Trời càng ngày càng lạnh, đã vào đông, trận tuyết đầu tiên cũng đã rơi. Sau
đó, cứ đôi ba ngày Hứa Bân lại về nhà ở một hôm, kiếm đủ mọi lý do, lúc
thì là bố đi công tác, có lúc thì về nhà tắm, có lúc thì là về nhà ăn
cơm tối muộn quá. Hy Lôi hoàn toàn trở thành một người ngoài, như một
linh hồn cô đơn bị bỏ mặc trên hoang đảo, một mình đi làm, ăn cơm, về
nhà, ngủ, sự giao tiếp duy nhất với Hứa Bân là những cuộc làm tình khi
thi thoảng anh về nhà ngủ. Cô cố nhẫn nhịn nỗi bất mãn trong lòng mình,
giống như một phi tử sống trong lãnh cung chờ đợi sự sủng ái của anh,
ngày nào cũng mong anh về nhà, ngay cả hơi sức và dũng khí để cãi nhau
cũng không có. Anh đã ngày càng xa cô rồi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có
mối quan hệ vợ chồng nào lại nực cười và gượng gạo như của cô. Một hôm,
cô còn biến thái khi nghĩ rằng, mẹ chồng giống như bà cả đầy quyền uy và thế lực trong một gia đình thời cổ đại, còn cô chỉ giống như người vợ
bé thấp hèn.
Còn Tiểu Lộc vẫn chìm đắm trong hạnh phúc của “mùa xuân thứ hai”, ngày
nào cũng mặt tươi phơi phới, sự ấm áp mà chồng cô không thể nào đem lại
cho cô thì người tình đã lấp đầy, trông cô hạnh phúc rạng ngời đến mức
Hy Lôi hơi nghi ngờ, liệu mình có nên đổi một cách sống khác, tìm một
người tình để giải sầu, rồi cô bị chính những suy nghĩ tội ác của mình
làm cho giật mình, cuối cùng cô cũng hiểu điều mà Tiểu Lộc nói: “Đàn ông vượt rào là bị sức hấp dẫn bên ngoài cám dỗ, đàn bà vượt rào là bị cảm
xúc bên trong đẩy ra”.
Gần sang cuối năm, vị phó chủ biên to béo thực sự bị điều đi, vị trí
còn trống đó trở thành mục tiêu mà mọi người đều hướng đến, ai cũng âm
thầm nỗ lực, ngày nào cũng vùi đầu vào viết bản thảo, chờ đợi cơ hội
thăng chức giáng xuống đầu mình. Hy Lôi “dọn dẹp” sạch sẽ tâm trạng tối
tăm do cuộc hôn nhân của mình mang lại, dồn hầu hết sức lực vào công
việc. Còn Tiểu Lộc lại bận rộn vì tình yêu tới mức chẳng còn thời gian
cho công việc. Nhà mới đã hoàn thiện, bởi vì năm đầu tiên không có lò
sưởi nên không ai vào ở, từng một lòng một dạ nghĩ về căn nhà mới, nay
khi nó thực sự mở cánh cửa ra đón chào thì lại mất đi niềm hân hoan,
hứng khởi ban đầu, chỉ vì người đó trong hôn nhân đã khiến cô đánh mất
nhiệt tình được cùng nhau má ấp môi kề. Khi mà mọi người đang âm thầm nỗ lực vì vị trí phó chủ biên thì Tiểu Lộc lại tỏ ra bất cần, cô xin nghỉ
một tuần để đi du lịch. Trong lòng Hy Lôi biết rõ, không cần hỏi, chắc
chắn là đi cùng gã đàn ông họ Đới đó rồi.
Những ngày tháng đen tối cũng có những điểm sáng nhất định. Tháng 12,
Mai Lạc sinh một cô con gái xinh đẹp, bà mẹ chồng đương nhiên là nổi
giận đùng đùng, bởi vì là con gái nên chắc chắn không tránh khỏi một
trận chửi bới Mai Lạc, rồi không cho đứa bé được mang họ cha. Hy Lôi tới bệnh viện thăm Mai Lạc, thấy hai người đang cãi nhau.
– Nghĩa là sao? Đứa bé này sao không được mang họ của Tùng Phi? Chẳng nhẽ nó không phải là con của anh ấy?
– Nó có phải con trai đâu, theo họ ai mà chẳng thế? Chẳng phải suốt
ngày chị nói nam nữ bình đẳng sao, mang họ mẹ thì làm sao? – Giọng nói
của bà mẹ chồng.
