Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 14



“Em nhớ thủ tục chưa?”

Raine tựa vào ghế và hôn anh. “Đừng lo, Seth.”

Cô nở nụ cười để trấn an anh nhưng hiệu quả mang lại hoàn toàn trái ngược. Bởi nó càng khiến anh bồn chồn nhận ra cô không nghĩ anh nghiêm túc. Nếu cô biết toàn bộ sự thật thì chắc cô sẽ sợ chết khiếp.

“Anh không thắc mắc xem mình có nên lo lắng hay không. Anh chỉ thắc mắc em có nhớ thủ tục không thôi.”

Vẻ gay gắt trong giọng anh khiến cô lùi ra xa, mắt mở to và thận trọng. Anh hít vào một hơi thật sâu, cố dịu giọng xuống. “Không bước chân ra khỏi chỗ đó mà không liên lạc với anh. Hiểu chứ?”

“Rồi. Chúc anh cũng có một ngày tươi đẹp, Seth. Kiểm tra các nhà kho vui nhé.” Cô mỉm cười qua vai, nhìn anh, và ngay lập tức bị nuốt chửng trong cửa kính xoay của tòa nhà.

Anh dằn lại thôi thúc chạy theo cô, làm mình phân tâm bằng cách gõ mã chuyển tín hiệu của cô vào màn hình cầm tay. Anh điều chỉnh cho tới khi đám tín hiệu được hiển thị trên mạng lưới, dữ liệu không gian liên tục truyền về vị trí tọa độ thay đổi cùng với những tín hiệu nhấp nháy. Anh ấn số McCloud.

Connor trả lời ngay hồi chuông đầu tiên. “Gì?”

“Tôi cần biết tất cả mọi thứ cậu có thể tìm hiểu về một người có tên Peter Marat”, Seth nói. “Bảo Davy kiểm tra xem. Ông ta làm việc ho Lazar khoảng mười bảy năm trước, trước khi chết đuối một cách bí ẩn.”

“Có liên hệ gì?”

“Ông ta là cha Raine. Cô ấy muốn chứng minh Lazar đã giết ông ta. Một tai nạn đường thủy có chứng cứ xác thực khi cô ấy còn bé.”

Một khoảng im lặng ngắn ngủi xuất hiện. “Câu chuyện trở nên phức tạp rồi đấy”, Connr nói, bằng giọng chế giễu báo điềm gở.

“Cứ làm đi. Một trong số các cậu phải bảo vệ cô ấy khi tôi ở Renton. Tôi ra đó ngay bây giờ đây. Cô ấy đang ở văn phòng. Hôm qua tôi đã cài năm con Colbit lên người cô ấy. Đây là mật mã. Có bút chứ?”

“Chờ tí… Rồi. Nói đi.”

Seth đọc dãy mật mã truyền tín hiệu. “Mở một màn hình và lê xác đến đây thật nhanh vào. Tôi không muốn cô ấy không có người bảo vệ. Bảo Sean theo đuôi Lazar vào sáng nay đấy.”

“Ừ, chắc chắn rồi. Không vấn đề. Dô ta nào, dô ta nào. Cậu biết đấy, Seth, khi mọi chuyện đã kết thúc, cậu và tôi sẽ phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về các kỹ năng xã giao của cậu.”

“Không đời nào.”

Seth ngắt kết nối và len xe vào dòng giao thông dày đặc sáng sớm. Một người trang trí cửa sổ đang bày biện cho lễ Tạ Ơn trong một cửa hàng, và anh lơ đễnh nhìn anh ta trong khi chờ đèn sáng. Một cái sừng đan bằng liễu gai với quả bí và lõi ngô tràn ra, một con gà tây nhồi giấy, ma nơ canh mặc quần áo hành hương. Dạ dày anh thít chặt. Jesse bị giết vào tháng Một. Anh đang phải đối diện với một kỳ nghỉ đông không có Jesse. Anh chưa sẵn sàng.

Dù khi còn bé kỳ nghỉ lễ cũng không phải là một dịp trọng đại gì đối với họ, ngược lại là đằng khác; nhưng chúng đã có vị trí đáng kể hơn từ khi họ bắt đầu qua lại với ông Hank. Những dịp nghỉ lễ rất quan trọng với ông Hank, như một mối liên kết tinh thần với người vợ quá cố của ông, nên anh và Jesse dù phàn nàn thì vẫn tuân theo ông. Hàng năm họ sẽ mua gà tây đã tẩm ướp ở Safeway, bánh bí ngô, nhân nhồi, tất cả. Họ sẽ ăn sạch đồ trên các đĩa giấy và ngồi cả đêm nghe những album Giáng Sinh cũ của Julie Andrews và Perry Como của ông Hank, nốc Jack Deniels cho tới khi ông Hank bắt đầu lè nhè về người vợ Glady quá cố. Đó là dấu hiệu để họ xốc nách ông lên,lôi ông về giường. Cuối cùng câu chuyện trở nên rối rắm và buồn bã khi ông Hank trở nên quá ốm yếu. Nhưng đó là gia đình hoàn chỉnh nhất đối với cả ba người họ, và cả ba đều thấy biết ơn vì điều đó.

