Edit: Chien Phan
Re-dit: Do Tri
Lương Trạch: Đồ tết còn thiếu cái gì không?
Lương bân: Không có thiếu.
Lương Trạch: Vậy cũng nên mang cho chị dâu một hộp bánh ngọt Dao Xiang chứ?
Lương bân: À, Nói đến việc này, mang đi, phải mang nhiều hai hộp và chocolate cũng nên mua nhiều, còn đường ngọt nữa v.v, chỉ cần ngọt là được, chị dâu chú vừa mang thai. Miệng ăn không ngừng, anh còn sợ dự trữ thiếu.
Lương Trạch: Có con sao?
Lương bân: Ừ, mang thai gần 4 tháng rồi.
Lương Trạch: Tốt quá! Song hỉ lâm môn!
Lương bân: Song hỷ?
Lương Trạch, Vâng!
Lương bân: Tiểu thúy đã bảy tuổi rồi…
Lương Trạch: Khụ, không phải ý đó. Song hỷ này muốn nói là, em hôm nay mang bạn trai trở về
Lương bân: Hả?
Lương Trạch: Bạn trai!
Lương bân: Một thằng con trai?
Lương Trạch: Đúng vậy! Bạn gái có thể thì bạn trai cũng có thể mà! Anh hai trách sao?
Lương bân:… gần đây chú làm sao thế, kết giao với con trai thì gọi là bạn trại! Chú có phải gần đây viết nhiều thứ nên đầu óc chạm mạch rồi không?
Lương Trạch: Ôi, Không phải như vậy, tại sao anh không hiểu gì hết vậy, là bạn trai đó, là một người cùng sống với em!
Lương bân: Tôi có hiểu hay không đây…
Lương Trạch: Không phải anh không cho phép em tiếp xúc với phụ nữ sao, thì em cũng cùng với đàn ông chứ!
Lương bân: Cái gì Chú… Chú?
Lương Trạch: Cứ như vậy đi, em gọi cậu ấy rời giường, sau đó chúng em đi mua đồ ngọt, buổi chiều gặp lại! Gữi lời thăm đến chị dâu!
“Lương bân, em trai anh chừng nào đến đây? Có hỏi muốn ăn gì không? Còn muốn ăn bún thịt không?” Chung Nguyệt Văn từ phòng bếp hường đến tấm thớt có thịt ba chỉ hỏi. thời kì phản ứng thai nghén cũng qua đi rất nhanh, lúc này cô trừ ăn ra không muốn gì khác.
“Mẹ ~ dưới lầu có một màng pháo hoa, con có thể đi xem không?”
“Đi, mặc y phục chỉnh tề cẩn thận, khoảng cách ở đó quá gần. Ôi, Lương bân này, Em nói với anh!, vẫn nên tháo cái bộ khung ảnh bài trí ở trên xuống đi, thuận tiện lau chùi một chút.” Chung Nguyệt Văn đặc biệt bất đắc dĩ với phóng khách nhà cô đang treo ảnh to đùng của một vị tù trưởng bộ lạc không ai khác chính là cậu em rễ của nhà này chứ ai. Lương Bân sống chết không chịu tháu xuống, nếu lấy xuống thì lương Trạch nhất định không vui. Thế nhưng Chung Nguyệt Văn vẫn mặc kệ, nói rằng trong bụng đứa bé hay hướng về cái ảnh chụp, sinh ra sẽ giống với Lương Trạch, mà nếu mà thật sự đứa bé cùng và Lương Trạch là một khuôn mẫu, Chung Nguyệt Văn cũng không xác định được bản thân có thể bóp chết đứa bé hay không..
“Làm đi.” Lương bân để điện thoại xuống, càng chẳng biết làm sao nên tựa lưng trên ghế sô pha. Bạn Trai?Cái gì mà gọi là bạn trai? Bạn Trai? Em mình có một thằng bạn? Còn gọi hắn rời giường?
