Không biết từ khi nào mà ngành ẩm thực đã xuất hiện khắp mọi nơi trên các thành phố lớn, ở cuối tuần, phàm là khách sạn nào tốt nhât đều cũng full bàn.
Đông Hải Đàm Thị Quan Phủ Thái chú trọng đến nguyên liệu làm thức ăn, giá cả đắt tiền có tiếng, trong đó sở trường nhất chính là món vây cá, hương thơm vây cá nồng nàng là hàng thật giá thật. Trừ những thứ đó ra thì hoàng cảnh vô cùng tốt, trang hoàng những ánh đèn xanh vàng rực rỡ, làm cho khách nhân có cảm giác là đang ngồi ăn trong Hoàng Cung, phục vụ cũng là nhất lưu, chiếm được vô số lời khen ngợi của mọi người.
Là một trong những nhà hàng nổi tiếng ở Đông Hải thì không chỉ riêng chủ nhật mới đông khách mà ngày bình thường như cũng như vậy.
Khi bóng đêm vừa mới buông xuống, chỗ đỗ xe của Đàm Thị Quan Phủ Thái đã chật kín, bên trong là những chiếc ô tô đắt tiền.
Trong đó có một chiếc LincoLiễu Nguyệt làm cho người xung quanh phải chú ý.
Đó là của Liễu Nguyệt.
Trong một gian phòng xa hoa ở Đàm Thị Quan Phủ Thái, thân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, Liễu Nguyệt ở vị trí đối diện với cánh cửa mà bên cạnh này là một người nam nhân trung niên và một nữ nhân.
– Tương tiên sinh, cảm thấy thức ăn nơi này như thế nào.
Sau khi dùng xong bữa tối thì một bên Liễu Nguyệt dùng khăn để lau miệng, một bên hỏi nam nhân trung niên họ Tương.
Nam nhân trung niên mày có khuôn mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, thân mang một bộ tay trang, dưới chân là một đôi giày da. Toàn thân toát ra một cỗ hơi thở thành thục. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Mà trên thực tế hắn chính là một người khiến cho không ít thân sĩ phải ngưỡng mộ.
Bởi vì hắn là Tương tiên sinh, người Hương Càng.
Một trong những người đỡ đầu của XHĐ Hương Cảng.
– Lúc trước đã từng qua vây cá ở đây, hôm nay có cơ hội dùng thử, quả thật là danh bất hư truyền.
Nam nhân trung niên họ Tưởng lộ ra nụ cười ôn hòa nói:
– Cảm tạ Liễu tiểu thư đã chiêu đãi.
– Mộ tiểu thư, cảm giác của cô thì như thế nào?
Nghe được câu trả lời của Tương tiên sinh thì Liễu Nguyệt liền đem ánh mắt nhìn vào nữ nhân còn lại.
Được Liễu Nguyệt xưng hô là Mộ tiểu thư thì nữ nhân này có một mái tóc dài, khuôn mặt trái xóa, ánh mắt không lớn lắm, đôi môi phong phanh mà gợi cảm có thể hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.
Đây là một khuôn mặt hoàn mỹ, không có một chút tỳ vết nào.
So sánh với dung mạo của nàng, thì thân hình nàng lại hơi kém một chút.
Đương nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi…
Nàng không có 2 cặp bánh bao to như Thủy Top cũng không phải phẳng như cô Kún ( LCD ấy), mà là đạt được tiêu chuẩn thôi.
Bất quá, các bộ vị trên thân thể của nàng đã bù đắp lại.
Cái mông của nàng cũng giống với bộ ngực, đều không có cảm giác tròn trịa nhưng mà nó lại vễnh lên, nhô lên rất gợi cảm.
Hai cái đùi thẳng tấp, nhỏ dài, trắng nõn, giống như là một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế đã tạo ra, lại có thể dùng từ ma quỷ để hình dung.
Theo ý nào mà nói thì chỉ riêng về tư sắc thì thậm chí nàng còn cao hơn một bậc so với Băng mỹ nhân Liễu Nguyệt.
Nếu lúc này Bùi Đông Lai có mặt ở đay thì nhất định hắn sẽ nhận ra nữ nhân này.
Bởi vì hắn đã từng thấy nàng ở trên áp-phích.