Vì một lí do nào đó, trong vài năm cuối cùng sau khi ông Hank mất, anh và Jesse vẫn duy trì thói quen tụ tập trong kỳ nghỉ lễ. Họ thường chọn đi Mexico hoặc Thái Lan thay vì thói quen nghi lễ theo truyền thống vô vị, nhưng những cốc Jack trong đêm là cách tưởng nhớ ông Hank. Giáng Sinh đầu tiên sau khi ông mất diễn ra hết sức phiền muộn nhưng họ đã vượt qua được. Họ kể rất nhiều câu chuyện cười nhạt nhẽo, nghiến chặt răng, nốc whiskey, và cùng nhau đương đầu với nó.

Anh không biết mình sẽ đối đầu với nó ra sao khi chỉ còn một mình nữa.

Anh chàng bảnh bao trong cửa sổ cửa hàng đang sắp xếp mái tóc vàng dài thượt cho cô nàng hành hương. Seth đang so sánh đám sợi tổng hợp đó với mái tóc vàng ấm áp cùa Raine thì nảy ra một ý. Cách hoàn hảo để sống qua khỏi Giáng Sinh.

Anh có thể bắt cóc Raine và đưa cô ra bờ biển. Tìm một phòng khách sạn nhìn ra biển với bồn tắm Jacuzzi và dành cả kỳ nghỉ trong trạng thái đờ đẫn vì hoóc môn. Đổ đầy sâm banh cho cô, đút hàu cho cô ăn giữa những cuộc làm tình nóng bỏng, hấp dẫn trong khi mưa đập vào cửa sổ và sóng vỗ vào bờ biển. Bọt nước trắng xóa trào lên trên mặt cát sau những cú xô gợi tình, có nhịp điệu.

Phải rồi. Anh suýt thì hét lên sung sướng. Đó sẽ là một cách làm phân tâm hết sảy. Jesse hắn sẽ tự hào về anh, Anh có thể thuyết phục cô. Anh có thể điều khiển cô như một loại nhạc cụ. Cô quá ngọt ngào, quá tình cảm. Sẽ rất tuyệt cho xem. Anh chẳng đợi được mất. Anh trở nên phấn khởi khi nghĩ về nó, đến mức trong một hai phút anh quên bẵng mục đích đến đây của mình.

Jesse, Lazar, Novak. Trả thù bằng máu. Chúa ơi, anh đang nghĩ cái gì thế. Tất cả đều là đối tượng của cuộc điều tra này. Tất cả.

Tuy vậy, một phần trí não anh vẫn bướng bỉnh bám chặt lấy ý tưởng về anh và Raine, bồn tắm nước nóng, sóng xô dồn dập. Có lẽ đến lúc đó anh đã có thể xử lí rốt ráo cái cơn ác mộng chết tiệt này, và nghỉ lễ Giáng Sinh ở bãi biển cùng cô sẽ là phần thưởng của anh. Giả sử anh sống sót.

Còi ré lên. Có ai đó rống lên chửi. Đèn đã chuyển xanh mà anh còn mải nhìn nụ cười trống rỗng của con ma nơ canh. Anh đạp ga và ép mình nhớ lại hình dạng cơ thể Jesse sau những gì Novak làm với nó.

Đúng, hình ảnh đủ sức trả thứ tự ưu tiên của một người đàn ông về đúng vị trí.

“Ông chờ tôi được không?” Raine hỏi người lái xe “Tôi sẽ không đi lâu đâu.”

Người lái xe ngồi sụp xuống ghế và lục tìm một quyển sách bìa mềm. “Cột tính cây số vẫn cứ chạy đấy.”, ông ta thông báo với cô.

“Không sao”, cô trấn an ông ta.

Cô kiểm tra lại địa chỉ khu vực Lynnwood trên mẩu giấy, chậm rãi đi tới căn nhà gỗ một tầng. Cô ấn chuông. Cửa mở và một người phụ nữ tóc trắng nhìn ra ngoài sau dây xích. “Vâng?”

“Bác sĩ Fischer?”

“Tôi đây.”

“Tôi là Raine Cameron. Sáng nay tôi đã gọi cho bà về biên bản khám nghiệm tử thi của Peter Lazar.”

Người phụ nữ già do dự rồi dây xích. “Vào đi.”

Vị bác sĩ đưa cô vào ngồi trong một phòng khách nhỏ rồi mang cà phê và một đĩa bánh quy đường ra. Cô ngồi xuống ở đầu ghế sô pha bên kia.

“Cô Cameron”, bà nói mạnh mẽ. “Tôi có thể giúp gì cho cô nào? Tôi sẽ vui vẻ trả lời câu hỏi của cô qua điện thoại mà.”

“Không may là tôi không có sự riêng tư mà tôi cần. Tôi muốn hỏi vài câu về biên bản này. “Cô rút chiếc phong bì giấy mà văn phòng điều tra những vụ án chết bất thường của vịnh Serverin đã gửi cho cô.

