Địch Thanh quay đầu nhìn lại, trong lòng run lên, ở đầu ngỏ bên kia có hai cô gái đang đứng. Người vừa lên tiếng là nha hoàn, nha hoàn này đứng bên cạnh một cô gái đang kinh ngạc nhìn hắn. Nàng mặc áo lông màu trắng, da trắng mịn màng như ngọc, bông tuyết đầy trời như những cánh hoa đang nhảy múa quanh người nàng, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp như tranh, đôi mắt lóng lánh có thần, giống như một bức tranh sơn thủy, tuyệt diệu vô cùng.
Địch Thanh ngẩn ngơ không thốt nên lời, không ngờ còn có thể gặp lại nàng. Nữ tử này không phải ai khác, chính là cô gái mà hắn vô tình gặp được ở điện Thiên Vương.
Cô gái trước là kinh ngạc, sau đó vui vẻ hỏi:
– Huynh… huynh ra rồi? Hóa ra….
Nàng bỗng đỏ mặt, mới nhớ tới mình và Địch Thanh không quen không biết, bèn khép miệng lại, về phần “hóa ra” cái gì, rốt cuộc không có nói ra.
Địch Thanh ậm ừ nói:
– Vừa mới ra không bao lâu.
Hắn đột nhiên cảm thấy tự ti mặc cảm, nghĩ mình không xứng để nói chuyện cùng nàng. Cô gái này thanh cao như thế, mình chỉ là cấm quân, lại còn từng bị nhốt trong lao, mà các nàng trước đây còn coi mình là người không ra gì đi tranh giành nhân tình với người khác. Khi đó, mình còn đâm đầu vào nàng, làm nàng bị thương. Mặt nàng đỏ lên, có phải là cảm thấy hối hận vì đã nói chuyện với mình hay không?
Nghĩ tới đây, Địch Thanh quay đầu định đi, cô gái ấy vội gọi:
– Địch Thanh, huynh chờ chút.
Địch Thanh dừng lại, trầm ngâm một lúc rồi mới quay đầu lại hỏi:
– Sao cô biết tên ta?
Cô gái lại có chút xấu hổ, cúi đầu không nói. Nha hoàn bèn nói:
– Ở kinh thành có ai mà không biết tên ngươi chứ? Một tên cấm quân quèn mà lại dám tranh giành nữ nhân, đánh hoàng thân quốc thích trọng thương.
Cô gái quát khẽ nói:
– Nguyệt nhi, đừng nói bừa.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Địch Thanh đáp:
– Địch Thanh, em ấy chỉ nói đùa với huynh, mong huynh đừng trách.
Địch Thanh cười giễu, nói:
– Tại hạ có tư cách gì mà quở trách người khác chứ? Vị cô nương này, nếu như không có chuyện gì khác, tại hạ xin đi trước.
Lần đầu gặp gỡ thì sợ hãi, lần tiếp theo thì hiểu lầm, gặp lại lần nữa thì ngỡ ngàng, tất cả đều hóa thành mây khói theo tiếng cười này.
Cô gái thấy Địch Thanh muốn đi, vội hỏi:
– Huynh có thể gỡ giúp con diều đó xuống rồi hãy đi, được không? Cây này cao quá, muội lấy xuống không được.
Địch Thanh nhìn con diều, hỏi:
– Cô làm con diều này?
Thấy nàng gật đầu, Địch Thanh không nói thêm nữa, đi tới vài bước, một chân đạp lên tường, vọt lên, lại nhảy tiếp, bắt lấy cành khô, đứng ở chóp tường. Tường này cao khoảng một trượng, Địch Thanh lại có thể dễ dàng trèo lên. Hắn cảm thấy bất ngờ với thân thủ nhanh nhẹn của mình. Đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, hắn dùng sức như thế, vậy mà trong đầu không hề đau đớn. Bệnh đau đầu tra tấn hắn nhiều năm, lẽ nào ở trong lao ngục hơn nửa năm, bây giờ nó trở nên tốt hơn rồi?
