Sau một màn cảm động,cô đi quanh người My,sờ tay sờ chân sờ khắp người (Tử:khụ…khụ…các nàng đừng suy nghĩ sâu xa *cười lưu manh*) thấy My gầy mất vài vòng cô đau lòng,thế này thì mỗi tối cô chỉ được ôm que củi rồi,khụ…thật ra cô có tật xấu là thích sờ… Thôi không nói ra đâu xấu hổ lắm. (Tử: Các nàng tự tưởng tượng…)
– My à sao em lại ngược đãi thân thể thế này,em làm thế này mỗi tối sao chị…!
Biết mình lỡ lời cô lấy tay che miệng,mắt long lanh nhìn My, cười nhe ra hai hàm răng trắng.
Nghe câu đầu cô nói My cảm động đến nỗi sắp rơi nước mắt nhưng nghe đến câu sau My cứng đờ,không tin nhìn người trước mắt,đây còn là nữ hiệp trong lòng My sao?!
“Rắc” Hình tượng nữ hiệp trong lòng My vỡ từng mảnh.
My giận dỗi,chu môi nói:
-Sao chị lại làm thế với em,lần sau em sẽ làm thế với chị,em nghe người ta nói,nếu sờ nhiều chỗ đó sẽ nhanh lớn…
Cô định xin lỗi nhưng nghe câu sau cô trợn tròn mắt,miệng há hình chữ O,nhìn My đang chìm đắm trong mộng tưởng,lấy lại tinh thần cô cười vô sỉ:
-Khụ,chị không ngờ hai chị em ta lại hợp nhau thế.Mà chị hỏi em là em thích đi làm hái hoa tặc không?Nếu có hai ta sẽ lấy danh là “Nhị nữ hoa tặc” nhưng mà làm hái hoa tặc phải có khinh công nhỉ?
My nhìn cô với ánh mắt khâm phục.Vậy là “Nhị nữ hoa tặc” ra đời từ đây,giang hồ chao đảo cũng vì đó.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —-
Trở lại với cậu,giờ cậu đã tỉnh,khuôn mặt lạnh như băng,hai lông mày nhíu chặt,hai bàn tay nắm chặt,cậu nghiến răng nói ra từng chữ:
-Được lắm,Trần Hoàng Nhi cô dám vất con vật ghê tởm này trên người tôi,tôi thề tôi sẽ trả thù gấp mười lần!
Nhìn con vật ghê tởm ấy cậu lại muốn buồn nôn,cậu lấy cành cây bên cạnh khêu ra lòng muốn băm cô thành trăm mảnh cũng chưa xả hết giận.Còn chuyện vì sao cô biết cậu sợ con này là một sự trùng hợp không phải như những gì cậu nghĩ,thật ra chuyện đó chẳng có gì sâu xa,chuyện là khi cô định đi thấy con rắn chết gần đó cô nổi lên ý nghĩ tà ác,là bỏ con rắn trên người cậu nhưng không ngờ cậu sợ rắn thật.Nếu cô biết chỉ vì ý nghĩ nhất thời mà cả đời dây dưa cô thề cô sẽ không làm.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —-
Sau khi ăn bữa trưa,cô lấy ghế ra nằm dưới gốc cây,nghĩ mấy hôm nay mình nghỉ không có giấy phép chắc công ti sẽ đuổi việc.Nhưng mà bằng những nghề ở cổ đại không biết người ta có nhận không nhỉ?Nếu là thuê thùa cô đủ tay nghề nhưng mà cô chỉ thích hát thôi,đáng tiếc là khuôn mặt này không cho phép.Nghĩ đến đây cô thấy chán nản.Bỗng một ý nghĩ vụt qua mắt cô loé sáng.Sao cô bây giờ mới nghĩ ra nhỉ?Nghĩ là làm cô chạy vào trong nhà lục tung khắp nhà và rồi cô thấy chiếc mặt nạ bằng Nicha,có hoa văn bí ẩn,nắng hắt lên chiếc mặt nạ một tia sáng kì dị phản chiếu nhưng cô chú ý cô chỉ đang chìm đắm trong vui mừng mà thôi,mà chuyện cô tại sao biết có một chiếc mặt nạ trong nhà là tại vì My nó nói.
Cô đeo mặt nạ vào,sự lành lạnh từ chiếc mặt nạ làm cô nhíu mày,lại nhìn cô ở trong gương,cô sửng sốt.Ở trong gương,một người con gái đẹp như thiên thần,xung quanh toả ra khí chất lạnh lùng,cao ngạo như nữ vương,chiếc mặt nạ càng làm cô thêm bí ẩn.Nhìn thế này làm cô càng thêm bất an,rốt cuộc đây là chuyện gì?Nhưng nghĩ càng đau đầu cô không thèm nghĩ nữa,bởi vì cô nghĩ chuyện gì đến nó sẽ đến,binh đến tướng chặn.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —-
Cô chọn một chiếc áo đẹp nhất trong chiếc tủ cũ,đeo chiếc mặt nạ lên và nói My ngồi trước mặt cô làm khán giả.
My ngẩn ngơ nhìn cô.Cô bất đắc dĩ nói My hồi phục tinh thần.Sau cô bắt đầu cất tiếng hát.Tiếng hát du dương trong trẻo của cô làm mọi vật im lặng,My như chìm đắm trong đó và cả vị khách không mời mà đến đó nữa.
“Bốp…Bốp”Sau tiếng hát kết thúc Tiếng vỗ tay vang lên.
-Chào cô,xin lỗi cho sự vô lễ của tôi,tôi có thể mời cô làm ca sĩ riêng của công ti tôi không?Nếu cô đồng ý sáng mai tôi sẽ đến và bàn bạc với cô.
Cô ngạc nhiên,không ngờ cô chỉ thử giọng cho vui mà đã được một người mời làm ca sĩ.Nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi cô đồng ý.Bởi vì ngu gì mà không nhận nhưng phải xem thái độ của ông ta và buổi bàn bạc ngày mai nữa.