Trác Vân không hề biết việc mình đã nổi tiếng dữ còn hơn cọp mẹ ở Nghi Đô, lúc này nàng đang bận rộn vì việc buôn bán trong cửa hàng. Tống Duệ Văn sắp thành thân, phải tìm mua nhà mới và trang trí lại, hơn nữa Ích Châu vừa đổi Thứ Sử, Tống Duệ Văn lo trong lo ngoài vội không ngừng. Trác Vân không giúp gì được, chỉ có thể ôm việc buôn bán trong cửa hàng.
“Đại đông gia sắp thành thân, chẳng mấy chốc sẽ tới sẽ tới phiên Nhị đông gia rồi!” Đặng chưởng quầy trong cửa hàng ở phía đông thành cười híp mắt nói chuyện với Trác Vân, “Nghe nói nhà họ Tào buôn muối ở phía đông thành có một khuê nữa bằng tuổi Nhị đông gia, rất xinh đẹp! Đúng rồi, đầu năm, lúc Nhị đông gia tới cửa hàng cũng gặp nàng ta đó, ngài còn nhớ không….”
Hôm nay Trác Vân vừa vào cửa, Đặng chưởng quầy đã là lạ, cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện phiếm với nàng, một lát lái sang chuyện thành thân, nay lại nói về Tào tiểu thư. Trác Vân không ngốc, sao có thể không đoán ra ý Đặng chưởng quầy. Nàng nhíu mày liếc một cái, mang theo vẻ uy hiếp khó nói thành lời. Đặng chưởng quầy thấy vậy lập tức im miệng.
Trụ Tử đứng bên cạnh, thấy vậy cười cười, gãi ót, nói với Đặng chưởng quầy, “Nhị đệ ta tuổi còn nhỏ, không vội thành thân. Đặng chưởng quầy nếu biết nhà nào có cô nương tốt, cứ giới thiệu cho ta là được.”
Nụ cười trên mặt Đặng chưởng quầy bỗng cương cứng, khó xử nhìn Trác Vân, thấy nàng không quan tâm, đành hậm hực không nói nữa. Đặng chưởng quầy không phải không thích Trụ Tử, chỉ vì nhà họ Tào chỉ đích danh muốn Nhị công tử của nhà họ Phương, nên không thể làm mai bậy bạ thôi.
Dĩ nhiên, Đặng chưởng quầy cũng hiểu được, yêu cầu của Nhị đông gia Đồng An Đường rất cao, mấy năm qua, chưa thấy Phương nhị thiếu có tình cảm với cô nương nào. Nhưng điều này cũng không có gì là lạ, nam nhân tuấn tú như vậy, tìm khắp cả thành cũng không có cô nương nào đẹp bằng hắn thì thích cô nương nào được? Nếu phải cưới người xấu hơn, không bằng tự soi gương ngắm mình cho rồi.
Trác Vân nghe Trụ Tử nói vậy, khẽ cau mày, thầm nghĩ có phải cũng nên kiếm mối cho Trụ Tử hay không? Nghĩ vậy, nàng vội buông sổ sách đã kiểm tra kỹ xuống, kéo Trụ Tử về nhà.
Ba năm trước, Trụ Tử và Trác Vân đã theo Tống Duệ Văn chuyển nhà vào thành Ích Châu. Tống Duệ Văn mua hai viện ở ngõ Hoa Mai bên thành Tây, một cho mình một cho huynh muội Trụ Tử và Trác Vân. d.đ lê quý#Hdon Bởi vì viện của Trụ Tử và Trác Vân khá lớn, nàng bèn kêu bốn huynh đệ Tiểu Sơn vào ở chung, toàn người trẻ ở chung cũng náo nhiệt. Về phần lão thái thái, Trác Vân mướn một ma ma khỏe mạnh ở nông thôn về hầu hạ. Từ ngày sống cuộc sống như địa chủ, không thấy lão thái thái gây chuyện gì nữa.
“Sao lại về?” Trụ Tử hơi không vui, đề nghị, “Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đi Hồng Nguyên, A Đông và Diệp Tử thì qua bên ông chủ Tống giúp một tay, trong nhà vắng ngắt chẳng vui chút nào! Hay là huynh muội ta ra ngoài dạo một vòng đi? Cũng sắp tới Trung thu, ta nghe nói bên Đông Hồ rất náo nhiệt, chúng ta cũng qua bên đó xem thử được không?”