“Này, Lương bân, nói anh nên làm nhiều nói ít một chút đi để em bớt hoạt động một chút được không hả?”
Thằng bạn trai… Cùng nhau sống chung?
Bạn trai… anh không phải không cho phép em tiếp xúc với phụ nữ sao?
“Nguyệt văn…” Lương bân đốt điếu thuốc, mở trang báo Newsweek trước mặt, nhìn đối diện khung ảnh đang treo, đứng dậy, gỡ xuống, tất cả đều là bụi bậm. Em trai anh tuấn khôi ngô cơ hồ gần như trần truồng mà như thế mà phơ bày, cùng bạn trai với ba chữ ”ở một chỗ”.
“Ừm, gọi làm gì? âm thanh lớn một chút, em không nghe được. Ái chà Lý tẩu thật không phải lúc di chuyển đó!”
“Nguyệt văn, ” Lương bân đi bộ đến cửa phòng bếp, “Bạn Trai là có ý gì?”
Chung Nguyệt Văn dừng dao lại, “Em trai anh còn chưa tới đâu… anh ở đây mà mô phỏng theo nó à?”
“Vừa nãy nó có gọi điện tới nói, muốn dẫn người yêu qua đây.”
“Ai u, thì con gái nhà ai xui xẻo đấy thôi!”
“Là con trai.”
“Hả.”
“Nó nói có bạn trai… anh không rõ.”
“Cái này có gì không hiểu, thì là bạn trai là cùng nhau ăn cơm xem phim, uống trà xem kịch, nghe nhạc, hôn môi cuồng nhiệt, nói chuyện cưới gả với bạn trai.” Chung Nguyệt Văn một bên lát thịt một bên giảng đạo, bỗng nhiên, “Anh nói cái gì??” Âm lượng vặn hết cỡ, “Em trai anh tìm bạn trai??? Em rễ?”
Anh trai cùng chị dâu bốn mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn trân trân không thốt lên lời.
“Nó…. nói với tôi như vậy.” Một lúc lâu, Lương bân mở miệng, khói bụi rớt ở phòng bếp đầy đất.
“Ý của anh.. em trai anh… đang cùng một một nam nhân đặc biệt tốt?”
“Anh không hiểu ý nó…”
“Chính là cùng một nam nhân… cái ấy… cái ấy… cái ấy hả…
“Cái ấy là cái gì?”
“Thì là cùng “hành vi cùng với một nam nhân’ đó!”
“Anh làm sao biết!”
Chung Nguyệt Văn nhìn Lương bân một lúc lâu, “Gây nghiệp chướng…”
“Nguyệt văn…”
“Nó không hỗ danh là em trai anh, không hỗ là Lương Trạch! nếu ngày mai anh nói cho em biết cậu ta di dân đến sao Hỏa em cũng không thấy kì quái!”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Lương bân tiến lên đỡ lão bà.
“Soái ca, rời giường đi.” Lương Trạch khoác áo ngủ ngồi xổm trước giường, con chó con giống chihuahua tên diudiu chạy tới.
Hàng Hàng bọc chăn, ngủ rất say. Tối hôm qua dọn dẹp cửa hàng rồi mang theo năm con sóc bông một con chó nhanh chóng đến chổ Lương Trạch, hai người lại cả đêm xem phim. Hàng Hàng mệt mỏi uể oải.
“Soái ca, mặt trời lên cao rồi!” Lương Trạch đưa tay đẩy Hàng Hàng.
“Dễ làm, đem sào trúc mà cưa.” Hàng Hàng xoay người. Trời đất chứng giám, 365 ngày, cậu chung quy không có ngày được ngủ thẳng giấc.
“Chủ ý này thật hay!” Lương Trạch đốt thuốc, vẫn nằm ở bên giường, “Trước tiên tôi phải có hai tay của thượng đế.”
Hàng Hàng thân thể lay động, không còn ở đó gắng gượng mà còn vui vẻ lộ ra, “Sớm như vậy gọi dậy để làm chi?” cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường nhìn,11 giờ hơn.
