Hỡi bông hoa Lưu Ly bé nhỏ mắt xanh của ta, tại sao ngươi lại nhút nhát nấp trong xó vậy? Hãy kể cho chúng ta nghe điều gì thú vị đi nào- Nữ chúa Hoa Hồng nói và hướng về phía cô gái trẻ giản dị có đôi mắt màu xanh như bầu trời không gợn chút mây. Hoa Lưu Ly dũng cảm khoanh hai tay và bắt đầu kể.
Trong một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi có một bà lang góa sinh sống. Bà chỉ có duy nhất một cậu con trai tên là Fernand. Chàng rất đẹp trai, mạnh khỏe và thạo việc. Rất đáng yêu, chàng không bao giờ tiết kiệm nụ cười và những câu nói dí dỏm cả. Thường thường, chàng luôn làm cho ngôi nhà của mình đầy ắp tiếng cười, nhưng thời gian gần đây, chàng như thể là đã nuốt mất lưỡi vậy. Ngày càng trở nên trầm mặc, chàng hướng tầm mắt hút về phía xa sang bên kia cánh đồng và các đồng cỏ.
– Thưa mẹ, đã đến lúc con phải lên đường đi tìm vợ rồi. Mẹ bận đến nỗi chẳng biết xoay xở thế nào, một cô gái trẻ và chăm chỉ có thể mang đến cho mẹ sự giúp đỡ quý giá- Một ngày kia chàng nói với mẹ. Mẹ của Fernand là người đàn bà từng trải, bà hiểu rằng mỗi đứa trẻ đến một lúc nào đó phải rời tổ của mình.
Thế là, Fernand lên đường tìm vợ. Chàng đi một cách mải miết không nhìn lại phía sau. Chiếc ba lô của chàng chứa đựng toàn bộ tài sản của chàng: Khi thì một chiếc bánh xốp làm từ cây thuốc phiện, lúc thì một mẩu bánh táo rồi những quả mận khô, nhưng thỉnh thoảng chỉ có mẩu bánh mì khô, cuối cùng là những thứ mà những người hào hiệp đưa cho chàng để đi đường.
Một ngày kia, Fernand dừng lại ở bờ của một con sông. Không có một chiếc cầu nào bắc qua con sông đó, không có người lái đò nào đưa chàng trai vượt qua dòng nước sâu thẳm, đen ngòm ấy. Fernand ngồi trong thảm cỏ để suy nghĩ về những gì mình sẽ làm. Chàng nhận ra xung quanh mình những bông hoa li ti màu xanh, chúng tạo thành một tấm thảm xanh phớt hồng trên đồng cỏ. Hình như là chúng tái đi do cái lạnh của buổi sáng bởi vì chúng rúm lại như là một chú chim non bị bỏ rơi trong đồng cỏ. Chàng trai động lòng thương những bông hoa. Chàng cúi xuống một trong những bông hoa và dùng một chút hơi thở của mình để sưởi ấm cho hoa. Ngay lúc ấy, bông hoa nở ra cà một con búp bê nhỏ nhảy ra từ tràng hoa. Tóc của cô nàng búp bê xanh như bầu trời trên đầu chúng ta vậy, trên cổ của búp bê là chuỗi hạt bằng sương nhỏ li ti. Trời ơi, nàng thật đẹp! Fernand không thể dời mắt khỏi nàng búp bê duyên dáng. Chàng thổi một hơi, hai hơi rồi ba hơi, mỗi lần thổi cô gái xinh đẹp lớn thêm một chút đến khi ngang bằng một bông lúa mỳ đang chín trong cánh đồng.
– Nàng là ai? Nàng tên gì? Chàng trai hỏi .
– Em không biết- Nàng tiên nhỏ luống cuống- Ngày hôm ấy, em đã bơi trong dòng sông đen và từ đó em chẳng nhớ gì nữa.- Nước của dòng sông là nước thần. Ai bất hạnh chạm vào dòng nước sẽ trở thành nhỏ như ngón tay và mãi mãi quên tất cả. Chắc chắn em phải chăm sóc những bông hoa màu xanh này, có thể em là chị của của chúng. Có thể vốn dĩ chúng vẫn ở đây.
– Thật là buồn!- Fernand động lòng thương cho số phận của cô gái trẻ nhưng cô gái nhún vai:
– Không đễn nỗi nào, em đã quen rồi. Giá như ít nhất là em cũng biết tên các bông hoa! Nếu không có tên, chúng như thể là không tồn tại vậy.
– Nàng cũng vậy, nàng cũng không có tên- Fernand nhắc lại cho nàng- Và tuy nhiên nàng đang tồn tại đó thôi.
