Đại hán hùng hổ bò dậy từ dưới đất rồi trợn mắt quát: “Khốn kiếp! Làm thịt hắn cho lão tử mau!”
Mấy người ôm đao bên cạnh nhìn nhau rồi chồm tới nói thầm: “Lão đại, chúng ta chỉ ăn cướp chứ đâu giết người.”
“Nhưng hắn đạp lão tử!” Đại hán tức giận làm lồ ng ngực phập phồng dữ dội, trở tay chém vào cành cây quát to, “Đánh gãy chân hắn cho lão tử!”
“Dạ!” Mấy người đồng thanh rồi xách đao bổ tới Tiêu Lâm Thành.
Tiêu Lâm Thành thấy Mộc Khinh Ngôn còn mặc đồ ướt, đang định bảo y thay đồ thì chợt nghe sau lưng có tiếng hò đánh hò giết. Hắn mất hết kiên nhẫn, chỉ mấy chiêu đã đạp bay mấy kẻ xông tới.
“Ngươi muốn đánh gãy chân ta à?” Tiêu Lâm Thành quay đầu nhìn đại hán kia với ánh mắt nặng nề.
“Không, không dám!” Đại hán sợ hãi bủn rủn tay chân, “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi……”
Tiêu Lâm Thành chậm rãi đi tới.
“Đại, đại hiệp……” Hai chân đại hán run rẩy, nhìn trái ngó phải lắp bắp nói, “Ta…… Ta tự làm!” Sau đó ôm một thân cây tự đập đầu mình ngất xỉu.
Tiêu Lâm Thành: “……”
A, cô nương nhìn Tiêu Lâm Thành rồi ôm mặt nghĩ, đại hiệp đẹp trai thật, không cần ra tay cũng có thể dọa người ngất xỉu.
Con lừa nhỏ bên cạnh ngọ nguậy cái mũi, hình như ngửi thấy món gì ngon nên đột nhiên chạy vụt đi.
“Ê, Mao Mao!” Cô nương sợ lừa chạy mất nên vội vàng cởi áo khoác trên người trả lại cho Mộc Khinh Ngôn, “Hôm nay đa tạ hai vị thiếu hiệp cứu giúp, ta tên Cố Linh Lung, nếu có duyên sẽ mời hai vị uống rượu.”
Mộc Khinh Ngôn gật đầu, “Cô nương khách khí rồi.”
Cố Linh Lung vội vàng cáo từ để đuổi theo con lừa.
“Mau cởi áo ướt ra đi.” Tiêu Lâm Thành lấy y phục sạch sẽ từ trên lưng ngựa rồi giục Mộc Khinh Ngôn thay đồ.
Mộc Khinh Ngôn liếc mắt nhìn hắn, “Lúc nãy ai kéo ta xuống nước hả?”
“Vâng vâng vâng, đều tại ta hết,” Tiêu Lâm Thành nhận lỗi, “Đừng giận nữa, thay áo trước đi.”
Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi: “Ngươi quay qua chỗ khác đi.”
Tiêu Lâm Thành sửng sốt rồi tiếp tục cười nói: “Ngại gì chứ? Ngươi có chỗ nào mà ta chưa thấy đâu, trước kia chúng ta còn tắm ch ung cơ mà…… Ưm……” Một cái áo bay tới trùm lên đầu hắn.
Hắn đưa tay muốn kéo nhưng Mộc Khinh Ngôn nói ngay: “Không được kéo.”
Tiêu Lâm Thành đành phải hạ tay xuống, “Ừ ừ, không kéo thì không kéo, ngươi mau thay áo đi.”
Giây lát sau tiếng vải sột soạt vang lên, Tiêu Lâm Thành thở dài nói: “Khinh Ngôn, ngươi thay đổi rồi.”
Mộc Khinh Ngôn không để ý tới hắn.
“Trước kia ngươi đâu có như vậy,” Tiêu Lâm Thành nói tiếp, “Ban đêm đi ngủ toàn ôm ta.”
Mộc Khinh Ngôn nheo mắt, “Ngươi tự tới đấy chứ.”
Tiêu Lâm Thành: “Chẳng phải ngươi sợ tối à? Tất nhiên ta phải ở cạnh ngươi rồi.”
Mộc Khinh Ngôn từng sống ở Vọng Lam Sơn ba năm, từ mười tuổi đến mười ba tuổi. Năm đó Mộc Quy Hàn bôn ba khắp nơi vì mấy chứng bệnh nan y trong sách nên gửi con mình cho bạn già trên Vọng Lam Sơn.
Thế là Tiêu Lâm Thành mười hai tuổi bắt một con mèo trắng từ dưới núi về thì thấy một tiểu công tử ngồi xổm đào cỏ ngoài sân.
Sư phụ lại nhặt đồ đệ bên ngoài về sao? Tiêu Lâm Thành nhìn tiểu công tử trắng nõn, nghĩ thầm mình lại có thêm sư đệ nữa à?
Hắn vui vẻ ôm mèo chạy tới hỏi: “Ngươi tên gì?”
Mộc Khinh Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn mèo trắng trong ngực hắn.
“Ta tên Tiêu Lâm Thành,” Tiêu Lâm Thành nói, “Sau này sẽ là sư huynh của ngươi.”
Mộc Khinh Ngôn chẳng nói năng gì.
