Khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại đã là giữa trưa, nàng cuộn người nằm ở trong chăn, mắt còn chưa mở, liền vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, vị trí kia không có người, lúc này nàng mới chậm rãi mở mắt, giống như phải tốn rất nhiều khí lực.
“Chủ tử, nô tì hầu hạ người thay y phục.” Hoa Dung tiến lên, sắc mặt có chút ửng hồng hỏi Thẩm Hành Vu.
Lúc này Thẩm Hành Vu còn có chút mông lung, nàng ló đầu ra hỏi Hoa Dung: “Hoa Dung, bây giờ là giờ gì rồi?”
“Giờ ngọ một khắc.” Hoa Dung cúi đầu đáp, sau đó có chút do dự hỏi: “Chủ tử, muốn rời giường?” Trước khi Vương thượng rời đi đã phân phó qua, chủ tử muốn ngủ đến giờ nào thì ngủ đến giờ đấy.
“Giữa trưa sao, được, ta rời giường.” Thẩm Hành Vu xoa xoa đầu có chút choáng váng, cả người không thoải mái từ trên giường đứng lên, chân còn chưa chạm xuống đất, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Mộ Phi Chỉ ở bên ngoài đại điện: “Các ngươi đi ra ngoài đi, để Cô vương.”
Mộ Phi Chỉ một thân long bào màu đen, hăng hái đi vào bên trong nội điện, phía sau là ánh nắng ấm áp của buổi trưa, khóe miệng Mộ Phi Chỉ cong lên, giống như muốn hút người vào.
Hoa Dung và Thạch Lưu vừa nghe thấy tiếng của Vương thượng, liền lập tức đi ra ngoài, chỉ để lại Thẩm Hành Vu lười biếng đang ngồi ở trên giường.
“Tỉnh? Có muốn ngủ thêm một chút nữa hay không?” Mộ Phi Chỉ đi đến, ngồi ở trên giường, sau đó ôm Thẩm Hành Vu đặt ngồi ở trên đùi mình.
“Ừm.” Thẩm Hành Vu ôm lấy cổ Mộ Phi Chỉ, dựa sát vào người hắn, bộ dạng cực kỳ lười nhác.
“Ta giúp nàng mặc y phục.” Mộ Phi Chỉ một tay ôm lấy nàng, một tay bắt đầu mặc quần áo cho nàng, hắn cúi đầu, toàn tâm toàn ý thắt đai lưng cho Thẩm Hành Vu, thẳng đến khi thu xếp ổn thỏa cho nàng, Mộ Phi Chỉ mới đặt nàng ngồi trên giường, còn hắn ngổi xổm xuống, tự mình đi giày cho nàng.
Kéo nàng từ trên giường xuống, ngồi ở trước gương đồng, nhìn mái tóc đen dài hỗn loạn của Thẩm Hành Vu, yết hầu của Mộ Phi Chỉ lại thấy căng thẳng, không ngừng nhớ đến bộ dạng xinh đẹp tối qua của nàng, hắn cực lực khống chế không để mình nghĩ tiếp, sau đó cầm lấy lược chải tóc cho Thẩm Hành Vu.
“Chàng còn có thể vấn tóc?” Thẩm Hành Vu vốn chỉ cho là Mộ Phi Chỉ cầm lược để chải, kết quả Mộ Phi Chỉ lại còn động thủ vấn tóc cho nàng, năm nay, nam nhân biết vấn tóc thật sự không nhiều.
“Hồi nhỏ cùng học với Vương tỷ.” Mộ Phi Chỉ cười nói, ngón tay tung bay, mặc dù búi tóc không quá cầu kỳ, nhưng đơn giản lại đẹp.
…
Khi Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ nắm tay kéo đi ra ngoài, nàng có chút nghi hoặc kéo Mộ Phi Chỉ lại: “Chàng muốn đưa ta đi đâu?”
