Tuy Lưu nhị thiếu không tin suy đoán của Trác Vân nhưng vẫn không chịu đánh cược với nàng “Dù gì cũng là khách quý từ kinh thành tới, chúng ta bàn tán bí mật là được rồi, sao có thể lấy ra đánh cược? Nếu truyền tới tai vị công tử kia, e rằng không hay!” Lưu nhị thiếu vẫn luôn suy nghĩ rất chín chắn, nói khó nghe thì là cẩn thận đến mức quá đáng. Trác Vân hơi mất hứng, nhíu mày nói “Không sao, chờ ông chủ Tống tới, ta sẽ đánh cược với ông chủ Tống!”
Trụ Tử không có chút hứng thú nào với việc cá cược, tập trung tất cả lực chú ý vào bữa tiệc trên lầu, nói với Trác Vân “Con cháu nhà quyền quý ở kinh thành đúng là khác hẳn người thường, muội xem phong độ này, phô trương này, Đại thiếu gia nhà Thứ Sử đứng bên cạnh hắn, thật mất mặt! Trong số những người trẻ tuổi ở Ích Châu quả thật không ai có thể so sánh được!”
Trác Vân lạnh nhạt nói “Muội lại không thấy vậy! Thạch Đầu nhà chúng ta vừa tuấn tú vừa cao ráo, khí độ trầm ổn, sao lại không bằng hắn!” Nói thật, tướng mạo Hạ Quân Bình có lẽ không thua gì Lục Phong, nhưng vì những năm qua đều ở Ích Châu với nàng, tiếp xúc với dân chúng bình thường, ở lâu, khó tránh khỏi sẽ trở nên bình dị thân thiết, so với Lục Phong toàn thân khí phái thì có vẻ không cao ngạo bằng. Dĩ nhiên bình dị thân thiết gì đó toàn là do Trác Vân nghĩ, về phần người khác thấy thế nào thì không ai biết được!
Trụ Tử lập tức nhếch miệng cười, vỗ ót một cái nói “Sao ta lại quên mất Thạch Đầu chứ! Đệ nói rất đúng! Thạch Đầu nhà chúng ta mới là tuấn tú nhất! Mấy cô nương chưa xuất giá trong hẻm Hoa Mai đều để ý hắn, mấy ngày hắn không ở, ai ai cũng tới hỏi thăm đấy thôi!”
Thật ra, Trụ Tử nói cũng không đúng lắm, trên thực tế, các cô nương trong ngõ Hoa Mai chỉ có một nửa là để ý Hạ Quân Bình, nửa còn lại là để ý Trác Vân. Dù sao nói về đẹp, Phương nhị thiếu tự nhận thứ hai, sợ rằng cả Ích Châu cũng không có nam tử nào dám xưng thứ nhất.
Lưu nhị thiếu nghe hai huynh muội Trụ Tử nói vậy, liên tục cười khổ, cho đến khi thấy Tống Duệ Văn gần tới bờ, mới nhanh chóng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người “Ông chủ Tống đến!”
Trụ Tử vội vàng đi ra đón, phất tay với Tống Duệ Văn. Tống Duệ Văn thấy Trụ Tử, hơi sững sờ, chợt thấy Trác Vân, trên mặt lộ vẻ dở khóc dở cười, đợi đến gần, mới vuốt trán hỏi nhỏ Trác Vân, “Ngươi biết hôm nay trên thuyền có chuyện gì không? Một tiểu cô nương cũng theo tới làm gì?”
Trác Vân cười rất vui vẻ “Từ đầu năm đến giờ, chỉ có ngày này là náo nhiệt như vậy, nếu bỏ lỡ, lại phải đợi thêm một năm nữa! Ông chủ Tống thật không tốt, có chuyện vui như vậy cũng không rủ ta một tiếng!”
Tống Duệ Văn bất đắc dĩ lắc đầu với Lưu nhị thiếu một cái, nhỏ giọng oán thầm “Sao ngươi lại cho nàng lên thuyền? Tiểu cô nương này không biết trời cao đất rộng là gì, nhớ canh kỹ ngàn vạn đừng cho gây ra chuyện gì! Ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay trên thuyền có khách quý.”
