Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Chương 21: Quà sinh nhật cho thầy giáo Sói hoang - đại chiến giựt tiền (trung)



Tiểu Dương tỉ mỉ ngồi trước bàn đọc sách nghiên cứu tạp chí của công ty Bách hóa Tam sao, khu bán bút máy tinh phẩm. . .

“Sao một chiếc bút mà những mấy vạn vậy, như vậy tiền tiết kiệm của mình không đủ rồi.” Tiểu Dương đem ống heo cuối cùng của mình mở ra, leng keng rơi ra những đồng tiền xu cùng tiền giấy.

“Một, hai, ba, . . . . . . , hai tờ, ba tờ, a, mới bốn tờ, vẫn còn thiếu rồi” Tiểu Dương nghiêm túc đếm tiền trong ống heo tiết kiệm, toàn bộ đếm đi đếm lại ba bốn lần vẫn còn thiếu ah.

Cô tiết kiệm cũng được nửa năm rồi, nhưng Dương ba Dương mẹ nghĩ Tiểu Dương còn là học sinh, không cần cho cô nhiều tiền tiêu vặt, vì vậy tiền tiêu vặt của cô cũng chỉ có số lượng nhất định, sẽ không quá nhiều, Tiểu Dương đã tận lực tiết kiệm đến giờ này vẫn thiếu rất nhiều tiền.

“Ai, tại sao ống heo này gầy tong teo quá vậy. . . . . . Không có tiền. . . . . . Phải đi đâu xin tiền đây?” Tiểu Dương tuyệt vọng gục xuống bàn, vắt hết óc nghĩ phải làm thế nào? “sức mạnh tiền bạc” đây mà.

Tìm Dương mẹ? Không thể nào không thể nào, mẹ nhất định sẽ hỏi tại sao cần tiền, muốn mua cái gì? Nếu nói là mua quà cho anh Sói hoang chuyện nhất định sẽ bại lộ.

Tìm ba cô sao? Nhưng ba cùng Tiểu Dương một dạng cũng rất nghèo. . . . . . Bởi vì tiền của ba cũng bị mẹ quản gắt gao, tiền tiêu vặt của ba cũng chỉ giống như cô mà thôi, đều do Dương mẹ đưa. Nếu so ra tiền của Dương ba còn ít hơn của cô !

Ah chỉ còn anh hai Dương Thiệu mà thôi, sau khi trở về nước anh hai Dương Thiệu trở thành chủ quản công ty khoa học kỹ thuật điện tử, đỉnh có bằng thạc sĩ của đại học ở nước ngoài, cộng thêm năng lực làm việc ưu tú, tiền lương cao khiến mọi người đỏ mắt, tiền lương hàng năm trên trăm vạn là chắc chắn.

Lấy lý do gì để xin tiền tiêu vặt của anh hai đây? A! Anh hai không phải đang yêu chị Vệ Lan sao? Hiện tại cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra cô nắm không ít bí mặt của anh hai đó, hắc hắc, nhân cơ hội lần này bắt bẻ anh hai một phen. Không đủ tiền, mượn tiền cô cũng có thể.

Tiểu Dương đi ra khỏi phòng, nhấc điện thoại lên gọi cho anh hai Dương Thiệu.

“Anh hai, em Tiểu Dương đây, anh đang ở đâu đấy?”

Không nghĩ tới trễ như vậy mà em gái còn gọi điện thoại cho anh. “Ở công ty làm thêm giờ, trễ như vậy còn chưa ngủ, không sợ ngày mai không thể đến lớp sao?” Ở công ty khoa học kỹ thuật điện tử làm thêm giờ là chuyện bình thường.

“Anh hai cho em tiền, không cho liền gây sự!” Trước lễ sau binh, nếu như anh hai ngoan ngoãn cho cô tiền, chuyện kia cô cũng không cần nói ra để uy hiếp anh hai.

“Em thiếu tiền sao? Anh hai có thể cho em tiền, nhưng em phải nói rõ tại sao lại cần dùng đến tiền.”

Anh hai thật đáng ghét mà, thật giống mẹ quản nhiều chuyện. “Em . . . . . Em muốn mua quà tặng người khác, nhưng mà không đủ tiền, anh hai anh cho em mượn tiền đi mà, sau này em trả lại cho anh có được không?” Co vay có trả, muốn mượn nữa cũng không khó.

Dương Thiệu bên này tự hỏi, Tiểu Dương muốn tặng quà sinh nhật cho người nào? Anh lại rất không can tâm tình nguyện nghĩ đến người bạn tốt nhất kiêm xấu nhất── Vệ Vũ, bởi vì hôm trước, Vệ Lan mang anh đi cùng chọn quà sinh nhật cho hắn. Tiểu tử này cũng thật tốt số quá đi, để cho hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh phải đi mua quà sinh nhật cho. “Nếu như là Vệ Vũ, rất xin lỗi, ngay cả mười tệ anh cũng không cho em mượn đâu!” Dương Thiệu biết bộ dáng của mình như vậy rất trẻ con, nhưng anh không thể chấp nhận nổi địa vị quan trọng của mình bây giờ đã rơi vào tay Vệ Vũ chết tiệt kia.