– Được thôi, nhưng đấy là mẹ nói đấy nhé, con cũng đang ghét vì họ Tùng khó nghe quá, tưởng là họ của các người cao quý lắm ấy, con gái con sẽ
theo họ của con.
Hy Lôi bước vào, lúc này mẹ chồng và con dâu mới yên tĩnh lại.
Đứa bé đang nằm cạnh Mai Lạc, ngủ ngoan lành, không đen đủi, xấu xí như những đứa trẻ khác, nó vừa sinh ra đã trắng nõn nà, giống như một bông
hoa mai trắng muốt, Hy Lôi nhẹ nhàng lại gần, vui vẻ kêu lên:
– Đáng yêu quá! Xinh quá đi thôi!
– Nhìn xem giống ai?
Hy Lôi nhìn kỹ, lông mày và mắt rất giống Mai Lạc, nhưng cái vẻ yên tĩnh này thì lại giống Tùng Phi, Hy Lôi nói:
– Tớ thấy giống Tùng Phi nhiều.
Bà lão lập tức chen lời:
– Giống cái gì mà giống? Mắt bé mày bé, đâu được như con trai tôi mắt to mày rậm.
Hy Lôi cười nhạt, Mai Lạc không đếm xỉa gì đến bà, hỏi:
– Đại biên tập, cậu là người có văn hóa, đặt tên cho con gái nuôi của cậu đi.
Vừa nãy ngoài cửa, Hy Lôi đã đã nghe thấy những lời cãi vã của bà mẹ
chồng với Mai Lạc về việc cho đứa bé mang họ của ai, giờ nghĩ lại, theo
họ của Mai Lạc thấy tao nhã hơn nhiều:
– Con gái tớ trắng trẻo thế này, nếu theo họ cậu thì gọi là Mai Đóa, vừa hay vừa dễ nhớ.
– Hay lắm, đúng là cậu có khác, tên hay quá, đặt tên này nhé!
Bà lão không nhịn được lại chen lời:
– Hay lắm, hay lắm, tôi nói rồi mà, theo họ chị, thấy chưa, tên cũng dễ đặt, con gái mà, đặt tên nào mà chẳng được, không cần quan trọng quá.
Hy Lôi và Mai Lạc đều bất lực cười. Không thấy bóng dáng Tùng Phi đâu, Hy Lôi khẽ hỏi:
– Tùng Phi đâu? Có con gái rượu mà còn đi làm à?
– Mấy hôm nay đài truyền hình bận lắm, không dễ xin nghỉ, hơn nữa… – Mai Lạc chép miệng, nhìn mẹ chồng một cái.
Mẹ chồng thấy thế, lập tức tiếp lời:
– Tùng Phi bận thế, đến cũng chẳng giúp được gì, bắt nó tới làm gì, xin nghỉ lại bị trừ tiền nữa. Tôi ở đây là được rồi.
Thấy một sản phụ ở giường bên cạnh có chồng và mẹ đẻ, mẹ chồng chăm
sóc, hỏi han quan tâm, bưng trà rót nước, Hy Lôi nhận thấy sự thất vọng
trong mắt Mai Lạc, vừa mới sinh xong vẫn còn yếu, lúc này Mai Lạc cần
biết bao những lời an ủi ấm áp của chồng! Sự an ủi đó một bà mẹ chồng
làm sao có thể đem lại được!
Hy Lôi thở dài, hỏi:
– Ăn cơm chưa? Muốn ăn gì tớ đi mua cho?
– Tớ muốn ăn chân giò ở trước cửa nhà tớ, lâu lắm rồi không ăn, cậu mua cho tớ nhé!
– Ôi trời, chị đang ở cữ đấy, không thể ăn tùy tiện được, thứ đó giờ
không thể ăn được. Muốn ăn gì tôi về nhà làm cho chị. – Mẹ chồng nói.
Nghe mẹ chồng nói vậy, Hy Lôi bất giác lại có cảm tình với bà lão,
người già mà, dù sao thì cũng hiền lành, vẫn rất quan tâm tới sức khỏe
của con dâu, nếu không thì sẽ không nói những câu như thế.
– Bác gái nói đúng đấy, ở cữ không thể ăn tùy tiện được, để qua thời gian nữa tớ mời cậu ăn tiệc.