Lưu nhị thiếu lạnh nhạt cười, “Nhị công tử luôn chín chắn, ta không sợ. Có điều…” Lưu nhìn thiếu nhìn lướt qua lầu ba, nói nhỏ với Tống Duệ Văn, “Vừa rồi Nhị công tử muốn đánh cược với ta, ta không đồng ý, đúng lúc ông chủ Tống đến, hai người cược đi!”
Tống Duệ Văn thầm nghĩ chắc không phải chuyện tốt gì, sau khi hỏi kỹ biết Trác Vân muốn đánh cược cái gì thì đen mặt, mắng “Phương Trác Vân, ngươi là một cô nương nhà lành, sau lại đánh cược mấy chuyện này, nếu truyền ra ngoài, sau này làm sao gả…..” Tống Duệ Văn chưa nói dứt câu, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, phất phất tay ngừng câu chuyện, hỏi ngược lại “Sao ngươi lại muốn đánh cược?”
Trác Vân cười nói “Rảnh rỗi kiếm chuyện làm thôi. Hay là ông chủ Tống đánh cược với ta một lần đi, huynh là ông chủ lớn, dù sao cũng không thiếu mấy trăm lượng bạc!”
Trác Vân vừa mở miệng đã đòi mấy trăm lượng bạc, khiến Tống Duệ Văn giật mình “Trong tay ngươi có bao nhiêu tiền mặt? Lần trước đi Hồng Thành cho Thạch Đầu không ít, giờ còn dư lại chắc không tới hai trăm, chẳng lẽ muốn lấy ra cược hết?” Thật kỳ lạ, Trụ Tử cũng sắp tính chuyện mai mối rồi, Trác Vân sao có thể bồng bột đến mức quăng hết bạc trong người ra chứ? lle!@ quýĐ?ôn Phương Trác Vân tuyệt đối không phải là người lỗ mãng như thế!
Chẳng lẽ Trác Vân biết được chuyện gì đó?
Tống Duệ Văn nhìn Trác Vân với ánh mắt nghi ngờ, “Chẳng lẽ ngươi nghe được tin gì? Điệp Thúy, Vân Mộng và Vãn Bích đã từng gặp Lục đại thiếu?”
Trác Vân cố ra vẻ bí hiểm cười cười không nói.
Tống Duệ Văn cũng cười, móc ra một thỏi bạc ném cho Trác Vân, nói “Hôm nay ta chỉ cầm theo bấy nhiêu, nếu ngươi nói trúng thì cho ngươi số bạc này. Nếu nói sai, ta cũng không đòi, được chưa?”
Trác Vân hất hất thỏi bạc mười hai lượng trong tay, bĩu môi bắt bẻ “Nhỏ mọn!” Dứt lời, nàng lập tức cất bạc đi, nghiêm trang nói “Mấy ngày trước Điệp Thúy bị cảm, cổ họng khó chịu, chỉ sợ hôm nay không có duyên với danh hoa khôi. Vân Mộng thì cao ngạo nên khó thắng. Ngược lại, Vãn Bích là người bụng dạ khó lường, chắc chắn sẽ nghĩ cách để thắng cho bằng được! Hơn nữa, hai năm nay Tiểu Hồng Lâu đều vô duyên với danh hoa khôi, quyết chí năm nay phải thắng. Tóm lại nhất định là Vãn Bích sẽ được chọn!”