Hoàng hậu đùi đẹp, Mộ Khuynh Nhan.
Là một nữ nhân nổi tiếng khắp Hương Cảng thậm chí là cả Châu Á.
– Đồ ăn nơi này thật ngon.
Nghe Liễu Nguyệt hỏi thì Mộ Khuynh Nhan mỉm cười trả lời, cười một cách tự nhiên, không có làm ra cảm giá tự cao tự đại gì cả.
Trên thực tế thì không riêng gì đối với Liễu Nguyệt mà bất kỳ là người nào thì nàng cũng tươi cười cả.
Đơn thuần, thẳng thắn như Thiên Sứ.
Đây là tất cả những lời đánh giá của mọi người về nàng.
– Tương tiên sinh, nếu ta nhớ không lầm thì nửa tháng sau Mộ tiểu thư mới biểu diễn, làm sao mà ngài cùng với Mộ tiểu thư lại đến Đông Hải sớm như vậy?
Người mở miệng lúc này không phải là Liễu Nguyệt mà là Mạc Nhận ở bên cạnh.
Hắn mặc một áo sơ mo màu đen, mà quần tây cũng là màu đen.
Cho tới nay, hắn đều giống Liễu Nguyệt, lúc nào cũng mặc trên người một bộ đồ đen.
Nghe được Mạc Nhận hỏi như vậy thì vẻ mặt Tưởng Cương tươi cười nói:
– Lần này Khuynh Nhan vào Đại Lục, chẳng những là muốn tổ chức một buổi biểu diễn ở Đông Hải mà còn muốn quay quảng cáo, chờ sau khu buổi biểu diễn kết thúc thì sẽ bắt đầu truyền ra quảng cáo.
– Thì ra là thế.
Nghe được Tưởng Cương nói như thế thì Mạc Nhận liền tỉnh ngộ mà một bên Liễu Nguyệt lại âm thầm cả thán Tương Cương, thủ đoạn kiến tiền của người này thật không thể tưởng tượng được.
Mộ Khuynh Nhan có danh tiếng như ngày hôm nay ở cả HK và Châu Á thì phần lớn là do công lao của Tưởng Cương.
Mà Mộ Khuynh Nhan ở giới giải trí này cũng không xảy ra một vụ xì căng đan nào là cũng do Tưởng Cương.
Bởi vì, cùng hợp tác nhiều lĩnh vực với Tưởng Cương nên Liễu Nguyệt biết được, Mộ Khuynh Nhan chính là nữ nhi thân sinh của Tưởng Cương, nhưng mà nàng lại mang họ bên mẹ.
Theo ý nào đó lên nói thì Tưởng Cương làm những điều này là muốn bù đắp lại sai lầm năm đó.
– Tương Tiên sinh, Mộ tiểu thư, hai ngươi chắc hẳn là đã mệt rồi, trước tiên rời khỏi nơi đây, ta đã bố trí nơi nghỉ ngơi cho hai người rồi, ngày mai ta sẽ lại tới bái phỏng.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Liễu Nguyệt chuẩn bị kết thúc buổi tiệc.
– Tốt.
Tưởng Cương không có ý kiến gì.
Mấy phút sau, Liễu Nguyệt cùng Mạc Nhận đưa Tưởng Cương và Mộ Khuynh Nhan lên xe.
– Nửa năm nay, Hồng Tinh và Đông Tinh không ngừng bất đồng với nhau, vì muốn đảm bảo an toàn cho hai người nên trong thời gian này ngươi cần phải bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe hơi đã rời xa thì Liễu Nguyệt thu liễm lại nụ cười, nói.
– Ừh.
Mắt thấy Liễu Nguyệt mở miêng nói thì Mạc Nhận cũng hơi bị mất mác nhưng mà hắn vẫn gật đầu.
Thấy Mạc Nhận gật đầu thì Liễu Nguyệt không nói nhiều, chuẩn bị xoay người rời đi.
– Đem tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia tới trụ sở Huyết Sát để huấn luyện còn không nói hơn nữa vì hắn mà đã đắc tội với Chu Phúc Thái, Tôn gia, việc này thật sự không phù hợp với tác phong của cô. Ta muốn biết, tất cả các chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì?
