Chương 54
Edit: Dom
Lúc A Uyển nghe được tin Thôi Hồng Diệp được phong làm Thôi Quý nhân, cũng rất sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Có lẽ, trong lòng một cô nhi muốn cố gắng vươn lên, thà làm phi tần còn hơn là thiếp của vương phủ. Chẳng qua là, cũng không ngờ nàng ta lại thủ đoạn như vậy, có thể leo lên đến vị trí ấy, không biết Trịnh Quý phi trong cung khi biết được chuyện này, sắc mặt sẽ như nào, có hối hận vì đã dẫn sói vào nhà không.
Lúc đầu, Trịnh Quý phi cũng vì dung mạo Thôi thị rất giống Thụy Vương đích phi mà coi trọng nàng ta, mượn lý do nhung nhớ tỷ muội mà thường xuyên gọi nàng ra vào cung nói chuyện. Bây giờ hành động của Thôi thị chính là một cái tát vào mặt Trịnh Quý phi, không biết có thấy đau không.
Không chỉ mình A Uyển nghĩ vậy, rất nhiều người cũng nghĩ vậy.
Tuy Thôi Hồng Diệp được ở lại trong cung dưỡng thương, nhưng ở trong cung là nơi có quy định nghiêm khắc, một cô nhi không có nhân mạch, không thế lực như nàng ta, cho dù có Đào gia ủng hộ đi nữa, nhưng Đào gia cũng không phải thế gia, trong cung không thể nào có nhân mạch, nên không thể vô tình gặp Hoàng đế xuất hành. Nếu ngay cả Hoàng đế cũng không gặp được thì nàng ta không thể leo lên giường được, cho nên nhất định là có người giúp.
Rất nhiều người cũng đoán như vậy, cũng không biết trong lúc Thôi Hồng Diệp dưỡng thương đã làm gì để có thể ở trong cung vô tình gặp Hoàng đế, còn được Hoàng đế nhìn trúng. Những người biết chân tướng, cũng ngậm chặt miệng, không để lộ chút tin tức nào, mà những chuyện được truyền đi, đa phần đều được thêm mắm thêm muối, dùng đánh lừa những kẻ ngu ngốc, bảo vệ mặt mũi hoàng thất mà thôi.
Hoàng cung chính là như vậy, dường như đó là một nơi không có bí mật, nhưng nhiều lúc, nếu như chủ nhân của hoàng cung không muốn tiết lộ ra ngoài thì lại là nơi kín miệng nhất trên đời này, không thể dò hỏi chút tin nào.
Dựa vào suy đoán của mọi người trong kinh thành, cũng không tài nào đoán được rốt cuộc là ai đã giúp Thôi Hồng Diệp.
Thật ra thì, không chỉ có người ở ngoài cung không biết, ngay cả người trong cung người cũng không biết, tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Trong cung Nhân Thọ, sắc mặt của Thái hậu có chút không vui, rõ ràng bà đã đưa Thôi Hồng Diệp cho Thụy Vương, nhưng ai ngờ mọi chuyện lại quay ngoắt, nữ nhân bà chuẩn bị để lại cho tiểu nhi tử lại bị đại nhi tử lấy mất. Đương nhiên bà sẽ không vì một nữ nhân mà tức giận với Hoàng đế, nhưng lại tức giận với kẻ đứng phía sau thúc đẩy kia.
Thái hậu đang tức giận, đại cung nữ của cung Nhân Thọ Thúy Nga tiến vào.
Không chờ Thúy Nga hành lễ xong, Thái hậu liền hỏi:
“Đã điều tra xong chưa, đêm đó sao Thôi Thị lại gặp được Hoàng thượng?”
Thúy Nga bình tĩnh nói: “Hồi bẩm Thái hậu, nô tỳ đã điều tra, cung nhân hầu hạ Thôi thị nói, đêm đó tâm trạng Thôi thị không tốt liền đi dạo, ai ngờ lại trùng hợp lúc đó Hoàng thượng đột nhiên đổi sang đi đường khác vì tuyết rơi, nên đã gặp được nhau. Nô tỳ đã cho người điều tra mấy lần, cũng không tìm được dấu vết của người thúc đẩy đằng sau, nô tỳ nghĩ có lẽ đây chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”
Dựa vào một lần vô tình gặp gỡ, đã có thể để Hoàng đế động lòng lâm hạnh nàng, thủ đoạn của Thôi thị cũng rất lợi hại, trong lòng Thúy Nga vô cùng bội phục, loại nữ nhân này chắc chắn có thể sống tự tại ở trong cung, không chừng sau này sẽ lại là một Trịnh Quý phi nữa.
