Một con ngựa trắng từ từ xuất hiện sau bụi cỏ Tiếp Diệt,nó ngước mắt nhìn chúng tôi với ánh mắt xa lạ,đầy nghi hoặc.
Còn cô,cô không gìm nổi sự xúc động,con ngựa này là Tiểu Phi mà nhưng mà Tiểu Phi đã chết trong một lần cứu cô thoát khỏi tay bọn cướp Phong Lai,cô chợt nghĩ tới sự xuất hiện của cô ở đây thì việc Tiểu Phi xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.Năm ấy cô mười tuổi.Nhớ đến tuổi thơ gương mặt cô sầm lại,ánh mắt chợt buồn hẳn.
Mải chú ý đến Tiểu Phi nên cô không biết rằng từ khi Tiểu Phi xuất hiện bàn tay cậu nắm chặt lại,gương mặt tái nhợt,có thể thấy được tâm trạng cậu lúc này là rất phức tạp,hỗn độn.
Cô lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình đẩy cậu ra,cô xoay người bước tới chỗ Tiểu Phi,cô dịu dàng nhìn nó,cười nói:
-Tiểu Phi.
Con ngựa cảm thấy có người gọi nó,nó nhìn lên thấy cô,giương ánh mắt long lanh lên nhìn cô,trông rất là đáng yêu.
Cô nhìn vào ánh mắt Tiểu Phi thật lâu,xác định rằng trong mắt nó là sự xa lạ,cô dừng bước chân.Nhìn nó một cách buồn bã,chắc nó không phải là Tiểu Phi rồi.Tiểu Phi của cô rất thân thiết với cô không thể nào nhìn cô xa lạ như vậy được.
Cô mệt mỏi,thở dài mấy tiếng,mấy ngày nay không có cái gì vào bụng cô rất đói.Xoa xoa cái bụng của mình cô quay người bước đi.
Bỗng cô cảm thấy chiếc áo của mình bị kéo cô xoay người nhìn xuống thấy con ngựa đang tội nghiệp nhìn cô.Thấy cô quay người nhìn nó,nó phát ra mấy tiếng hí hí làm nũng.
Cô lặng im không lên tiếng,gương mặt trầm ngâm,sau một chút cô ngồi xổm xuống,vuốt mái tóc bờm,nó rất hưởng thụ hành động của cô.Cô nhu hoà nhìn nó nói:
-Nếu mày đồng ý làm bạn ta thì mày chỉ cần gật đầu một cái.
Không biết tại sao cô lại nói chuyện với một con vật nữa chắc do sự ảnh hưởng của con rắn đội vương miện gắn rubi đó rồi.
Bất ngờ nó gật đầu.Cô nở nụ cười thật tươi,nhu hoà nhìn nó.Ôm lấy cổ nó,cô vùi đầu vào lông bờm của nó và nói:
-Vậy từ nay ngươi sẽ có tên là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hí lên vài tiếng như thể đáp lại câu hỏi của tôi.Sau đó chợt nhớ đến cái gì đó cô nhìn xung quanh thấy cậu đã ngất xỉu.Cô thản nhiên nhìn cậu ta rồi hỏi Tiểu Bạch lối ra ở đâu vì theo cô nghĩ Tiểu Bạch sống ở đây chắc biết lối ra.Không ngoài dự đoán,nó biết đường.Cô đi theo nó,khi đi qua cậu cô dùng sức trâu hai hổ mới kéo cậu lên được lưng ngựa.Xong xuôi cô nhảy lên lưng Tiểu Bạch.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —-
Trên chiếc giường gỗ,một cô bé tầm mười một tuổi tóc tết thành hai bím,khuôn mặt trước kia hồng hào thì nay lại là xanh xao,đôi môi nứt nẻ,mắt đỏ hoe sưng mọng lên vì khóc nhiều,đấy chính là My.Em đã bỏ học mấy bữa,bỏ ăn bỏ ngủ chỉ vì không thấy cô.Chợt thấy bóng ai từ xa em đứng dạy,vui vẻ hẳn,My chạy vụt ra ôm chầm lấy cô,khóc nức nở.
Cô cảm thấy trong lòng chảy qua dòng nước ấm,khẽ bật cười,xoa nước mắt trên hai má My dịu dàng nói:
-Ngoan đừng khóc,không phải chị về rồi đấy sao…
-Lần sao chị đừng để em ở nhà một mình nữa,em rất sợ là chị bỏ em,chị…
My tủi thân nói.Nghe My nói cô đau lòng,hứa lần sau sẽ không phải lo lắng nữa.