Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 33: Ánh mắt bi thương



Sau khi rời khỏi huyện nha, bầu trời nắng ấm khiến con người ta cũng cảm thấy thoải mái. Cuối cùng thì mọi tai ương đã trôi qua, tìm được Thanh Vân và gia đình Đồng đại phu cũng thoát khỏi tội oan. Cô đứng nhìn mọi thứ xung quanh mình, cô đã cố gắng thích nghi với nơi này… nhưng cuối cùng cô cảm thấy cô tồn tại ở nơi này quả nhiên không có ý nghĩa. Ngay từ đầu chẳng phải cô chỉ muốn đi theo Uy Phong ư, thời gian qua cô đã ở đây và gặp gỡ được rất nhiều người, những gương mặt thân quen ở thế giới hiện tại, chỉ là khi ở đây họ không còn là Uy Phong, Uy Vũ, Vân Du hay là Thanh Duy mà cô từng quen biết nữa… họ là những con người hoàn toàn khác.

– Tỷ, tỷ đang nghĩ gì? – Tiểu Long nhìn thấy Ngọc Hân từ trên tầng cao của khách điếm nhìn xuống bên dưới, phong thái đăm chiêu suy nghĩ.

– Tiểu Long… – Cô quay đầu lại, đôi môi khẽ mỉm cười nhìn Tiểu Long, cậu bé đáng thương cuối cùng cũng thoát khỏi ngục tù. – Tỷ đang vui mừng vì cuối cùng gia đình đệ đã được tự do, không còn bị vu oan nữa.

– Cha mẹ đệ nói rằng sẽ lên đường quay về huyện Thái Hoa ngay trong hôm nay, họ muốn hỏi tỷ có muốn đi cùng gia đình đệ hay không? – Tiểu Long nói.

– Đưa tỷ đến gặp cha mẹ đệ, Tiểu Long. – Cô bước đi về phía phòng của vợ chồng Đồng đại phu.

Cô đã quyết định, ở nơi này xem như không còn vướn bận nào. Cô đã không còn lo lắng cho an nguy của gia đình Đồng đại phu… cô sẽ ra đi… giống cái cách trước kia cô từng đi theo Uy Phong, ông trời không toại lòng cô một lần, nhưng cô sẽ làm cho đến khi ông trời thoả lòng cô.

– Đồng đại phu, Đồng tẩu.. – Ngọc Hân khẽ gọi. – Con rất vui mừng khi cuối cùng hai người đã được minh oan… Thời gian trước đây được sống cùng gia đình người con cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng hiện tại con đã quyết định sẽ quay về nơi mà con đến… Con sẽ mãi nhớ đến gia đình ta.

– Đồng Lân, nếu con đã quyết định như vậy, ta cũng không ép con. – Đồng đại phu uống tách trà trên bàn, giọng khàn khàn mà nói.

– Ta cũng không muốn cản con, nhưng nếu con suy nghĩ lại… nếu không còn nơi nào để đến thì hãy nhớ đến huyện Thái Hoà, gia đình ta luôn mở cửa chào đón con… con gái của ta. – Đồng tẩu ôm Ngọc Hân vào lòng mà nói. – Ta sẽ rất nhớ con.

Ngọc Hân áp gò má vào bờ ngực đầy âm áp của bà, cảm nhận được hơi ấm kia giống như trước đây cô từng âu yếm ôm mẹ mình vậy… Chỉ là nơi đây, không thuộc về cô và cũng không hề có điều gì lưu luyến.

Từ biệt gia đình Đồng đại phu, cô quay về phòng mình mà gói hành trang trả lại phòng cho khách điếm. Khi thu dọn quần áo, Ngọc Hân nhìn thấy chiếc áo choàng mà Triệu Tuấn Phong khoát lên bờ vai mình, cô nhớ rất rõ cái ánh mắt của anh nhìn cô… Nhưng có lẽ là do cô khéo tưởng tượng, khi ấy cô là nam nhân… anh làm sao có thể nhìn cô như vậy, có lẽ chỉ là cô nhìn thấy anh lại cứ ngỡ là Uy Phong của cô trước kia.

