tất cả mọi người đều biết rồi, Chu Hàng mặc dù rất giận nhưng không dám nói. Trước kia khi Dương Phàm về thành phố Uyển Lăng hồi nửa năm trước, Chu Hàng còn có thể là mặt ngoài cung kính, nhưng trong lòng cũng không coi vào đâu. Bây giờ Dương Phàm lấy thân phận phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam quay về thành phố Uyển Lăng, cho Chu Hàng mười lá gan cũng không dám làm loạn. Càng đừng nói tuần trước khi Chu Hàng lên tỉnh đã nhận được không ít tin tức mới từ chỗ Na Mẫn.

ảnh hưởng của Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng lớn như thế nào, Chu Hàng trước đây không hiểu quá rõ, bây giờ xem như hoàn toàn hiểu rồi.

Lý Tình Tình đang trong phòng làm việc thu dọn đồ đạc. Sau khi ban Tổ chức cán bộ tìm mình nói chuyện về vị trí, Lý Tình Tình về cơ bản đã muốn buông tha. Lý Tình Tình vẻ mặt buồn bã thì điện thoại di động vang lên, cầm lên thì thấy là số máy lạ. Lý Tình Tình có chút không muốn nghe. Chẳng qua tiếng chuông không ngừng vang lên, Lý Tình Tình thở dài một tiếng rồi cầm lấy điện thoại di động, ấn phím nghe.

– Alo, tôi là Lý Tình Tình.

– Chào chị, tôi là Kha Nghiên – thư ký của phó thị trưởng Ngô. Sáng nay phó bí thư tỉnh ủy Dương quay về Uyển Lăng. Phó bí thư Dương tỏ vẻ muốn gặp đồng nghiệp năm đó. Đồng chí Lý Tình Tình cũng nằm trong danh sách khách mời. Tôi bây giờ chính thức thông báo với chị, 12 giờ ngày hôm nay mọi người tụ tập ở phòng vip trên tầng ba tòa nhà chính khu nghỉ dưỡng Kính Đình, nhất định phải đến đúng giờ.

Nói xong Kha Nghiên dập máy, tiếp tục thông báo các người khác.

Phó bí thư tỉnh ủy Dương nào quay về thành phố Uyển Lăng? Bí thư tỉnh ủy không phải là Hác Nam sao? Lý Tình Tình có chút sửng sốt một chút, đột nhiên mắt sáng rực lên, nhớ đến tin tức mình đã đọc ở trên báo.

– Ồ, là Dương Phàm đã về.

Lý Tình Tình hưng phấn kêu lên một tiếng. Lý Tình Tình lấy lại tinh thần vội vàng quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, phát hiện không ai chú ý đến mình, trên mặt lập tức cười tươi như hoa.

Người cũng nhận được điện thoại còn có Cát Ny. Cát Ny ở trong cục Chiêu thương bởi vì bối cảnh không đủ, bây giờ vẫn là trưởng phòng quản lý mấy chuyện con gà con chó, tóm lại ở ngoài rìa cục Chiêu thương.

Cát Ny nghe xong cuộc điện thoại mà Kha Nghiên gọi tới cũng rất kinh ngạc, một lát sau mới có phản ứng, trong lúc nhất thời trên mặt lộ ra một tia kích động. Cát Ny như cơn gió lao ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp chạy về nhà, trên đường thấy mấy người cũng không hề chào hỏi. Xuống đến tầng một vừa lúc cục trưởng cục Chiêu thương Uông Viễn từ trên xe đi xuống, thấy Cát Ny liền lớn tiếng gọi:

– Tiểu Cát, cô làm cái gì thế? Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Một chuyện bất ngờ đã xảy ra, Cát Ny nhìn thoáng qua Uông Viễn rồi nói:

– Xin lỗi cục trưởng Uông, tôi vừa nhận được thông báo của thành phố, phải đến khu nghỉ dưỡng Kính Đình một chuyến.

Uông Viễn là người của Triệu Kha, nghe thấy Cát Ny giải thích không khỏi có chút sửng sốt mà nói:

– Thành phố thông báo sao? Sao tôi không biết?

Cát Ny cười nói:

– Cái này tôi cũng không rõ lắm, thời gian không còn sớm, tôi đi đây.

Vừa nói Cát Ny đi nhanh hơn, lao vút lên xe Trường Giang của mình, khởi động xe lưu lại một làn khói đen.

Uông Viễn đứng tại chỗ không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, trong lòng vô cùng tức giận. Cát Ny lúc trước là trưởng phòng nghiệp vụ cục Chiêu thương, sau khi Uông Viễn nhận chức điều Cát Ny đến phòng Hậu cần là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này khá xấu xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.