Ánh mắt Mai Lạc nhìn về hướng bát mì vẫn chưa ăn xong ở đầu giường, thở dài:
– Trời ơi, một tháng trời phải ăn cái thứ nhạt nhẽo vô vị đến muối cũng hầu như không có thì làm sao mà nuốt được?
Bà lão không biết là vì trong lòng còn giận hay vì muốn đùa nên nói:
– Được rồi, không nghe người ta nói sao? Sinh con trai, ăn gì có nấy, sinh con gái, có gì ăn nấy.
Đúng lúc này thì đứa bé tỉnh lại, miệng nó chóp chép vài cái rồi khóc.
Không biết là vì đói hay vì tè ướt tã. Mai Lạc quay người, vội vàng thay tã lót cho con, có lẽ vì tay lạnh nên tiếng khóc của đứa trẻ càng lớn
hơn. Mẹ chồng vội vàng lại gần chê trách:
– Như thế không được, bọn thanh niên bây giờ sao mà ngốc thế! Để đấy tôi làm!
Mai Lạc rụt tay về, nhìn mẹ chồng thành thạo thay tã mới cho đứa bé.
Trong lòng thầm thở dài, đứa trẻ này ra đời mới thực sự mang cho mình
một cuộc đời mới!
2.
Cuối tuần vẫn phải cùng Hứa Bân về nhà anh một lần theo thông lệ. Mẹ
chồng đã không còn vẻ thất vọng, buồn bã như lúc đầu nữa rồi, lúc này
trên mặt bà là nụ cười của kẻ chiến thắng. Đối xử với Hy Lôi, bà rất
hiền hòa, lúc ăn cơm còn khuyên nhủ cô:
– Hy Lôi này, trời lạnh rồi, về nhà đi, một mình ở bên ngoài không an toàn.
Sao giờ lại thành một mình ở bên ngoài rồi? Hy Lôi hướng ánh mắt sang
Hứa Bân, anh cố tình vùi đầu vào ăn cơm, không ừ hử gì. Hy Lôi cũng
không trả lời mẹ chồng.
Mẹ chồng tưởng là Hy Lôi đã động lòng, lại nói tiếp:
– Cả nhà bốn người đang sống hòa bình với nhau, cũng chẳng có việc gì
lớn, con với Hứa Bân sinh một đứa con, cho dù là con gái hay con trai mẹ đều chăm cho, hai đứa chăm chỉ một chút là được! Anh nói đúng không?
Bố chồng tiếp lời:
– Đúng đấy, nghe nói cô bạn thân của con sinh con rồi, các con cũng sớm sinh một đứa, về nhà mẹ con cũng chẳng nói gì nữa!
Nghe mãi, Hy Lôi biết rõ là họ muốn cô về nhà ở, nhưng cũng phải có
điều kiện đi kèm. Hy Lôi nghĩ, trả lời thế nào mới không đối đầu với họ, lại có thể né tránh được vấn đề này:
– Không sao ạ, ở ngoài cũng tốt lắm.
– Tốt cái gì? Nghe Hứa Bân nói mấy hôm trước còn bị trộm vào, gần đây
lại thường xuyên mất điện mất nước, các con sống sướng quen rồi, chịu
sao được cái khổ đó, Hứa Bân cả ngày về đây ca thán đấy!
– Anh ấy ca thán cái gì? Dù sao cũng có coi nơi đấy là nhà đâu, thi thoảng mới về một vài lần.
– Ở đó lạnh lẽo, ai mà coi là nhà được! – Hứa Bân ngẩng đầu lên, không nhịn được buột miệng nói.
Hy Lôi nãy giờ vẫn bực mình Hứa Bân, cũng lập tức phản bác:
– Anh không coi đó là nhà thì tự anh dọn về ở là được rồi, em nói gì anh không?
Thấy hai vợ chồng lại chuẩn bị cãi nhau, mẹ chồng vội khuyên:
– Được rồi, được rồi, nói mãi rồi lại cãi nhau. Nó ở nhà, con ở ngoài
thì còn ra gì, đồn ra ngoài người ta nghĩ sao, hôm qua bà Vương trong
khu còn hỏi, con dâu con trai nhà chị có phải cãi nhau không, sao cứ
thấy sống riêng. Nghe xem, chẳng hay ho gì! Cứ như thế mãi không hay
đâu!