“Đến Siêu thị!” Lương Trạch đáp sang sảng.
Hàng Hàng duỗi người, đem Lương Trạch túm lên giường.
“Soái ca! sẽ làm bỏng cậu!” Lúc bị cưởng hôn, Lương Trạch đem điếu thuốc tránh rất xa.
“Ngủ tiếp một chút đi, đến siêu thị muộn một chút có sao đâu.” Hàng Hàng đè Lương Trạch tay vuốt ve gương mặt cậu.
“Không được mà, tôi cần mua thật nhiều, hơn nữa tôi đã nói với anh cả buổi chiều sẽ đi qua!”
“Sao?” Hàng Hàng khó hiểu.
“Cậu Đứng lên rồi đi tắm đi, tôi thay quần áo chờ cậu.”
” buổi chiều cậu hẹn gặp anh cậu?”
“Đúng vậy!” Lương Trạch cởi áo ngủ ra, mở tủ quần áo tìm kiếm y phục.
“Vậy tôi ngủ, buổi chiều anh em cậu gặp nhau, còn buổi tối cậu quay lại không?” Không phải là nói cùng nhau chảy qua đêm ba mươi mà sao. Hàng Hàng không nghĩ ra.
“Cậu theo tôi cùng đến!” Lương Trạch quay đầu lại, mới vừa gọi đầu tóc còn chưa khô, một bên mặc áo sơmi vừa nói.
“Chờ chút… Cậu nói cái gì?” Hàng Hàng rất nhanh vọt dậy.
“Tôi nói là cậu theo tôi cùng đi siêu thị, trong bụng chi dâu tôi có em bé, anh cả nói cho tôi biết nên mùa đồ ngọt, sau đó hai ta…” Lương Trạch cầm điếu thuốc trên mép miệng quẹt tàn thuốc dư, “Ngày 30 cùng tôi về nhà anh cả.”
Hàng Hàng lộ ra cương tỉnh ngủ, đại não rất nhanh hoạt động gấp hai lần, “Cậu để tôi… cùng cậu quay về nhà anh cậu?”
“Đúng vậy! Soái ca cậu ngủ đến ngây ngốc rồi sao?” Lương Trạch cài nút áo lại, thì cởi quần ngủ, lôi ra một khối quần, chọn một cái quần jean, “Đứng lên đi. Buổi trưa hai tôi ăn bên ngoài, tôi muốn ăn tại Bạch Khôi Lão Hào.”
“Cậu nói với anh cậu sao?”
“Vâng, nói rồi, ôi chao chị dâu tôi làm cơm ăn ngon lắm.” Lương Trạch mặc quần áo tử tế, hì hì cười.
“Cậu và anh ta nói mang tôi về nhà?”
Lương Trạch phát hiện Hàng Hàng bất thường, suy nghĩ không đứng đắn
“Cậu nói như thế nào?”
“tôi nói tôi đem bạn trai trở về.”
Hàng Hàng thoáng 1 cái nằm ngửa ở xuống giường.
“Đại gia đừng ngủ nữa!” Lương Trạch đến kéo Hàng Hàng.
“Anh cậu… Nói gì?”
“Không nói gì hết, đứng lên, đi.”
Ở siêu thị mua một đống đồ ngọt, tất cả lớn nhỏ vô số túi tiền. Lúc Lương Trạch cùng Hàng Hàng đến Bạch khôi lão hào là hơn một giờ.
Hàng Hàng từ đầu chí cuối đều mơ mơ màng màng…
Bạn Trai = =
Cậu hoàn toàn không biết mình nên thế nào đối mặt anh trai Lương Trạch, bây giờ đều là những chuyện gì đây! Cậu một chút chuẩn bị cũng không có, mà cũng… Không nghĩ tới gặp ”phụ mẫu” vào lúc này. Ừ, thị, Lương Trạch người thân chỉ có anh cả. Hơn nữa việc này Lương Trạch… Cậu ta cư nhiên, cư nhiên… Đã nói là bạn trai?? Ngày này, nhà bọn họ sẽ không nổi khùng chứ. Cái tên lỗ mảng này còn đầu óc sao? Tự mình, thực sự muốn cùng cậu về nhà? Lương Trạch cậu ta không có đầu óc, tôi Hàng Hàng… Còn có mà @@.
