Hội nghị thường kỳ sáng thứ hai đều kết thúc vào giữa trưa. Đầu năm nay công ty bắt đầu mở rộng nghiệp vụ, đương nhiên bộ phận nhân sự lại bắt đầu thời kỳ gian khổ.
Không hiểu được vì sao xã hội càng phát triển thì nhiều ngành công nghiệp lại rơi vào cảnh chật vật.
Trong đầu tôi đang quay cuồng lập kế hoạch phải làm thế nào để hoàn thành mục tiêu trong sáu tháng cuối năm, quay cuồng từ lúc họp cho đến lúc đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa bước ra khỏi cửa thì liền thấy Tuệ Tử mở to hai mắt trừng trừng nhìn tôi.
Tôi lập tức giành lấy cơ hội, ngăn cản cô ấy mở miệng: “Buổi trưa, mình mời!”
Nữ nhân này lập tức thay đổi sắc mặt chuyển sang bộ dạng nịnh hót, nói: “Ở dưới lầu chờ cậu nha.”
Nói xong xoay người, một mạch đi vào thang máy.
Đúng vậy. Mỗi buổi trưa tôi đều ăn cơm cùng với Tuệ Tử. Nếu như không có tình huống ngoài ý muốn phát sinh.
Tuệ Tử là người Trung Quốc, sang đây cũng đã lâu. Quen được một cậu bạn trai Anh Quốc rất đẹp trai.
Gần nhất đang có ý định nhập tịch.
Lúc ăn cơm, ngày thường đều là cô ấy nói, tôi nghe. Hôm nay cũng vậy.
Thế nhưng đang nói chuyện, đột nhiên từ trong túi rút ra một một tấm vé gì đó vỗ ở trước mặt tôi.
“Cậu làm gì vậy? Định hù chết người ta.” Tôi không nhìn cô ấy, vẫn cúi đầu nói.
“Tặng cho cậu! Đền bù cho sinh nhật cậu năm ngoái hê hê.” Giọng nói xấu xa của cô ấy khiến tôi phải ngẩng đầu lên nhìn.
“Cậu có bị bệnh hay không. Sinh nhật mình cũng đã qua hơn nửa năm rồi, cậu mới vừa chuyển kiếp tới đây hả?!” Tôi nói với một giọng rất thản nhiên.
“Có đưa cho cậu là hên rồi, cậu còn ở đó tính với chả toán thời gian. Ha ha ha. Thực ra là Joe đưa cho cậu, đây là vé xem triển lãm tranh của một người, sẽ diễn ra vào cuối tuần này ở Tokyo, không phải cậu thích tranh của người này sao? Là Joe cố tình đoạt lấy tấm vé cho cậu.”
Phải rồi, Joe chính là bạn trai của Tuệ Tử, một cậu trai trẻ Anh Quốc đặc biệt tỏa nắng và rất khả ái.
Thích ăn lẩu Trung Quốc và làm bánh gato rất ngon.
“Được rồi, mà này Joe có bạn bè nào trong ngành xuất bản không?” Tôi vẫn chưa nói cảm ơn Joe đã tặng cho tôi tấm vé liền hỏi lại một câu như vậy.
“Chẳng lẽ cậu muốn viết sách? Sao mình không biết cậu còn viết sách vậy?” Đầu óc của Tuệ Tử có đôi khi cả tôi cũng không bắt kịp cái tiến độ suy nghĩ của cô ấy.
Lười dây dưa. Tôi liền nói tường tận nguyên do cho cô ấy.
Không nghĩ đến cô ấy lại đặc biệt trượng nghĩa nói: “Joe phải quen biết, nếu như anh ta không tìm được, mình liền để anh ta làm nhà xuất bản!”
“Ăn đi!” Tôi dùng một thanh âm hết sức tỉnh táo nói ra hai chữ này, chúng tôi liền chấm dứt đề tài ngay tại đây.