Hàng lông mày của vị bác sĩ nhíu lại chặt khi bà đọc lướt qua những giấy tờ bên trong.

“Như tôi nhớ, vụ này khá rõ ràng và minh bạch. Nó được xem như là một tai nạn. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Tôi là bác sĩ duy nhất trong vùng có bằng Bệnh lý học nên tôi được gọi đi khám nghiệm tử thi trong những khu dân cư xung quanh khá thường xuyên. Dù vậy chúng ta không có nhiều cái chết bất thường trong một nơi như vịnh Serverin. Chúng có xu hướng ăn sâu vào kí ức của người ta.”

“Bà có nhớ đã thật sự khám nghiệm tử thi không?” Raine hỏi.

“Có. Hệt như những gì báo cáo này nói. Mẫu thử độc cho thấy ông ấy đã uống rượu say mèm. Có một vết đánh ở sau đầu, đoán chừng là do sào thuyền. Chiều hôm đó có một cơn bão khá dữ và chúng tôi đều nhìn thấy. Nước cùng khí trộn lẫn trong phổi, và có nước trong bụng. Cho thấy ông ấy thật sự đã chết đuối, nếu đó là những gì cô băn khoăn.”

Raine tìm kiếm từ ngữ. “Liệu có lí do nào cho thấy cái chết đó có nguyên do khác ngoài… tai nạn không?”

Môi vị bác sĩ mím lại. “Nếu có thì hẳn tôi đã trình bày trong biên bản.”

“Tôi không nghi ngờ trình độ nghiệp vụ của bà”, Raine trấn an bà “Tôi chỉ là… ừm… Liệu có khả năng ông ấy bị ai đó đánh không? Liệu có dấu vết nào trên cây sào ứng với vết thương trên đầu không?”

“Về mặt lí thuyết tôi nghĩ có khả năng có người đánh ông ấy”, vị bác sĩ nói một cách miễn cưỡng. “Nhưng một vài nhân chứng đã chứng kiến cảnh ông ấy rời đảo Đá một mình, và cú đánh cũng không làm rách da. Tôi không nghĩ có bất kỳ dấu vết thương nào trên cây sào nhôm. Đặc biệt là khi con thuyền bị lật úp vài tiếng đồng hồ sau đó.”

Raine đặt chiếc bánh chỉ mới được cắn một miếng lên đĩa chén, nén xuống cảm giác co thắt báo hiệu một cơn buồn nôn. Cô đứng dậy, cố gắng bám lấy sự kiềm chế. Nếu cô trở nên hoảng loạn thì chắc chắn cô không muốn có khán giả. “Tôi biết ơn việc bà dành thời gian cho tôi như thế này, bác sĩ Fischer”, cô nói yếu ớt. “Tôi xin lỗi nếu những câu hỏi của tôi có vẻ hơi thừa thãi.”

“Không sao cả”. Bác sĩ đi theo Raine ra sảnh và lấy áo của cô ra khỏi tủ treo đồ. Bà đưa áo khoác cho Raine, định nói gì đó. Bà dừng lại rồi lắc đầu.

Raine đông cứng khi đang mặc được một nửa cái áo. “Sao vậy?”

Bác sĩ nắm hai tay lại trong túi áo khoác mỏng. “Tôi không biết chuyện này có liên quan hay có hữu dụng với cô không. Nhưng cô không phải là người duy nhất có hứng thú với kết quả của cái báo cáo đó đâu.”

Raine đông cứng tại chỗ, quên mất rằng mình đang mắc lại trong ống tay áo khoác phía sau. Bác sĩ Fischer vươn tay nắm lấy hai ve áo, kéo cho tới khi cái áo nằm thẳng thớm trên vai Raine. Bà vỗ nhẹ vai Raine như thể cô là một đứa bé. “Đã có hai đặc vụ FBI tới chỗ tôi, hỏi những câu hỏi gần giống với cô. Họ có vẻ tức giận khi Peter Lazar tự làm mình chết đuối. Rồi tin chắc tôi thiếu chuyên môn. Cả hai đều là những tên kiêu căng.”

Raine cố nuốt nước bọt nhưng miệng cô khô khốc. “Họ muốn gì từ Peter Lazar?”

“À, họ không chia sẻ chi tiết cho tôi nhưng thời đó có vài tin đồn và nghi ngờ.”

“Về điều gì?”

Khuôn mặt bác sĩ rúm lại như thể bà hối hận vì đã mở ra một hộp đầy giòi. “ Ôi, những hoạt động điên cuồng ở đảo Đá, giữa những chuyện khác. Họ nói chỗ đó được đặt tên quá phù hợp với số lượng thuốc phiện lưu thông trên ấy. Nơi đó còn diễn ra vài bữa tiệc thật sự đi vào truyền thuyết. Có rất ít người dân bản địa phương được mời, nhưng mọi người đều thích kể giai thoại. Đa phần chỉ là chuyện tào lao, tôi chắc chắn thế, nhưng cô biết người ta thế nào rồi đấy. Và Alix gây được rất nhiều sự chú ý với đám quần áo hào nhoáng cùng thái độ ngôi sao của mình. Mọi người đều thích bàn tán về cô ta.”