Trác Vân hiểu rất rõ ba người này, nhất là Vãn Bích của Tiểu Hồng Lâu. Bởi vì Vãn Bích từng là đối thủ một mất một còn của nàng ở đời trước. Vãn Bích lớn hơn nàng một tuổi, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ, thướt tha, rất có tố chất tập múa. Vãn Bích vào Tiểu Hồng Lâu trước Trác Vân một năm, rất được ma ma coi trọng. Nhưng khi Trác Vân vào, được Tư Đồ tiên sinh đến từ kinh thành nhận làm đệ tử, thì từ đó hai người bắt trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Kỹ thuật của Vãn Bích không thể nói không đẹp, nhưng theo lời Tư Đồ tiên sinh thì chỉ là ‘quyến rũ tầm thường’. Cũng là múa kiếm, Trác Vân lại múa ra hào khí bừng bừng, phóng khoáng linh hoạt, khiến người ta dâng trào nhiệt huyết, còn Vãn Bích vĩnh viễn đều là quyến rũ tận xương, lả lơi đưa tình. Tư Đồ tiên sinh không thích Vãn Bích, Vãn Bích không dám cãi, bèn trút tất cả ghen ghét lên người Trác Vân. Trong hai năm đầu, Trác Vân bị Vãn Bích hãm hại không ít lần, cho đến khi nàng dần thông minh hơn một chút, mới bắt đầu đối chọi với Vãn Bích, dù vậy, vẫn bị Vãn Bích hại thêm mấy lần nữa. Dĩ nhiên với tính tình của Trác Vân lúc đó, cũng đã trả đũa lại đầy đủ.
Trận so tài hôm nay, Vãn Bích chắc chắn có nhiều biện pháp khiến hai người còn lại phải bêu xấu trên sân khấu.
“Ngươi nói về cuộc thi hoa khôi?” Tống Duệ Văn cau mày nhìn nàng “Không phải là về Lục đại thiếu?”
Trác Vân cười nói “Ai thắng, dĩ nhiên Lục đại thiếu sẽ chọn người đó! Không tin, huynh cứ chờ đến sáng hôm sau đi, chắc chắn tin Lục đại thiếu nhìn trúng hoa khôi thanh lâu chắc chắn sẽ truyền khắp mọi ngõ nhỏ ngõ lớn trong Ích Châu cho mà xem!”
Tống Duệ Văn bỗng nhìn Trác Vân với sắc mặt rất khó coi.
Trác Vân nhíu mày, chế nhạo nói “Sao, ông chủ Tống không tin?”
Tống Duệ Văn không nói lời nào. Trên mặt Lưu nhị thiếu cũng lộ vẻ lúng túng, muốn nói lại thôi. Trụ Tử thì nhìn sau lưng Trác Vân, há hốc miệng như tên ngốc.
Trác Vân rốt cuộc nhận ra có gì đó là lạ, quay đầu lại thì đối mặt với Lục Phong.
“Đừng nói ông chủ Tống,” Lục Phong nhìn nàng, ánh mắt khá phức tạp, “Chính ta cũng không tin!” Lục Phong gật đầu với ông chủ Tống và Lưu nhị thiếu một cái, nhếch môi cười nói với Trác Vân “Vị công tử này, không biết chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Thị vệ phía sau Lục Phong nhẹ nhàng ho hai tiếng, Trác Vân lập tức nhận ra đây chính là người bịt mặt đã phục kích nàng ngày đó. Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nghiêm mặt nói với Lục Phong “Sợ rằng Lục công tử đã nhận sai người!” Dứt lời, chắp tay chào một cái rồi đi luôn.
Tống Duệ Văn sợ Lục Phong giận vội vàng xin lỗi “Đây là người làm trong cửa hàng của tại hạ, đầu óc không được bình thường lắm, kính mong Lục công tử chớ để bụng!”
Lục Phong nhìn theo bóng lưng Trác Vân mãi cho đến khi nàng quẹo qua mép thuyền bên kia mới chậm rãi xoay đầu hờ hững nhìn Tống Duệ Văn một cái “Hắn tên gì?”
Tống Duệ Văn ngập ngừng một chút, lòng bàn tay rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, qua một lúc lâu mới nói nhỏ “Hắn họ Phương, là Phương Trác Vân.”
Trụ Tử đi theo sau lưng Trác Vân, vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, đợi đến lúc không thấy được Lục Phong nữa mới kéo Trác Vân lại nói “Đừng chạy nữa, tên kia không thấy chúng ta nữa rồi.”