Hy Lôi nghĩ bụng, tình cảm vốn đã vỡ vụn rồi, mọi thứ đều đã thay đổi
rồi. Hàng loạt lý do mà mẹ chồng đưa ra trông đều có vẻ hợp tình hợp lý, Hy Lôi không biết trả lời thế nào, nhưng đã chuyển ra ngoài, giờ lại
chuyển về thì cái cảm giác khó thở như bị một hòn đá đè nặng vào tim
thật không thể tưởng tượng được. Cô trả lời khe khẽ:
– Thế thì có cách nào khác?
Bố chồng đang định nói gì đó thì điện thoại của ông đổ chuông, ông ra
phòng khách nghe điện thoại. Lần nào ông nghe điện thoại giọng nói cũng
rất là to:
– Ồ, muốn thuê nhà à, đúng, nhà tôi ở tiểu khu x x x, hai phòng ngủ,
một phòng khách, 93m2, đã hoàn thiện bên trong, ừm, anh muốn thuê à, bây giờ chuyển đồ dùng gia đình nhà anh sang là có thể ở được. Hả, tiền
thuê nhà à, nhà tôi là nhà mới, khu vực đó cũng đẹp, tôi cũng không đòi
nhiều, khoảng 1200 tệ thôi, nếu anh thấy được thì tới xem nhà rồi bàn
lại sau. Được, được!
Trong lòng Hy Lôi vẫn còn nghi ngờ, từ lúc nào bố chồng đã trở thành môi giới nhà đất rồi thì mẹ chồng nói:
– Căn nhà mà nhà mình mua đã hoàn thiện xong rồi, bố mẹ định cho người
ta thuê! Không ngờ tiền thuê cũng khá tốt, nghe nói nhà chú Lý cho thuê
rồi, 1500 tệ cơ! Bố con ngốc quá, đòi có 1200.
Hứa Bân đã ăn cơm xong, nghe mẹ nói thế cũng không có vẻ gì là không vui, chỉ nói:
– Phiên phiến thôi, bên đó có lẽ đa phần là cái giá đó.
– Cũng đúng! Con trai này, nghe mẹ nói, sau này có tiền muốn đầu tư thì mua nhà là ngon nhất, ngồi ở nhà làm chủ nhà, chẳng có nguy hiểm gì.
Lúc này Hy Lôi mới hiểu, thì ra căn nhà nhỏ mà họ mua đã hoàn thiện
xong và bàn giao nhà, giờ đang cho người ta thuê! Thì ra họ chỉ mua nhà
để đầu tư, còn mình thì ngây thơ tưởng rằng căn nhà đó mua để cho cô và
Hứa Bân ở. Trong lòng cô thấy thật lạnh lẽo, không nhìn thấy tia sáng
nào trên con đường phía trước.
Ăn cơm xong, Hứa Bân cùng Hy Lôi về bên kia. Hai người vừa ra khỏi tiểu khu đã bắt đầu cãi nhau.
Bao nhiêu nỗi ấm ức nhiều ngày nay dồn lên, Hy Lôi hoàn toàn đánh mất
phong thái thường ngày, xù lông lên như một con sư tử cái nổi điên:
– Đồ lừa đảo, cả nhà đều là đồ lừa đảo! Còn biết hai vợ chồng sống xa
nhau lâu tình cảm sẽ không tốt, sao một mình anh ở nhà mà họ lại vui như thế, thế là ý gì? Mua nhà mới vì sao thà cho thuê chứ không cho chúng
ta ở! Lại còn làm ra vẻ nhân từ khuyên nhủ tôi, ở ngoài lạnh, ở ngoài
không thuận tiện, về nhà ở! Tôi về nhà ở có phải anh không biết tình
hình sẽ như thế nào đâu, lại lặp lại sai lầm của trước kia, đi vào vết
xe đổ, cứ phải bắt mọi người trở mặt thành thù thì mới chịu sao? Anh lại còn giả bộ điếc nữa chứ.
– Thế chẳng phải giờ anh về bên đó với em rồi sao? Hét cái gì? Đi thôi.
– Anh còn về với tôi làm gì? Đừng tưởng là tôi không biết, chẳng qua là mấy hôm anh đói, nghĩ tới việc đó, nếu không thì anh vẫn còn ở trong
lòng mẹ anh, ở ngôi nhà ấm áp của anh xem tivi, cả nhà vui vẻ, hòa
thuận!
– Anh muốn thế thì sao? Chẳng phải em là vợ anh sao?
– Tôi còn tưởng mẹ anh có thể thay thế được vợ chứ!
“Bốp!” Một cái tát giáng xuống má Hy Lôi, Hứa Bân kích động hét lớn:
– Cô nói gì hả? Nói lại lần nữa xem!
