Dạ Minh Châu vừa đến tay, tầm mắt của mọi người hơi khá hơn một chút.
Bất quá, Dạ Minh Châu này đối với Giang Trần mà nói, tác dụng cũng không lớn. Ở trong động quật này, thị giác đã không phải là giác quan chủ yếu.
– Động quật này có các loại Địa Hỏa công kích, nếu như dùng đuốc chiếu sáng, sẽ dẫn động Địa Hỏa. Dùng Dạ Minh Châu sẽ tương đối đỡ hơn một ít.
Mộc Cao Kỳ thấp giọng nói.
– Đi thôi.
Hứa Cương khoát tay, một ngựa dẫn đầu đi vào.
Mà Nhạc Bàn kia, thì cười nói:
– Ta đến bọc hậu.
Hai người Đại Thánh Đường này, một cái trước nhất, một cái cuối cùng, hiển nhiên là không tín nhiệm những người khác, cũng cho thấy thực lực của Đại Thánh Đường ở Vạn Tượng Cương Vực là mạnh nhất, phong cách bá đạo nhất.
Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đi ở chính giữa, Bàn Thạch Chi Tâm cùng Thất Khiếu Thông Linh triển khai toàn bộ, từng bước một đi theo đội ngũ.
Động quật này u ám lạnh lùng, hiện lên hình dạng hạ sườn núi, càng vào sâu càng cảm thấy địa thế không ngừng hạ thấp.
Giang Trần đề phòng, bảy phần là đặt ở trên động quật, ba phần thì lưu ý Nhạc Bàn ở sau cùng.
Hai người Đại Thánh Đường kia, tuy thực lực không tính siêu cường, nhưng loại người này trở mặt như lật sách, hợp tác cùng loại người này, tuyệt đối phải cẩn thận.
Ước chừng đi gần nửa canh giờ, mọi người cảm thấy hàn khí càng ngay càng nặng.
– Gặp quỷ rồi, giống như so với lần trước còn lạnh hơn a.
Tam Tinh Tông Cao Dật oán trách một câu.
– Hừ, lúc này mới vừa vào a? Ngươi liền phàn nàn?
Hứa Cương không vui trừng mắt nhìn Cao Dật.
Cao Dật cười hắc hắc:
– Ta là đang nghĩ, người Tiêu Dao Tông có thể theo tới hay không?
Hứa Cương hừ lạnh một tiếng:
– Không đến đúng giờ, dù theo tới, cũng không có phần của bọn hắn.
Cao Dật khúm núm, phụ họa vài câu.
Giang Trần đối với những đối thoại này, là mắt điếc tai ngơ. Từ một khắc tiến vào động quật, Giang Trần đã cảm thấy có điểm gì là lạ.
Trong động quật này, ẩn ẩn có một tia khí tức lưu lại. Loại khí tức này phi thường yếu ớt, nếu như không phải Giang Trần tu luyện Thất Khiếu Thông Linh, là không thể bắt đến tia khí tức kia.
Nghĩ tới đây, Giang Trần truyền âm nói với Mộc Cao Kỳ:
– Cao Kỳ, cẩn thận một chút. Trước chúng ta, đã có người đến qua.
Mộc Cao Kỳ nghe vậy, trong nội tâm rùng mình, nhưng lại không nói gì. Hiện tại hắn đã hấp thụ giáo huấn, cũng xem thấu bản chất của những người kia.
Dù biết có nguy cơ, hắn cũng sẽ không hảo tâm nhắc nhở.
Trong động quật đen kịt, phảng phất không có cuối cùng.
Theo hàn khí không ngừng tăng thêm, bước chân của mọi người cũng dần dần chậm lại. Ngoại trừ tiếng bước chân ra, trong động quật tĩnh đến thần kỳ, một chút thanh âm cũng không có.
Loại cảm giác này, giống như bọn hắn dấn thân vào một thế giới độc lập, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Mà động quật Hắc Ám này, tựa hồ vĩnh viễn không có cuối cùng.
Đột nhiên Giang Trần đưa cho Mộc Cao Kỳ một vật:
– Cao Kỳ, ngươi cầm vật này.
Vật ấy, là Băng Hỏa Linh Châu. Ban đầu kết minh ở Bảo Thụ Tông, hắn cùng Truy Dương lão quái giao thủ, Phong Bắc Đẩu từng cho Truy Dương lão quái một viên Băng Hỏa Linh Châu.
Về sau Truy Dương lão quái bị Băng Hỏa Yêu Liên nghiền áp, Băng Hỏa Linh Châu này bị Băng Hỏa Yêu Liên thôn phệ, rơi xuống trong tay Giang Trần.
Tuy Phong Bắc Đẩu đau lòng vật ấy, nhưng không có mày dạn mặt dày đòi về. Dù sao trận chiến ấy, là Cửu Dương Thiên Tông bọn hắn bị thua.