“Bà có biết bà ấy không?” Raine hỏi một cách thận trọng.

“Chỉ thấy thôi”, bác sĩ nhún vai. “Cô ta chăm sóc sức khỏe trong thành phố cơ.”

Raine do dự. “Những đặc vụ đó”, cô đánh bạo. “Bà có nhớ tên họ không?”

Mặt bác sĩ Fischer nhăn lại. “Cô may đấy. Không biết tấm danh thiếp họ đưa đã bị tôi quăng chỗ nào, nhưng tôi vẫn nhớ một trong những cái tên đó vì giống tên một anh bạn trai thời đại học của tôi. Haley là tên người lớn tuổi hơn. Bill Haley.”

Raine vươn tay nắm lấy bàn tay bà. “Cảm ơn bà. Bà thật tử tế.”

Bác sĩ siết tay cô nhưng không bỏ nó ra. Bà nắm chặt, nhìn vào mặt Raine với vẻ chăm chú cho tới khi Raine bắt đầu bồn chồn. “Xem ra danh tính của cô là một bí mật sâu kín, mơ hồ nhỉ?”

Raine mở miệng nhưng không có gì thốt ra hết.

Bác sĩ chạm vào bím tóc vàng dày trịch trên vai Raine. “Cháu thực sự nên cắt và nhuộm tóc, cô gái ạ.”

“Làm sao bà… Làm sao…”

“À, thôi nào. Ở thời điểm này thì còn ai hứng thú với Peter Lazar nữa?” Vị bác sĩ nói một cách dịu dàng. “Bên cạnh đó, cháu đúng là hình ảnh của mẹ mình. Dù cháu cho tôi cảm giác… ấm áp hơn, theo một cách nào đó.”

“Ôi, Chúa ơi”, cô thì thầm. “Liệu những người biết mẹ cháu có nhận thấy sự tương đồng ấy hay không?”

“Điều đó còn tùy vào khả năng quan sát của họ.”

Raine lắc đầu, kinh hãi trước sự ngu ngốc của chính mình. Cô đã thử đội một mái tóc giả màu nâu nhưng mái tóc sẫm màu ấy đi kèm với khuôn mặt nhợt nhạt của cô trông giả tạo đến mức cô kết luận làm thế có khi còn thu hút sự chú ý nhiều hơn mục đích đánh lạc hướng nhiều. Bên cạnh đó, kiểu tóc nhiều lớp bồng bềnh màu đồng của mẹ cô những năm 86 không hề giống kiểu tóc xoắn hay bện đơn giản của cô. Vả lại mẹ cô cũng thường xuyên nói rằng Raine quê mùa đến mức sẽ không ai đoán được cô là con gái bà Alix. Với cặp lính gọng sừng to tổ chảng, cô đã cảm thấy đủ an toàn.

Đúng là đần độn. Khả năng quan sát của ông Victor rất phi thường.

“Tôi từng khám cho cháu một lần, cháu biết không”, bác sĩ Fischer bình luận.

Raine thở dốc với bà. “Vậy ư?”

“Cô y tá trường Tiểu học Severin là một người bạn của tôi. Chiều nào cháu cũng phải vào bệnh xá vì đau đầu, kể cho cô ấy những câu chuyện hoang đường về ma, yêu quái, các giấc mơ. Cô ấy rất lo cho cháu. Cô ấy nghĩ cháu cần gặp bác sĩ thần kinh hoặc bác sĩ tâm lý. Hoặc cả hai.”

“Ồ”, Raine lầm bầm, cố gắng nhớ lại tình tiết đó.

“Cô ấy đã liên lạc với mẹ cháu và rõ ràng là không nhận được phản hồi nào.” Hàng lông mày của người phụ nữ già chau lại trước ký ức ấy. “Nên cô ấy đề nghị tôi ghé qua xem cho cháu.”

Raine chờ đợi. “Và?”

“Tôi chẩn đoán rằng cháu là một cô bé mười tuổi thông minh, nhạy cảm, với trí tưởng tượng phong phú và hoàn cảnh gia đình hết sức áp lực.” Bác sĩ Fischer vỗ vai Raine và để tay lại đó. “Tôi rất tiếc về việc cha cháu. Và cực kỳ tiếc về cháu. Chứ không có chút thương cảm nào dành cho lũ đê tiện ngoài hòn đảo ấy. Xin cháu thứ lỗi vì tôi phải nói vậy.”

“Không sao.” Raine chớp mi chậm lại một dòng nước mắt. “Cháu rất biết ơn nếu bà không kể cho ai khác về cháu.”

“Chúa ơi, không”, bác sĩ Fischer nói một cách mạnh mẽ. “Tôi mừng vì có cơ hội giúp cháu, trong khi ngày xưa lại bất lực. Chúc may mắn, cô Cameron. Hãy cho tôi biết tiến triển của mọi việc. Và này… Nhớ cẩn thận nhé.”