“Ừm, chỉ những thứ này.” Lương Trạch điểm một lược, “Này, soái ca, cậu còn muốn ăn cái gì không?”
Hàng Hàng lắc đầu, đầu óc căn bản không ở chỗ này.
“Vậy cứ như thế đi. Này! Chờ…”
“Ngài còn cần gì?”
“Ăn vặt chớ còn gì nữa?”
“Lão Bắc Kinh mấy đồ ăn vặt đều có hết.” Tiểu thư Doanh Doanh mỉm cười.
“Soái ca, nhà này cũng thật sạch lắm, lúc này tôi nhất định không nói hươu nói vượn mà, mang về phần thuốc xổ!”
“Cái gì?” Tròng mắt cô sắp muốn lồi ra.
“Sao?” Lương Trạch vẻ mặt nghi hoặc.
Hàng Hàng hoàn toàn đúng, Lương Trạch hết chỗ nói rồi, “Cô đi đi.”
“Không cần thuốc xổ sao?” Lương Trạch đốt thuốc, vẻ mặt vô tội.
“Cái này là quán gì?”
“Thanh cổn chân a ( quán sạch sẽ)! Tôi nửa” Lương Trạch hạ giọng, ” Chữ ”Heo” không có nhắc đến.”
“Thuốc xổ là cái gì “Hàng Hàng không ngừng bóp cái trán.
(Cái đoạn này cũng không hiểu cho lắm nhưng mình phân tích thì hai từ ”Thuốc xổ” đọc là guàn cháng còn ”Xúc xích” đọc là guàn chang nên bạn Trạch đọc nhầm)
“Ách…” Lương Trạch muốn bóp chết chính mình, cái này không phải bị rút hết não sao!
Hai người hơn 3 giờ ở dười lầu nhà anh trai Lương Trạch, mấy năm này tân hưng chỗ ở. Hàng Hàng lần nữa không biết nói gì, có thể Lương Trạch không nên tới đây, không phải nói đều xong rồi sao, không đến coi là gì! Hàng Hàng trong lòng nói, tôi tới mới được coi là không rõ! Cậu cơ bạn thuộc dạng bị Lương Trạch cưỡng ép tới đây=
=
Đi thang máy lên lầu tám, Lương Trạch nhấn chuông cửa.
Tới mở cửa là một nam nhân rất nho nhã, tướng tá cao ráo, ngũ quan bắt mắt. Hàng Hàng thấy, biết chắc đây nhất định anh trai Lương Trạch. Ánh mắt hai anh em nhà này vô cùng sắc sảo, đều lấp lánh hữu thần.
“Chú khỏe chứ ~~” trước tiên nhào ra là 1 tiểu nha đầu, trên tóc được buộc thành hai mái bánh quai chèo, mặc quần áo màu đó vô cùng đáng yêu.
“Ai u tiểu thúy của chú!” Lương Trạch đem đồ vật để xuống đất, ôm lấy tiểu nha đầu, “Ai u, mập thế~~ ”
“Mời vào.” Lương bân không còn ý kiến đem đồ đạc của lương trạch hướng đến chổ ngồi.
“Để tôi làm.” Hàng Hàng đem đồ vật để trên bàn.
“Không có chuyện gì, không sao, đứa nhỏ này không suy nghĩ, để tôi làm việc này.” Lương bân khom lưng.
“Anh, đó là Hàng Hàng.” Lương Trạch ôm tiểu thúy, vui vẻ.
“Lương bân.” Anh ta ngẩng đầu nhìn Hàng Hàng, đưa tay ra, “Chào cậu.”