Lòng bàn tay đau rát, Địch Thanh mới phát hiện mình chỉ tập trung leo tường, tay đã bị nhánh cây quẹt chảy máu lúc nào không biết. Nhưng vết thương nhỏ này đối với Địch Thanh mà nói, thật sự không đáng bận tâm. Cẩn thận trèo lên cây, tốn một lúc lâu hắn mới gỡ được con diều xuống. Địch Thanh từ trên cây nhảy xuống, chìa tay đưa con diều cho cô gái:
– Của cô nương.
Cô gái vừa muốn nhận con diều, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, chợt che miệng thốt lên:
– Tay huynh chảy máu rồi!
Nàng loạng choạng mấy cái, dáng vẻ giống như sắp té xỉu đến nơi. Địch Thanh vội đỡ lấy nàng, hỏi:
– Cô nương không sao chứ?
Đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, lại thấy nha hoàn nhìn mình lom lom, hắn vội vàng buông tay ra nói:
– Nàng… Ngươi mau đỡ nàng.
Nha hoàn hừ lạnh một tiếng, đỡ cô gái nói:
– Tiểu thư, nơi này lạnh, chúng ta trở về nhà đi.
Cô gái nhìn Địch Thanh nói:
– Cám ơn huynh.
Nhìn thấy tay Địch Thanh vẫn còn chảy máu, nàng đột nhiên nói:
– Tay huynh bị thương kìa, phải băng bó lại.
Nàng nói xong, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, không đợi Địch Thanh từ chối. Nàng lấy ra lấy ra một chiếc khăn lụa, giữ chặt tay Địch Thanh, cúi đầu băng bó vết thương cho hắn.
Địch Thanh cúi nhìn xuống, thấy làn tóc đen như mực chảy xuôi theo cái cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, trong lòng hơi loạn, vội nghiêng đầu đi không dám nhìn nữa, chỉ cảm thấy hơi thở nàng như hương lan, ngón tay có chút lạnh buốt và khăn lụa mềm mại chạm vào bàn tay, khiến Địch Thanh run rẩy sững sờ như đứng trên vách đá.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô gái thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nói:
– Đã băng bó kỹ rồi.
Địch Thanh vội hỏi:
– Trời lạnh, cô mau trở về đi thôi, coi chừng cảm lạnh.
Cô gái khẽ cười xinh xắn, nhận lấy con diều từ trên tay nha hoàn, dịu dàng nói:
– Cảm ơn huynh. Còn … Cảm ơn hoa của huynh.
Nàng nói xong, khuôn mặt như bạch ngọc hơi ửng hồng, lập tức xoay người rời đi.
Địch Thanh muốn giữ lại, nhưng không có cớ gì. Hắn chợt hận miệng mình kém cỏi, khi nhìn thấy con diều kia, trong lòng chợt động, kêu lên:
– Cô nương, con chim này tên là gì vậy?
Vừa nói xong, hắn lại có chút hối hận, hối hận vì sao mình lại không hỏi tên của nàng. Nhưng hắn cất tiếng hỏi một câu này, khí lực đã giống như chảy hết ra khỏi cơ thể, thốt không nổi câu hỏi thứ hai.
Thân hình cô gái khựng lại, bóng lưng dường như thẹn thùng, nói:
– Con chim này…. gọi là …. Hồng Chủy Ngọc.
Dứt lời, bước nhanh rời đi.
Địch Thanh ngơ ngác nhìn hình bóng của nàng, lẩm bẩm:
– Hồng Chủy Ngọc? Tên không tệ.
Thật ra, hắn biết mình muốn gì, nhưng không có dũng khí tiếp tục bắt chuyện. Không biết qua bao lâu, hắn chợt cảm thấy toàn thân rét lạnh, không khỏi rùng mình một cái. Hắn phát hiện tuyết đã phủ dầy trên người, chẳng khác gì người tuyết….