Cặp mày đang nhíu chặt của Thái hậu rốt cuộc cũng dãn ra, không có là tốt rồi, mặc dù bà không chấp chưởng cung vụ, nhưng không hề buông lỏng chuyện hậu cung, cũng không muốn có ai lén lút làm chuyện gì dưới mí mắt bà, tránh để ngày nào đó mình lại là người bị tính kế.
Chẳng qua là, vận may của Thôi thị quá tốt nhỉ?
Không chỉ có Thái hậu nghĩ như vậy, Hoàng hậu ở cung Phượng Nghi và Trịnh quý phi ở cung Ánh Dương cùng rất nhiều phi tần cũng nghĩ như vậy.
Chuyện Thôi thị được Hoàng đế lâm hạnh, nữ nhân có chút năng lực ở hậu cung có chút năng lực sẽ hỏi thăm chuyện gì xảy ra trước , mặc dù chỉ là một cô nhi không đáng để lo, nhưng cô nhi này lại được Thái hậu coi trọng, chỉ sợ sau này có Thái hậu nâng đỡ nàng ta, đây là một kẻ địch mạnh, không thể không đề phòng.
Sau khi điều tra được, đương nhiên là không khác gì với kết quả của Thái hậu, dường như mọi chuyện đều là trùng hợp. Nhưng trong hoàng cung này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy? Vẫn có người cho rằng chắc chắn Thôi thị đã được ai đó trợ giúp, mới có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng đế nhanh như vậy, hôm sau đã được phong thành Quý nhân.
Hoàng hậu bực tức trong lòng, tuy là Hoàng hậu trung cung thống lĩnh hậu cung, những năm này cũng đã quen việc có thêm nữ nhân trong hậu cung, nhưng là một nữ nhân ở thời đại phong kiến, lấy phu là trời, trong lòng luôn mong được trượng phu sủng ái, cho dù những năm gần đây thất vọng rất nhiều. Nhưng lúc biết Hoàng đế lâm hạnh cô nhi, trong lòng Hoàng hậu lại đau thêm một lần, nói không khó chịu thì là gạt người.
Chẳng qua là, lúc đang đau khổ, Hoàng hậu nhớ tới thái độ của Trịnh quý phi với Thôi thị hơn nửa năm qua, thường xuyên nói Thôi thị giống như tỷ muội của nàng, bây giờ vị tỷ muội này lại tát vào mặt nàng ta một cái, không phải là khiến người ta buồn cười sao? Chỉ có điểm này, mới khiến trong lòng Hoàng hậu thấy khá hơn một chút.
Rất sợ Hoàng hậu sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc vì vị Thôi Quý nhân mới vừa được tấn phong kia, Công chúa Thanh Ninh đặc biệt tới trấn an Hoàng hậu.
“Ta không tức đâu”
Hoàng hậu liếc nữ nhi một cái, “Thôi thị kia chẳng qua chỉ ỷ vào dung mạo mới được Hoàng thượng coi trọng, trong hậu cung này nàng không quyền không thế, lại chọc giận Trịnh Quý phi. Cho dù sau này nàng ta có chịu được may mắn mang long thai, trong cung này không thiếu Hoàng tử, thêm một người cũng chẳng sao, huống chi … Sinh được hay không thì là chuyện khác!”
Sau khi Công chúa Thanh Ninh nghe xong, thấy sắc mặt nàng bình thường, mặc dù có chút ghen tức, nhưng cũng không định làm gì ngu xuẩn, không khỏi thả lỏng.
Rất nhanh, Công chúa Thanh Ninh phát hiện mình thả lỏng quá sớm.
