– Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Nói bậy, là người xấu cướp thịt của tiểu Đa chủ động cấp cho! Cho tiểu Đa thì là của tiểu Đa! Là người xấu hỏi tiểu Đa thì tiểu Đa không cấp mà thôi! Đồ vật của tiểu Đa, vì sao phải cho người khác!
Gâu gâu tinh ngữ kịch liệt làm cho Tống Hi trực tiếp đen mặt. Mẹ nó, làm hắn mất hết mặt mũi còn dám mạnh miệng!
– Mục Duẫn Tranh!
Tống Hi kêu người.
Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn Tống Hi. Trước kia Victor thật chính trực, hiện tại oai như vậy còn không phải tại cậu mang theo! Còn nữa, tòa án quân sự sẽ không thẩm vấn một con chó! Đúng là không văn hóa!
Chống lại cặp mắt lạnh kia, không biết tại sao Tống Hi có vài phần khí yếu:
– Hay là, anh trước tiên dùng gia pháp?
Mục Duẫn Tranh đem Victor đè lại đánh một trận.
Tống Hi nói:
– Đêm nay cậu không có thịt ăn!
Victor nằm úp sấp dưới đất hai chân trước ôm đầu ô ô ô, cực kỳ thương tâm. Phá hư bác sĩ làm cho phá hư cha gia bạo tiểu Đa, còn không cho tiểu Đa ăn thịt! Cũng không thương tiểu Đa nữa! Tiểu Đa cũng không yêu hai người!
Victor nức nở mà đi, thẳng tới chỗ cũ trên nhà ấm sân sau.
Tống Hi nghiến răng:
– Đỉnh nhà ấm đều sắp bị nó cào rách, tiểu hỗn đản!
Mục Duẫn Tranh hừ lạnh một tiếng, trước kia Victor cũng không đa sầu đa cảm như vậy, một khẩu lệnh một động tác, thật uy vũ. Hiện tại thì sao, tranh luận, làm nũng, xấu lắm, khi dễ người thành thật, mọi thứ đều vô cùng sở trường.
Sáu con chim trĩ, Tống Hi chỉ lưu lại hai, đem bốn con khác trói hai chân đều đưa tới cho Lý Bảo Điền.
– Mẹ, mẹ làm bánh cho con ăn đi, nhiều như vậy con còn chưa được ăn cái nào. Con biết làm bánh nướng áp chảo rất nóng nực, để con quạt cho mẹ!
Lý Bảo Điền đang cọ xát mẹ mình đòi ăn bánh nướng áp chảo.
Lý Toàn Căn nhìn con út cười hắc hắc:
– Ai bảo con hào phóng như vậy không lưu cho mình một cái đâu!
Lý Bảo Điền ai oán:
– Con chó kia rất dữ tợn, nhìn thấy hàm răng của nó không, vừa nhọn lại sáng, nó ăn thịt cũng không nhả xương, ăn nghe răng rắc đâu. Vừa nhe răng, bắp chân của con liền bị chuột rút.
– Hắc!
Lý Bảo Cương cũng không nhịn được cười một tiếng.
Lý Bảo Điền giận:
– Đều cười con! Mọi người không phải cũng không dám tiến lên sao!
Toàn Căn thím nói:
– Tiểu Tống rất thích ăn bánh nướng áp chảo, đều cầm thì cầm đi, đứa bé kia cũng không biết làm.
Lý Bảo Cương đau lòng em trai, nói:
– Mẹ, để con nhóm lửa cho!
– Ca thật tốt!
Lý Bảo Điền không chút do dự vỗ mông ngựa anh trai.
Tống Hi ở bên ngoài chợt cười rộ lên. Gia đình hòa thuận vui vẻ, nuông chiều con út.