“Chào anh.” Hàng Hàng lúng túng cười.
“Chú ơi, chú kia là ai?” Tiểu thúy nắm tóc Lương Trạch, nghiêng đầu mà hỏi.
“Là bạn trai chú.”
Tại phòng bếp Chung Nguyệt Văn tự mình ướp thịt ba chỉ vừa nghe thấy cái thìa đồ ăn liền rớt xuống.
Hàng Hàng cơ bản ngốc trệ, mắt không biết hướng đến chổ nào, thì bối rối đảo qua lung tung…
Phát hiện ảnh ”Tù trưởng đại nhân”.
Ông trời của tôi, anh cậu ta cư nhiên thật sự treo lên?
Chuyện này cậu từng nghe Lương Trạch nói qua…
Chung Nguyệt Văn từ trong phòng bếp đi ra, đầu tiên liền hướng nhìn tập trung trên người Hàng Hàng. Nàng nhìn cậu, cẩn thận nhìn: Cậu bé cao gầy, tướng mạo thô ráp không như con gái, ngũ quan phối hợp đặc biệt khéo léo, vừa nhìn liền thích. Tiêu chuẩn của một mỹ nam.
Chung Nguyệt Văn nhìn chằm chằm Hàng Hàng nhìn thật lâu, bỗng nhiên sinh lòng tiếc hận. Người thật tốt… Thế nào liền…cùng Lương Trạch làm bậy T_T a…
Hàng Hàng phát hiện nữ chủ nhân nhìn chằm chằm vào cậu, hầu như nhìn chăm chú khiến cậu rợn cả tóc gáy.
May mà Lương Trạch đúng lúc mở miệng, “Chị dâu, đây là Hàng Hàng, Hàng Hàng, đây là chị dâu tôi.”
“Chào.” Hàng Hàng có chút e ngại với vị nữ chủ nhân này.
“Chào cậu, chào cậu, ngồi đi.” Chung Nguyệt Văn lấy lại tinh thần, vội vã đi lấy tách trà.
“Soái ca cậu ngồi đây, đừng khách khí.” Lương Trạch còn hắc hắc cười.
Hàng Hàng căn bản là run run mà ngồi xuống. Tuyệt đối không rõ ràng bài xích hay bất hửu thiện, thế nhưng sao… Quái, rất quái lạ.
“Ăn hạt dưa đi.” Lương bân ở trên ghế sa lon đối diện ngồi xuống.
“Cả nhà theo đạo phật?” Hàng Hàng vừa vào cửa đã nghe thấy trong không khí khắp nơi điều mùi thơm..
“Không có, Mỗi lần theo chị dâu tôi qua đây thắp hương.” Lương Trạch toét miệng vua vẽ.
“Trừ tà.” Chung Nguyệt Văn đem chén trà đến trước mặt Hàng Hàng, “Trà Phổ nhị, uống quen không?”
“Mất thời gian của chị.” Hàng Hàng băn khoăn, cái bụng Chung Nguyệt Văn nhô ra không ít rồi.
“Không có chuyện gì, phải. Các người uống trà ăn gì đó đi.” Nàng nhìn nhìn lương bân, thì trở về phòng bếp.
“Anh, gần nhất thế nào rồi?”
“Tạm được, như cũ.”
Huynh đệ hai người cũng không kiên kị ở trước mặt Hàng Hàng nói chuyện phiếm, Hàng Hàng nghe, cũng không chen vào. Tiểu thúy chọn kênh hoạt hình (animation), vừa ăn đồ ăn vặt một bên nhìn, thỉnh thoảng cùng Lương Trạch còn trêu chọc vài cái.
Lương Trạch sau khi đợi tiểu Thúy ngủ không bao lâu cũng mệt rã rời, cậu không ngừng ngáp, sáng sớm khởi dậy quá sớm. Lương bân để cho cậu vào nhà mà ngủ một giấc. Cứ như vậy, phòng khách thanh tỉnh chỉ còn lại lương bân cùng Hàng Hàng.