Lúc nghe Hoàng hậu nói nàng muốn tới thăm Thôi Quý nhân và Trịnh Quý phi, Công chúa Thanh Ninh sầm mặt, vội khuyên nàng, “Mẫu hậu, thân phận của Thôi Quý nhân là gì chứ? Chỉ có nàng ta tới thỉnh an mẫu hậu, sao lại có chuyện mẫu hậu lại qua đó? Mẫu hậu nhìn Trịnh Quý phi đi, nàng ta cũng không bày tỏ gì, mấy ngày nay cung Ánh Dương rất bình lặng.”
Có lúc Công chúa Thanh Ninh cũng rất nể Trịnh Quý phi co được giãn được, bây giờ nàng ta đã trở thành trò cười trong cung, nhưng vẫn có thể chịu được, nuốt cục tức này xuống, biểu hiện không khác gì bình thường.
Hoàng hậu cười nhạo nói: “Bình lặng cái gì? Hôm trước phủ nội vụ mới đổi cho cung Ánh Dương mấy bộ chén cốc, bình hoa mới, tuy nói lý do là Tam Công chúa ham chơi làm vỡ, nhưng vỡ lúc nào không vỡ lại vỡ ngay lúc này, nhất định là trong lòng Trịnh Quý phi không thoải mái nên đập vỡ. Bây giờ nàng ta làm gì có mặt mũi mà ra gặp người khác, dĩ nhiên là bình lặng rồi.”
Công chúa Thanh Ninh giật giật khóe miệng, lại khuyên Hoàng hậu mấy câu, rốt cuộc Hoàng hậu cũng tiếc nuối bỏ ý định ra phong phủ đầu Thôi Quý nhân, đồng thời bỏ ý định đi xem bộ mặt rối rắm của Trịnh Quý phi. Nếu như nàng đi thật, có lẽ kết quả sẽ không tốt lắm, Thôi Quý nhân có vẻ là một người có đầu óc, Hoàng hậu đâu phải là đối thủ của nàng ta? Trịnh Quý phi lại càng mong Hoàng hậu gây chuyện, đến lúc đó lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn chọc cho Hoàng đế tức giận.
Không đi mới là đúng đắn.
Công chúa Thanh Ninh thầm thở dài, phải thường xuyên cản mẫu hậu đúng là mệt mỏi, nhưng đây là mẫu thân mình, bọn họ làm con không thể không bảo vệ mẫu thân, sớm muộn gì trong cung này cũng sẽ không có chỗ cho bọn họ, không thể không tranh. Cho nên nhiều lúc, Thanh Ninh Công chúa hy vọng Thái tử ca ca sớm cưới một vị Thái tử phi thông minh, để có thể giúp đỡ Hoàng hậu.
“Mẫu hậu, chuyện này người không cần làm gì, tự khắc sẽ có người đi thu thập Thôi Quý nhân, người cứ an tâm chờ xem.” Thanh Ninh Công chúa nói.
Hoàng hậu cũng không phải là quá ngốc, sau khi đè nén cảm giác hưng phấn kia xuống, lập tức cười to nói: “Con của ta đúng là thông minh, chỉ cần xem kịch vui là được.”
*****
Công chúa Thanh Ninh đối với các phe phải trong cung cũng biết rõ ràng, rất nhanh sẽ có người xuất hiện chơi xấu Thôi Quý nhân.
Để xem Tam Công chúa sẽ trút giận cho mẫu phi nàng như thế nào.
Trịnh Quý phi định Thôi Thị thành một con cờ, hơn nữa còn phải nhét con cờ này vào phủ Thụy Vương để áp chế Vệ Huyên, nhưng ai ngờ con cờ này lại đào góc tường của nàng, còn ăn nam nhân của nàng, cũng khiến nàng tức mức gần như phát điên lên. Lúc trước Trịnh Quý phi muốn tạo quan hệ tốt với Thôi thị, đã hạ thấp địa vị của mình để Thôi Thị vào cung nói chuyện. Thôi thị tới cung Ánh Dương nhiều lần, Tam Công chúa cũng thân với nàng ta hơn, còn rất thích Thôi Thị dịu dàng lại hiểu ý, luôn chạm vào chỗ ngứa của nàng, khiến cho nàng nhanh chóng coi Thôi thị như một người bạn chung chiến tuyến có thể tin cậy.