Đôi môi khẽ mỉm cười, cô choàng chiếc áo của Tuấn Phong lên người mà bước ra khỏi khách điếm, Tiểu Long tiếc nuối không muốn từ biệt nhưng không có cách nào giữ cô lại. Đối vơi đứa trẻ này, cô chính là con gái của thần gió… có lẽ đã đến lúc cô phải quay về với thiên cung xinh đẹp.

Rời khỏi kinh thành hoa lệ, Ngọc Hân đứng sát mép vực… nhìn bên dưới sâu tham thảm không xác định được phía bên dưới là thứ gì. Cô khẽ nhắm đôi mắt mình lại, gió thổi chiếc búi tóc của cô bay về phía xa khiến mái tóc Ngọc Hân bay trong gió… ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm như đang mong chờ điều nhiệm màu nào đó. Hoặc là cô được đi theo Uy Phong, hoặc là cô sẽ quay trở về nơi hiện tại…

– Tiểu cô nương, cô nghĩ mình nhảy xuống đó có thể gặp được người cần gặp ư? – Một người đàn ông ăn mặc hệt như một tên cái bang đang đi về phía cô, ông ta nhìn xuống vực thảm liền nhăn mặt lắc đầu. – Thật là biết chọn lựa.

– Ông là ai? – Ngọc Hân ngạc nhiên hỏi.

– Ta là ai? Ta là ai nhỉ? Ta cũng không biết… nhưng ta biết cô nương là ai…Cô nương, ta dám chắc cô mà nhảy xuống nơi này sẽ tàn phế đến già, không thoát được nơi này mà cả đời còn lại bán thân bất động tại đây.

– Ông… ông biết tôi từ đâu đến ư? – Có chút hoảng sợ

Người đàn ông kia quay đầu đi, cười rất trêu ngươi Ngọc Hân nhưng sau đó lại đưa tay về phía Ngọc Hân mà nói:” Ta đói bụng, đưa ta chút tiền ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Ngọc Hân hơi nhếch môi, xem ra quả nhiên chính là một tên xin ăn thích lừa gạt người không hề biết điều gì. Chút nữa cô còn lo sợ ông ta biết được bí mật của cô, nói cứ như là biết hết mọi chuyện.

– Tôi còn ít tiền, cũng không dùng tới cho ông hết vậy. – Ngọc Hân lấy từ trong người tất cả số tiền còn lại mà nói.

Ông ta chỉ lấy một đồng trong sâu tiền liền nói:” Ta chỉ xin một cái bánh bao là đủ, còn cô nương hãy giữ lại sẽ có lúc dùng tới.”

– Tôi nghĩ mình không có cơ hội dùng tới. – Ngọc Hân khẽ cười nói.

– Một khi cô chưa trả được nợ… cô sẽ không thể thoát khỏi nơi này. – Ông ta vừa đi vừa nói…

Ngọc Hân có chút tò mò quay lại về phía sau mà hỏi:” Nợ ư?”

– Là nợ ân tình, loại nợ khó trả nhất. – Ông ta nói vọng lại.

Nợ ân tình ư… là món nợ với Uy Phong sao? Là tình cảm anh dành cho cô nhưng cô lại có lỗi khiến anh đau đớn như vậy. Nợ ân tình – Là cô phải trả cho ai khi mà Uy Phong của cô đã mất đi…

– Nhưng… chẳng phải người đã mất rồi ư… – Cô vội nhìn về phía người đàn ông kia mà nói.

Bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất không một chút vết tích, cô bối rối không biết có nên tin người đàn ông đó hay không… Nếu cô nhảy xuống vực thảm này chẳng may đúng như lời ông ta nói, tàn phế hết đời ở lại nơi này… Không cô không muốn sống tàn phế như vậy…

– Đồng Lân. – Tiếng gọi to khiến cô giật mình, không ngờ trượt chân ngã về phía vực thảm phía trước…

– Cẩn thận. – giọng nói vội vàng vang lên, bàn tay nắm lấy tay cô..

