Translator: Nho
Beta: Anh Đào
Vào một lúc tình cờ, Nghê Yến Quy nhìn thấy anh shipper ở thôn Tây Tỉnh. Tốc độ chiếc xe máy anh ta lái rất nhanh, mũ bảo hiểm đen sì cứ thế vụt qua.
Ngọn lửa trong ký ức càng trở nên rõ ràng, cô muốn phân tích cặp mắt đó từ trong cái mũ bảo hiểm.
Nhưng khói ngày hôm đó quá dày, cô vẫn rất mơ hồ.
Mỗi khi tới giờ ăn cơm, Nghê Yến Quy đều sẽ biến mất chẳng thấy đâu.
Tam sư huynh tới hỏi: “Em chưa từng giành được một bữa cơm nào à?”
Nghê Yến Quy xua tay: “Cơm thì em không tranh, nhưng mà tam sư huynh, có một người bạn tới đây thăm em, có thể mượn nhà bếp của các anh hâm nóng đồ ăn không?”
“Bạn em mang cơm tới thăm em à?”
“Tam sư huynh, thôn này rất nhiều nông trại giải trí, tại sao các anh vẫn phải tranh giành bữa cơm ở đây thế?” Nghê Yến Quy hỏi: “Lần trước em thấy anh tranh giành với nhị sư huynh giống như là thật ấy.”
Tam sư huynh nhếch miệng: “Tay nghề nấu nướng của đầu bếp quăng xa nông trại giải trí bên ngoài mấy con phố lận. Khẩu vị của chúng tôi thành quen rồi, ra ngoài ăn không no đói nhanh lắm.”
“Đúng nhỉ. Hai ngày nay em tới nông trại giải trí gọi món, ăn đi ăn lại mấy món. Em bảo bạn mang ít thịt tới.” Nghê Yến Quy làm thành tư thế chắp tay: “Tam sư huynh, xin anh đó, chỉ hâm nóng cơm thôi, không làm cái khác đâu ạ.”
“Đừng có nghịch nồi niêu xoong chảo trong đó, đầu bếp hung dữ lắm đấy.”
*
Trần Nhung tới vào buổi trưa.
Xe buýt ở đây khá ít đặc biệt là lúc trưa, biển trạm có ghi xe buýt tới thôn Tây Tỉnh, bốn mươi đến năm mươi phút mới có một chuyến.
Xui xẻo là hai phút trước một chiếc xe buýt mới vừa rời đi.
Bên cạnh có một người đàn ông lái xe máy đón khách, chỉ vào mặt trời trên cao nói: “Cậu trai này, cậu bị lỡ chiếc xe vừa rồi thì phải đợi ở đây gần một tiếng nữa đấy.”
Trần Nhung hỏi: “Không có taxi ạ?”
“Chỗ này của chúng tôi đi xa là nhờ vào thứ này.” Người đàn ông vỗ vào xe máy: “Xe hơi thì là đồ cao cấp rồi.”
Không có cách nào, mặc dù Trần Nhung dùng túi đá để giữ độ tươi, nhưng dưới ánh mặt trời này, đồ ăn rất dễ mất đi độ tươi sốt. “Tới Hoành Quán thôn Tây Tỉnh ạ.”
“Mười tệ.” Người đàn ông lấy mũ bảo hiểm ở xe đưa cho Trần Nhung: “Đội lên đi. Tuy ở đây là thôn nhỏ, nhưng mấy tháng trước, lối rẽ đằng trước mới lắp một camera rồi. Tôi không muốn chỉ kiếm được mười tệ của cậu mà còn phải nộp phạt đâu. Chắc chắn phải cài chặt mũ bảo hiểm vào cho tôi đấy.”
Trần Nhung đeo một ba lô to, tay trái tay phải đều xách một cái túi.
Chỗ ngồi đằng sau xe máy có một thùng hình vuông. Người đàn ông nhận lấy hai cái túi của Trần Nhung rồi bỏ vào thùng. Anh ta leo lên xe máy vừa lên ga: “Ngồi chắc đấy nhé.”
Chiếc xe máy rít lên phóng đi.
*
Nghê Yến Quy đợi ở cổng thôn.
Mặt trời ngày đông rất ấm áp, ánh nắng chiếu xuống khiến cô vừa mệt vừa đói.
Một chiếc xe buýt đi tới nhưng lại chẳng thấy Trần Nhung đâu.
Cô gửi tin nhắn nhưng anh không trả lời lại.