Hy Lôi xoa xoa cái má đã hơi tê, nhìn vào người đàn ông xa lạ trước mắt, nước mắt trào ra:
– Tôi nói, anh là thằng khốn nạn, súc sinh!
Rồi cô quay người đón một chiếc taxi. Hứa Bân cũng phẫn nộ bỏ đi về
hướng nhà mình. Nước mắt lăn ra, những ánh đèn neon của thành phố hắt
lên cửa xe, chiếu lên người cô những tia sáng phồn hoa và mê hoặc. Tài
xế hỏi:
– Đi đâu?
Đi đâu? Hy Lôi cũng thầm hỏi mình trong lòng như thế.
3.
Con phố nổi tiếng nhiều quán bar của thành phố A. Một quán bar tên là
“Thời gian” nằm ở góc đường, hồi học đại học, cô từng cùng Châu Cường
tới đây, khi yêu nhau, cô cũng cùng Hứa Bân tới đây. Hy Lôi thích cái
tên “Thời gian” của quán này, có cái gì đó như hồi ức. Nơi này không
lớn, có ca sĩ đang đứng trên sân khấu hát bài “Anh của quá khứ”. Đây là
nơi rất nhiều nhân viên văn phòng và các ông chủ nhỏ thích lui tới.
Hy Lôi tìm một góc gần cửa sổ và ngồi xuống, gọi rượu. “Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sâu”.
Căn phòng với ánh đèn mập mờ, nhanh chóng có một người đàn ông lạ ghé
vào. Ngoại hình có vẻ sạch sẽ, cách nói chuyện hài hước, gương mặt đó
lúc biến thành Châu Cường, lúc lại hóa thành Hứa Bân, Hy Lôi ra sức dụi
mắt, không phân biệt nổi thật giả. Nụ cười ấm áp trong một quán bar, một lúc lâu sau, men rượu bốc lên làm hồng đôi má, cô ngà ngà say.
Không biết cô đi ra khỏi quán bar từ lúc nào, chỉ nhớ bên tai vang lên tiếng hỏi của người đàn ông:
– Có thể lưu lại số điện thoại không?
Mượn men rượu, Hy Lôi mỉm cười khiêu khích, giọng nói vẫn có chút gì đó thê lương:
– Lưu số điện thoại? Nghe nói, những người đàn ông tới quan bar đều là
để tìm sự kích thích, còn đàn bà tới quán bar là vì đã từng chịu kích
thích, lưu số điện thoại, chắc không cần đâu.
Buổi sáng tỉnh lại, đầu cô đau như muốn nổ tung, mở mắt nhìn ra, thì ra là trên một chiếc giường của khách sạn. Hy Lôi giật nảy mình, vội vàng
gạt chăn sang bên, cũng may, quần áo chỉnh tề, trên người không có vẻ gì bất thường, rồi cô nhìn ra xung quanh, không có dấu vết của đàn ông.
Đầu giường có một mảnh giấy nhớ, nét chữ rõ ràng: Tối qua cô uống say,
không biết cô ở đâu nên đưa cô đến đây. Tôi còn có việc nên đi trước.
Nếu cần giúp đỡ thì liên hệ với tôi! Còn nữa, nếu lần sau đến đó thì nên gọi bạn bè đi cùng.
Bên cạnh còn có một tấm danh thiếp, họ tên là Liêu Phàm, phía trước là
một cái chức danh đủ để “hù” người ta. Hy Lôi vào nhà vệ sinh, rửa qua
mặt, vỗ lên đầu mấy cái, nhớ lại những hành vi hoang đường của mình đêm
qua, một người đàn bà vào bar một mình, lại còn uống say, để lộ mọi sự
yếu đuối và thất vọng của mình, giống như đang muốn tuyên bố với cả
thiên hạ rằng mình đang bị thương. Còn người đàn ông tới quán bar để săn tìm sắc đẹp thì đương nhiên cũng không cần phải liên hệ nữa. Hy Lôi vò
nát tờ giấy và tấm danh thiếp, ném vào thùng rác, sau đó chải lại đầu
tóc rồi đi ra khách sạn.
Đi ra khỏi khách sạn, Hy Lôi ghé quán uống một cốc sữa đậu nành, ăn một suất quẩy, thầm nói với bản thân, cho dù thất vọng đến đâu, cho dù đánh mất người yêu và hôn nhân thì vẫn phải giữ an toàn cho bản thân, vẫn
phải tiếp tục một cuộc đời huy hoàng! Không cần phải tỏ ra hoảng loạn,
không cần phải tỏ ra bất cần, cũng đừng đánh mất bản thân, hãy nắm giữ
vận mệnh của mình trong tay, đừng để tâm trạng gì làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình!