– Tứ vương gia. – Ngọc Hân một phen giật mình, khi định thần lại đã nằm trên người Triệu Tuấn Quốc, chính xác là bị ngã lên người hắn ta.

Triệu Tuấn Quốc vẫn luôn không thể quên giây phút mà anh nhìn thấy Đồng Lân bị Hán Thành làm cho bại lộ thân phận nữ nhi. Lúc đó là vì quá lo lắng cho Thanh Vân, lại gấp rút đưa Thanh Vân quay về Hoàng cung để Hoàng thượng bớt lo lắng, ngay sau đó liền rời khỏi Hoàng cung lấy lí do giải quyết tên cẩu quan dám bắt giữ Thanh Vân nhưng thật ra chính là đi tìm Đồng Lân để hỏi cho ra lẽ, vì hà cớ gì lại giả nam nhân…

Lại nhớ đã lỡ lời xúc phạm cô gái đó, một mực khăng khăng cho rằng Đồng Lân kia muốn làm Phò mã của vương triều mà lấy lòng công chúa. Không ngờ lại là nữ nhi, lúc đó vì sao lại không giải thích rõ ràng… chắc chắn là có mưu đồ đen tối trong việc này.

Không ngờ khi quay lại khách điếm thì gặp gia đình Đồng đại phu kia đang chuẩn bị lên đường quay về huyện Thái Hoà, khi anh mở lời hỏi về Đồng Lân thì Đồng Long nói rằng có lẽ cô ta đã quay về nơi thuộc về cô gái đó… và vô số điều trừu tượng khác khiến anh không thể hiểu đứa trẻ này đang muốn nói gì. Cuối cùng, anh cũng hiểu được câu cuối cùng là có lẽ người anh cần tìm đang đi vào trong rừng. Một nữ nhi đi vào rừng nguy hiểm thế nào, Tuấn Quốc nhanh chóng đuổi theo… không ngờ lại gặp tình cảnh cô ta xuống tự sát mà nhanh chóng ngăn cản.

– Tứ vương gia, người làm gì ở đây? – Ngọc Hân ngạc nhiên hỏi, nhanh chóng rời khỏi bờ ngực săn chắn trên người hắn ta… quả nhiên là dân luyện võ có khác.

– Ngươi quả thật là nữ nhi. – Triệu Tuấn Quốc cảm nhận được sự mềm mại trên người Ngọc Hân vì vừa rồi cô ngã nhào vào lòng anh.

– Vuơng gia, ngài đến đây để xác nhận điều đó ư?

– Nói cho ta biết, vì sao ngươi phải giả nam nhân để tiếp cận công chúa… lần đó vì sao một nữ nhân như ngươi lại bị bọn sát thủ truy bắt. – Triệu Tuấn Quốc tra hỏi.

Ngọc Hân giận đến nóng mắt, nếu hắn ta… hắn ta là Uy Vũ thật có lẽ cô đã đá vào chân hắn một phát thật mạnh để bớt ảo tưởng đi. Vì sao trong đầu hắn đều nghi ngờ người khác, mặt cô giống người xấu lắm ư…

– Tứ vương gia, tôi nói ngài nghe… khi bọn chúng truy sát tôi tôi có kêu ngài giúp tôi ư… tôi còn không biết ngài đang có mặt ở đó. Tôi làm việc ở Mộng Thu lầu, tôi có bảo huynh muội hai người vào đó tìm kỉ nữ ư? Là hai người tự mình tìm đến nơi ăn chơi đó… Khi tôi gặp hai người, tôi có cầu xin hai người cho tôi theo sao? Vẫn là Thanh Vân công chúa khăng khăng đòi mua. – Ngọc Hân chỉ muốn xả hết tức giận luông giữ trong lòng với tên Triệu Tuấn Quốc này, hắn ta quá phách lối. – Chỉ có một điều tôi thừa nhận, là tôi đã nhờ công chúa giúp gia đình Đồng đại phu rửa oan tội trạng… còn ngoài ra, là ngài đã nghĩ quá xa xôi.