“Phụ vương và mẫu hậu đều đã qua đời, cho nên ngày thứ hai nhất định phải đi bái kiến Vương tỷ, bây giờ đã là giữa trưa, sợ là tỷ ấy chờ không được rồi.” Mộ Phi Chỉ quay đầu giải thích.
Thẩm Hành Vu nghe xong liền a lên một tiếng.
Khi hai người đến cung điện của trưởng công chúa, trưởng công chúa đang nhàn nhã nằm trên ghế mây trong sân, bên người bày một ly trà xanh, nghe thấy tiếng của hai người, nàng trêu ghẹo nói: “Bực nỗi xuân tiêu ngắn ngủi mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ nay quân vương chẳng lâm triều!”
“A Vu, hành lễ với Vương tỷ.” Mộ Phi Chỉ nói với Thẩm Hành Vu.
“Hành Vu bái kiến Vương tỷ.” Thẩm Hành Vu phúc thân hành lễ với Mooh Tê Hoàng.
“Được rồi, là sói cũng đừng giả thành dê.” Mộ Tê Hoàng từ trên ghế ngồi dậy, nói với thị nữ phía sau: “Hải Đường, lấy thứ đó đến đây.”
Thị nữ lên tiếng đáp một tiếng, sau đó rất nhanh liền giao một cái hộp cho Mộ Tê Hoàng. Mộ Tê Hoàng đứng dậy, vẫy vẫy tay với Thẩm Hành Vu: “Đứa nhỏ, lại đây.”
Khóe miệng Thẩm Hành Vu run rẩy, nàng khẽ cắn môi, đi tới bên cạnh Mộ Tê Hoàng.
Mộ Tê Hoàng mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng ngọc được chạm trổ tỉ mỉ đeo lên cổ tay Thẩm Hành Vu, trên vòng tay ngọc bích thượng hạng này được chạm khắc một con phượng hoàng rất sống động, thoạt nhìn như đang vỗ cánh bay.
“Đây là vòng ngọc lúc nhỏ mẫu hậu tặng cho ta, về sau ngươi theo Phi Chỉ, vòng tay này ta liền giao cho ngươi.” Mộ Tê Hoàng nói xong lại ung dung rảnh rỗi ngồi xuống.
Thẩm Hành Vu quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ một cái, Mộ Phi Chỉ nghĩ một lúc mới gật đầu.
“Những thứ đáng giá này ta có rất nhiều, ngươi không cần ngại nhận lấy đi.” Mộ Tê Hoàng lại nói.
Những thứ đáng giá đó dĩ nhiên là nàng có rất nhiều, nhưng chân chính coi trọng lại rất ít.
“Tỷ, có muốn triệu Phong tướng quân đến không.” Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu ngồi xuống bên cạnh Mộ Tê Hoàng, giọng điệu thản nhiên nói.
“Kệ hắn, có cốt khí thì cả đời đừng trở về.” Mộ Tê Hoàng khoát khoát tay Mộ Phi Chỉ: “Các ngươi đi đi, đừng làm trở ngại ta suy nghĩ.”
“Phốc.” Thẩm Hành Vu nhịn không được, cười lên một tiếng.
“Đi nhanh đi, đừng làm chướng mắt ta.” Mộ Tê Hoàng liếc nàng một cái.
…
Hai người còn chưa đi xa, tổng quản Thái Cực điện vội vã chạy đến, không ngừng thở gấp nói: “Vương thượng, Nhiếp chính vương Tắc Bắc xin cầu kiến. Hiện đang chờ ở Thái Cực điện.”
“Đã biết.” Sau đó Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu rời đi.
“Xem ra là Đỗ Trọng không có gặp hắn.” Thẩm Hành Vu rất quả quyết nói.
“Đỗ Trọng không phải ai cũng gặp.”