– Có thể là em tồn tại, cũng có thể không- Cô gái cười- Có thể chàng đang mơ.
– Ta thích tất cả thời gian đều như một giấc mơ- Chàng trai trẻ nhận định và cắn vào ngón tay để chứng tỏ mình không phải đang ngủ. Không đâu, chàng cảm thấy đau nhói.- Nàng biết gì- Chàng trai nói và đập tay lên trán- Ta sẽ nghĩ ra một cái tên cho em và những bông hoa của em. Tên đó sẽ rất đẹp.
Cô gái chẳng tỏ ý bực mình:
– Trước kia em cũng phải có tên chứ. Những nàng tiên của các bông hoa khác kể cho em nghe rằng có một yêu tinh già sống trong một khu vườn rất lớn bên kia dòng sông. Trong khu vườn ấy mọc lên tất cả các loài hoa trên trái đất, và tên của hoa được ghi trong mỗi bông hoa. Nhưng bất hạnh thay, không có người nào dám vượt qua dòng sông ma thuật đó.
Cô gái thở dài, và những sợi tóc màu xanh của nàng càng ngày càng làm cho Fernand thích thú.
– Nếu nàng hứa sẽ làm vợ ta, ta sẽ vượt qua dòng sông đen để đi đến khu vườn của yêu tinh và ta sẽ đọc những gì được viết trên những bông hoa màu xanh.
– Em đồng ý.- Nàng tiên nhỏ nói- Em sẽ giúp chàng. Chàng hãy gỡ những sợi tóc của em và hãy tết thành một dải tóc.
Fernand bắt đầu làm việc, chỉ sau một thời gian ngắn, chàng đã tết được một dải tóc dài vô tạn.
– Hãy ném dải tóc của em sang bên kia sông. Nó sẽ cho phép chàng đi qua sông- Cô gái khuyên chàng- Nhưng chàng phải cẩn thận đừng trượt ngã! Dòng sông đen sẽ làm chàng mất trí nhớ.
Fernand làm theo yêu cầu của cô gái, sau đó chàng đi trên chiếc cầu bằng dải tóc để vào trong khu vườn thần kỳ.
– Đừng quên em!- Nàng tiên với theo.
– Đừng quên ta!- Fernand đáp lại.
Một lát sau, chàng trai đến nơi mà không gặp bất kỳ một trở ngại nào từ phía dòng sông. Chàng thấy phía trong các bông hoa đều có tên của chúng: Cỏ chân ngỗng, cây hoa chuông, hoa huệ tây, hoa cúc lưu ly, hoa rau thủy, hoa râu thần, hoa đơn, hoa huệ dạ hương- Fernand đọc tên những bông hoa. Những cái tên nhiều vô kể. Cuối cùng, chàng nhận ra trong một góc vườn một bông hoa màu xanh giản dị. Khi chàng định cúi xuống bông hoa, một gã yêu tinh già hiện ra từ trong bông hoa. Râu của hắn dài đến tận gót chân, hai mắt của hắn sáng như hai hòn than.
– Ngươi dám sao- Gã yêu tinh hét lên- Nếu ngươi chạm vào, thật khốn khổ cho ngươi, chỉ một trong những bông hoa của ta thôi, ta sẽ làm cho ngươi tan ra từng mảnh- Sau đó hắn biến thành một chú chó lửa.
Fernand không bận tâm đến lời đe dọa của hắn, chàng liền hái gần hết những bông hoa màu xanh và chạy trên dải tóc về phía vợ chưa cưới của mình, con chó hung hãn đuổi theo chàng.
– Hỡi nàng tiên tóc xanh, vợ của ta, hãy cứu ta với- Chàng kêu lên đầy thất vọng. Nàng tiên ở bên kia bờ sông, giật mình, kéo mạnh bím tóc và Fernand bất hạnh bị rơi xuống dòng sông đen. Chàng phải đợi rất lâu trước khi dòng nước chảy xiết đẩy chàng về gần bờ. Fernand chẳng còn nhớ gì nữa cả. Chàng nhìn, hờ hững, những bông hoa bé nhỏ màu xanh, đọc tên của hoa nhưng nó chẳng gợi cho chàng nhớ lại điều gì, chàng đặt những bông hoa lên mũ và ra đi cùng với nỗi đau khổ lạ kỳ trong trái tim.
Trước tai họa đó, cô gái trẻ bật khóc. Thất vọng, cô hét về phía hạ lưu của dòng sông.
– Đừng quên em! Đừng quên em!- Nhưng vô ích.
