Sát Thần

Chương 13: Vượt cấp tập sát



Rốt cuộc áp chế không được dục vọng thị huyết từ đáy lòng, Thạch Nham thở hổn hển, đột nhiên phi ra từ tầng tầng lá cây bao vây, Tinh Nguyên tinh luyện trong cánh tay phải như sóng triều cuồn cuộn, một luồng sát khí hung hãn, thô bạo, từ trong cánh tay phải như bão táp lao ra.

“Không tốt!”

Một tên Võ Giả vẫn rất cảnh giác sắc mặt kịch biến, bỗng nhiên ngẩng đầu hô gấp, Thạch Nham trên đỉnh đầu như lợi kiếm phóng thẳng xuống dưới, sương mù mờ hồ quấn quanh trên cánh tay đã sớm hơn một bước bước phóng nhanh ra, nháy mắt bao toàn bộ đầu hắn lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Vô cùng vô tận oán hận, tuyệt vọng các loại cảm xúc tiêu cực, đột nhiên dũng mãnh vào miệng mũi hắn, giờ khắc này hắn cảm giác thân mình đang ở trong biển máu cuồn cuộn, vô số ác quỷ giương nanh múa vuốt nhào lên, cuốn chặt lấy thân thể hắn, khiến hắn như sợ vỡ túi mật, không còn ý niệm động thủ nữa.

“Răng rắc!”

Thiết quyền của Thạch Nham nện mạnh lên đầu hắn, tiếng đầu lâu nổ tung theo đó vang lên, người này chỉ kịp thảm kêu một tiếng, liền khí tuyệt thân vong ngay tại chỗ, tinh khí toàn thân không chịu khống chế dũng mãnh tràn vào huyệt đạo trong thân thể Thạch Nham.

Một tên Võ Giả khác tên là Trịnh Thiết vẻ mặt hoảng sợ, theo bản năng cầm Lam yên đạn trong tay phóng lên trời cao, Lam yên đạn bay lên giữa không trung, đột nhiên nổ tung, một đoàn lam quang mênh mông ở trên hư không dần sáng hơn như mặt trời thu nhỏ.

“Bên kia!”

Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt phấn chấn, không chút nghĩ ngợi, lập tức quay đầu phóng thẳng đến khu vực Lam yên đạn nổ tung, Tạp Lỗ hơi do dự, cười lạnh một tiếng, cũng đi theo.

“Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu!”

Sau khi Trịnh Thiết phóng Lam yên đạn đi, trong lòng bình tĩnh lại, cứ trừng mắt nhìn Thạch Nham, hắc hắc cười lạnh nói:

“Lão tử đợi ngươi lâu như vậy, rốt cuộc ngươi đã nhịn không được đi ra, lần này ta xem ngươi chạy chỗ nào!”

Thạch Nham thở hổn hển, hai mắt sát khí ngưng luyện, trong lòng sát ý cuồn cuộn như sóng triều, sau khi tinh khí của tên Võ Giả kia dũng mãnh vào thân thể, càng trợ giúp hung sát chi khí trên người hắn, giống như có thanh âm ở trong thân thể không ngừng thúc giục hắn đại khai sát giới.

Trịnh Thiết nhìn thấy Thạch Nham đang thở dốc, cũng không có lập tức động thủ, trong lòng âm thầm đắc ý, chủ động cách Thạch Nham mười mét, cười lạnh nói:

“Tiểu tử, trong chốc lát Mặc tiểu thư và Tạp Lỗ đại sư sẽ đuổi tới, ngươi chắc chắn phải chết!”

“Hào!”

Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng, như dã thú xuất chuồng, đột nhiên xông nhanh đến Trịnh Thiết, sương trắng mơ hồ trong tay cánh tay phải giống như một con rắn dài, bỗng chốc phóng ra, quấn tới cổ Trịnh Thiết.

Trịnh Thiết sớm có phòng bị, cũng không có cứng rắn chống lại Thạch Nham, lại lui về sau mười mét.