4.
Đã mấy ngày trôi qua, Hứa Bân vẫn bặt vô âm tín, không còn như trước
kia, cứ cãi nhau là vội vàng tới xin lỗi. Thời tiết buổi đầu đông âm u,
lạnh lẽo, những đám mây nặng nề sà thấp xuống đỉnh đầu khiến cả thành
phố bị bao trùm trong một màn sương mù dày đặc khiến trái tim Hy Lôi
cũng lạnh lẽo theo, tan làm đi một mình trên đường, đứng chỗ ngã tư, như thể đang đứng trước ngã tư của đời mình. Đèn đỏ rất lâu. Bên cạnh có
một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đang đạp xe, phía sau đèo một cô gái nhỏ, có lẽ là vừa đón con tan học. Cô bé đó mặt mày thanh tú, khoảng 7, 8 tuổi, líu lo hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, vì sao lại có đèn đỏ, vì sao đèn đỏ lại lâu thế?
Người mẹ trẻ kiên nhẫn trả lời:
– Có đèn đỏ là vì xe và người đi đường đều mệt rồi, thế nên để chúng ta nghỉ ngơi một lát, để người lớn có thời gian nghĩ công việc của mình
hôm nay hoàn thành đến đâu rồi, để các bạn nhỏ nghĩ lại, hôm nay mình đã hiểu bài hay chưa?
– À! – Cô bé như hiểu như không, rồi gật gật đầu.
Một câu nói mà khiến cô sực tỉnh. Lời của người phụ nữ đó khiến Hy Lôi
nghĩ lại cuộc hôn nhân đang báo động đỏ của mình, cũng giống như việc
đứng ở ngã tư đường chờ đèn đỏ quá lâu, vì sao không thể coi đó như một
sự nghỉ ngơi vui vẻ, coi như đó là một cơ hội để chau chuốt lại tình
cảm, coi như đó là một lần để tâm hồn lắng xuống.
Lời của người phụ nữ khiến tâm trạng Hy Lôi tươi sáng hơn rất nhiều.
Đúng thế, vì sao cô cứ phải cau mày thở dài cả ngày như thế? Chi bằng cứ thản nhiên đối mặt, suy nghĩ thật kỹ về cuộc hôn nhân của mình, rốt
cuộc là nó có vấn đề gì?
Ở siêu thị trước cổng tiểu khu, Hy Lôi ghé vào mua ít sữa, chuối, trứng gà, rau cho mình, rồi quay về căn nhà lạnh lẽo, bật đèn lên, bật lò
sưởi điện, sau đó lại mở máy phát nhạc, nghe một bài hát mà cô thích, cả căn phòng bỗng chốc ấm áp hẳn lên. Vẫn như thường ngày, cô tự nấu bữa
tối cho mình, một bữa ăn ngon lành và nóng hổi khiến cả người cô cũng ấm lên.
Lúc chiều tối, bên ngoài rơi mấy bông tuyết nhỏ, cả thành phố lại chìm
vào vẻ yên tĩnh như muốn ru người ta vào giấc ngủ. Vang lên tiếng lách
cách của chìa khóa, Hứa Bân quay về rồi.
Hy Lôi đang đọc sách, thấy anh về, chẳng buồn ngẩng đầu lên, thái độ
rất lạnh lùng. Hứa Bân vào phòng, nhìn xung quanh, có vẻ như chế nhạo:
– Ha ha, một mình cũng tốt lắm mà! Có ăn có uống, ô, còn có sữa, hoa
quả, còn nghe nhạc, uống trà sữa, xem ra cũng chẳng khác gì là không có
anh.
– Đương nhiên rồi, trên đời này ai rời xa ai cũng có thể sống được!
Không có anh, ngày mai mặt trời vẫn mọc, anh không có em, chẳng phải
cũng sống tốt đó sao?
Hứa Bân đi lại gần giường, nắm tay Hứa Bân, nhưng bị cô đẩy khẽ ra, mặc dù rất nhẹ nhưng lại có vẻ kiên quyết khiến anh không thể tới gần. Hứa
Bân biết, lần này Hy Lôi vẫn chưa nguôi giận.
Đưa tay ra lần nữa lại bị Hy Lôi gạt ra.