Sau đó từ xa có một chiếc xe máy lái tới hướng này, tiếng “dìn dín” giống như đang hùa theo tiếng “òng ọc” trong bụng cô.
Một cái phanh lại, chiếc xe máy dừng lại bên cạnh.
Người đàn ông nhấn còi hai cái với Nghê Yến Quy.
Nghê Yến Quy dường như không nghe thấy, nhìn Trần Nhung ở đằng sau.
Trần Nhung đi xuống: “Không chờ được xe buýt nên chỉ có thể ngồi xe máy thôi.”
Cô rất lâu cũng chẳng nói gì. Lạ thật, sao cô có cảm giác như đã từng quen biết thế nhỉ.
Anh tháo mũ xuống, đầu tóc rối tung. Anh cào lại qua loa rồi trả mũ bảo hiểm cho người đàn ông.
Người đàn ông cầm giúp hai cái túi.
Trần Nhung nhận lấy.
Người đàn ông: “Mười tệ.”
Trần Nhung nhìn Nghê Yến Quy.
Cô nói: “Không có tiền mặt.”
“Quét mã.” Người đàn ông lấy một cái mã QR đã in từ xe ra.
Nghê Yến Quy thanh toán tiền.
“Đợi lâu chưa?” Trần Nhung thấy tóc cô bị gió thổi tung lên.
“À không.” Đầu cô vẫn còn đang nhớ đến cảnh tượng anh đội mũ bảo hiểm.
Thật ra, dáng vẻ con người lúc đội mũ bảo hiểm gần như nhau nhỉ. Có lẽ là mấy ngày nay tinh thần ngẩn ngơ, nên mới cảm thấy Trần Nhung rất giống chàng thiếu niên khi đó.
*
Tam sư huynh không hỏi Nghê Yến Quy rằng bạn nam hay bạn nữ nên cũng chẳng sắp xếp thêm phòng khác.
Nghê Yến quy kéo Trần Nhung vào phòng của mình, cô đói bụng lắm rồi.
Trần Nhung không nói nhiều lời thừa thãi, dùng hộp cơm tự làm nóng lại phần cánh gà coca.
Cô nhắm mắt, thời khắc ngửi thấy hương thơm cô tưởng chừng như sắp khóc tới nơi. Cô đeo găng tay dùng một lần lên rồi cầm cánh gà cắn thật mạnh một miếng: “Không uổng mà.”
“Không phải em nói ở đây bao ăn ở, thật sự đều nhờ vào tranh cơm à?”
“Năng lực không bằng người ta mà.” Nghê Yến Quy thở dài: “Mấy ngày nay đều tới nông trại giải trí, hương vị kém hơn một chút.”
Cô ngồi trên ghế, duỗi thẳng chân đặt lên một cái ghế khác: “Vai em đau quá, anh bóp cho em đi.”
Trần Nhung ngay lập tức đứng sau người cô, từ từ bóp vai gáy cho côc.
Ở đây mấy ngày, bắp thịt đau mỏi, có lúc cô bóp cho mình vài cái nhưng mà mệt lắm. Vẫn là người khác xoa bóp cho mới là thoải mái nhất. Cô rất hài lòng, ăn một mạch bốn cái cánh rồi hỏi: “Còn có món khác không?”
Trần Nhung mở một hộp cơm khác ra: “Thịt bò hầm em muốn.”
Dường như Nghê Yến Quy ăn như hổ đói.
Trước mặt anh cô càng ngày càng buông thả. Còn nhớ tình cờ gặp trong nhà ăn, cô ăn từng miếng nhỏ một, cười không lộ răng. Bây giờ thì cắn miếng thịt lớn, tự nhiên gần giống như Lỗ Trí Thâm rồi.
Nghê Yến Quy ăn xong, vỗ vỗ cái bụng, thoải mái dựa vào giường, chân cô duỗi rất thẳng, nói to: “Anh, tới đây.”
Trần Nhung nghe lời đi tới trước mặt cô.
Cô chỉ vào cẳng chân của mình: “Xoa cho em.” Cô xoay người nằm sấp lên giường.
Anh ngồi bên giường nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho cô. Cẳng chân của cô đều thả lỏng, khá mềm nhưng anh có thể chạm tới được phần bắp thịt rắn chắc trong đó.
“Bên trái, bên phải, bên phải nữa, đúng rồi chỗ đó đó.” Cô cười: “Có đàn ông hầu hạ đúng là dễ chịu.” Cô nhắm hờ đôi mắt, chẳng bao lâu đã thiếp đi mất.