Raine vội vã ra xe taxi. “Vâng”, cô nói với lại.

Cô ngồi vào xe, xấu hổ. Cô mới là một nữ hoàng cướp biển ghê gớm làm sao, khóc lóc thổn thức trước những hành vi tử tế dù là nhỏ nhặt nhất. Nó không có ngĩa là cô yếu đuối, cô nhắc nhở bản thân. Chỉ là cô bị áp lực mà thôi. Cô nuốt nước bọt, làm dịu cổ họng đang rung lên của mình.

“Đi đâu?” Người lái xe hỏi.

“Tôi sẽ biết ngay đây”, cô bảo ông ta.

Cô dùng chiếc điện thoại di động Seth đưa để hỏi đường và bắt đầu tìm kiếm Bill Haley. Họ lái xe vòng vòng quanh khu dân cư, chờ kết nối điện thoại, được chuyển hết từ chỗ này sang chỗ nọ. Một lúc lâu sau, cô được thông báo rằng ông ta đứng đầu một đội đặc vụ ở một địa điểm khác. Cô quay số mà người trực tổng đài cho, xin nối máy tới Bill Haley, và ngồi lại chờ đợi, thắt dạ dày chống lại nhứng cơn nôn nao.

Vận số của cô đang thay đổi. Cô có thể cảm nhận được điều đó. Sáng nay, cô đã nhìn thằng vào mặt Harriet và nói một lời nói dối trơ tráo mà không thèm chớp mắt, cô phải đi khám, xin lỗi vì sự bất tiện, tạm biệt. Chỗ đáng sợ nhất là cô thật sự thấy thích vẻ mặt của bà ta. Có lẽ là do bữa sáng ngon lành mà Seth cứ khăng khăng nấu cho cô. Anh đã phủ lớp bụi lên chỗ trứng cô ăn.

Nghĩ đến Seth mang lại một tia tội lỗi bất an. Cô đã hứa sẽ kể cho anh về mọi động thái của mình, nhưng yêu cầu ấy quá hách dịch và hoang đường. Đằng nào hôm nay anh cũng còn bị trói vào việc kiểm tra hệ thống nhà kho, vậy nên vì sao phải làm anh lo lắng cơ chứ? Cô không thể lãng phí năng lượng để tranh cãi xem có nên được tháp tùng hay không. Bên cạnh đó, mục đích của cô cũng khá bình thường. Có phải cô sắp đi gặp một người lạ mặt dưới chân cầu lúc nửa đêm đâu nhỉ.

Bản năng bao bọc của Seth khiến cô cảm thấy được nâng niu và yêu thương, nhưng anh cũng có cuộc sống riêng và trong thời gian đó phải làm nhiều viêc quan trọng hơn là lẽo đẽo đi theo cô. Cô phải gan dạ, phải đón con sóng dũng cảm mới đến và lấy nó làm đà để đưa cô đi càng xa càng tốt.

Bản nhạc nền “Silver Bells” đột ngột tắt tiếng. “Đây là văn phòng của Bill Haley”, một người phụ nữ nói. “Tôi có thể giúp gì cho bạn?”

“Tôi là Raine Cameron. Tôi gọi điện để hỏi vài điều về một vụ án mà ông Haley phụ trách vài năm trước, liên quan đến Peter Marat Lazar, vào tháng Tám năm 1985.”

“Và vì sao cô lại có hứng thú với vụ án này?”

Raine thoáng lúng túng rồi nghe theo bản năng như cô đã làm tối qua với Seth. “Tôi là con gái của Peter Lazar.”

“Chờ máy nhé”, người phụ nữ hướng dẫn.

Raine túm chặt điện thoại, đầu quay mòng mòng. Cô đã nói ra sự thật, lần đầu tiên trong mười bảy năm, với một người phụ nữ vô danh trên điện thoại. Giờ thì có ba người trên trái đất, kể cả mẹ cô và bác sĩ Fisher, biết danh tính thật của cô. Khi Bill Haley biết thì con số đó sẽ là bốn.

Nhạc nền “White Christmas” tắt đi. “Ông Haley sẽ rất vui được nói chuyện với cô. Khi nào cô tới được?”

“Ngay bây giờ thì sao?”

“Thế cũng được. Nhưng phải nhanh lên. Ông ấy có cuộc hẹn lúc mười hai rưỡi.”

Tay cô run bần bật khi cô nguệch ngoạc ghi chép hướng dẫn. Cô kích động cao độ trước ý nghĩ rằng sẽ có một ngày cô không còn phải nói dối bất kỳ ai về bất kỳ điều gì nữa.

Ôi Chúa ơi, cảm giác đó nhất định phải tuyệt vời lắm.

Anh hẳn sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng khuôn mặt thiên thần đó cả dám gan nói dối. Sự run rẩy chân thật đau đớn khi phơi bày mọi việc trong giọng cô tối qua, anh đã tin tuyệt đối. Đây là những chuyện xảy ra với một tên đàn ông khi bắt đầu dùng hạ bộ để suy nghĩ. Có thể những người đàn ông khác quen với điều đó. Nhưng với anh, đó là một trải nghiệm mới mẻ không hề dễ chịu.

