Sau Khi Nhân Cách Phụ Phải Lòng Đối Thủ

Chương 53: Cậu... Cậu đừng khóc!



Tưởng Kỳ nhớ lại, lúc trước vì tâm trạng không tốt nên đã ăn quá nhiều kẹo, siêu đáng yêu đã bắt cậu kí một hiệp ước.

Ban đầu chỉ là muốn cậu nhận Quý Việt làm đại ca, gọi Quý Việt là anh Quý, nhưng siêu đáng yêu nghiêm túc như vậy, ai mà không muốn trêu chứ?

Tưởng Kỳ cũng không ngoại lệ.

Cậu chủ động gọi Quý Việt là anh Quý, khiến Quý Việt xấu hổ đến mức định hình phạt là mặc đồ nữ đi dạo phố với hắn.

Có lẽ Quý Việt nghĩ rằng mặc đồ nữ đi dạo phố là một điều rất khủng khiếp.

Tưởng Kỳ bình tĩnh suy nghĩ một chút, lại liếm một miếng kẹo, dù sao tên cậu ký là Tưởng Vưu, tên ai người đó chịu.

“Sao cậu không phản ứng gì?” Quý Việt trừng mắt, “Không lẽ muốn quỵt nợ?!”

Nghe vậy, Tưởng Kỳ đột nhiên tiến lại gần Quý Việt, hai người kề sát nhau.

Quý Việt có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hắn nín thở, hoảng hốt nhìn Tưởng Kỳ, kế đó Tưởng Kỳ nhếch khóe miệng, khuôn mặt không biểu cảm như tuyết tan, lộ ra một chút dịu dàng và ranh ma.

Tưởng Kỳ lùi lại một bước, cong mắt cười: “Sao có thể chứ, chẳng phải chỉ là mặc đồ nữ đi dạo phố thôi sao?”

Trong lúc mơ màng, Quý Việt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng khiến người ta đặc biệt an tâm.

Hương trái cây thanh mát mang theo vị the mát của bạc hà, là mùi hương của túi thơm giúp ngủ ngon. Quý Việt không biết có phải ảo giác của mình không, hắn luôn cảm thấy mùi hương này thơm ngọt hơn tất cả các loại thảo dược mà hắn từng ngửi trước đây, có phải vì chính hắn làm ra nên mới thấy thế không?

Lát nữa về nhà làm cho mình một cái mới được.

Quý Việt nghĩ vậy, bỗng dưng hoàn hồn lại, phản ứng với lời của “Tưởng Vưu”.

Cái gì gọi là “chẳng phải là”?

Nói đơn giản vậy sao?

Được, rất tốt.

Quý Việt tức đến bật cười: “Được, vậy khi nào về thành phố A, đi dạo phố với tôi.”

“Thành phố S không dễ gặp người quen, cậu nói đúng không?” Quý Việt cảm thấy lời mình nói rất cay nghiệt, nhưng đối phương vẫn không hề nao núng, thậm chí còn bình tĩnh cắn một miếng kẹo.

Tưởng Kỳ thích nhìn siêu đáng yêu xù lông, cậu nghiêng đầu cười nói: “Ừ, anh Quý nói đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.” Dù sao người mặc đồ nữ cũng không phải mình.

Có lẽ tiếng “anh Quý” này có ma lực, cơn giận của Quý Việt hơi dịu xuống.

Hắn hừ một tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được, thấy má Tưởng Kỳ hơi phồng lên vì ăn kẹo, đầu óc bỗng nhiên như bị rút gân, đưa tay chọt một cái.

Làn da mịn màng, mềm mại, trơn láng, cảm giác cực kỳ tuyệt vời.

Cứ như đang bóp kẹo bông, Quý Việt nghĩ vậy, không nhịn được lại véo má bên kia của Tưởng Kỳ, cũng mềm như vậy, cảm giác thật sướng, khiến người ta có chút nghiện không kiểm soát được.

Quý Việt càng véo càng hăng, như thể tìm được món đồ chơi thú vị nào đó, khóe miệng hắn vừa định nhếch lên, ngay sau đó đã chạm phải đôi mắt mèo tròn xoe vì ngạc nhiên của Tưởng Kỳ.

Đệt.

Quý Việt nhận ra hành vi không đúng của mình, nhanh chóng rút tay lại, thấy trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tưởng Kỳ để lại một hai dấu đỏ, hắn càng thêm chột dạ. “Đau… đau không?”

Tưởng Kỳ mở to mắt vì hành động thân mật tự nhiên của Quý Việt, nhưng chưa kịp nói gì thì đối phương dường như nhận ra hành động của mình không phù hợp, hoảng hốt rút tay lại.

Nghe thấy câu hỏi của Alpha, Tưởng Kỳ giật mình, buông hai tay xuống, kẹo đường cũng đong đưa theo.

Dưới ánh mắt nghi ngờ, lo lắng và chột dạ của Quý Việt, hốc mắt Tưởng Kỳ bỗng chốc đỏ lên, đôi mắt màu hổ phách long lanh ánh nước, đuôi mắt xuất hiện một vệt đỏ, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

“Đau.”

Giọng nói nhẹ nhàng như hạt mưa rơi trên đóa hoa mềm mại rồi đáp xuống đất, cánh hoa run rẩy đáng thương mang một vẻ đẹp yếu đuối.

Quý Việt không cảm nổi vẻ đẹp này, trong đầu hắn bấy giờ chỉ có hai chữ lớn.