Trần Nhung nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa bóp chân cho cô. Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng anh cảm thấy cô gầy đi rồi. Anh buông lỏng chân cô ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô.
Từ lúc nhận mệnh lệnh của cô, anh đã ngừng vẻ tươi cười. Không biết mẹ anh có nhận ra không, anh của bây giờ đã không còn giống Lý Dục Tinh nữa rồi. Nhưng có giống ba ruột không, Trần Nhung không biết nữa. Dù sao người đàn ông đó tên họ là gì, Trần Nhung cũng chưa từng hỏi.
Sau khi anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý, một khoảng thời gian rất lâu, tinh thần của mẹ rất hoảng hốt, nói rằng anh có gien kẻ xấu, Trần Nhung thật sự tin rằng anh có. Giống như hồi nhỏ, anh lạnh lùng lầm lì hơn những đứa trẻ cùng trang lứa vậy.
Có lẽ là mười năm đi qua cười nhiều hơn, sau khi tháo mặt nạ xuống, khóe miệng anh nhếch lên cũng chẳng giống nụ cười. Nếu như là người con gái khác thì sớm đã co giò bỏ chạy rồi, chỉ có Nghê Yến Quy kiêu ngạo tự chui đầu vào lưới thôi. Cô còn ra lệnh cho anh không được phép làm người đeo mặt nạ nữa.
Ngay cả Trần Nhung cũng cảm thấy bản thân của bây giờ đã tràn đầy sức sống hơn, là chưa biết, là của Nghê Yến Quy.
“Ngủ trưa ngon.” Anh cúi người hôn một cái lên gò má của cô.
*
Nghê Yến Quy rất lâu rồi chưa mơ thấy người đó.
Khuôn mặt đó lướt qua chỉ có một hai giây rồi không thấy nữa. Trong sự thoáng qua giây lát này, cô nhận ra đó là Trần Nhung. Cô đã từng nói từ trước, anh với người trong giấc mơ của cô rất giống nhau.
Giấc mơ ngày hôm nay đột nhiên có một thiếu niên đội mũ bảo hiểm khác xông tới. Cũng chỉ là lướt qua, thế nhưng đôi mắt dưới chiếc mũ bảo hiểm kia lại sắc bén cợt nhả.
Cô cũng nhận ra đó là Trần Nhung.
Nghê Yến Quy bừng tỉnh ngay vào lúc này.
Bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, là tam sư huynh: “Cậu là bạn của Nghê Yến quy à?”
“Vâng.” Trần Nhung nói: “Anh là tam sư huynh nhỉ, em là bạn trai của cô ấy.”
Nghê Yến Quy cong môi ở trong chăn. Bạn trai cái gì, kế hoạch bổ sung vé còn chưa bắt đầu đâu.
“Biết rồi, bạn trai.” Tam sư huynh hỏi: “Làm gì ở đây mà thơm thế?”
“À, nghe nói ở đây một ngày ba bữa đều phải giành cơm. Sức lực của cô ấy không bằng người khác, nhưng lại không muốn làm hỏng quy tắc của các anh nên em đưa vài món tới cho cô ấy ăn.” Trần Nhung hỏi: “Tam sư huynh, có thể mượn nhà bếp hâm nóng đồ ăn không?”
“Được được được.” Tam sư huynh rất nhiệt tình.
Sau đó, tiếng nói chuyện dần dần đi ra.
Nghê Yến Quy lại thiếp đi nhưng không còn mơ lại giấc mơ trước nữa. Tới khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn là tiếng nói chuyện của tam sư huynh và Trần Nhung.
Tam sư huynh trở nên…rất niềm nở: “Trần Nhung này, có muốn đón tết ở đây không?”
Nghê Yến Quy mở bừng mắt.
Trần Nhung: “Tam sư huynh, em tới cùng với bạn gái, cô ấy đi thì em cũng đi.”
Tam sư huynh: “Muốn ở bao lâu thì ở, ở lâu như trời đất cũng không sao.”
Tam sư huynh cười mấy tiếng rồi rời đi.
Trần Nhung đẩy cửa đi vào thì thấy Nghê Yến Quy ngồi bật dậy: “Dậy rồi à?”
Cô kinh ngạc: “Anh thân với tam sư huynh thế cơ à?”
“Tam sư huynh bảo anh mở cho anh ta một căn tin*.”