***
Quách Tuân không biết Thái Hậu tìm mình có chuyện gì, trong đầu không khỏi nhớ tới đám Phiên tăng đi trên đường cái khi nãy, y nghĩ thầm: “Tạng biên (biên giới Tây Tạng) cực kỳ thần bí, mình đã từng nghe qua mấy cao thủ Tạng Mật (Mật tông Tây Tạng) ở đó. Nghe nói Thổ Phiên vương là Cốc Tư La có thể thoát khỏi khống chế của Thổ Phiên tăng – Lý Lập Tuân, chính là nhờ vào ba cao thủ Tạng Mật. Lúc này Cốc Tư La mới nổi phái mới, thế lực không cho phép coi thường, chủ yếu là có Thiện Vô Úy, Kim Cương Trí và Bất Không tương trợ.
Vừa rồi kẻ đi ngang qua trên đường lớn hình như là thủ hạ Bất Không của Cốc Tư La. Tuy nhiên, Cốc Tư La thế lực mới nổi, cớ sao lại muốn phái người đến Biện Kinh? Nhìn thanh thế của Bất Không, dường như là đã chào hỏi qua với triều đình, nếu không thì cấm quân sớm đã can thiệp rồi. Chẳng lẽ Thái Hậu triệu mình vào cung là có liên quan tới gã Bất Không này sao?
Đang lúc suy nghĩ miên man thì La Sùng Huân đi tới. Y cất giọng the thé:
– Quách Tuân, ngươi đã đến rồi.
Quách Tuân mỉm cười hỏi:
– Không biết Cung Phụng đại nhân có điều gì dặn dò?
La Sùng Huân nhìn Quách Tuân từ trên xuống dưới rồi nói:
– Nghe nói ngươi hiện giờ được xem là đệ nhất cao thủ cấm quân ở Biện Kinh. Không biết là thật hay giả?
Quách Tuân không tự ti cũng không kiêu ngạo nói:
– Danh xưng đệ nhất cao thủ, tại hạ nào dám đảm đương? Cung Phụng đại nhân nói đùa rồi.
– Khoảng hai mươi năm trước, ngươi chỉ là một tên thị vệ tầm thường trong cung.
La Sùng Huân thổn thức:
– Thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, Ngự tiền thị vệ của tiên đế còn lại không được bao nhiêu. Võ nghệ như ngươi mà chỉ làm Điện tiền chỉ huy sứ, đúng là nhân tài không được trọng dụng. Nếu như…
La Sùng Huân giả vờ trầm ngâm. Y lia mắt nhìn Quách Tuân rồi mỉm cười lặng yên chờ Quách Tuân dò hỏi.
Quả nhiên Quách Tuân hỏi:
– Nếu như cái gì?
La Sùng Huân thản nhiên nói:
– Nếu như ngươi có thể giúp Thái Hậu làm chút chuyện, cho dù là thống lĩnh hai bên, hay làm quan trong Tam Nha cũng dễ như trở bàn tay.
Quách Tuân cười nói:
– Với chút năng lực này của hạ quan. Nếu vào Tam Nha có lẽ sẽ bị người ta cười đến rụng răng mất.
Đáp xong, anh ta lái câu chuyện sang hướng khác:
– Không biết Thái Hậu triệu hạ quan đến đây là có điều gì phân phó?
Rồi lại thầm nhủ: “Không biết La Sùng Huân thể hiện thiện ý, là ý của Thái Hậu hay là ý của riêng lão? Nếu là ý của lão thì phải đề phòng lão đâm lén một đao. Nếu là ý của Thái Hậu thì có thể thấy Thái Hậu đang lôi kéo nhân thủ. Chẳng lẽ Thái hậu thật sự không muốn nhường ngôi cho Thiên tử sao?”