Tuấn Quốc nghe những lời Đồng Lân kia nói cũng có phần hợp lý, và từ khi gặp gỡ đến tận bây giờ cô gái không hề có chút nguy hiểm nào, lại còn giúp anh tìm được Thanh Vân. Chỉ là cái tên tiểu tử khiến Thanh Vân bị bắt đã trốn mất khi huyện đường náo loạn.

– Nếu không còn gì để nói, xin cáo từ. – Ngọc Hân quay lưng bước đi.

– Khoan đã. – Tuấn Quốc kéo tay Ngọc Hân lại.

Cô nhìn thấy bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình, chẳng phải cái thời này chính là nam nữ thụ thụ bất thân ư…

– Thất lễ. – Tuấn Quốc vội buông ra, phút mà Đồng Lân quay đi hăn vẫn bị u mê mà nghĩ rằng cô ta là nam nhân.

– Vương gia, ngài cần hỏi điều gì nữa ư?

– Tên tiểu tử lần đó vu cáo cho Thanh Vân là trộm cướp khiến công chúa bị hành hạ là kẻ nào, nghe cách nói chuyện giữa cô và hắn ta… xem ra hai người có quen biết.

Ngọc Hân có thoáng bối rối, phạm phải tội này xem ra cả gia đình Hán Thành bị Hoàng thượng xử tử mất… Dù sao trước kia hắn ta cũng từng cứu giúp cô, lại nói dù sao hắn cũng mang gương mặt thư sinh của Thanh Duy… không nhân tâm đến mức để Hán Thành bị xử tội.

– Chỉ vô tình gặp gỡ vài lần, không quen khôn biết. – Cô đáp.

– Nếu gặp lại chắc chắn nhận ra. – Tuấn Quốc nói. – Cô phải đi theo tôi, truy bắt tên tiểu tử đó. – Tuấn Quốc đáp.

Bị Tuấn Quốc bắt đi vì cái lí do hết sức hoang đường, là phải làm nhân chứng tìm người về cho anh ta. Cô còn muốn che giấu giúp Hán Thành, không lẽ cả đời phải đi theo tên Tứ vương gia hách dịch này… đời cô thảm hại rồi đây.

– Vì sao ngươi lại giả nam trang? – Tuấn Quốc vừa đi vừa hỏi.

– Vì tôi thích. – Cô đáp.

– Ngươi là người đầu tiên dám trả lời như vậy với ta? – Tuấn Quốc nhếch môi cười.

– Con người cũng chỉ có một cái mạng, cùng làm là ngài lấy mạng tôi. – Cô dửng dưng.

Triệu Tuấn Quốc thật ra chỉ vì có chút lo lắng cô gái này sẽ nghĩ quẩn mà tự sát, đành kiếm cớ để đi cùng cô ta… nghe câu nói sầu bi của cô anh càng cảm thấy không ổn, cô gái này có lẽ chỉ cần tách ra là lại đi đến bờ sông mà trầm mình.

– Đến khi nào chưa tìm ra được tên tiểu tử kia, ngươi không được phép tự sát, hiểu chưa hả? – Triệu Tuấn Quốc uy hiếp.

– Ngài nghĩ tôi tự sát ư? – Ngọc Hân nhíu mày. – Chẳng phải lúc nãy là do ngài làm tôi giật mình, một chút nữa là toi mạng.