Sương trắng như trường xà, đuổi theo không buông, giống như có linh tính, lúc Trịnh Thiết lui lại phía sau, sương trắng kia vẫn ương ngạnh quấn đến, như nhất định phải quấn lấy Trịnh Thiết.

Trịnh Thiết thất kinh, hừ lạnh một tiếng, đao nhọn trong tay bay múa, chém mạnh tới sương trắng kia.

Sương trắng bị đao chém đứt, một phân thành hai, nhưng chưa dừng tại đó, ngược lại một trái một phải quấn lên trên hai cánh tay của Trịnh Thiết, hai ý niệm tà ác vô cùng, đột nhiên nhảy vào trong óc Trịnh Thiết. Toàn thân Trịnh Thiết chấn động, trong hai mắt xuất hiện cảnh tượng đầy máu tươi đầm đìa, thi cốt chìm nổi, chỉ cảm thấy lực lượng không vận được.

“Oành!”

Thạch Nham xông lên trước, cánh tay phải mang theo lực lượng toàn thân, một quyền đấm mạnh vào mặt Trịnh Thiết, trong lòng thị huyết, Tinh Nguyên vội vàng từ trong quyền đầu bất ngờ bắn ra, điên cuồng mà dũng mãnh vào đầu Trịnh Thiết.

Trịnh Thiết thất khổng đổ máu, trong hai mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ cùng vẻ mặt không dám tin, tay chân lạnh như băng, ngữa mặt ngã xuống đất, tinh khí toàn thân phụt ra.

Thi thể hai người dần dần khô quắt, trên mặt dần dần không còn một tia huyết khí, tinh khí toàn thân hao hết.

Dục vọng thị huyết trong lòng Thạch Nham cuồng bạo liên miên không dứt, lại cưỡng chế đại xúc động lại, bình tĩnh thu lấy đồ ăn và tinh tệ trên người hai tên đó, giống như linh hầu leo lên cổ thụ vừa rồi đã lao xuống, ẩn núp trong cành lá rậm rạp, một lần lại một lần tự nhủ mình phải bình tĩnh.

Ý niệm thị huyết trong lòng vẫn còn đó, vận chuyển Tinh Nguyên, Tinh Nguyên cuồn cuộn lưu động trong cánh tay phải hắn chậm rãi bị đưa vào tiểu phúc, cánh tay phải dần dần khôi phục bình thường.

Hô hấp đã đều đặn, Thạch Nham đưa tất cả khí tức tiêu cực khuấy động trong cơ thể từng cái một ẩn vào huyệt đạo, ngay cả sát khí trong đôi mắt đều biến mất từng chút, bình tĩnh xuyên qua khe hở lá cây nhìn xuống phía dưới.

Không bao lâu, từng thân ảnh xuất hiện dưới bóng cây, đến trước là hai tên Võ Giả Mặc gia, giống Trịnh Thiết, hai người này cũng là Hậu Thiên cảnh giới nhị trùng thiên, Tinh Nguyên còn không thể ngoại dật, sau khi hai người đến đây vẻ mặt cảnh giác, luôn nhìn bốn phía, sợ hắn sẽ lại xuống tay.

Lại một lát sau, Mặc Nhan Ngọc và Tạp Lỗ một trước một sau đến đây. Sau khi Mặc Nhan Ngọc đi đến, nhìn thoáng qua thi thể hai người Trịnh Thiết, khẳng định nói:

“Là hắn!”

Trong đôi mắt phượng lóe lên hàn quang, Mặc Nhan Ngọc đi chung quanh, tìm dấu chân hắn rời khỏi, cẩn thận tìm kỹ trên nhánh cây chung quanh.

Nếu trước đó hắn luống cuống chạy bừa, tất nhiên sẽ đạp gãy nhánh cây, hoặc là lưu lại dấu chân nặng nề, thời gian cấp bách, hắn tuyệt đối không thể xóa những dấu vết đó.

Cách làm của Mặc Nhan Ngọc không sai.