Anh hai thúi, vậy cũng đừng trách cô không nể tình anh em! Tiểu Dương dùng giọng nói ngọt chết người nói: “anh hai, trong lúc nhất thời em chợt nghĩ ra mộ số chuyện, em nhớ khi còn bé, nếu ngày nghỉ chị Vệ Lan ra khỏi nhà, anh cũng bắt em đi theo chị ấy, để cho chị ấy mềm lòng dẫn theo tên kì đà cản mũi là em, sau khi về nhà anh bắt em nói hết toàn bộ quá trình chị ấy ở ngoài ra sao. Nếu như chị Vệ lan biết nguyên nhân em theo đuôi chị ấy, không phải là bởi vì em quý chị ấy, mà do anh uy hiếp dọa dẫm em đi theo chị ấy, chị ấy sẽ không tức giận chứ?” Mặc dù cô nói vậy nhưng thực ra cô cũng rất thích chị Vệ Lan, cũng rất vui vẻ cùng chị ấy đi chơi, nhưng chỉ có điều sau lưng lại do tên anh hai ác bá này chỉ đạo.

Cô gái nhỏ này, sao bây giờ lại thông minh thế? Nhất định là bị Vệ Vũ dạy hư . Không sai, anh đúng là lợi dụng tình thương của Vệ Lan đối với Tiểu Dương, để Tiểu Dương mỗi ngày đều theo Vệ Lan, ai kêu Vệ Lan khi đó đã là sinh viên năm nhât Đại hoc Y, thế nhưng anh lại bị giam trong cuộc thi tốt nghiệp cấp ba; vì có thể xứng đôi với Vệ Lan, anh luôn tự nhủ mình phải cố gắng đọc sách , nhưng lại Vệ Lan bị nam sinh khác theo đuổi, không thể làm gì khác hơn là phái Tiểu Dương đáng yêu đi canh chừng, khích lệ cô giống như khối kẹo dính chặt lấy Vệ Lan, Vệ Lan coi Tiểu Dương như em gái mình dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nhỏ.

Có vật kì đà cản mũi là Tiểu Dương, coi như những nam sinh khác còn biết khó mà lui chứ? Cái sách lược này rất là thành công, chờ anh lên đại học có thời gian rồi, liền dồn toàn lực theo đuổi Vệ Lan. Chỉ là không nghĩ tới, bây giờ cư nhiên bị em gái cắn ngược lại một cái chỉ vì tên khốn kiếp bạn thân của anh Vệ Vũ?

“Em đang uy hiếp anh hai sao? Còn tốt chứ, anh hai sẽ đánh cuộc với em.” Cánh tay cũng cong cong!

Nghe anh hai nói vậy, Tiểu Dương cảm thấy vừa chột dạ vừa áy náy, vội vàng giải thích:

“Anh hai em đây không phải uy hiếp anh đâu…, nhưng anh cũng biết đó, mẹ cho tiền tiêu vặt quá ít nên em mới không có tiền. . . . . . anh lại không chịu cho em mượn tiền sao, anh hai thúi”

Dương Thiệu biết thực ra Tiểu Dương rất tiết kiệm, sẽ không xài tiền bậy bạ , cũng không phải đứa trẻ dễ dàng mở miệng vay tiền, xem hành động lần này chắc là rất muốn mua quà cho Vệ Vũ, tâm ý của em gái, thân làm anh hai như anh há lại không biết?

Thở dài một cái.”Mấy hôm nữa anh sẽ về nhà thăm ba mẹ, đến lúc đó sẽ cho em tiền tiêu vặt, không cần mua loạn, Vệ Vũ cũng đi làm có tiền không thiếu đồ.”

Oa! Anh hai vạn tuế! Tiểu Dương giọng cao vút nói trong ống nghe: “Cám ơn anh hai, vậy em cũng sẽ tặng anh hai một món quà!” Là mấy ngày trước cô sửa sang lại sổ ghi chép mới phát hiện.

“Ah, anh hai cũng có quà tặng sao?”

“Hì hì, là một đại lễ đó. Em tìm được tấm hình chị Vệ Lan đi biển, trong tấm ảnh chị Vệ Lan mặc bikini tắm nắng đó?” Đủ bổ mắt đi.

Cái này chính là chuyện tốt sao, tinh thần Dương Tiệu bị chấn động. “Đem tấm hình cất đi, anh hai sẽ thưởng cho!”

“Không thành vấn đề! Anh nhớ trở về sớm đó, em ngủ đây, chúc anh hai ngủ ngon.”

( Đang làm mà ngủ được sao???)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.