Cái cách nói vô tư của Ngọc Hân khiến Tuấn Quốc có chút an tâm, nhưng vẫn đề phòng cô ta đang giả vờ như vậy… Anh quyết định vẫn để cô ta bên cạnh… Nhưng mà khoan đã, vì sao anh lại quan tâm đến cô gái dân gian này… cô ta sống hay chết cũng đâu hề lien quan đến Tứ vương gia này… Càng nhìn bước chân Ngọc Hân đi phía trước, Triệu Tuấn Quốc càng tự thẩm vấn bản thân, vì sao ánh mắt cứ dõi theo.

– Ngươi không phải người nhà họ Đồng, vì sao phải liều mình giúp bọn họ? – Triệu Tuấn Quốc vừa đi vừa nói, anh đã điều tra kĩ càng dòng họ Đồng kia không hề có người nào tên gọi Đồng Lân.

– Ngài biết rồi ư. – Ngọc Hân khẽ cười. – Vì họ là những con người vô cùng lương thiện, Đồng Lân và gia đình cậu bé chính là ân nhân của tôi.

– Có nghĩa khí. – Tuấn Quốc nói. – Ngươi tên họ là gì?

– Tứ vương gia, ngài cứ gọi tôi là Đồng Lân… xem tôi như là một tên tiểu tử mà ngài dè chừng không cho tiếp cận công chúa. – Ngọc Hân khẽ cười. – Bây giờ thì ngài an tâm rồi chứ, công chúa của ngài đã được an toàn.

Triệu Tuấn Quốc bật cười nhẹ…trên vai cõng một cô gái nhỏ bé mặc bộ trang phục nam nhi ra khỏi cánh rừng.

Bọn họ ra khỏi khu rừng thì trời đã nhá nhem tối,ở phía cuối chân trời những ánh hoàng hôn đỏ rực xen qua từng khẽ núi chen nhau chiếu sáng… thời gian của nó còn quá ngắn ngủi, nhưng nó vẫn cố gắng dù chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng.

– Đi thôi. – Triệu Tuấn Quốc quay đầu bước đi, trên vai vẫn cõng theo Ngọc Hân.

– Ngài đưa tôi đi đâu, vương gia.

– Về hoàng cung.

– Chẳng phải ngài từng nói sẽ rất nguy hiểm sao?

– Ngươi là nữ nhân, còn gì nguy hiểm nữa chứ. – Tuấn Quốc khẽ cười…

Ngọc Hân không hiểu lắm câu nói từ trong cửa miệng của Tuấn Quốc nhưng hiện tại chân cô bị đau không di chuyển được, phó mặc cho hắn muốn đưa đi đâu thì đưa vậy.

Từ ngài Hoàng thái hậu lên chùa tu hành, chốn Hoàng cung bỗng dưng yên bình tĩnh lặng. Vì Hoàng đế vừa lên ngôi vẫn chưa lập hoàng hậu cũng như các phi tầng nên chốn hậu cung yên bình lạ thường… các quan văn võ đua nhau giới thiệu con gái mình cho Hoàng thượng nhưng đều bị phớt lờ. Chính vì chuyện này, vào các buổi lên triều Tuấn Phong đều bị các chư hầu mong mỏi lập Hậu để cai quản Hậu cung.

– Hoàng thượng, có Nhị vương phi cầu kiến. – Tiểu Lôi Tử từ bên ngoài truyền vào.

Triệu Tuấn Phong có đôi chút kinh ngạc. Từ ngày Thái tử mất do bạo bệnh, đã rất lâu không nhìn thấy Tuyết Sương… không ngờ hôm nay lại đến tìm anh.

– Cho vào.

Từ bên ngoài, bóng dáng một vương phi vô cùng xinh đẹp kiêu sa, ánh mắt hút hồn người đối diện cùng những mảnh vải lụa thượng hạng còn tăng lên sự quyến rũ. Trên cơ thể là mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, bờ môi cong lên đầy sự trẻ trung.

– Tuyết Sương tham kiến Hoàng thượng.

– Từ ngài Hoàng huynh không may qua đời, đã rất lâu không gặp Hoàng tỷ… chẳng hay Hoàng tỷ đến tìm Trẫm có việc gì?