Ở lúc Liễu Nguyệt xoay người rời đi thì Mạc Nhận không nhịn được mà hỏi.
“Bá!”
Nghe được lời nói của Mạc Nhận thì Liễu Nguyệt liền dừng bước lại, sau dó quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mạc Nhận, gằn từng chữ:
– Mạc Nhận, ta hy vọng ngươi hiểu rõ vị trí của ngươi, có một số việc ngươi không cần phải quan tâm.
Lộp bộp!
Cảm nhận được lửa giận của Liễu Nguyệt, Mạc Nhận hiểu được Liễu Nguyệt đây là đang cảnh cáo hắn, trong lòng liền hồi hộp, lại không dám nói cái gì.
Mặc dù hắn là người phụ trách ở bên ngoài Đông Nguyệt bang nhưng mà rất nhiều sự tình qua trọng hắn không thể tự chủ trương được, mà là hội báo cho Liễu Nguyệt biết, trừ việc này ra thì bởi vì Liễu Nguyệt chân chính còn nắm giữ một đòn sát thủ ở trong tay, đó là Huyết Sát.
– Ta không hi vọng có lần thứ hai
Liễu Nguyệt gắt gao nhìn vào Mạc Nhận vài giây, quăng lại một câu, không đợi Mạc Nhận trả lời thì nàng đã xoay người rời đi.
Mặc dù là lửa giận trong lòng Mạc Nhận ngập trời nhưng hắn có thể cảm nhận được Tiểu Lang đang ở trong ô tô chú ý đến hắn, vì thế hắn bắt buộc bản thân làm ra bộ dạng không có chút phẫn nộ gì.
– Liễu Nguyệt, nhiều năm rồi mà cô vẫn chưa từng tươi cười với ta một lần. Mà tên tiểu tử nghèo hèn kia lại chẳng những có thể tiến vào biệt thự, cùng ở chung một chỗ với cô, hơn nữa cô vì hắn mà thậm chí không tiếc hy sinh lợi tích của bang hội. Cô có hiểu được cảm nhận trong lòng của ta không?
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Liễu Nguyệt rời đi, ánh mắt của Mạc Nhận liền trở nên âm trầm, nắm chặt hai nắm đấm lại với hau, đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng không ngừng rít gào.
Đối với những chuyện này thì Liễu Nguyệt cũng không rõ, dường như nàng hơi có chút mệt mỏi, ngồi trong chiếc LincoLiễu Nguyệt khẽ xoa vào huyệt Thái Dương.
– Tỷ, rất có thể Mạc Nhận đã hiểu lầm quan hệ giữa tỷ với Bùi Đông Lai.
Trong LincoLiễu Nguyệt, Tiểu Lang do dự một chút rồi nói:
– Tỷ xem, cần phải rõ ràng đối với hắn luôn đi.
– Không cần.
Liễu Nguyệt bắt đầu.
– Sợ rằng hắn sẽ bắt đầu sinh hận ý, gây bắt lợi cho tỷ.
Tiểu Lang nói ra lo lắng của mình.
– Nếu hắn dám làm như vậy, ta sẽ thịt hắn.
Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.
Tiểu Lang liền thở dài.
Tuy rằng lúc trước Đông Phương Thần đã trải đường giúp Liễu Nguyệt thuận lợi tiếp quản Đông Nguyệt bang cùng tập đoàn Thiên Tường nhưng mà bởi vì tính cách có chỗ thiếu sót, âm nhu có thừa nhưng lại không đủ quyết đoán, làm cho thế lực Đông Phương Thần trong mấy năm nay không thể mở rộng ra, hơn nữa lại còn bị Quý Hồng áp chế, rơi vào thế hạ phong.
Dưới tình hình như vậy thì ngoại trừ nàng đặt tâm tư lên người của Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi thì mặc khác toàn bộ tinh lực nàng đều đặt ở làm sao để ứng phó với Quý Hồng, làm sao có thể nói đến chuyện yêu đương được đây?
Hơn nữa ở Tiểu Lang xem, cho dù là Mạc Nhận có năng lực xuất chúng nhưng mà thủ đoạn của hắn lại âm tàn, tâm địa bất chính, ai có thể cam đoán là hắn không có mục đích gì đối với Liễu Nguyệt?