Anh gọi cho McCloud, nhìn chằm chằm vào đám tín hiệu trên màn hình hiển thị. Raine không ngồi an toàn trong văn phòng của Công ty Xuất – Nhập khẩu Lazar. Cô đang đi về hướng nam, di chuyển qua Shoreline. Anh đã ghé qua Oak Terrace để lấy ít quần áo mới và thiết bị rồi bật màn hình để kiểm tra cô. Để anh có thể thả lỏng. Ha!

McCloud nhấc máy ở hồi chuông thứ ba. “Vì sao cậu không gọi tôi khi cô ấy chuồn ra ngoài?” Seth gầm gừ.

“Bởi vì cậu bận và tôi và tôi vẫn kiểm soát được tình hình”, Connor nói bình tĩnh. “Ít nhất là cho tới bây giờ.”

“Thế hả? Điều đó có ý nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là Raine vẫn còn giữ bí mật với cậu, anh bạn ạ. Tôi vừa nói chuyện với Davy. Không một ai mang tên Peter Marat từng làm việc cho Victor Lazar hết.” Connor tặc lưỡi. “Tôi sẽ chặn thiệp đám cưới lại cho tới khi cậu tìm hiểu xong cô ta định làm gì.”

“Cậu đang làm tôi tức điên đấy, McCloud.”

“Đó là chuyên ngành của tôi mà. Quay lại với em tóc vàng của cậu nhé. Tôi đã theo đuôi cô ấy cả sáng. Chuyến thăm đầu tiên của cô ấy là tới nhà một vị bác sĩ đã về hưu có tên là Serena Fischer. Davy đã kiểm tra về bà ấy, kể cho tôi rằng Fischer là một bác sĩ đa khoa từng hành nghề ở vịnh Severin. Cô ấy ở đó tầm hai mươi phút.”

“Bây giờ cô ấy đang làm gì?”

“Giờ mới đến phần thú vị đây. Tôi đã bắt sóng điện thoại của cô ấy. Cô ấy sắp tới gặp sếp tôi. Cô ấy đang trên đường tới văn phòng của Bill Haley.”

Miệng Seth há hốc.

“Cô ấy giỏi đến thế hử?” Giọng Connor suy tư một cách lạnh lùng. “Có lộ chuyện gì khi ngủ với tóc vàng không, Seth?”

“Khỉ thật, không.” Anh quá kinh ngạc nên không cảm thấy tức giận trước cáo buộc đó.

“Hừm. Cậu sẽ không bao giờ đoán được cô ấy còn nói gì nữa với Donna khi gọi điện tới đội Hang Động đâu. Đang ngồi chứ?”

“Đừng có giả vờ rụt rè nữa đi.” Seth quát.

“Cô ấy nói cô ấy là con gái của Peter Lazar. Peter… Marat… Lazar. Chúc mừng, Mackey. Cậu đã ngủ với cháu của Victor Lazar đấy.”

Một chiếc vuốt lạnh giá túm chặt lấy dạ dày Seth và bóp mạnh. Anh ngồi xuống. Nặng nề.

Giọng Connor bình thản. “Davy đã kiểm tra lại. Tất cả mọi việc xảy ra gần giống như Raine đã nói, trừ cái chi tiết vụn vặt về họ tên. Peter, em trai của Victor bị chết đuối năm 85. Ông ta có một đứa con gái tên Katerina. Cô nhóc và mẹ đã chạy ra nước ngoài và từ đó không còn tin tức gì.”

Connor dừng lại, chờ đợi, nhưng Seth kinh ngạc đến không nói nổi nên lời.

Anh ta gầm gừ và tiếp tục. “Chưa phải tất cả đâu. Sean đã theo đuôi chiếc Mercedes của Lazar cả buổi sáng, nghe trộm di động của ông ta. Sẽ có một buổi tiệc VIP trụy lạc diễn ra ở đảo Đá tối nay. Victor đã gọi điện cho các thành viên trong câu lạc bộ những nhà sưu tập đồ bất hợp pháp của ông ta, cộng thêm dịch vụ gái tháp tùng yêu thích của ông ta để giải trí đêm khuya. Nghe có vẻ sẽ là một vụ lớn. Hẳn sẽ thú vị lắm khi xem những danh sách người tham dự.”

Seth cố gắng theo kịp anh ta. “Ừ, phải. Cực kỳ thú vị.”

“Và mẩu tin thú vị hơn cả là một cú điện thoại gọi tới đường dây cá nhân được xem là an toàn của Lazar. Hơi bị yêu con rệp nhỏ mà cậu nhét vào điện thoại của ông ta đấy. Davy ghi lại được một cú điện thoại dài hai mươi lăm giây từ một kẻ không rõ danh tính nói đơn giản rằng, cuộc gặp vì ‘trái tim của bóng tối’ sẽ diễn ra vào sáng thứ Hai.”