– Tuyết Sương có việc riêng muốn thỉnh cầu Hoàng thượng. – Cô gái nhìn qua Tiểu Lộ tử.

– Các ngươi lui ra hết cho Trẫm. – Tuấn Phong nói.

Đợi các nô tì và tiểu thái giám lui ra ngoài hết, trong thư phòng chỉ còn một mình Tuấn Phong và Tuyết Sương. Tuấn Phong hiện tại đang đợi điều mà cô gái này muốn nói với anh sau cái ngày cô đồng ý làm Thái tử phi… thay vì một Hoàng phi bên cạnh anh.

– Mọi người đã lui ra, Hoàng tỷ… người muốn nói điều gì với Trẫm.

Tuyết Sương đưa đôi mắt long lanh như ngọc bích nhìn về phía Tuấn Phong, bàn tay khẽ đưa lên gương mặt anh mà khẽ nói:” Tuấn Phong… huynh vẫn còn trách muội ư?”

– Ta nào dám trách Hoàng tỷ. – Anh quay mặt đi. – Hoàng tỷ nên nhớ, tỷ là người của Hoàng ca ta…

– Tuấn Phong… ngày xưa Võ hoàng hậu từng làm thê thiếp của Đường Thái Tông, sau khi ông ấy băng hà… lại đường đường chính chính là hoàng hậu bên cạnh Đường Cao Tông.

– Hoàng tỷ, người đang nói điều gì? – Triệu Tuấn Phong liền nói. – Chẳng lẽ Hoàng tỷ muốn lấy cả thiên hạ trong tay Trẫm ư?

Tuyết Sương hoảng hốt quỳ xuống dưới chân Tuấn Phong, nước mắt bắt đầu lấm tấm rơi.. đưa đôi mắt đỏ mộng nước mà đáp:” Tuấn Phong, muội nào đâu có ý đó… năm đó vì cha muội ép hôn và được Tiên hoàng ban hôn, muội nào có thể cải lời…Những ngày tháng bên cạnh Thái tử là những ngày cực hình với muội… Huynh nào có biết Thái tử không hề yêu thương muội, xem muội như kẻ thù không màn nhìn đến. Tuấn Phong, khi biết huynh lên ngai vàng muội đã rất vui mừng cho huynh… vì muội biết huynh vẫn còn rất yêu muội nên đến thời khắc này huynh vẫn chưa hề lập Hoàng hậu.”

– Tuyết Sương, Hoàng tỷ đừng quá kích động mà hãy giữ tôn nghiêm của mình. – Triệu Tuấn Phong quay mặt vào trong mà nói. – Trẫm rất bận rộn, mời Hoàng tỷ hồi cung.

Từ phía sau, Tuyết Sương chạy đến ôm chặt lấy Tuấn Phong, toàn thân ép sát vào người anh mà nói:” Huynh không nhớ muội sao, Phong ca.”

Tuấn Phong bối rối vài giây…

– Hoàng Thượng, Tứ vương gia cầu kiến. – Tiểu Lộ Tử bên ngoài la lớn.

Triệu Tuấn Quốc vì đang vội cõng trên vai Ngọc Hân nên không đợi Tiểu Lộ Tử mở cửa mà đẩy cửa đi vào mặc cho tiểu thái giám có ngăn cản, anh cũng muốn biết Hoàng ca giấu mỹ nhân nào bên trong mà tỏ ra bí mật như vậy.

Cả Tuấn Quốc và Ngọc Hân đều đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang từ phía sau ôm lấy Tuấn Phong… và Tuấn Phong xem ra cũng không hề có thái độ từ chối.

Nhìn thấy Tuấn Quốc bước vào nên Tuấn Phong nhanh chóng buông Tuyết Sương ra… ánh mắt chạm phải ánh mắt của Đồng Lân đang nhìn mình… vì sao anh nhìn thấy trong anh mắt tên tiểu tử kia như chựt khóc và đầy nét bi thương…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.