Đáng tiếc hắn ngay trên cổ thụ, vốn chưa từng rời đi, Mặc Nhan Ngọc rất nhanh tìm kiếm một vòng, không thu hoạch được gì, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ khó coi nói:

“Chết tiệt, thật thấy quỷ rồi! Hắn không có lưu lại một chút dấu vết!”

Tạp Lỗ vuốt cằm, híp mắt nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, cười lạnh nói:

“Tiểu tử, còn không ra, ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể thoát sao?”

Thạch Nham trong lòng cả kinh, con ngươi tối đen hàn quang rạng rỡ, sát khí trong cơ thể vẫn kiềm nén chợt tràn ra!

“Quả nhiên ở bên trên!”

Tạp Lỗ cười lạnh, một đoàn dị quang hắc ám, bỗng dưng ở trong hai tay hắn ngưng tụ ra, giữa đoàn dị quang từng điểm ánh sáng âm hàn lóe lên, đột nhiên oanh tới nơi Thạch Nham ẩn thân.

“Tiểu tạp chủng! Ta xem ngươi còn chạy đi đâu!”

Mặc Nhan Ngọc cắn răng, trong

“Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm”

có từng tia điện lưu, cũng phóng lên cao, bắn về phía Thạch Nham trong lá cây.

“Phần phật!”

Thạch Nham từ trong đám lá cây phi ra, cũng không thèm nhìn Tạp Lỗ và Mặc Nhan Ngọc, vừa rơi xuống đất liền chạy như điên đến chỗ cây cối rậm rạp nhất.

Bất luận là Mặc Nhan Ngọc hay là Tạp Lỗ, đều có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, hai người này cao hơn hắn cả một cảnh giới, dưới tình huống không thể đánh lén, hắn không phải đối thủ một người nào, huống chi bây giờ là hai người liên thủ.

“Truy!”

Mặc Nhan Ngọc quát lạnh một tiếng, dẫn đầu hai tên Võ Giả Mặc gia kia lập tức đuổi kịp.

Tạp Lỗ không có lập tức nhích người, đưa tay một đoàn dị quang hắc ám sắc nghiền nát cây cối chỗ ẩn thân của Thạch Nham thành phấn toái lại bay trở về, ở trong lòng bàn tay hắn rồi biến mất, Tạp Lỗ cười lạnh một tiếng, lúc này mới đuổi theo.

Hai tên Võ Giả Mặc gia, rất nhanh bị bỏ lại phía sau, Mặc Nhan Ngọc và Tạp Lỗ một trước một sau, theo sát Thạch Nham, song phương khoảng cách dần dần được kéo gần.

“Bồng!”

Một đoàn lam quang mênh mông, đột nhiên ở trước mặt Mặc Nhan Ngọc và Tạp Lỗ nổ tung bay ra, lam quang đẹp mắt, hai người Mặc Nhan Ngọc, Tạp Lỗ nhìn chằm chằm Thạch Nham, bất ngờ không kịp phòng bị hai mắt nhất thời bị mù, phân biệt đụng vào hai cây đại thụ, đợi cho thị lực hai người khôi phục, Thạch Nham đã chạy ra trăm mét.

“Lam yên đạn! Chết tiệt!”

Mặc Nhan Ngọc mắng to, thở hổn hển lại đuổi theo.

Tạp Lỗ cũng bị khơi dậy vẻ tàn nhẫn, miệng mắng một câu thô tục, thân ảnh như điện, thế nhưng nháy mắt đã lướt qua Mặc Nhan Ngọc, xuất ra thực lực chân chính,

“Tiểu tử, ta muốn ngươi sống không bằng chết!”

“Bồng!”

Lại là một quả Lam yên đạn bắn ra, Tạp Lỗ lúc này có phòng bị, lập tức nhắm mắt lại, đợi cho lam quang của Lam yên đạn biến mất sau, mới lại đuổi theo.

Tạp Lỗ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới cao thâm hơn Thạch Nham rất nhiều, lúc chạy thân như liễu xanh, nhẹ nhàng như không, lam quang của Lam yên đạn qua đi, hắn lại rất nhanh kéo gần khoảng cách với Thạch Nham.