*Gốc là 小灶: ý chỉ bữa ăn tập thể
Nghê Yến Quy: “……..”
Nghe nói đầu bếp của Hoành Quán nổi giận đùng đùng.
Hôm đó Nghê Yến Quy nghe thấy đầu bếp gào lên giận giữ: “Tôi đây không làm nữa!”
Cô chẳng để ý, cô cũng không giành đồ ăn của anh ta. Nhưng mà Trần Nhung bị tam sư huynh kéo tới làm người thay thế.
Đến lượt Nghê Yến Quy gào lên: “Tam sư huynh, đó là người của em!” Không một ai để ý tới cô. Cô vô cùng giận dữ xông về phía Trần Nhung.
Nhưng anh ấy lại nói: “Tôi thanh toán tiền ăn ở cho em.”
Một cặp tình nhân ngày nào cũng nằm chung một chăn.
Huấn luyện quá mệt, Nghê Yến Quy dính trên giường, chưa tới mười giây sau đã ngủ mất.
Trần Nhung ôm lấy cô, bóp vai gáy cho cô. Ngoại trừ hôn môi thì anh không hề kéo cô vận động tiêu hao thể lực nào đó.
*
Ông của Hà Tư Ly xuất viện, cô ấy lập tức liên lạc cho Triệu Khâm Thư ngay.
Triệu Khâm Thư tag Nghê Yến Quy trong nhóm hỏi xem có thời gian quay phim không.
Nghê Yến Quy: “Đi du lịch rồi.”
Triệu Khâm Thư cảm thấy muốn tập hợp cả hai người Hà Tư Ly và Nghê Yến Quy trước năm mới là không thể nào, thế là bèn quay một đoạn cho Hà Tư Ly trước rồi để trên mạng thử trước.
Anh ấy là một thiên tài marketing. Chỉ mất vài ngày thôi đã bị anh ấy làm ầm lên, trước đó là một đoạn Sử Trí Uy bị đánh, lại lần nữa dấy lên làn sóng.
Hà Lăng Vân cảnh cáo Hà Tư Ly: “Mày chọc tới anh Uy rồi, anh ấy sẽ xử lý mày đấy. Mày nhanh đi xin lỗi đi, đừng hại cả nhà họ Hà.”
Cô ấy chẳng hề sợ hãi.
*
Sự huấn luyện của tam sư huynh càng khắc nghiệt, anh ấy nói: “Có cơm ăn, tôi không thể thờ ơ với em được.”
Ngày tháng trôi qua rất nhanh. Thôn Tây Tỉnh còn tập tục xưa, hương vị năm mới rất nồng đậm.
Nghê Yến Quy và Trần Nhung treo đèn lồng trước cửa Hoành Quán. Chưa tới giờ thì không thể lên đèn.
Tòa nhà cổ hương cổ sắc này đúng là giấc mơ võ hiệp của Nghê Yến Quy.
Năm trước việc làm ăn của Nghê Cảnh Sơn tuyên bố kết thúc một thời gian, ông nói muốn chuẩn bị đón tết.
Ngày hai mười lăm Tết, Nghê Yến Quy tạm biệt tam sư huynh.
Tam sư huynh dắt một chiếc xe điện tới cho cô nói: “Xe buýt ở đây một chuyến phải đợi gần một tiếng lận. Các em lái xe đi đi. Xe để ở trạm xe buýt trên thị trấn là được, có thời gian chúng tôi sẽ tới lấy.”
Nghê Yến Quy hỏi: “An ninh trật tự ở đây tốt thế ạ? Không bị mất trộm ạ?”
Tam sư huynh đột nhiên cười khẩy: “Ai dám trộm đồ của Hoành Quán chúng tôi chứ.”
Chẳng trách Hoành Quán luôn mở cửa, chẳng ai canh gác làm người ta có cảm giác như được đi lại tự nhiên vậy.
Trần Nhung đội mũ bảo hiểm lên đồng thời cũng đội cho cô.
Nghê Yến Quy giật mình.
Anh leo lên xe: “Đi thôi.”
Cô rất im lặng ngồi ở ghế sau ôm lấy eo của anh.
Cô không thấy được mặt của anh, chỉ là nhìn gáy của anh đã dấy lên một vài mảnh vụn ký ức. Cô thấy thiếu niên kia cõng cô ra khỏi đám cháy.
Phải, cảm giác như trở lại rồi. Giống như Trần Nhung chính là thiếu niên năm đó vậy.
– —–oOo——