…
Nam nhân một thân tử y đứng ở trong Thái Cực điện, hắn nhìn đồ vật bài trí bốn xung quanh, ánh mắt càng trở nên thâm trầm hơn, trong điện này mặc dù thân là Đế vương, chỗ ở cần phải được hưởng xa hoa, nhưng trong nơi này còn kèm thêm một chút ấm áp, tỷ như trên cái bàn này, gần cửa sổ hay trên cửa sổ, tất cả đều được bày đầy hoa cỏ màu sắc rực rỡ, cách sắp xếp này cực kỳ thân thuộc với hắn, dĩ nhiên là được xuất ra từ tay nữ chủ nhân, nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại cảm thấy đau xót.
“Không biết Nhiếp chính vương tìm Cô vương có chuyện gì?” Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đứng sau lưng Thác Bạt Thiệu Nguyên, nhìn bóng dáng hơi cô đơn lạnh nhạt của hắn, hỏi.
“Hoài Nam vương, bổn vương có việc gấp muốn gặp mặt Quỷ y một lần, thế nhưng, thế nhưng hắn luôn trốn tránh không gặp.” Thác Bạt Thiệu Nguyên hơi thở dài nói.
“Ngươi có chuyện gì?” Mộ Phi Chỉ hỏi, tính khí của Đỗ Trọng thật sự rất kỳ quái, lúc trước đã đáp ứng sẽ không lấy quyền ra áp chế hắn, chuyện lần này Mộ Phi Chỉ cũng không tính muốn giúp Thác Bạt Thiệu Nguyên.
“Ta…” Quýnh lên, ngay cả tự xưng cũng quên, hắn trầm mặc một lát, sau đó mới nói: “Ta muốn thỉnh cầu hắn cứu một người.”
“Ngươi muốn cứu ai?” Đúng lúc này Thẩm Hành Vu mở miệng hỏi, sau khi nói xong, nàng cảm thấy bàn tay nàng bị Mộ Phi Chỉ nắm rất chặt.
“Ngươi…” Thác Bạt Thiệu Nguyên có chút do dự, hắn không biết phải mở miệng thế nào.
“Ta là thầy thuốc, ngươi hỏi ta cũng được.” Thẩm Hành Vu nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt sắc bén, giống như đã nhìn rõ sự tình.
“Ta muốn cứu Vương phi của ta, Vương hậu nương nương, nếu một người có hô hấp mỏng manh, lại vĩnh viễn cũng không tỉnh dậy, vậy có thể cứu được không?” Thác Bạt Thiệu Nguyên ôm lấy vị trí trái tim, trong cơn đau đớn giống như bị ngàn vạn cây kim đâm vào nói ra tình hình thực tế.
“Nàng còn hiện tượng sinh trưởng không?” Thẩm Hành Vu đột nhiên nhớ tới Mộ Phi Chỉ đã từng nói Thác Bạt Thiệu Nguyên tự tay giết Vương phi của mình, nếu Vương phi của hắn đã chết, vậy người hiện giờ là ai?
“Vương hậu có ý gì?” Thác Bạt Thiệu Nguyên có chút mơ hồ.
“Ý của ta là, theo thời gian móng tay cua nàng có dài ra không, tóc của nàng có dài ra không?” Thẩm Hành Vu cẩn thận giải thích.
“Có, ta thường cắt móng tay cho nàng.” Giọng nói của Thác Bạt Thiệu Nguyên đã bắt đầu có chút run rẩy, một cỗ cảm xúc bi thương không thể nào khống chế nổi đang lan tràn khắp người hắn.
“Vậy thì chính nàng không muốn tỉnh, loại chuyện này, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cho dù là thần tiên trên trời cũng không có cách, là chính nàng đem mình vây khốn lại, nói vậy chắc nàng đã nhận phải đả kích gì đó rất lớn, thế cho nên ngay cả sống cũng trở thành một điều khó khăn.” Giọng điệu của Thẩm Hành Vu dần trở nên lạnh, nàng nghĩ nàng đã hiểu rõ sự tình, nhưng sau khi mất đi mới biết quý trọng, sau khi giải thích xong, không để ý đến Thác Bạt Thiệu Nguyên, kéo Mộ Phi Chỉ đi vào bên trong nội điện.