“Xong rồi”.

Làm người ta đau, còn suýt nữa làm người ta khóc.

Quý Việt luống cuống tay chân, an ủi một cách khô khan: “Đau thật à? Này, cậu đừng khóc, hay là cậu véo mặt tôi đi?”

Tưởng Kỳ vốn chỉ giả vờ, bị véo má một cái thì đau đến mức nào? Trước đây khi đánh nhau, bị gậy sắt đập vào lưng, cậu còn có thể xoay người đá bay đối phương.

Chưa kể lúc nãy Alpha đã nương tay, làm sao mà đau được.

Tưởng Kỳ quay người đi, cúi đầu xuống, vai run lên, sợ mình bật cười thành tiếng, siêu đáng yêu thật đáng yêu, vậy mà cũng tin?

Quý Việt lại tưởng Omega khóc, dù sao những Omega mạnh mẽ như mẹ hắn vẫn là số ít, hầu hết Omega trong ấn tượng của hắn đều mong manh dễ vỡ như búp bê thủy tinh, thế nên hắn không thích chơi với Omega.

Tất nhiên, ngoại trừ Tưởng Vưu, người mà hắn đang xem là bạn.

“Cậu… cậu đừng khóc nữa.” Quý Việt vội vàng an ủi.

Còn vấn đề tại sao trước đó mình tức giận đã bị hắn ném ra sau đầu.

Thấy Tưởng Kỳ vẫn không để ý đến mình, Quý Việt lo lắng đi vòng quanh Tưởng Kỳ như một chú chó lớn.

“Phụt ha ha ha.” Tưởng Kỳ thực sự không nhịn được cười, siêu đáng yêu thật sự rất đáng yêu, cậu ôm bụng cười đến mức gập người, suýt chảy nước mắt.

“…”

Quý Việt khựng lại, lập tức hiểu ra nãy giờ Tưởng Kỳ chỉ đang trêu hắn, cậu vốn không hề khóc!

Trêu hắn vui đến vậy sao?

Quý Việt sầm mặt nói: “Tưởng Vưu!”

Tưởng Kỳ dùng ngón tay lau nước mắt, cậu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quý Việt cũng không sợ, tiến lại gần, giơ bàn tay không cầm kẹo lên véo má Quý Việt.

“Tôi đã để cậu véo tớ rồi, còn không cho tôi trêu cậu sao? Không thể nhỏ mọn như vậy.” Tưởng Kỳ cười nói.

Những ngón tay trắng nõn chạm vào mặt Quý Việt, ấm ấm mềm mềm.

Quý Việt vốn hơi bực bội, đầu óc bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn.

Quý Việt đỏ mặt, hắn lùi lại một bước, hơi lắp bắp: “Cậu… sao cậu có thể làm vậy.”

“Cậu là Omega mà.”

Tưởng Kỳ ừ một tiếng, nửa cười nửa không nhìn Quý Việt: “AO thụ thụ bất thân? Anh Quý, hóa ra anh cổ hủ vậy sao? Sao lúc nãy không thấy anh nói câu này.”

Từ khi nào Omega này lại giỏi ăn nói thế?!

Quý Việt không nói lại Tưởng Kỳ, hừ một tiếng: “Không cãi với cậu nữa, đi, dẫn cậu vào thôn chơi.”

Bên ngoài tỏ vẻ đại ca nhưng Quý Việt không biết mặt mình đỏ đến mức nào.

Tưởng Kỳ nhìn Quý Việt đỏ từ tai đỏ đến mặt, ngay cả cổ cũng đỏ, khóe miệng nhếch lên, ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Một siêu đáng yêu như vậy, làm sao cậu nỡ trở thành người xa lạ với hắn, nếu tình cảm của họ chỉ dừng lại ở bước này thì tốt biết mấy.

Hai mắt Tưởng Kỳ âm u, cậu nhìn bóng lưng của Alpha phía trước, bước nhanh đuổi theo.

“Hôm nay dẫn cậu đi dạo sau núi.” Quý Việt đợi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, nghiêng đầu nhìn Omega bên cạnh.

“Sau núi?” Tưởng Kỳ lớn như vậy rồi mà chưa từng lên núi, tất nhiên Tưởng Vưu cũng vậy.

“Ừ.”

Quý Việt nhìn dáng vẻ chưa từng thấy “thế giới” của Tưởng Kỳ, cảm thấy mình đã gỡ lại một ván.

“Cậu ấm đến từ thành phố, hôm nay anh sẽ dẫn cậu đi leo núi!” Giọng Quý Việt rất vui vẻ.

Tưởng Kỳ nhìn bước chân nhẹ nhàng của Quý Việt, nhận ra Quý Việt dường như rất vui vẻ.

“Được về thôn vui đến vậy sao?”

Quý Việt thoáng khựng lại, khóe miệng đang nhếch lên hơi hạ xuống: “Ừ, vui.”

Tưởng Kỳ nhận thấy cảm xúc của Quý Việt hơi dao động, có chút kỳ lạ, nhưng cậu cũng không hỏi ra, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi trên người Quý Việt.

Quý Việt nhận ra ánh mắt của Tưởng Kỳ, trong lòng khẽ động, một ý nghĩ chưa hoàn chỉnh dần hình thành trong đầu.

Ánh nắng vừa đủ, gió nhẹ không khô, hai thiếu niên sóng vai nhau bước về phía ngọn núi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.