Nhưng người bạn này lại trong một đêm phản bội mẫu phi nàng, trở thành nữ nhân của phụ hoàng, Tam Công chúa không thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội này, vì thế liền nổi giận đùng đùng dắt theo một đám cung nhân đi tới chỗ Thôi Quý nhân gây chuyện.
Cuối cùng Ngũ Hoàng tử biết tin, vội vàng tới kéo Tam Công chúa đi. Tuy Ngũ Hoàng tử rất nhanh đã tới nơi, nhưng là khi tới đó, Tam Công chúa đã cho người bắt lấy Thôi thị quỳ xuống vả miệng, vào vai một công chúa được sủng ái mà làm càn, biến khuôn mặt xinh đẹp của Thôi thị sưng như bánh bao.
Thôi thị phải chịu uất ức, đương nhiên muốn báo cho Hoàng đế, nhưng Trịnh Quý Phi kịp thời ứng phó, giải quyết ổn thỏa, cuối cùng Tam Công chúa chỉ bị Hoàng đế phạt chép 《 nữ tắc 》.
Nhưng là chuyện này vẫn khiến Tam Công chúa tức giận, lập tức coi Thôi thị đáng ghét như Vệ Huyên, chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ đi tìm nàng ta gây phiền phức, khiến cuộc sống của Thôi thị trong cung trôi qua không hề dễ dàng, thậm chí đến năm mới, cũng không xuất hiện trước mặt Hoàng đế tranh sủng.
Công chúa Thanh Ninh nghe hạ nhân báo cáo, nở nụ cười.
Quả nhiên Tam Công chúa không chỉ là đồng đội ngu như heo, mà còn là đại sát khí, chỉ cần biết lợi dụng thì có thể chỉ vào đâu là giết tới đó, đúng là hữu dụng.
Khác với Thanh Ninh Công chúa đang thấy thoải mái, Trịnh Quý phi quả thực đau đầu không thôi, trong lòng cực kỳ hận Thôi thị, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, nàng cũng không thể xoay chuyển, không thể không thừa nhận lần này mình ngã một cú đau.
Trịnh Quý phi được như ý suốt nhiều năm như vậy, đột nhiên bị mắc mưu, đồng thời cũng thức tỉnh, cũng yên lặng điều tra xem rốt cuộc là ai đã giúp Thôi thị hại nàng. Người đầu tiên Trịnh Quý phi phủ định là Hoàng Hậu, Hoàng Hậu ngu xuẩn có tiếng, không thể tính kế kín kẽ như vậy. Công chúa Thanh Ninh còn nhỏ, cho dù có thông minh, nhưng cũng không có thể làm việc mà không hề để lại dấu vết, Thái Hậu thì một lòng muốn nhét Thôi thị vào phủ Thụy Vương, cũng sẽ không làm ra chuyện này, như vậy thì…… Khang Bình Trưởng Công chúa?
Trịnh Quý phi rùng mình trong lòng.
Đừng thấy Trưởng Công chúa Khang Bình Làm việc lanh lẹ, hào sảng không câu nệ, nhìn không có tâm cơ, nhưng năm đó nàng ta có thể giúp Văn Đức Đế bộc lộ tài năng giữa đông đảo Hoàng tử đăng cơ thành Hoàng đế thì sẽ không đơn giản như những gì thể hiện bên ngoài. Trong cung vẫn có nhân mạch của Khang Bình Trưởng Công chúa, chẳng lẽ là nàng ta làm? Nhưng mà nàng không hiểu, để Thôi thị tiến cung, có lợi gì cho Khang Bình Trưởng Công chúa?
Hay là nàng nghĩ sai rồi?
Trịnh Quý phi nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, ngược lại còn thấy rất đau đầu. Nhưng mà tuy bị ngã đau nhưng cũng nhắc nhở nàng mấy năm nay đã quá thoải mái, nàng không thể như vậy nữa.
Cho nên Trịnh Quý phi cũng không giận Thôi Quý nhân như mọi người trong cung nghĩ, ngược lại còn thu mình lại, hơn nữa còn quản chặt Tam Công chúa, không để nàng bị người ta xúi giục đi tìm Thôi Quý nhân gây chuyện.