Vợ chồng Lý Toàn Căn cũng không phải người thích nuông chiều nhi đồng, Lý Bảo Điền đạt được đãi ngộ này là bắt đầu từ năm mười hai tuổi. Mười hai tuổi, đứa nhỏ kia sinh bệnh, uống thuốc xong ngủ mê man. Cha mẹ phải đi ruộng, anh trai canh chừng hắn. Bà nội tự mình nấu tôm ăn, sợ đại cháu trai chứng kiến sẽ xin, vì thế đem đại cháu trai kêu ra ngoài. Nấu tôm xong bưng quay về phòng mình, vừa uống chút rượu đã quên chưa tắt bếp, bên cạnh bếp còn có đống củi. Lửa cháy lan, trực tiếp lan tới rèm cửa bằng vải bông mỏng, liếm lên khung cửa gỗ đốt tới chiếu trải trên giường.
Lão thái thái vừa nhìn thấy cháy nhà lập tức tự mình bỏ chạy ra cửa, đem cháu trai nhỏ đang ngủ mê quên sạch sẽ. Chạy ra ngoài cũng không kêu người cứu lửa, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, thậm chí trong tay còn nắm bầu rượu ôm đĩa tôm. Nếu không nhờ Tống Hi vừa vặn đi qua đưa thuốc phát hiện không ổn xông vào trong lửa đem đứa nhỏ kia ôm ra, chỉ sợ dù Lý Bảo Điền không bị chết cháy cũng bị ngộp khói mà chết.
Lần đó người thành thật Lý Bảo Cương lần đầu tiên nổi điên, đem phòng của bà nội nện tan nát, ném bầu rượu vào chuồng heo, ném đệm chăn văng ra ngoài, mãi tới khi lão thái thái chết rồi cũng không chịu tiếp tục kêu một tiếng bà nội.
Lý Toàn Căn ôm đầu ngồi xổm một đêm. Dù vậy thì thế nào, hắn là con trai độc nhất, mẹ hắn thủ tiết một mình nuôi hắn lớn, trừ bỏ nuôi nàng cung nàng, hắn còn có thể làm được gì!
Không thể làm được gì, hai vợ chồng chỉ có thể nuông chiều con út gấp bội, mà anh trai luôn tự trách bản thân lại đem em trai xem thành trái tim con mắt của chính mình. Lý Bảo Cương mới mười sáu đã nơm nớp đi theo Tống Hi vào núi, em trai đã hai mươi còn cố hết sức ngăn cản không cho đi. Nguy hiểm không nói tới, ăn ngủ trong núi bị muỗi đốt cũng đủ bị tội.
– Bảo Điền a, tiểu Đa bắt gà xin lỗi cậu đây!
Tống Hi ở ngoài cửa kêu lên.
Khuôn mặt Lý Bảo Điền liền đỏ bừng.
Người trọng thương khôi phục rất tốt, việc trong ruộng cũng tạm thời xong rồi, việc trong nhà có Mục trưởng quan tiếp nhận, Tống Hi nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, cũng có thời gian gây sức ép mấy bộ da sói.
Tống Hi tính toán nửa bộ da sói có thể làm đệm giường một người. Làm hai đệm giường, một cấp cho Toàn Căn thúc, một cấp cho cha của Lý Tam Pháo. Tiếp tục lấy một tấm da sói làm áo lót cho mình cùng Mục trưởng quan, thừa lại còn có thể làm bao đầu gối. Còn có hai bộ thì cất giữ, đợi sau này cưới vợ đặt sính lễ.
Áo lót làm thật nhanh.
Mục Duẫn Tranh đều sợ ngây người.
Vì sao một đại lão gia như Tống bác sĩ còn biết may vá!
Đường may còn tinh mịn như vậy!
Tinh khiết làm bằng tay!
Tống Hi nghiêm mặt. Vì thường dùng châm trị bệnh, vì rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay, cha nuôi dùng toàn bộ mọi thủ đoạn, chỉ làm áo lót tính cái gì, hắn còn biết thêu hoa đâu, là thêu hai mặt chính tông! Cha nuôi tự tay dạy dỗ! Cha nuôi còn là một người mù!
Nhớ tới cha nuôi trừ bỏ sinh con việc gì cũng biết làm nhưng đã qua đời, Tống Hi lại sốt ruột.
Mục Duẫn Tranh rất muốn chống nạnh cười to, chứng kiến liễu diệp đao trên tay Tống Hi, cuối cùng đem cỗ xúc động này ngăn chặn.