Là Lương bân mở miệng trước, “Chúng ta đến thư phòng ngồi một chút đi?”
“À, đi.” Hàng Hàng đứng dậy, cầm chăn trên ghế sa lon đắp lên cho tiểu thúy.
Nhà Lương bân thật lớn, một gian phòng ngủ chính, và một phòng khách, một gian là thư phòng, một gian phòng trẻ con. Hàng Hàng theo lương bân vào thư phòng, phong cách sắc sảo. Từ bên ngoài nhìn vào có chút không nhận ra hai anh em này quá lớn khác biệt, nhưng bên trong rõ ràng. Trên giá sách không ít sách, phương diện buôn bán chiếm đa số. Lương Trạch nói qua anh mình kinh doanh công ty do cha mẹ để lại, làm rất tốt, người cũng đặc biệt bận rộn.
Lương bân thấy Hàng Hàng ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống, nhưng không nói lời nào, cúi đầu ở trong ngăn kéo tìm kiếm.
Hàng Hàng có chút không rõ nguyên do.
Chỉ chốc lát sau, lương bân cầm sắp 1 tạp chí đi ra, tất cả lớn nhỏ rực rỡ đủ loại.
“Cái này đều do nó viết, đều xuất bản ra.” Lương bân đốt thuốc, “Hút thuốc không?”
“A, không, cảm ơn.” Hàng Hàng còn chưa hiểu ý của Lương Bân, hoàn toàn không hiểu vì sao.
“Không hút thuốc lá tốt.” Lương bân cười đến ôn hòa.
Hàng Hàng ngoại trừ gật đầu không còn nghĩ có thể làm gì.
“Cậu xem qua Lương Trạch viết gì đi.”
“Xem qua rồi, rất hay.”
“Cậu phát hiện nó là một người đặc biệt… là người quan tâm nhân đạo?”
“Ách…” Hàng Hàng càng ngày càng không biết bọn họ nói chuyện với nhau về chủ đề là gì.
“Tình Yêu Vô Hình.” Lương bân bún một cái tàn thuốc, “Nó viết đặc biệt tốt.”
Hàng Hàng nhìn chăm chú vào khói mù bốc lên, dĩ nhiên rơi vào trong sương mù.
“Nhưng nó lại chính xác không hiểu cái gì là yêu, chính là một người đối với một người khác, tối gần kề tồn tại.”
“Anh muốn nói gì?”
“Các cậu quen nhau bao lâu?”
“Hơn nửa năm”
“Em tra tôi có nói cho cậu biết về những chuyện về bạn gái mà nó từng chảy không?”
“Có Nói qua.” Hàng Hàng nhìn lương bân, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Nói đều đẩy cậu chạy đúng không?”
“…”
“Đó là vấn đề của nó.” Lương bân vệt điếu thuốc, “Khi đàn ông bị tổn thương, chính mình hoàn toàn không biết.”
Hàng Hàng nghe từ chối cho ý kiến.
“Tôi nói với nó không cho nó tìm bạn gái, kỳ thực, các cô gái vẫn rất tốt.”
“Anh muốn nói gì thì có thể nói thẳng.”
“Tôi không có địch ý.” Lương bân giải thích, “Tôi chính đề cập cho rõ, tôi cùng chị dâu nó cũng không muốn… Nói như thế nào đây, chính là nhìn hắn lần nữa lại tổn thương người nào đó.”
“Lương Trạch không phải người như vậy.” Hàng Hàng có chút không hiểu, vì sao vị anh trai này lại nói em trai mình như vậy.
“em trai tôi, tôi biết, người khác tốt lắm, không phải người xấu. Chỉ là… cậu biết nó lấy chồng giao lưu có cản trở.”