Trác Vân chẳng thích đi tới chỗ náo nhiệt chút nào, nhưng không muốn làm Trụ Tử mất hứng, nghĩ một chút bèn nói “Được, chúng ta đi Đông Hồ, vừa lúc qua bên đó ăn tối xong hẵng về.” Đầu bếp trong nhà nấu cơm chẳng ra sao, mỗi lần Trác Vân ăn cơm ở nhà đều không thấy ngon miệng, nên hễ có cơ hội là lập tức đi ra ngoài ăn.
Trụ Tử nghe vậy nhanh chóng vui trở lại, vội dắt ngựa dẫn Trác Vân đi tới Đông Hồ.
Thật ra Trung thu còn lâu mới tới, giờ chỉ mới cuối tháng bảy, giữa trưa trời vẫn nóng đến mức như sắp chảy mỡ.
Hôm nay không biết vì sao, khách đi chơi hồ bỗng nhiều hơn bình thường rất nhiều, chen chúc trên đường, một bước cũng khó tiến. Trác Vân và Trụ Tử cỡi ngựa, càng không dễ đi, bèn quyết định tìm một sạp ven đường gởi ngựa lại đi bộ.
Hai người thật vất vả mới tới bên hồ, Trụ Tử hỏi mướn một chiếc thuyền dạo hồ, không ngờ hỏi khắp vẫn không có một cái nào trống.
“Đều có người mướn hết rồi!” Trụ Tử ngồi bệt xuống đất, thở phì phò nói “Không biết hôm nay là ngày gì mà đông dữ, ngày thường bên hồ mặc dù cũng náo nhiệt, nhưng đâu tới mức này!”
Bởi vì Trác Vân có vẻ ngoài tuấn tú, nên bên cạnh có người vẫn chú ý hai người nãy giờ. Người kia nghe vậy lập tức cười nói “Hai vị công tử chắc ít khi ra khỏi nhà nên không biết hôm nay Đông Hồ có sự kiện gì?!” Người kia lại gần Trác Vân và Trụ Tử, nói với vẻ thần thần bí bí “Hôm nay, ba thanh lâu lớn ở Ích Châu thi chọn hoa khôi, mọi người trong thành đều đến xem, du thuyền đã được đặt hết từ lâu rồi làm gì còn tới giờ!”
Trác Vân nhíu mày, hôm nay đã là ngày hai mươi chín tháng bảy sao?
Nàng bỗng cảm thấy giống như đang nằm mơ, đời trước nàng cũng nổi tiếng khắp Ích Châu vào chính ngày này. le.,quys@3don Qua cuộc thi chọn hoa khôi, nàng trở thành hoa khôi khắp cả thành không ai không biết của Tiểu Hồng Lâu, nổi tiếng với tài múa kiếm. Không biết lần chọn hoa khôi này có phấn khích khiến người ta nhớ mãi không quên như đời trước hay không?
“Ba thanh lâu lớn?” Trụ Tử chưa bao giờ tới những chỗ này, nghe vậy lập tức trợn mắt, dáng vẻ như từ nông thôn mới ra, “Ba thanh lâu nào?”
Người kia không biết Trụ Tử và Trác Vân có quan hệ thế nào, mặc dù thầm khinh bỉ Trụ Tử, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, đang định giải thích thì Trác Vân bỗng nói xen vào, “Tiểu Hồng Lâu, Hạnh Hoa Lâu và Nghiên Hoa Hiên. Điệp Thúy của Hạnh Hoa Lâu nổi tiếng hát hay, yểu điệu vô song. Vân Mộng của Nghiên Hoa Hiên giỏi đánh đàn, xinh đẹp hào phóng. Còn Tiểu Hồng Lâu….” Trác Vân nhẹ nhàng lắc đầu, “Đệ cũng không rõ lắm.”
“Tiểu Hồng Lâu có Vãn Bích,” người kia vừa nói vừa lộ vẻ say mê “Vãn Bích thướt tha quyến rũ, có thể nói là người múa đẹp nhất Ích Châu!”
Trác Vân bật cười một tiếng, không nói gì. Người kia thấy Trác Vân phản ứng như vậy, không phục la lên “Chẳng lẽ tiểu huynh đệ cho là ở Ích Châu này còn có người múa đẹp hơn Vãn Bích sao?”