Seth xoa tay trên đôi mắt cay rát. “Không có địa điểm à?”

“Không. Chán chết. Kẻ gọi điện bí ẩn nói là chi tiết sẽ đến sau.”

“Chó thật”, Seth lầm bầm.

“Phải. Chúng ta sẽ phải ứng biến thôi, như tôi vẫn luôn nghĩ. Dẫu sao đi nữa, quay lại với tóc vàng nhé. Tôi không thể theo cô ta tới Hang Động. Tôi không có cách nào ẩn sự giám sát của mình ở dưới dó. Tôi đã nhờ Sean yểm hộ…”

“Tôi đang trên đường tới”, anh cắt lời. “Đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt của cậu.”

“Nhưng cô ấy biết cậu”, Connor phản đối. “Cô ấy không biết Sean. Thôi nào, Seth…”

“Cô ấy sẽ không nhìn thấy tôi.” Anh ngắt kết nối và nhét điện thoại vào túi bằng đôi tay run rẩy. Anh phải lạnh lùng. Không sương mù đỏ. Điều đó sẽ đẩy anh ra khỏi lan can, và anh sẽ chết.

Cháu gái của Victor Lazar. Khỉ thật.

Lúc này sẽ là thời điểm thích hợp để gã người máy trong anh nắm quyền kiểm soát, nhưng anh chẳng còn lại gì trừ một đống sắt vụn. Vi mạch nổ tung, dây điện bốc khói, tất cả mắc vào với da thịt, xương và máu. Raine Cameron Lazar đã đập anh thành từng mảnh vụn.

“May là cô đến vào lúc này”, Bill Haley bảo cô. “Tôi sắp nghỉ hưu, cô thấy đấy. Giờ này tuần sau là tôi đang ngồi câu cá ở Inside Passage rồi. Mời ngồi.”

“Chúc mừng ông sắp được nghỉ hưu. Tôi mừng vì gặp ông kịp thời”, Raine nói. Bill Haley là một người đàn ông có đôi mắt lấp lánh tầm sáu muơi tuổi với đôi má Santa Clause mập mạp, hàng lông mày rập rạp, và mái tóc xám xoăn tít.

“Không cần phải chứng minh cô là người đúng như cô nói”, ông ta nói. “Khỉ thật, cô trông giống hệt mẹ mình.”

“Dạo này tôi rất hay nghe được câu đó”, Raine nói.

Ông ta chụm các ngón tay lại và trao cho cô một nụ cười niềm nở. “Vậy, cô Cameron. Cô nghĩ tôi có thể làm gì cho cô?”

“Tôi nghe nói ông từng rất quan tâm tới cái chết của cha tôi”, cô nói. “Tôi muốn biết lý do.”

Nụ cười của Haley nhanh chóng tắt ngóm. “Cô không nhớ gì nhiều về quãng thời gian đó phải không? Cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Chín, mười?”

“Gần mười một”, Raine nói. “Và tôi nhớ đủ để khiến tôi rất bất an.”

Bill Haley quan sát mặt cô. “Cô thấy bất an là đúng”, ông ta nói thẳng thừng. “Tiện cho Victor Lazar làm sao khi em trai ông ta gặp vụ tai nạn đó. Lúc ấy Victor nhúng tay vào đủ mọi vụ việc. Cuối cùng thì Peter cũng đã đồng ý làm chứng chống lại ông ta.” Haley gõ bút lên bàn, quan sát phản ứng của cô. Mắt ông ta không còn lấp lánh nữa. Chúng ánh lên một vẻ sắc bén, lạnh lẽo.

Bụng cô lại quặn lên buồn nôn. Cô ép nó dịu xuống. “Xin cứ tiếp tục”, cô nói kiên quyết.

“Không còn nhiều chuyện để nói. Với sự làm chứng của Peter, chúng tôi có thể đóng đinh gã khốn đó vào năm 85, nhưng trước khi chúng tôi phát hiện thì Victor đã đến Hy Lạp rồi, còn Peter thì úp mặt trôi lềnh bềnh trên vịnh. Ừm… Xin lỗi cô.”

“Không sao.” Cô chờ đợi.

Haley nhún vai. “Sau đó Victor đã khôn hơn. Hắn bắt đầu làm ăn lương thiện, gần như đúng luật. Kể từ đó chúng tôi không còn túm được đuôi hắn nữa. Hắn rất quỷ quyệt. Rất cẩn trọng. Có rất nhiều mối quan hệ.”

Cô nắm chặt đôi tay trên lòng và chuẩn bị tinh thần. “Ông có tin rằng Victor đã cho người giết cha tôi không?” Cô hỏi thẳng.

Biểu cảm rút sạch khỏi mặt ông Haley. “Không có bằng chứng chứng cho thấy có nguyên do nào khác gây nên cái chết cho Peter ngoài tai nạn. Đôi khi đời là thế. Chúng tôi chẳng thể làm gì hết. Đặc biệt là khi vợ và con gái của Peter bốc hơi. Chúng tôi không bao giờ có cơ hội hỏi cung họ.” Mắt ông ta ghim chặt lên cô với vẻ lạnh lùng, tìm kiếm. “Nhưng cô đã ở đây rồi. Cô có nghe thấy hay nhìn thấy gì trong ngày hôm đó không cô gái?”