Dị quang hắc ám, ở trong tay Tạp Lỗ lại ngưng luyện thành viên cầu, Tạp Lỗ vẻ mặt âm trầm, đợi đến lúc cách Thạch Nham chỉ có hai mươi mét, nâng tay ném đi, một đoàn dị quang hắc ám kia giống như đạn pháo bắn ra, tiếng kêu to vang lên bay thẳng tới hậu tâm Thạch Nham.

“Bồng!”

Thạch Nham lại phóng ra một Lam yên đạn, Lam yên đạn và dị quang hắc ám kia va chạm nhau, đột nhiên bắn ra thanh quang đầy trời, thanh quang rơi vào rừng cây, lập tức dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực.

Nhờ vào Lam yên đạn, Thạch Nham chạy một mạch, mỗi khi phát hiện khoảng cách với Tạp Lỗ gần quá, liền thả ra một quả Lam yên đạn cướp được, nhân cơ hội lại kéo ra khoảng cách với Tạp Lỗ, vì mình mà tranh thủ thời gian.

Rốt cuộc, Lam yên đạn cướp được đã dùng hết, một dòng nước ấm kỳ dị cũng từ huyệt đạo trong cơ thể hắn dũng mãnh tiến ra, tinh khí từ trên người hai tên Võ Giả kia bị huyệt đạo tinh lọc, rót vào Tinh Nguyên ở tiểu phúc, làm cho Tinh Nguyên hắn lại lớn mạnh tinh luyện thêm một phần.

Thạch Nham bỗng nhiên xoay người, đối diện với Tạp Lỗ điên cuồng lao đến!

Tạp Lỗ vẻ mặt cười lạnh, không chút hoang mang ngưng luyện Tinh Nguyên, chỉ trong nháy mắt, ở trên người hắn đã bao trùm một tầng ô quang, ô quang dài nửa thước, bao phủ toàn thân Tạp Lỗ, bao kín lấy hắn.

Tinh Nguyên hộ thể!

Thạch Nham trong lòng cả kinh, thân hình vẫn không dừng lại, Tinh Nguyên ngưng luyện bên tay trái, nhưng không có thi triển

“Bạo Tẩu”

, thiết quyền rất nhanh thành hình mũi khoan, quét tới thắt lưng Tạp Lỗ.

Tạp Lỗ trong mắt chứa khinh thường, vẫn không nhúc nhích, dường như sẽ chờ Thạch Nham đến gần mới chiến.

“Oành!”

Thạch Nham một quyền oanh kích lên ô quang trên người Tạp Lỗ, chỉ thấy đánh lên một khối bông, tại chỗ ô quang trên người Tạp Lỗ đột nhiên co lại, một quyền của hắn không thể phá tan ô quang trên người Tạp Lỗ.

“Hắc hắc, chỉ là Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên, cũng muốn phá Ô Quang Thuẫn của ta!”

Tạp Lỗ cười lạnh, một đoàn dị quang hắc ám trong lòng bàn tay tuôn ra, đến chính giữa ngực Thạch Nham.

Thạch Nham như bị núi đè, một luồng lực lượng mênh mông nháy mắt tràn vào ngực, không kiềm được phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng bay ngược lại, hắn thậm chí nghe thấy tiếng xương cốt ở ngực gãy.

Sau khi rơi xuống đất, Thạch Nham miệng đầy máu tươi, chỉ cảm thấy thân thể giống như rời rạc, cực kỳ đau đớn.

“Không biết tự lượng sức.”

Tạp Lỗ lắc đầu, vẻ mặt âm lãnh từng bước đi đến chỗ Thạch Nham,

“Tiểu tử, hãy thành thật làm dược nô của ta đi, một kích vừa rồi ta đã nương tay, bằng không ngươi chết chắc rồi.”

“Lại đến!”

Thạch Nham đứng lên, lau máu tươi ở khóe miệng, hai mắt kiên định, đột nhiên lại lao về phía hắn.

“Hừ! Đây là người tự tìm chết!”