Trác Vân lắc đầu liên tục, đáp “Tại hạ không có ý gì khác, huynh đài chớ trách! Chỉ là đang nghĩ không biết hôm nay ai sẽ thắng thôi!” Nàng không muốn tiếp tục dây dưa với người này bèn nháy mắt với Trụ Tử. Hai người đang định bước đi thì đột nhiên Trụ Tử sáng mắt lên chỉ vào một chiếc du thuyền trong hồ, “Nhị đệ, nhị đệ, đệ xem, người trên thuyền kia có phải Lưu nhị thiếu không?”
Trác Vân nhìn theo hướng tay của Trụ Tử, quả nhiên thấy Lưu nhị thiếu đang đứng trên một chiếc thuyền xa hoa trong hồ. Trụ Tử lập tức vui vẻ lại, cũng lười bàn bạc với Trác Vân, hắng giọng kêu to “Lưu nhị thiếu, nơi này…. Ta là Trụ Tử đây…..”
Tiếng Trụ Tử cực lớn, khiến mấy người xung quanh rối rít nhìn xem, Trụ Tử cũng chẳng cảm thấy lúng túng, vẫn la to như cũ, cho đến khi Lưu nhị thiếu rốt cuộc nghe thấy tiếng, khẽ mỉm cười, phất tay với Trụ Tử, rồi bảo người chèo thuyền chèo về bờ.
“Lưu nhị thiếu, thuyền này của nhà Lưu nhị thiếu sao?” Trụ Tử vội hỏi “Trên thuyền có chỗ không? Ta và Nhị đệ cũng muốn đi xem, ngồi ké được không?”
Lưu nhị thiếu nhìn Trác Vân một cái, cười nói “Tuy không phải thuyền ta thuê, nhưng có thể làm chủ mời hai vị lên được!” Người chèo thuyền rất thông minh, nghe vậy lập tức bắc tấm ván gỗ lên bờ làm cầu. Trụ Tử nhanh chóng lôi Trác Vân lên thuyền.
Người vừa nói chuyện với huynh muội Trụ Tử thấy vậy cũng muốn theo lên thuyền, bị người làm của Lưu phủ trừng một cái, đành ngượng ngùng dừng bước.
Lên thuyền, Trụ Tử mới phát hiện con thuyền này còn bự hơn hắn tưởng tượng nhiều, tổng cộng có ba tầng, hai tầng dưới được ngăn thành những gian nhỏ riêng biệt, chỉ có tầng ba là một sảnh lớn, bên trong để không ít bàn ghế bình trà, hiển nhiên là nơi chủ nhân mời khách.
“A, thật khí phái!” Trụ Tử nhìn chằm chằm trần của sảnh lớn, nói nhỏ bên tai Trác Vân, “Nhị nha, nhà Lưu nhị thiếu có tiền dữ vậy sao?”
Trác Vân liếc Trụ Tử một cái “Đại ca không nghe Lưu nhị thiếu nói đây là thuyền của người khác sao?”
Lưu nhị thiếu cười nói “Thực ra cũng không phải người ngoài gì, chủ thuyền này là ông chủ Hàn của cửa hàng bạc Long Phượng. Hôm nay ông chủ Hàn có khách quý, nhờ ta tới tiếp giúp. Lúc này khách quý vẫn chưa đến nên ta ra mép thuyền ngắm cảnh một hồi, không ngờ lại thấy hai người.”
Trác Vân ngạc nhiên hỏi “Là nhạc phụ của ông chủ Tống?” Nàng mơ hồ có dự cảm không tốt, đang suy nghĩ lung tung thì nghe Lưu nhị thiếu nói “A, họ đến sớm thật!”
Trác Vân nhìn theo hướng Lưu nhị thiếu nhìn thì thấy Lục Phong đang chậm rãi đi tới bên bờ hồ, cảnh tượng rất giống với lúc gặp nàng lần đầu tiên, rất khí phách, ra dáng con cháu nhà quan.
Trác Vân đã từng nghĩ rất nhiều lần, lúc gặp lại Lục Phong nên có thái độ gì, có khi giận quá thậm chí nàng còn nghĩ sẽ vọt tới trước mặt Lục Phong giết chết hắn. Nàng vẫn luôn hoài nghi lúc gặp lại hắn nàng có thể giữ tỉnh táo nổi hay không, yêu hận tình thù giữa bọn họ quá phức tạp, khiến Trác Vân không biết mình đối hắn nên yêu hay nên hận.