“Hoàn toàn không có.” Hàng Hàng nói rất khẳng định, “Tôi nghĩ về chúng tôi, anh…”
“Không có, điểm ấy tôi phải làm sáng tỏ, tôi không phải bởi vì là cậu” Lương Bân nhấn từ ‘Cậu’ rất mạnh, “Mà biểu thị không tán thành hoặc bất cứ điều gì, tôi đơn thuần chỉ nói cho cậu những thứ này.”
“Lương Trạch không có chướng ngại, có đôi khi cũng rất trẻ con”
“Bận rộn không chú ý đến người, nói không gặp sẽ không gặp, cả ngày đều là tôi đói bụng, gian phòng rối loạn, cậu đừng qua lại tản bộ…” Lương bân nói một hơi rất nhiều, “Nó luôn là như vậy đúng không?”
“Không có.”
Lương bân nghiêm túc quan sát Hàng Hàng một hồi, “Được rồi. Không nói những thứ này nữa, không có là tốt rồi.” Lương bân không biết em trai mình có thay đổi hay chưa. Cậu ban đầu cũng không chấp nhận em trai mình có chổ thiếu sót, nhưng bạn gái Lương Trạch chạy đến chạy đi, người thứ nhất cậu có thể trách tội, người thứ hai cậu cũng có thể trách tội, nếu như không phải là người thứ ba thẳng thắng tuyên bố em trai hắn có vấn đề, sợ rằng Lương bân vẫn còn có thể vẫn tin tưởng vững chắc. Lương Trạch thật không biết thế nào là yêu, tối thiểu đơn giản nhất là làm chủ trong chuyện tình cảm, Em trai mình có thể viết ra rất nhiều thứ rất hay cảm động khắc sâu vào tâm trí, nhưng vĩnh viễn không có một chút quan hệ thực sự với tình yêu. Hắn đối với nữ nhân luôn luôn hô tới quát lui, chưa bao giờ có một loại ngang hàng. Nữ nhân cho hắn, ngoại trừ giặt quần áo nấu cơm, lại bao gồm cả chuyện chăn gối, thì cái gì cũng không có. Hắn chỉ biết là kiếm tiền cho các nàng, cung cấp các nàng cuộc sống,nhưng trái tim không phải lúc nào cũng luôn mở, tựa hồ ở trong lòng Lương Trạch, cuộc sống, vĩnh viễn chỉ có chính mình. Hắn sẽ không yêu một người, có lẽ nói hắn phương thức yêu một người, chắc là 1 vấn đề lớn.
Như vậy… Người nam nhân trước mắt này đây? Thực sự sẽ có chỗ bất đồng không?
Lương bân đối với Lương Trạch căn bản là không cần hy vọng, cậu thậm chí nghĩ cả đời em trai sẽ chỉ tốt cho bản thân, tốm những gì hắn thích làm, cao hứng cùng bạn bè không tốt côn đồ, mất hứng thì chính mình buồn bực một hồi. Đừng gây ta họa cho người ta là được, đừng…để chai ai bị tổn thương. Nhưng bây giờ… em trai mình mang theo một ”bạn trai” trở về
Lương bân không nói lời gì nữa, Hàng Hàng cũng im miệng không nói một câu. Ở trong mắt hắn tên lỗ mảng, là một đứa trẻ ồn ào mà, là một người thường xuyên làm cho người ta phát điên, là một người tùy thời làm chuyện không thể nói lý. Thế nhưng, Lương Trạch đơn thuần, thiện lương, thực sự, trên người hắn có nhiều thứ tốt lắm, trước mặt cậu đều phát sáng. Sở dĩ, cậu, lựa chọn hắn. Điểm này, cậu vĩnh viễn sẽ không hối hận. Cậu không quá lý giải lời nói này của Lương Bân, cậu cũng chưa từng bị tên lỗ mảng đối đãi như vậy, vậy cậu còn cần phải bất an không?
Hàng Hàng đúng là lúc đã phát hiện không lâu sau đó chính mình quá ngây thơ rồi. Chỉ tiếc, là thời gian quay lại đã quá trể.
Hết