Trác Vân dừng bước, quay đầu nhìn Trụ Tử, bất đắc dĩ nói “Muội đắc tội với hắn rồi, chắc chắn ông chủ Tống sẽ mắng chúng ta chết mất!” Lúc này gặp Lục Phong khiến Trác Vân bất ngờ không kịp ứng phó. Nếu đã bị nàng đoán được, Lục Phong có còn làm theo kế hoạch cũ hay không? Trời mới biết hắn sẽ làm gì tiếp theo!
Lục Phong rõ ràng đã có lòng nghi ngờ với nàng, nếu không lần trước sao lại phái người phục kích nàng. Trác Vân vốn muốn sau này với Lục Phong sẽ như nước sông không phạm nước giếng, không có bất kỳ liên hệ nào, nhưng nay sợ rằng sẽ không được như nàng mong muốn.
“Vậy….. chúng ta về hay là ở lại xem tiếp?” Trụ Tử hỏi.
Trác Vân hừ nói “Đã tới rồi, về làm gì?” Trốn được mùng một, không tránh khỏi mười lăm, nếu thật xảy ra xung đột với Lục Phong thì nàng lập tức rời khỏi Ích Châu đi nơi khác kiếm sống là được chứ gì. lequ$ys@don Tính ra, lúc này, Lão đương gia của núi Phương Đầu cũng đã sắp qua đời, nếu nàng đến còn có thể giúp nhận thêm nhiều tiểu đệ ấy chứ! Hơn nữa, nếu không đi Phương Đầu, chẳng phải ở đất Yến còn có Hạ Quân Bình sao? Nghi Đô có nhà họ Triệu làm chỗ dựa, không sợ không có đất cho nàng đặt chân.
Nghĩ vậy, Trác Vân bỗng cảm thấy trong người tràn đầy sức mạnh, vui vẻ vung tay lên nói “Đừng để ý đến hắn, chúng ta lên lầu thôi!”
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng Trác Vân vẫn không có can đảm chen lên sảnh lớn ở lầu ba để đối mặt với Lục Phong, nàng nhờ danh Lưu nhị thiếu và Tống Duệ Văn lấy một phòng riêng nhỏ ở lầu hai, kêu người làm trong thuyền chuẩn bị đồ ăn, ăn một bữa chán chê với Trụ Tử.
Sắc trời chưa tối hoàn toàn thì cuộc so tài đã bắt đầu, tất cả mọi người trên thuyền đều yên lặng chờ xem biểu diễn. Trác Vân tuy ở lầu hai nhưng cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc, nàng gật gù theo từng nhịp điệu. Trụ Tử lại bắt đầu ngủ gật, tay chống má, đầu lúc lên lúc xuống, đột nhiên cánh tay run lên, gục cả người xuống bàn, tự làm mình giật mình tỉnh lại.
Trụ Tử mơ màng ngủ một hồi, trong mông lung hình như lại nghe thấy tiếng nhạc, hí mắt liếc thử ra ngoài, ánh đèn bên ngoài lóe sáng như ban ngày, bèn “A…” một tiếng tỉnh dậy.
“Bắt đầu rồi à? Sao muội không gọi ta dậy?” Trụ Tử lau sạch nước miếng trên cằm, ngó dáo dác ra ngoài, thấy trên mạn thuyền đầy người, lập tức kéo Trác Vân đi, nói “Trong đây nhìn không rõ lắm, chúng ta ra ngoài xem đi!”
Ngoài khoang thuyền cơ hồ đứng đầy người, Trác Vân nhìn khắp bốn phía, không thấy ông chủ Tống và Lưu nhị thiếu đâu, nghĩ bọn họ ở lầu ba thì không tìm nữa. Hai người chen vào trong đám đông, tìm một chỗ thích hợp đứng xem biểu diễn ở thuyền lớn đối diện.
Cuộc thi hoa khôi diễn ra trên chiếc thuyền lớn nhất ở giữa hồ, trên đó có một đài cao, phía dưới gắn rất nhiều vải đỏ đang tung bay trong gió, xung quanh lại trang trí rất nhiều hoa cỏ màu sắc rực rỡ, trông rất vui mắt.