Giờ phút này, Giang Trần cảm nhận được động quật kia quỷ dị, nên đưa Băng Hỏa Linh Châu cho Mộc Cao Kỳ phòng thân, để tránh có tình huống đột phát, mình cứu trợ không kịp.
Băng Hỏa Linh Châu chính là bảo vật của Phong Bắc Đẩu, là bảo vật cấp bậc Thánh khí. Vừa đến tay, Mộc Cao Kỳ lập tức cảm giác được, có một loại cảm giác kỳ diệu vọt khắp toàn thân.
Trong lúc đó, giác quan quanh thân, thoáng cái khôi phục đến trạng thái cân đối, phảng phất thân ở trong mùa xuân ấm áp.
Loại cảm giác Cực Hàn kia, hoặc nhiều hoặc ít ảnh hưởng tới tốc độ của những người khác, làm cho huyết dịch của tất cả mọi người chậm lại, tứ chi trở nên chết lặng.
Cũng may, trước kia Mộc Cao Kỳ chuẩn bị cho mọi người rất nhiều Tụ Dương Đan, chống lạnh cực kỳ hữu dụng.
Mỗi người đều uống một miếng Tụ Dương Đan, cảm giác hàn khí trong cơ thể bị khu trừ không ít.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện hào quang yếu ớt.
– Đã đến.
Cao Dật kích động.
– Mau nhìn, đạo ánh sáng nhạt kia, có lẽ là khu nham tương rồi.
Trước đó, bọn hắn đi đến khu nham tương, không cách nào ngăn cản nhiệt độ cao kia thiêu đốt, cho nên mới dừng bước.
Lúc này, đi gần một canh giờ, rốt cục lại đến địa phương lần trước dừng lại, tâm tình cả đám đều kích động.
Lúc này, đột nhiên Giang Trần ngưng bước.
Thân thể có chút nghiêng, làm ra một tư thế xoay người. Đằng sau Nhạc Bàn cười ha ha:
– Đã tới chưa? Thật tốt quá.
Nói xong, Nhạc Bàn này bước nhanh đi đến, rất có tư thế thấy trước mới thích.
Trong nội tâm Giang Trần phát lạnh, lúc thân hình Nhạc Bàn xuyên qua bọn hắn, trong nội tâm Giang Trần hiện lên một đạo sát cơ.
Bởi vì, vừa rồi khi bước chân dừng lại, rõ ràng bắt đến Nhạc Bàn ở sau lưng, đang uấn nhưỡng lấy sát cơ đánh lén.
Giang Trần tu luyện Thất Khiếu Thông Linh, Tâm lực thập phần cường đại, giác quan viễn siêu người khác. Nhạc Bàn che dấu lại tốt, cũng không cách nào đào thoát cảm giác của Giang Trần.
Chỉ là, bước chân Giang Trần dừng lại, làm rối loạn tiết tấu của Nhạc Bàn, làm cho nội tâm Nhạc Bàn kinh ngạc, lúc này mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là, Nhạc Bàn này phản ứng cũng cực nhanh, vốn định đánh lén, liền biến đổi giọng nói, ý đồ che dấu sát ý của hắn.
Chỉ là, những cử động này, ở đâu dấu diếm được Giang Trần?
Giang Trần truyền âm cho Mộc Cao Kỳ:
– Hai người Đại Thánh Đường này không có hảo ý, ngươi phải cẩn thận một ít.
Mộc Cao Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, trải qua nhiều chuyện như vậy, Mộc Cao Kỳ cũng triệt để nhận rõ diện mục của những người này, không hề ôm lấy tưởng tượng như lúc trước.
Tia ánh sáng nhạt kia, tựa như một chiếc đèn, chỉ dẫn bọn hắn bước chân nhanh hơn.
Nhất là Nhạc Bàn, một ngựa đi đầu, xông vào trước nhất.
Những người khác, cũng phía sau tiếp trước, chạy vội mà đi.
– Đừng nóng vội.
Nhãn lực của Giang Trần kinh người, giữ chặt Mộc Cao Kỳ, không theo những người kia chạy vội.
Mộc Cao Kỳ nói:
– Con đường này chúng ta đã đi qua, đoạn đường này đến khu nham tương kia, là không có nguy hiểm gì.
Giang Trần thản nhiên nói:
– Trước kia không có nguy hiểm, không đại biểu hiện tại không có nguy hiểm.
Đang khi nói chuyện, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thảm.
– Người nào?
– Ai?
– A, có ám toán.
Liên tục ba bốn tiếng kêu thảm truyền đến, phía trước đã loạn thành một đoàn.
Giang Trần nhìn lại, chỉ thấy phía trước đã ngã xuống bốn người. Hai người Bắc Minh Tông, một người Tam Tinh Tông, còn có một người của Thánh Kiếm Cung.
Đệ tử năm tông, tổng cộng có mười người.
Ngoại trừ Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đi ở cuối cùng, thì có tám người xông ở phía trước. Bỗng nhiên tầm đó, liền ngã xuống bốn người.