Tạp Lỗ lạnh lùng cười, vẫn không tránh ra, lại lấy ra Ô Quang Thuẫn, toàn thân ô quang lóe lên, lại bao trùm toàn thân hắn.

Tay phải Thạch Nham rất nhanh, giống như chưa từ bỏ ý định lấy phương pháp giống trước lại oanh đến hắn, Tạp Lỗ hắc hắc cười, nói:

“Tiểu tử nếu ngươi muốn chết, vậy chớ có trách ta.”

Tiến lên, tay phải Thạch Nham đột nhiên khô quắt gầy đi một vòng, lúc một quyền hạ xuống ô quang bên ngoài thân thể Tạp Lỗ, quyền đầu của Thạch Nham tràn ra sương trắng mơ hồ, lực lượng tiêu cực tuyệt vọng, sợ hãi, thị giết đột nhiên phụt ra!

Tạp Lỗ đột nhiên biến sắc, muốn ứng biến đã không kịp.

Ngay sau đó, một lực lượng khủng bố điên cuồng, tuyệt vọng, dũng mãnh tràn vào Ô quang Thuẫn, đủ để chống đỡ một kích toàn lực của Võ Giả Hậu Thiên, trong nháy mắt vỡ tung, lực lượng tà ác bao trùm trên quyền phải của Thạch Nham nhập vào cơ thể, giống như nước vỡ đê tuôn ra tràn vào thân thể Tạp Lỗ.

Dưới một cỗ lực lượng điên cuồng thị giết, suy nghĩ của Tạp Lỗ dường như đều bị đông lại, không kịp làm ra phòng bị.

Trong cổ áo tay trái Thạch Nham cất giấu chủy thủ, thuận thế xẹt qua cổ Tạp Lỗ, một dòng máu nóng từ cổ Tạp Lỗ phun mạnh ra, bắn lên toàn thân Thạch Nham.

Một cái đầu lâu tung lên cao,

“Lịch bịch”

rơi xuống hơn ba mét.

Tinh khí trên người Tạp Lỗ đột nhiên tán loạn, cùng ý niệm không cam lòng hoảng sợ trước khi chết của hắn hội tụ lại một chỗ, điên cuồng rót vào huyệt đạo của Thạch Nham!

Cảm thụ được lực lượng tinh khí bất thường kia, Thạch Nham kích động thân thể nhẹ nhàng run lên.

Khác với bọn Trịnh Thiết, Tạp Lỗ chính là Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, trong cơ thể Tinh Nguyên cực kỳ ngưng luyện hùng hậu, tinh khí sau khi hắn chết dũng mãnh chảy vào trong thân thể Thạch Nham, so với tinh khí trên người bọn Trịnh Thiết mạnh hơn nhiều. Thạch Nham đứng đàng kia vẫn không nhúc nhích, ước chừng qua một phút mới đưa hấp thu sạch sẽ tinh khí trên người Tạp Lỗ.

Cởi cái túi duy nhất trên người Tạp Lỗ, Thạch Nham cảm thấy cả người tê mỏi, tay chân dường như đều không còn lực lượng, nhất là sau khi cánh tay phải vận dụng

“Bạo Tẩu”

, ngay cả một chút lực lượng cũng không có, đây như là di chứng vận dụng

“Bạo Tẩu”

, khiến cho thân thể hắn rất khó thích ứng.

“Truy!”

Xa xa truyền đến tiếng Mặc Nhan Ngọc hô to gọi nhỏ, bị liên tục vài Lam yên đạn quấy nhiễu nàng, qua hơn một phút sau, rốt cuộc vẫn là tìm đến được.

Cùng một đường nàng, hình như còn có mấy tên Võ Giả Mặc gia.

Lúc này một bộ phân lực lượng trong thân thể Thạch Nham hình như bị tạm thời giam cầm, không dám đối cứng với Mặc Nhan Ngọc, mang theo túi của Tạp Lỗ, chật vật nhằm về hương cây cối rậm rạp, lại luống cuống chạy bừa trốn đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.