– Đừng như thế được không, cả ngày bọn mình cứ thế thì sống chung làm sao được nữa.
Hy Lôi ngẩng đầu lên, lạnh lùng bất ngờ:
– Hứa Bân, anh đừng nói nữa, em không muốn cãi nhau với anh. Bọn mình
đều là người lớn rồi, đều biết suy nghĩ rồi. Chúng mình nên bình tĩnh
lại, suy nghĩ kỹ xem giữa chúng ta rốt cuộc là làm sao, xảy ra vấn đề
gì, nên giải quyết thế nào, đối diện thế nào, chứ không phải như trước
đây, cãi nhau, chia tay như trẻ con chơi đồ hàng vậy!
– Được rồi, được rồi, anh không cãi với em, em muốn suy nghĩ, em muốn
bình tĩnh, anh cho em thời gian, em nghĩ đi. – Hứa Bân xòe tay, bất lực
đi ra ngoài cửa.
Hứa Bân lại đi rồi, Hy Lôi cũng chỉ biết bất lực lắc đầu, cười khổ một
cái, căn phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Lại là một đêm dài
trong cô độc.
5.
Lại một thứ sáu, đối với đa số những người đi làm mà nói thì đây là một cuối tuần vui vẻ, thoải mái, nhưng Hy Lôi biết, đối với cô, lại là hai
người sống trong cô độc hoặc chiến tranh lạnh. Tan làm, cô đi thăm Mai
Lạc. Cô ấy đã xuất viện, đang phải vất vả sống trong tiếng khóc của con, tiếng ca thán, chê bai của mẹ chồng và những tiếng thở dài của Tùng
Phi. Hy Lôi mua ít chân giò mà Mai Lạc vẫn muốn ăn, mua thêm cả ít quần
áo cho đứa nhỏ. Ngồi bên cái giường nhỏ của đứa bé, cô đùa với nó một
lát.
– Đóa Đóa, Mai Đóa! Con gái ngoan, gọi mẹ nuôi đi!
Mai Lạc đang pha sữa cho con, cười Hy Lôi:
– Giờ chỉ biết khóc, biết ỉa đái, mệt lắm, từ khi sinh nó tới giờ, tớ
chưa ngủ được giấc nào ngon cả, trông cậu bây giờ kìa, còn trẻ măng,
không có con tốt hơn! Thực sự nhớ thời gian hai đứa mình sống chung, vô
âu vô lo.
– Đúng thế! Tớ cũng nhớ lắm, nhưng thời gian không thể quay ngược lại.
– Được rồi, lát nữa lại mắc bệnh của em Lâm Đại Ngọc bây giờ. Không nói nữa. Lát ở lại ăn cơm nhé!
Bà lão cũng vào phòng, mang cho Mai Lạc một bát mì, cũng giữ Hy Lôi ở lại ăn cơm. Hy Lôi khéo léo từ chối.
Bà lão ra ngoài, Hy Lôi nói khẽ:
– Tớ thấy mẹ chồng cậu cũng đối xử với cậu tốt lắm mà!
– Tốt cái gì, giả vờ thôi, cả ngày cằn nhằn, ca thán, nói là khi nào
khỏe lại thì sinh đứa nữa! Trời ơi, tớ mà sinh đứa nữa, thời gian nghỉ
đẻ nhiều như thế, không mất việc mới lạ. Sắp điên mất.
Nghe Mai Lạc nói thế, Hy Lôi lại nuốt những nỗi khổ của mình vào lòng.
Về tới nơi ở, cô lê thân thể mệt mỏi lên lầu, trong lúc mơ màng, dường
như cô nhìn thấy một cái bóng quen thuộc trước cửa, cái lưng còng, tay
sách mấy cái túi nilon, đang nhìn ngó trước cửa. Đó chẳng phài là ông
nội của Hứa Bân sao?
Trong phút chốc, Hy Lôi thấy mình như chực khóc. Từ sau khi bà nội qua
đời, cô liên tục nảy sinh mâu thuẫn với Hứa Bân và mẹ chồng, bởi vậy lâu lắm rồi không về quê thăm ông nội.
– Ông nội, sao ông lại đến đây? Trời lạnh quá, ông chờ lâu lắm rồi phải không? Sao ông không gọi điện thoại cho con? – Hy Lôi mở cửa, mời ông
nội vào phòng ngồi, rồi lại rót cho ông cốc trà nóng.