Tiêu Lâm Thành thấy y nhìn chằm chằm con mèo trong ngực mình thì cười nói: “Ngươi gọi ta một tiếng sư huynh đi, ta sẽ cho ngươi vuốt nó.”
Mộc Khinh Ngôn dừng một chút rồi lại cúi đầu đào cỏ.
“Ngươi không vuốt à?” Tiêu Lâm Thành giơ mèo đến trước mặt y, “Ta nhặt dưới chân núi đấy, mịn lắm.”
Mèo con mở to đôi mắt tròn xoe “meo” một tiếng.
Sau đó Mộc Khinh Ngôn đặt cái xẻng nhỏ xuống rồi cầm bó cỏ mới đào nói với Tiêu Lâm Thành: “Đổi với ngươi.”
Tiêu Lâm Thành khó hiểu, “Ta cần cỏ này làm gì?”
Mộc Khinh Ngôn: “Có thể chữa thương.”
Tiêu Lâm Thành: “Ta có bị thương đâu.”
Mộc Khinh Ngôn giơ chân đạp hắn một cái.
“Ui……” Tiêu Lâm Thành kêu lên, “Sao ngươi đạp ta?!”
Mộc Khinh Ngôn một tay giao cỏ một tay ôm mèo, “Giờ ngươi bị thương rồi đó.”
Tiêu Lâm Thành: “……”
Hôm đó các sư huynh đệ trên Vọng Lam Sơn đều nghe nói đại sư huynh nhà mình và Mộc tiểu công tử đến từ Thanh Phong Cốc đánh nhau vì một con mèo, đánh mệt còn ôm mèo ngủ chung với nhau.
Sư phụ bọn họ từ bên ngoài về thấy cảnh này còn tưởng hai người mới quen đã thân, hớn hở bảo Mộc Khinh Ngôn đến chỗ Tiêu Lâm Thành ở.
Sau đó các sư huynh đệ lại nghe nói đại sư huynh nhà mình vì không nỡ xa mèo nên canh ba nửa đêm còn ở lì trong phòng Mộc tiểu công tử không chịu đi.
Ai không nỡ xa mèo chứ? Tiêu Lâm Thành bị áo trùm kín buồn bực nghĩ, Khinh Ngôn sợ tối như vậy, đi ngủ cũng phải thắp đèn……
“Đi thôi.” Áo trên mặt bị kéo xuống, Mộc Khinh Ngôn đã thay ra y phục ẩm ướt rồi đi tới chỗ con ngựa.
“Khinh Ngôn,” Tiêu Lâm Thành theo sau hỏi, “Ngươi đi Cầm Châu làm gì? Không thăm Bánh Trôi à?”
Bánh Trôi chính là con mèo trắng hắn nhặt mười năm trước, giờ đã béo đến nỗi cả ngày chỉ cuộn tròn ở góc tường phơi nắng.
“Tri phủ Cầm Châu có ơn cho cha ta một bữa cơm,” Mộc Khinh Ngôn nói, “Mấy ngày nữa là đầy tháng cháu ông ấy nên ta thay mặt cha ta đi tặng khóa bình an.”
Tiêu Lâm Thành giật mình: “Cha ngươi từng nghèo đến nỗi không có cơm ăn sao?”
Mộc Khinh Ngôn liếc hắn một cái — Sao? Không được à?
“Không phải……” Tiêu Lâm Thành vội vàng đổi giọng rồi nắm bả vai Mộc Khinh Ngôn nói, “Vậy chúng ta mau đến Cầm Châu đi, tặng khóa bình an xong về thăm Bánh Trôi được không?”
Mộc Khinh Ngôn rũ mắt yên lặng kéo bàn tay trên vai xuống: “Ta tự đi được rồi, ngươi về trước đi.”
“Không được,” Tiêu Lâm Thành bất mãn nói, “Ta chạy theo hơn nửa tháng mà ngươi lại bảo ta về một mình à? Ngươi đúng là vô lương tâm mà.”
“Ta……” Mộc Khinh Ngôn lặng im nửa ngày, cuối cùng âm thầm thở dài. Y quay đầu nhìn mấy gã tráng hán nằm dưới đất cách đó không xa, “Vậy bọn hắn tính sao?”
“Chỗ này cách thành Cầm Châu không xa,” Tiêu Lâm Thành nói, “Gọi người nha môn đến đem về là được rồi.”
Mộc Khinh Ngôn gật đầu rồi cùng Tiêu Lâm Thành trói lại mấy gã kia, sau đó giục ngựa chạy tới thành Cầm Châu.
Khi họ vào thành thì trời đã sắp tối. Mộc Khinh Ngôn đưa thư đến phủ nha báo lại chuyện sơn phỉ trong rừng rồi thay mặt Mộc Quy Hàn vấn an Tri phủ, nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm nhân dịp đầy tháng.
Họ dừng chân ở một quán trọ trong thành, vừa vào cửa đã nghe tiếng chuông leng keng, sau đó trông thấy cô nương hôm nay gặp ở bờ sông từ trên lầu hai đi xuống.
“Đại hiệp?” Cố Linh Lung vừa mừng vừa sợ, ôm mặt nghĩ — A, chẳng lẽ đây chính là duyên phận muốn trốn cũng không thoát giữa mình và đại hiệp sao?