*****
Năm nay, đúng là sai lầm.
Vị Trưởng Công chúa Khang Bình bị Trịnh Quý bị nghi ngờ vẫn như mọi ngày, sau năm mới bận rộn, liền qua cách vách tìm muội muội Khang Nghi uống vài chén rượu, thuận tiện tâm sự chuyện giữa hai tỷ muội.
“Hình như muội muội không thích Thôi thị tiến vào phủ Thụy Vương?”
Trưởng Công chúa Khang Bình vân vê chén ngọc tinh xảo trong tay, cười như không cười nhìn muội muội dịu dàng như nước ở đối diện.
Khang Nghi Trưởng Công chúa cúi đầu uống một ngụm rượu, rượu này là loại rượu lên men nhẹ nhất, rất thích hợp cho nữ nhân uống, ngay cả những nữ nhân sức khỏe yếu thỉnh thoảng cũng có thể uống hai ly cho đỡ ghiền. Hương vị em dịu, thơm ngớt từ cổ họng trượt xuống, cả người đều ấm áp, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm trở nên nhu hòa.
“Tỷ tỷ nói cái gì vậy, nàng ta liên quan gì tới muội muội chứ? Nếu Thất hoàng huynh thích nàng ta thì nên sớm nói một tiếng với Thái Hậu và Hoàng Thượng, chứ muội muội thì làm được gì đâu.”
Thấy nàng nói rất vô tội, Trưởng Công chúa Khang Bình cười một tiếng, vươn ngón tay đầu chọc vào trán nàng, hờn dỗi nói:
“Muội lừa người ngoài thì được, chứ muốn gạt tỷ thì không được đâu. Chẳng qua là muội không thích Thôi thị kia vào phủ Thụy Vương thật, thương Thọ An sau này gả vào phủ Thụy Vương loạn thành đoàn, sợ nó không được thoải mái chứ gì. Thôi thị đúng là có tâm cơ thủ đoạn, nam nhân rất khó thoát ra khỏi lòng bàn tay của nữ nhân này, Thất hoàng đệ của chúng ta cũng là nam nhân trong nam nhân, sợ là cũng không chạy thoát được, không bằng trực tiếp giải quyết tận gốc.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi cong môi cười, cũng không nói gì.
Khang Bình Trưởng Công chúa biết mình đoán không sai, bật cười, nghĩ đến đám người trong cung còn đang đoán ai là người giúp Thôi thị, không khỏi vui vẻ. Sau khi cười xong, nàng đột nhiên thở dài, hiểu được cách làm Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ, đều là mẫu thân, sao nàng lại không biết?
Khang Nghi có thể suy xét tới mọi phương diện vì A Uyển, còn nàng? Nàng có thể làm gì vì nữ nhi?
Lúc còn đang buồn bã thì nghe thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi, “Tỷ tỷ, năm nay Vân Nhi đã đến tuổi cập kê, tỷ định tổ chức lễ cập kê cho nàng vào lúc nào? Có kế hoạch gì chưa?”
Trưởng Công chúa Khang Bình cười khổ, “Làm gì có kế hoạch gì? Cứ kéo dài trước đi, không kéo đài được nữa thì tính sau. Muội cũng biết, vị kia đã là Hoàng đế, cũng không phải là Thất Hoàng tử trước kia, không phải do tỷ làm chủ nữa.”
Vừa dứt lời, buồn bã thở dài, tuy nhìn mặt ngoài thì vẻ vang, nhưng ai mà biết được công chúa của Tiên đến như nàng có rất nhiều thân bất do kỉ?
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong trong lòng cũng đồng tình, thở dài:
“Thế nào rồi cũng sẽ có cách thôi, có lẽ là năm đó Hoàng Thượng cũng chỉ nói giỡn.”
“Hy vọng là vậy.”
Trưởng Công chúa Khang Bình không có tinh thần nói, cầm chén rượu của mình lên rót rượu, “Thôi, không nói chuyện này nữa, mùa xuân sắp tới rồi, gần đây Thọ An không bị bệnh chứ?”
Nói đến nữ nhi, đến phiên Trưởng Công chúa Khang Nghi mặt mày ủ dột.