Thuyền Trác Vân đang đậu đối diện với đài cao, là vị trí thuận lợi nhất để xem. Qua một hồi trống dồn dập, Vãn Bích mặc một bộ đồ màu đỏ thẫm của người Hồ xoay tròn từ sau sân khấu đi ra. Bộ đồ này rõ ràng là may riêng cho nàng ta, ống tay áo nhẹ bay cứ như đóa hoa.
Vãn Bích bình thường vốn đã quyến rũ, hôm nay lại mặc trang phục lộng lẫy, không những vậy đỉnh đầu còn gắn đầy trâm cài phỉ thúy, váy nhẹ bay bay, làm nổi bật lên dáng người thướt tha của nàng ta, đẹp không sao tả xiết, chỉ tiếc kỹ thuật múa vẫn chưa đủ độ, eo mặc dù mềm dẻo, lại không đủ sức, động tác chưa được nhẹ nhàng cho lắm, lúc xoay tròn thì rõ ràng đã không theo kịp nhịp trống gõ.
Thật đúng với câu ‘Người biết thì thưởng thức, người không biết thì chỉ xem cho vui’. Tuy Trác Vân có thể nhìn ra kỹ thuật của Vãn Bích chưa được tốt lắm, nhưng trong mắt của người khác thì Vãn Bích như vậy đã đủ khiến người ta phải luôn miệng khen hay.
“Hôm nay, Tiểu Hồng Lâu nhất định sẽ giành được giải nhất!” Bên cạnh có một người nói to “Vãn Bích quyến rũ quá, nếu có thể thân thiết một đêm, chậc chậc…..”
“Có thể đến phiên ngươi? Không nhìn xem trên lầu có ai? Không nghe nói là người nhà họ Hạ ở kinh thành cũng tới sao?”
“Người ta là con cháu nhà quyền quý, dù gì cũng có kiêng kỵ, há có thể giống chúng ta, không để ý danh tiếng?!”
“…….”
Tiếng khen nổi lên khắp nơi, vị khách bên cạnh Trác Vân cũng ném ra không ít bạc. Trác Vân nhếch miệng, đè cánh tay đang rục rịch muốn ném bạc thưởng của Trụ Tử, nói “Đại ca gấp cái gì, phía sau còn nữa mà!”
Người bên cạnh kia thấy tướng mạo Trác Vân còn diễm lệ hơn Vãn Bích mấy phần, bèn nhìn nhiều vài lần, nghe vậy, lập tức nói “Vãn Bích của Tiểu Hồng Lâu biểu diễn đầu tiên, sau còn có Vân Mộng của Nghiên Hoa Hiên và Điệp Thúy của Hạnh Hoa Lâu. Có điều, sợ rằng hai người kia không quyến rũ lả lướt được như Vãn Bích.”
Trụ Tử lập tức đỏ mặt, Trác Vân cười cười không cho là đúng “Quyến rũ thì đúng là quyến rũ, nhưng quá tục, tiểu gia không thích!” Nàng bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo của Hạ Quân Bình, nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh thường “Tuy đều là gái thanh lâu, nhưng Vân Mộng của Nghiên Hoa Hiên thanh nhã hơn nhiều, tiểu gia nghe nói trước kia nàng còn là tiểu thư con nhà quan!”
Người kia nghe vậy, lập tức trợn to mắt “Thật không ngờ!” Dứt lời xoay người bàn tán xôn xao với mấy người bên cạnh. Chỉ chốc lát sau, tin này đã truyền khắp thuyền, lúc Vân Mộng lên thuyền, ánh mắt mọi người nhìn nàng đã khác hẳn.
Người đời cứ luôn chú trọng xuất thân của ngươi, cho dù là trong thanh lâu, thì tiểu thư nhà quan cũng cao quý hơn người khác nhiều.
Trác Vân ngước mắt nhìn Vân Mộng trên đài cao, òng thầm nghĩ, nếu như Lục Phong thật sự chọn Vân Mộng, nàng có nên đi nhắc nhở nàng ta một tiếng hay không?