Một ngày nọ, bông hoa nhỏ xíu màu xanh cuối cùng héo rũ. Nàng tiên không còn để ý đến chúng nữa, lúc ấy nàng cũng đi về phía hạ lưu của dòng sông để tìm người thương. Nàng ngày càng trở nên sầu não. Không thể chịu đựng sự cô đơn thêm nữa, nàng để nghị những người thợ giặt chấp thuận nàng:
– Cô tên là gì?- Những người thợ giặt hỏi.
– Tôi không biết- Cô gái trẻ trả lời.
Những người thợ giặt liền đuổi nàng đi rồi nói với nhau: “ Muốn làm bạn với ai đó mà ngay cả cái tên của mình cũng không biết ư?”- Những người chăn ngỗng cũng làm như những người thợ giặt, những người chăn cừu trên cánh đồng cũng làm như những người chăn ngỗng. Một ngày kia, sau khi đi lang thang khắp đó đây, kẻ lang thang khốn khổ cô đơn đi đến bờ của một hồ nước nhỏ trong rừng xa. Trong đêm tối, khi mặt trăng tròn vành vạnh hiện ra trong bầu trời, những chú hà bá nhảy ra khỏi hang động và bắt đầu nhảy múa.
– Hãy cho tôi nhập bọn với các anh- Cô gái tóc xanh nài nỉ.
– Tại sao lại không, hỡi nàng tiên hoa- Lũ hà bá trả lời- Bạn biết đấy, từ giờ trở đi bạn không có quyền thốt ra một lời nào, nếu không bạn sẽ mãi mãi biến thành một bông hoa.
Đầy thất vọng, nàng tiên đồng ý. Trong khi nhảy múa, lũ hà bá kể cho nàng nghe rằng chúng có nhiệm vụ phải dìm xuống dòng nước sâu thẳm tất cả các chàng trai lạc đường vào tận nơi này. Kể từ đó, cô gái có mái tóc xanh hàng đêm khiêu vũ với hà bá dưới ánh trăng. Nàng chẳng còn lòng dạ nào để hát, nhưng nàng thích làm vơi đi nỗi buồn bằng cách hát! Nhưng bất hạnh thay! Không một tiếng nào bật ra từ đôi môi của nàng.
Một tối nọ tràn ngập ánh trăng, Fernand lạc đường đến nơi này. Chàng không biết làm thế nào mà chàng đã đến được đây. Chàng nhận ra lũ hà bá đang nhảy và có một cô gái nhỏ bé tóc xanh lẫn trong số đó, chàng cũng chẳng nhận ra nàng. Cô gái suýt nữa gọi tên chàng đầy vui sướng, nhưng cô gái tự kiềm chế lại. Những tên hà bá chạy về phía Fernand, vây xung quanh chàng và nhảy những điệu vũ uyển chuyển. Lũ hà bá kéo chàng xuống dòng nước sâu thẳm. Bị quyến rũ, chàng trai đi theo các cô gái đẹp mê hồn không chút do dự, các cô gái đang nhảy trên mặt nước. Không thể tự kiềm chế hơn nữa, nàng tiên nhỏ tóc xanh hét lên đầy sợ hãi:
– Dừng lại đi Fernand, nếu chàng muốn sống!
Vừa dứt câu nói, lũ hà bá biến mất vào hang động, nàng tiên nhỏ cũng biến thành một bông hoa màu xanh giống như những bông hoa mà chàng trai cài trên mũ. Cùng lúc ấy, Fernand phục hồi được trí nhớ.
– Giờ đây ta đã biết tên nàng là gì rồi, cô gái có mái tóc xanh yêu quý của ta- Chàng trai thở dài rồi cúi xuống bông hoa màu xanh để dùng hơi thở của mình sưởi ấm cho nàng- Bông hoa Lưu Ly của ta, ta cũng sẽ gọi em là đừng quên tôi- Chàng trai thầm thì đầy đam mê.
Bông hoa chẳng nở ra dưới hơi thở của chàng, nàng tiên nhỏ mắt xanh không còn hiện ra như xưa bên dòng sông đen nữa. Bông hoa chỉ cầu xin chàng bằng một giọng nói dịu dàng- Đừng quên em.
– Ta sẽ không bao giờ quên nàng- Fernand nồng nàn hứa. Và chàng đã giữ lời hứa. Chàng ngắt bông hoa màu xanh, cài bông hoa gần trái tim chàng trước khi trở về ngôi nhà yêu dấu của mình. Không đi tìm vợ nữa, chàng trai trẻ mang trên trái tim mình, suốt cả cuộc đời, người con gái tóc xanh yêu quý đầy quyến rũ. Trong suốt thời gian ấy, bông hoa chẳng bao giờ tàn.
– Đó là đoạn kết câu chuyện của tôi về một tình yêu chung thủy- Bông hoa kết thúc câu chuyện và nữ chúa Hoa Hồng thở dài sầu muộn.