Cảm giác hoảng loạn buồn nôn, xoáy tròn lại xuất hiện, tất cả là một đốm xanh nhòe nhoẹt. La hét, tiếng vang. Cô nuốt nước bọt và dằn nó lại. “Tôi… không nhớ”, cô ấp úng. “Mẹ tôi quả quyết rằng chúng tôi không có mặt tại đó.”

“Tôi hiểu rồi.” Ông ta gõ bút lên màn hình, nhanh và dồn dập. “Bác cô, ông ta có biết cô đang dò hỏi về Peter không?”

Cô lắc đầu.

Ông Haley nhún vai. “Nếu cô hỏi tôi thì tôi phải nói sẽ tốt hơn cho cô nhiều nếu ông ta không bao giờ phát hiện.”

“Tôi hiểu”, cô căng thẳng.

“Coi chừng đấy, cô gái. Những người quá để tâm tới công việc của Victor thường có xu hướng chết trẻ. Và quan hệ họ hàng với ông ta cũng không phải lá chắn an toàn đâu. Rõ ràng là thế.”

“Rõ ràng là thế”, cô nhẹ nhàng lặp lại.

Sự im lặng trì trệ sau đó báo hiệu cuộc trò chuyện đã đến lúc kết thúc. Một bộ phận mơ màng, máy móc của não cô xử lý việc bắt tay và cảm ơn ông Bill Haley vì đã bớt chút thời gian. Cũng chính bộ phận đó giúp cô không va vào người ở hành lang bên ngoài.

Cuối cùng thì cô cũng có vài điều cụ thể để minh chứng cho các giấc mơ của mình. Cô tiến triển. Nhưng nếu đến những đặc vụ được huấn luyện bài bản của cơ quan an ninh quốc gia, với kinh nghiệm phong phú và nguồn lực dồi dào còn phải giơ tay đầu hàng thì cô có thể hy vọng sẽ làm được điều gì đây?

Raine va vào ai đó và xoay người lầm bầm xin lỗi. Cô phải tiếp tục như hiện tại. Thâm nhập vào tổ chức. Ít nhất cô không điên rồ hay hoang tưởng. Cô đang theo dấu vết một sự thật kinh khủng, bất kể nó có khó tìm đến đâu đi nữa. Cô thoáng liếc nhìn ông ta, chỉ vừa đủ lâu để thu thập thông tin mà không lộ vẻ chú ý. Trong một phần nghìn giây sau khi quay mặt đi, dạ dày cô bắt đầu quặn thắt.

Không lí do gì hết. Cô chưa từng gặp ông ta. Cô hồi tưởng lại tất cả những gì cô nắm được qua cái liếc mắt nhanh chóng đó. Cao, bụng bia. Tóc đen mỏng, cạo râu sạch sẽ, kính hai tròng. Không có gì đặc biệt ở ông ta và vẻ mặt. Không hề có vẻ tán thưởng của phái nam. Ông ta trông kinh hãi.

Cô quay người để nhìn lại. Ông ta đang sải bước ra xa cô rất nhanh. Gần như chạy. Tránh vào một ô cửa, chính ô cửa cô vừa đi ra. Văn phòng của Bill Haley.

Cô quay người, tiếp tục bước đi, run rẩy với cảm giác hốt hoảng ngày dâng cao. Trong cô như một vũng nước xoáy, một cảm giác buồn nôn, vượt ngoài tầm kiểm soát. Đốm nhạt nhòa màu xanh lục, tiếng hét. Chuyện này thật vô nghĩa. Vì sao lại hoảng loạn sau khi thoáng bắt gặp một nguời đàn ông trung niên vô hại chứ? Có lẽ cô sắp điên thật rồi.

Phương án tốt nhất là phuơng án đơn giản và trực diện nhất, cô tự nhủ. Cô có thể quay lại văn phòng của Haley, gõ cửa và hỏi ông ta xem có phải họ đã gặp nhau ở đâu đó rồi không. Hoặc có hoặc không, Raine quay lại, ngập ngừng bước một bước thật chậm về hướng đó.

Một tiếng gãy vang lên rất to. Cô cảm thấy tay đau nhới, bèn rút tay ra khỏi túi áo khoác. Cô đã nắm chặt cái kính ếch đến mức một bên gọng gãy đôi. Mấu nối bằng thép đâm vào lòng bàn tay cô, đủ mạnh để làm chảy máu.

“Hãy tin tưởng bản năng của cô”, Victor đã nói vậy. “Được tin tưởng sẽ càng mạnh mẽ hơn”. Cô nhét kính vào túi và vội vã đi về phía cầu thang. Một khi chân cô cừ động, cô phải cố hết sức để không thu hút sự chú ý về phía mình với việc bỏ chạy thục mạng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.