Ông nội nhìn xung quanh, thở dài:
– Hy Lôi, con về nhà ở đi!
Vừa nghe ông nội tới đây khuyên mình về nhà, lòng Hy Lôi đã chán nản.
– Chuyện của các con ông biết rồi. Nghĩ lại năm xưa, bà nội con và mẹ
Hứa Bân cũng cãi nhau ầm ĩ, nghĩ lại cũng thật là, đàn bà làm mẹ chồng,
thấy con trai mình cái gì cũng tốt, con gái nhà ai cũng không xứng, rồi
kén chọn, moi móc con dâu, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, không
xinh, không thông minh, ít học, trong lòng thì muốn đối xử tốt với con
dâu, nhưng hành động thì lại quá hà khắc. Con nói đi, bà nội là người
tốt phải không?
Hy Lôi gật đầu:
– Dạ vâng, bà nội rất hiền, rất hiền hòa với mọi người.
– Nhưng một người tốt như thế mà cũng bị mang cái tội danh là mẹ chồng
ác. Nói thật lòng, mẹ Hứa Bân năm xưa cũng chịu không ít khổ cực, khi đó suýt nữa thì khiến hai vợ chồng chúng ly hôn. Mẹ Hứa Bân hồi ấy nước
mắt nước mũi nói với bố nó là khi nào nó được làm mẹ chồng rồi, chắc
chắn nó sẽ đối xử với con dâu như với con gái, không để con dâu chịu một chút khổ sở nào, nhưng cuối cùng thì cũng trở thành một bà mẹ chồng mà
nó từng căm ghét. Bây giờ nó kẹp ở giữa, khiến Hứa Bân khó xử. Nhưng con nghĩ lại mà xem, nó là người thế nào, có phải người xấu không?
– Đương nhiên rồi, khách quan mà nói thì mẹ có nhiều ưu điểm, chăm chỉ, hiền thục, biết chăm lo cho gia đình, tâm địa cũng không xấu, đương
nhiên không thể nói là người xấu được.
– Thế thì đúng rồi, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu từ xưa đã có, người đều là người tốt, sao
làm mẹ chồng thì lại thành kẻ xấu được! Ở bên ngoài ai cũng tài giỏi,
sao làm con dâu nhà người ta thì lại bao nhiêu khuyết điểm, đúng không?
Lời của ông nội khiến Hy Lôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, bật cười.
– Ông thấy chỉ là vì không thích nghi được với sự thay đổi thân phận
của mình thôi. Làm mẹ chồng ai cũng nói là coi con dâu như con gái,
nhưng không ai làm được, làm con dâu, ai cũng bảo coi mẹ chồng như mẹ
đẻ, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi. Mẹ chồng con dâu, một người nịnh, một
người lừa, không mâu thuẫn, giống như quan hệ họ hàng thân thích đã là
tốt lắm rồi.
Không ngờ ông nội là một người cả đời sống ở quê, lời nói tuy bình
thường nhưng lại nhìn vấn đề thấu triệt như thế. Hy Lôi bất giác có cái
nhìn khác về ông, trong lòng thầm khâm phục ông, liên tục gật đầu.
Ông nội mang cho cô một ít củ cải khô, đậu cô ve, bí đỏ, khoai lang, tất cả đều là ông tự trồng ở nhà:
– Một mình con sống ở đây cũng phải ăn thật tốt. Đừng làm qua loa. Hứa
Bân với mẹ nó để ông nói cho, sau này khi con về nhà ở rồi thì không cho nó nhiều chuyện thế nữa. Được rồi Hy Lôi, nghe lời ông nội, về nhà đi!
Nói gì cũng là người một nhà, mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân việc gì
phải biến thành mâu thuẫn giai cấp. Ha ha…
Lời nói của ông nội khiến Hy Lôi vui vẻ bật cười. Nhìn vào ánh mắt trông ngóng của ông, Hy Lôi gật đầu, nói:
– Dạ vâng, khi nào Hứa Bân sang thì con sẽ bàn lại với anh ấy.
Thấy Hy Lôi đã đồng ý, những nếp nhăn trên trán ông giãn ra, cười vui vẻ.
Tiễn ông nội tới bến xe buýt, nghĩ tới ông nội vì cái nhà này mà một
mình ngồi xe buýt cả tiếng đồng hồ để đến khuyên mình, rồi lại ngồi xe
một tiếng đồng hồ nữa để về nhà, mọi băng tuyết trong lòng Hy Lôi bỗng
dưng tan chảy.