****
Mùa xuân mưa nhiều triền miên đã tới, thời tiết cứ lặp đi lặp lại, A Uyển vẫn không thoát khỏi những căn bệnh triền miên giường, nhưng mà nhiều năm rồi cũng thành quen, cũng cảm thấy không sao cả.
Tuy đang bệnh, lại không giống như kiếp trước chỉ một mình ngây ngốc đối diện với bác sĩ, ôm máy tính làm sâu lười, mà tỷ đệ Mạnh gia rất có nghĩa khí cách vài bữa lại đến thăm nàng. tỷ muội phủ Hoài Ân Bá cũng rất có tâm tới đây nói chuyện với nàng, chưa kể là Vệ Huyên, ngày nàng cũng phải tới đây báo danh.
Qua một năm nữa, A Uyển và Vệ Huyên, Mạnh Hân lại thêm một tuổi.
Vệ Huyên tám tuổi vì tập võ mà đã giống một hài tử mười tuổi, cao to, khỏe mạnh khiến A Uyển rất hâm mộ. Hơn nữa tuy cao lớn, nhưng khuôn mặt cũng trở nên xinh đẹp, đã không còn sự mũm mĩm của trẻ con, khuôn mặt dần có nét, vô cùng xinh đẹp. Ai mà đã từng gặp Thụy Vương đích phi thì đều không khỏi khen hắn giống hệt mẫu chi, thậm chí còn hơn cả mẫu thân.
Thái Hậu nhìn Vệ Huyên như vậy, cũng càng thêm yêu thương, càng sủng hắn đến vô pháp vô thiên, trong và ngoài cung ai cũng tránh còn không kịp, địa vị của hắn không ai có thể lung lay.
Tuy rằng tiếng xấu vẫn thế, nhưng đa phần mọi người nhìn vẻ ngoài của hắn, trong lòng vẫn cảm thấy hơi tiếc. Rõ ràng là dáng dấp tốt như vậy, nhưng trời sinh tính tình khó bảo, uổng cho dung mạo trời ban, như là Tu La sống.
Vệ Huyên không thèm quan tâm người ngoài nghĩ hắn thế nào, vẫn làm theo ý mình, chỉ thu liễm lại trước mặt vài người, bây người người trong cung có thể khiến hắn nghe lời, trừ Hoàng đế ra thì chỉ có Thái Tử. Những người thấy hắn an phận một chút trước mặt Thái Tử đều nói, Thái Tử cao tay, ngay cả Hỗn Thế Ma Vương cũng phải nghe lời.
Mỗi khi Thái Tử nghe nói vậy, chỉ có thể cười khổ.
Tới tháng Hai hi, mùa xuân vẫn hơi se lạnh, bầu trời liên tục mưa xuân, sắc trời âm âm u.
Lúc Vệ Huyên dẫn theo đám cung nữ, thái giám đi tới cung Nhân Thọ , đột nhiên nhìn thấy mỹ nhân mặc cung trang bị vài tên cung nhân vây quanh, nhưng người đó còn chưa tới trước mặt hắn, đã bị tiểu cô nương từ bên cạnh vọt tới đánh ngã xuống dưới đình, mưa phùn liên tục hắt vào, khiến mái tóc đen của nàng ta điểm vài sương trắng.
Rất nhanh đã nghe mỹ nhân kia ôm bụng kêu đau, sau đó một đám cung nhân kinh sợ nâng nàng ta về, tiểu cô nương va vào người ta lập tức trợn tròn mắt, cắn môi dậm chân hét lớn:
“Các ngươi đừng bị nàng ta lừa, đó chỉ là mánh khóe của nàng ta thôi……”
Vệ Huyên liếc nhìn, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Chờ hắn tới cung Nhân Thọ , bị Thái Hậu giữ lại trong điện uống canh dê nóng hổi mỹ vị, rất nhanh đã có người tới báo, Tam Công chúa đẩy ngã Thôi Quý nhân, Thôi Quý nhân có khả năng sinh non.
Vệ Huyên cúi đầu uống canh, che giấu nụ cười sau chén canh.
Một nữ nhân vô sinh, sao có thể sẽ sinh non?