Khi Lục Phong càng đến gần, Trác Vân chợt phát hiện, thật ra những sợ hãi và hoài nghi kia đều là dư thừa, không ngờ nàng có thể yên lặng đối mặt với hắn như vậy, trong đầu không hề rối loạn, cũng không có ngỡ ngàng.
Nàng chỉ đứng xa xa nhìn Lục Phong.
Lục Phong như mặt trăng có hàng vạn sao vây quanh, được mời lên thuyền rồi đi với đám người lên sảnh lớn ở lầu ba.
Ngay cả Trác Vân cũng không tin được mình lại có thể bình tĩnh như thế. Những yêu và hận kia như chợt biến mất hết không còn chút bóng dáng, nàng cho rằng tất cả vẫn còn đó chỉ là bị giấu đi rất kỹ, nhưng cho đến khi Lục Phong đứng trước mặt nàng, nàng mới biết, thời gian quả thật có thể trị hết mọi vết thương, qua hai đời, tổng cộng mười lăm năm, mười lăm năm quả thật có thể khiến những yên hận kia dần phai nhạt đi. Mặc dù trong lòng vẫn còn chút đau đớn mơ hồ, nhưng, nàng là Phương Trác Vân là Đại đương gia của núi Phương Đầu, sao có thể đầu hàng bởi một chút xíu khổ sở như vậy chứ!
“Thật uy phong!” Trụ Tử nói. Có lẽ bị khí thế phô trương của Lục Phong trấn áp, lúc này Trụ Tử nói nhỏ hơn rất nhiều, cơ hồ là hạ giọng tới mức thấp nhất, giống như sợ bị người ta nghe thấy.
Lưu nhị thiếu giải thích “Là khách quý từ kinh thành tới, Đại thiếu gia của nhà họ Lục, ngay cả Thứ Sử còn phải nể mặt nữa là, nói gì dân thường như chúng ta.”
Trụ Tử lộ ra vẻ mặt mơ hồ, vì không biết chút gì về các gia tộc lớn, nên nhà họ Lục, nhà họ Hạ gì, đều thấy giống nhau hết. Nếu không do sự xuất hiện của Lục Phong quá mức chói mắt, chắc chắn Trụ Tử cũng sẽ không để ý đến.
“Đúng vậy, về sau đại ca cứ cách hắn càng xa càng tốt, người như vậy chúng ta chọc không nổi!” Trác Vân dặn dò. Trụ Tử luôn miệng đồng ý, sắc mặt hơi trắng.
Lưu nhị thiếu cười nói “Phương đại ca đừng quá lo lắng, Lục đại thiếu chắc chắn sẽ không vô duyên cớ tìm chúng ta gây chuyện đâu!” Dứt lời, lại nói tiếp “Một lát có lẽ ông chủ Tống cũng đến, ta nghe ông chủ Hàn nói cũng gọi ông chủ Tống tới giúp một tay.”
Trác Vân nhướng mày nhìn Lưu nhị thiếu, cười như không cười “Ông chủ Hàn không sợ ông chủ Tống bị các mỹ nhân của ba thanh lâu lớn làm chói mắt, phút chốc không cầm giữ được, chưa thành thân đã thêm người vào nhà sao?”
Lưu nhị thiếu nhìn nàng một cái, nói “Nhị công tử cứ đùa! Nam nhân hàng năm ra ngoài xã giao, gặp dịp thì chơi thôi, có ai coi là thật đâu? Ông chủ Tống cũng không phải là thiếu niên mới lớn chưa từng trải, sao sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy!”
Trác Vân cười híp mắt nói “Nếu không chúng ta đánh cược đi! Ông chủ Tống dù gì cũng là Đại đông gia của Đồng An Đường, ta sẽ không lấy ra đùa. Hay là, chúng ta cá vị khách quý hôm nay đi. Điệp Thúy, Vân Mộng, Vãn Bích, tối nay hắn nhất định sẽ chọn một trong ba.”
Lưu nhị thiếu cười cười “Việc này cũng không có gì là lạ!”
“Ý ta là…..” Trong đôi mắt đẹp của Trác Vân thoáng qua một chút khí lạnh, “Hắn sẽ…… chuộc thân…..”
Lưu nhị thiếu bật cười, lắc đầu liên tục.
“Vậy thì cược đi!” Trác Vân nói, lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là nàng đang ôm tâm tình gì để đánh cược với Lưu nhị thiếu? Thật không thể tưởng tượng được!